14:00
Ba người tựa lưng vào nhau nín thở chăm chú nhìn phía trước, ước chừng yên lặng đợi vài phút, Vương Khải Toàn mở miệng đầu tiên, “Tiểu Trương?”
Trương An Ngạn chỉ chỉ phía dưới thu đao lại, cũng nhíu may nói: “Không có động tĩnh.”
Ngô Gia còn ngốc hơn, vừa rồi khí hơi thở dày đặc tính âm trong không khí hiện tại đã tan hết, trở lại bầu không khí trong lành.
Cậu khó hiểu nhìn hai người bên cạnh, nói với Vương Khải Toàn: “Thật không có?”
Vương Khải Toàn cao giọng nói: “Ông đây tính sai không nói, nhưng chẳng lẽ Tiểu Trương nhận biết hơi thở còn kém hơn tôi à.”
Lời này là lời thật lòng, Vương Khải Toàn không giống Ngô Gia và Trương An Ngạn, là một tán tu, tự tu luyện, trước lúc quen biết hai người đã đi du hành khắp nơi, tuy rằng không có xuất thân chính thức, nhưng nhiều chiều mẹo, kiến thức rộng, kinh nghiệm hai người so ra không bằng được, mà nhận biết khí tức là dựa vào cảm giác tính lũy báo nhiêu ngày tháng.
Ba người thu thế, lén thăm dò lần nữa, nhưng thật sự không phát hiện ra chỗ nào kỳ quái, đồng hồ đã chạy hết một vòng, sắc trời đã tối sầm không thể không tạm ngừng, tìm không thấy manh mối cũng không thể làm phép, thế dứt khoác liền tới nhà Trương Ngọc đi.
Trên đường Ngô Gia mới hỏi Vương Khải Toàn người chết trong tai nạn xe cộ là ai, Vương Khải Toàn giải thích nói: “Người chết tên Trần Thanh Kỳ, là bạn cấp 3 của Trương Ngọc, nhưng hai người không biết có quan hệ gì mà lúc tốt nghiệp còn đánh nhau một trận.
Trần Thanh Kỳ này cũng chả phải người tốt gì, ỷ trong nhà có tiền mà quậy phá bên ngoài, còn tàn nhẫn nói muốn đánh gãy chân của Trương Ngọc.”
Cũng không thể trách Ngô Gia bây giờ mới hỏi, người bình thường khi xét tới vụ án chết người, đầu tiên đều là cảnh giác tra quan hệ với người chết: Bạn bè thân thiết, tên trên vòng hoa, người quen gây án, kẻ thù trả thù… Nhưng vong hồn sát hại lại không tính thế, này không được quy vào cho nhân quả.
Người sống có thể kết thù khi còn sống quá nhiều, trải qua qua nhiều chuyện máu me không đếm xuể, âm dương đại loạn, cũng bởi vậy những chuyện thù hận lúc còn sống khi chết rồi đều tan thành mây khói, thuật sĩ của Đạo gia sẽ không coi trọng mấy điều này, trực tiếp thăm dò khí tức, lấy quả tìm nhân, nếu cách này không thực hiện được mới xem xét tới kẻ thù lúc còn sống.
Trương Ngọc và Trần Thanh Kỳ không có cái loại thù hận đến mức khi Trương Ngọc chết rồi còn tới quấy phá, cho nên kỹ thuật trích máu kia có vấn đề.
Ngô Gia không nghĩ ra được manh mối gì, hai người bên cạnh cũng không nói lời nào, Ngô Gia nhìn Trương An Ngạn từ sáng tới giờ vẫn không lơi lỏng được, nghĩ nghĩ thò tay lại gần nhéo tay Trương An Ngạn.
Trương An Ngạn nghiêng đầu nhìn cậu, nâng tay sờ sờ mặt cậu, rồi nắm chặt lấy bàn tay ấy.
