12:00
Cái tư tưởng này Ngô Gia chấn động, nhưng nếu Trương Ngọc bị ép chết, vậy mọi thứ đều thông suốt rồi.
Chết oan không cam lòng cho nên quay về quậy phá, nên đối tượng cậu bé quay về quậy phá nên là người ép chết nó, vậy kẻ đó là ai?
Ngô Gia quay đầu nhìn bên ngoài, luồng khí của Kiếp Sát mang theo nhân quả mãnh liệt, không thể tuỳ tiện động vào, cho nên gương đành phải để lại hố.
Ngô Gia nhìn một hồi lại cảm giác được trong nhà Trương Ngọc có hơi thở quỷ dị, cậu nhíu nhíu mày, quay đầu nói với Vương Khải Toàn: “Vương Khải Toàn, anh có thể nhìn ra không khí khác biệt không?”
Vương Khải Toàn ‘A lên, hỏi: “Cậu nói Kiếp Sát?”
Ngô Gia giải thích nói: “Kiếp Sát cùng phòng của Trương Ngọc, đều có.”
Vương Khải Toàn nhìn trái phải một hồi, lại từ trong túi lấy ra máy bay giấy rất nhỏ, đặt trong lòng bàn tay, thổi nó bay ra ngoài, chỉ thấy máy bay giấy kia bay ra ngoài chỗ để xe, còn không bị mưa làm rớt xuống, chỉ dạo qua phía Kiếp Sát một vòng, lại bay về phương xa.
Máy bay giấy kia là tuyệt học của Vương Khải Toàn, do hắn một thời gian dài học ra được, Vương Khải Toàn luôn mẫn cảm với hơi thở, dốc lòng nghiên cứu mấy năm, làm ra được món đồ như vậy, gọi là giấy linh.
Cách giấy kinh vận hành dựa vào bắt lấy hơi thở, gần như có thể bắt dù chỉ có một chút khí, dùng ở nơi không thể tiến vào hoặc nơi dùng cách nào cũng không tra ra được tà khí, ngày thường cũng được dùng để trợ giúp tìm ra một ít tà khí bởi vì quá nhỏ mà không thể phát hiện ra.
Nếu trong hố là Kiếp Sát, vậy sẽ có tà khí, nhưng không đến nổi ‘Không thích hợp’ như Ngô Gia nói, quái dị hoặc quá nhiều tà khí thì giấy linh sẽ trực tiếp bị đốt đi, mà có thể khiến giấy linh bị đốt thành tro tất nhiên bản thân của nó so với Vương Khải Toàn phải cường đại hơn.
Vương Khải Toàn nói với Ngô Gia: “Cậu nói loại không thích hợp nào?”
Trương An Ngạn cũng nghiêng đầu nhìn Ngô Gia, Ngô Gia có chút không hình dung ra, suy nghĩ nửa ngày do dự nói: “Cảm thấy… Quen thuộc đi…”
Trương An Ngạn nhíu mày, Vương Khải Toàn lại hỏi tiếp: “Cậu quen Trương Ngọc?” Ngô Gia lắc lắc đầu, Vương Khải Toàn lại hỏi: “Vậy cậu biết Trần Thanh Kỳ, đã tới xóm nhỏ này?” Ngô Gia đầu gật như diều hâu.
Vương Khải Toàn quơ tay: “Không phải chuyện kỳ quái này! Cậu lại không quen người chết, không có nhân quả, lại chưa từng tới đây, sao lại quen thuộc khí của nó?”
Trong lòng Ngô Gia nói anh hỏi tôi tôi sao biết được, chính tôi còn đang buồn bực đây này!
Loại quen thuộc này không phải bước vào nhà Trương Ngọc mới phát hiện, sớm hơn nữa, sớm đến mức lần đầu tiên nhìn ủy thác đã cảm thấy.
Ủy thác này là viết trong nhà Trương Ngọc, có dính lấy khí của Trương Ngọc cũng bình thường.
Ba người trầm mặc một hồi lâu, Vương Khải Toàn nói: “Chuyện nháo phá này… Trương Ngọc là muốn tìm người hại chết cậu ta, mà đối tượng thật sự….
Ngô Gia cậu không làm gì đó chứ?”