Nhà Trương Ngọc ở một khu xóm nhỏ cũ xưa nằm tại ngoại ô thành phố, ba người Ngô Gia dựa vào địa chỉ tìm ra được nhà của đối phương, so sánh với hình ảnh rách nát bên ngoài của xóm cũ, nhà Trương Ngọc thiết kế cũng không tệ, sáng sủa sạch sẽ, chỉ là từ cửa lớn tới cửa sổ đều dán đầy lá bùa, trên tường treo kiếm gỗ đào, mà sắc mặt người nhà Trương Ngọc lại u ám, tinh thần uể oải.
Ngô Gia lên tiếng trước nói rõ thân phận cùng ý đồ tới, người nhà Trương Ngọc liền nhanh chóng chào đón, giữ lấy Ngô Gia dùng ngôn ngữ của người khiếm ngữ nói cái gì mà cứu mạng, tay Ngô Gia bị bóp tới đau, lại không thể tránh ra, chỉ có thể chịu đựng khuyên đối phương bình tĩnh lại.
Ba người tốn một đống công sức mới trấn an được người nhà Trương Ngọc ngồi xuống sô pha nói về chuyện Trương Ngọc nhảy lầu, người nói chuyện là ba của Trương Ngọc, cảm xúc của ông bây giờ tất nhiên vẫn còn chút kích động, Ngô Gia mơ hồ nghe một hồi mới rõ ràng được chân tướng sự việc.
Trước khi Trương Ngọc nhảy lầu đã có một số biểu hiện không thích hợp, nhưng với tính cách hay xấu hổ của cậu, trước khi cũng hay thường xuyên trầm mặc ít nói, huống chi đứa nhỏ nào lớn lên mà không có vai phiền não cùng bí mật nhỏ của mình, nên người nhà cũng không có ai để ý tới.
Ngồi Gia hỏi một câu truy xét: “Không đúng chỗ nào?”
Ba Trương Ngọc nghĩ nghĩ rồi nói: “Có hôm nghỉ học về nhà, Trương Ngọc lại khuya mới về tới, trên cánh tay cùng trên mặt đều là vết trầy, cánh tay còn có bị cứa tới chảy máu, nó nói trên đường về bị té, cho nên bà nội nó chỉ thoa một chút thuốc rồi đi ngủ.
Kết quả tối đó nó lại bị sốt, sau đó mặt cũng không được khỏe, tay chân lạnh lẽo, không chịu ăn cơm, cũng không chịu nói gì.
Tụi tôi còn cho rằng trong lòng Trương Ngọc có tâm sự, để nó nghỉ ngơi một thời gian, chờ thêm mấy ngày…” Nói tới đây ba Trương Ngọc trầm mặt lại, chuyện tới đây chắc ai cũng đã biết, Trương Ngọc trước ngày đi học lại một ngày, nhảy xuống từ ban công.
Nhà Trương Ngọc nằm ở lầu 7, nền phía dưới làm bằng xi măng, Trương Ngọc là từ rạng sáng nhảy xuống, đầu trực tiếp chạm đất tạo nên tiếng ‘phịch’, não đều rơi ra ngoài.
Vậy mà mấy tầng lầu lại không ai hay biết, mãi tới khi buổi sáng ngày hôm sau có người ra ngoài tập thể dục mới phát hiện thi thể của Trương Ngọc.
Ngô Gia nhìn một nhà trước mặt đang chìm đắm trong cảm giác đau thương cũng không vội vã thúc giục, ngược lại còn rảnh rỗi đánh giá tình trạng trong phòng.
Nhiều lá bùa dán lộn xộn, phía trên toàn vẽ mấy hình do bọn giang hồ bịp bợm dù để hù người ta.
Trong nhà có một phòng bị khoá lại, khung cửa dán bùa kín mít, trên cửa có treo một cây kiếm gỗ đào.
Ngô Gia liếc nhìn Vương Khải Toàn, Vương Khải Toàn gật gật đầu, xem ra đó là phòng của Trương Ngọc.