Ngô Gia trong lòng biết Vương Khải Toàn hỏi là hỏi tới Trương Ngọc chứ không có dính gì tới mình, cậu cũng bị câu hỏi này làm cho có chút không yên lòng, nói nhanh: “Ông đây làm cái gì chứ, Trương Ngọc chết chưa tới bảy ngày, tôi từ đầu tới cuối đều không phải ở cùng anh cùng anh Ngạn à?”
Ai ngờ Vương Khải Toàn liền phủ nhận, “Ngô Gia cậu cũng cũng biết trợn mắt nói dối à, cậu cùng với ông đây bên nhau khi nào, cậu chỉ ở cùng với anh Ngạn của mình thôi đó!”
Ngô Gia không kịp đỡ bị nghẹn họng, hai người cứ như thế đấu võ mồm, không khí khẩn trương cũng vì thế mà dịu đi không ít, Trương An Ngạn liếc nhìn Ngô Gia, “Em hôm nay đừng rời khỏi người anh.”
Ngô Gia gật gật đầu, hiện tại chân tướng còn chưa rõ, huống chi tình trạng của Ngô Gia còn có chút đặc thù, thật sự không thích hợp hành động một mình.
Ba người tiếp tục bàn chuyện của Trương Ngọc, không nghĩ tới một lát sau, máy bay giấy Vương Khải Toàn thả đi lại bay trở về, Vương Khải Toàn bắt lấy, sau một hồi xem xét, sắc mặt biến đổi, ngẩng đầu nói với Ngô Gia và Trương An Ngạn: “Mau tới!” Nói xong bung dù chạy vào trong mưa.
Trương An Ngạn kêu một tiếng “Ngô Gia” liền chạy sát theo sau, Ngô Gia cũng nhanh chóng chạy theo ra ngoài.
Hướng Vương Khải Toàn chạy đi là ngoài xóm nhỏ, Ngô Gia chạy nhanh thiếu nữa bị ngã xuống, Trương An Nhạn chạy phía trước thấy thế liền kéo cậu lại không buông tay, một bên đỡ một bên chạy về phía trước, Ngô Gia bị túm không chậm lại được, đi được vài bước đã thở hổn hển.
Mới ra khỏi xóm nhỏ không bao xa, Ngô Gia cũng biết đã xảy ra chuyện gì, cách đó không xa truyền ra từng khúc nhạc buồn, là đang đưa đám.
Vương Khải Toàn ngừng ở phía trước, Ngô Gia bị Trương An Ngạn kéo tới, thật vất vả dừng lại, khom lưng chống hai tay trên đầu gối cố gắng hít thở, hỏi: “Sao lại thế này?”
“Khí của Kiếp Sát.” Vương Khải Toàn nhìn đội ngũ đưa tang từ từ tiến tới gần, mặt lại nghiêm túc khó thấy.
Ngô Gia có chút khiếp sợ, vội vàng đứng thẳng nhìn phía trước.
Số người đưa tang không ít, đều mặc đồ đen, phía trước có người ôm ảnh, bên đường còn rải tiền giấy, cũng không ai bung dù, một đám người lặng lẽ đi trong mưa, muốn bao nhiêu quỷ dị thì có bấy nhiêu.
Ở đó có oán khí của Trương Ngọc, vậy nếu đội ngũ đưa tang có khí tức của Kiếp Sát hoặc là có người hại chết Trương Ngọc ở trong đó, hoặc là… Người nằm bên trong là người hại chết Trương Ngọc.
Án tử trước đây lại tiến triển lớn tới mức thế này, Ngô Gia gần như không tưởng tượng nổi, Vương Khải Toàn chỉ thả giấy linh, mấu chốt vấn đề lại dễ dàng tìm ra được? Nhưng cậu cũng nhanh tin tưởng, bởi vì nơi kia có mùi đặc thù, hơn nữa còn dày đặc một cách rõ ràng.
Vương Khải Toàn không nhìn chằm chằm con đường này nữa, ngược lại lập tức tiến tới phòng bảo vệ của xóm nhỏ, Vương Khải Toàn ứng xử khéo léo, nói vài lời khách sáo với người ta, Ngô Gia và Trương An Ngạn cũng không đi theo vào, ở bên ngoài tiếp tích quan sát đội người kia.
Ngô Gia nhìn thấy, đội ngũ coi như là đông, từ quần áo tới quan tài, di ảnh cũng thực thể diện.
Sau khi chôn sửa thành hỏa táng, rất nhiều tập tục mai táng của thế hệ trước dần dần bị mất đi, cho dù khu vực quanh đây cũng có vài gia đình chôn cất người chết, nhưng lễ nghi cũng không làm đủ, gần như hoàn toàn là không có, mà chôn thế này cũng thường tốn rất nhiều tiền.
Bọn họ đi rất chậm, chờ tới khi Vương Khải Toàn đi ra, những người đó cũng chỉ mới đi qua phố cuối của xóm nhỏ.
Vương Khải Toàn sau khi đi ra mặt vẫn như cũ không khá hơn được, hắn nhìn Trương An Ngạn và Ngô Gia nói: “Ngừoi chết tên là Vương Bằng Kiến, là một tài xế taxi, ở trong xóm nhỏ này.
Bảo vệ ở đây nói cũng là chuyện mấy ngày hôm trước, buổi tối lúc lái xe không hiểu sao lại chết đuối ở trong sông.”
Nghe nói là tai nạn xe cộ, Ngô Gia phản xạ có điều kiện hỏi: “Ở đâu?”
Vương Khải Toàn lắc đầu, “Tôi ngay từ đầu cũng nghĩ giống cậu, nhưng không phải nơi kia.”
Vương Khải Toàn nói tiếp: “Nghe nói người tên Vương Bằng Kiến này là tên lỗ mãng, chưa từng đọc sách, thích chiếm tiện nghi của người khác, đầu cơ trục lợi.
Trước khi chết mấy ngày lại có chút khác thường, nửa đêm gặp ác mộng la to, người trở nên nhát gan dễ hoảng sợ, mà mấy chuyện này người trong xóm nhỏ này đều nghe thấy.”
Trương An Ngạn nói: “Chột dạ.”
Ngô Gia gật gật đầu, lại hỏi: “Vậy có nghe được vì sao Vương Bằng Kiến lại chột dạ hay không?”
Vương Khải Toàn lắc đầu, “Bởi vì chưa tới mấy ngày lão ta đã bị tai nạn xe cộ, rất nhiều người đều cho rằng khả năng Vương Bằng Kiến đoán trước được việc mình sắp chết.”
Ngô Gia nghĩ nghĩ nói: “Bởi vì Vương Bằng Kiến sợ sau khi Trương Ngọc chết rồi về quậy, cho nên lão ta sợ Trương Ngọc tới trả thù mình?”
Trương An Ngạn lại đột nhiên lắc đầu, “Chuyện Trương Ngọc quậy phá bởi vì thấy không may mắn nên người nhà Trương Ngọc cũng không nói ra, chỉ có thể Trương Ngọc quậy phá trên người lão, nhưng nếu Trương Ngọc một lòng muốn giết lão thì ngay lần đầu tiên quậy phá đã động thủ rồi.” Anh nói tới đây, nhìn hai người rồi từ từ nói tiếp: “Ngoài ra còn có thêm tình huống khác, Vương Bằng Kiến ngoài ta định giết chết Trương Ngọc còn sinh lòng tham, lão trở nên thế này bởi vì sợ hãi cùng chột dạ.”
Nhưng Trương Ngọc là từ ban công ngã xuống, Vương Bằng Kiến dùng cách nào hại cậu nhóc? Chẳng lẽ đẩy từ phía sau? Hoặc Trương Ngọc thật ra không phải vì nhảy lầu mà chết, nhưng đêm ấy cả nhà Trương Ngọc đều ở đó, ba Trương Ngọc tối đó còn ơi phòng khách xem TV tới khuya, Trương Ngọc không có khả năng trong tình trạng ông không biết mà đi ra khỏi cửa lại ở lúc 2h sáng mà chết ở dưới lầu.
Vương Bằng Kiến là một tên lái taxi, lại không làm việc đàng hoàng, trong nhà không có tiền nhiều, tại sao sau khi chết, trong nhà lại tốn nhiều tiền tổ chức đám tang long trọng như vậy?
Người hại người tìm ra rồi, nhưng câu đố ngược lại càng tăng lên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...