Ngô Gia lại nhìn thoáng qua, cậu đột nhiên cảm thấy trong phòng hình như có hơi thở kỳ quái, cậu nhíu mi lại, tay không tiếng động làm một cái pháp quyết truy tìm tới cùng, lại bị người giữ lấy, Ngô Gia ngơ ngác một tí, nghiêng đầu nhìn sắc mặt có chút nhiệm túc của Trương An Ngạn đang liếc nhìn mình, liền nhanh chóng nắm lấy tay của Trương An Ngạn, thu lại động tác.
Ba Trương Ngọc phát hiện hướng nhìn của Ngô Gia, sau đó nhìn tới cái phòng bị khoá kín, sắc mặt biến đổi, sau một lúc lâu mới nói: “Đó là phòng Trương Ngọc, rạng sáng lúc 2 giờ, Trương Ngọc từ chỗ đó…”
Ngô Gia dừng một chút hỏi: “Trong phòng có vấn đề?”
Vừa nói ra lời này, người nhà Trương Ngọc đang ngồi đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi, ba Trương Ngọc nghẹn giọng nói: “Mọi chuyện đều đã nói trong ủy thác, Trương Ngọc trước khi tìm tới mẹ của nó trong nhà cũng…” Ông dừng một chút, cố gắng tìm từ thích hợp, “Không yên ổn… Hai ngày đầu dọn đồ của nó, thường xuyên mới vừa tìm được đồ lại không thấy đâu, mọi thứ đều… nằm ở chỗ nó chết.
Tụi tôi cảm thấy có chút quái dị, cho nên bị phá vài lần liền khoá phòng Trương Ngọc lại, kết quả ngày hôm sau phòng bị khoá kỹ lại bị mở ra, hơn nữa…”
“Trương Ngọc vẫn luôn ở bên trong.”
Ngô Gia lập tức hiểu đối phương đang nói có lẽ là chuyện trong phòng Trương Ngọc hay xuất hiện chuyện quấy phá, cậu đang muốn mở miệng, Trương An Ngạn bên cạnh đã hỏi: “Ngày thứ ba thì sao?”
Trương Ngọc quấy phá ngày thứ 3, Trần Thanh Kỳ lại chết.
Ngô Gia có chút khó chịu, chuyện này không phải Vương Khải Toàn đã điều tra xong rồi sao, nửa ngày mới nghĩ ra, Trương An Ngọc hỏi chính là chuyện Trần Thanh Kỳ chết một cách kỳ quặc ở nơi cách xa mấy chục km, cả nhà Trương Ngọc dựa vào cái gì biết người nọ chết là do Trương Ngọc hại, lại không nghĩ ra có lẽ do mâu thuẫn hồi cấp 3?
Ba Trương Ngọc nhăn mày gian nan nói: “Bà nội nó vào ban đêm lúc xảy ra chuyện, Trương Ngọc lại tới nữa.”
Buổi tối ngày hôm đó, ba Trương Ngọc ở bệnh viện chăm sóc bà nội bị hoảng sợ, lúc ngủ cạnh còn xảy ra chuyện quỷ dị.
Mấy người trước trong nhà không được yên ổn, ở bệnh viện mới an tâm được tí, ba Trương Ngọc sau khi chăm sóc xong bà lão liền nhanh chóng chợp mắt.
Ngủ đến mê man, lại không biết thế nào, mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhưng vẫn chưa tỉnh hẳn, nửa mơ nửa tỉnh nằm ở trên giường, đột nhiên cảm thấy ở mép giường xuất hiện một bóng người.
Ba Trương Ngọc mới đầu không để ý, nghĩ y tá kiểm tra phòng, nằm thêm một hồi lại phát hiện cái bóng người kia không nhúc nhích cúi người nhìn mình chằm chằm, lần này, ông cả người xuất hiện mồ hôi lạnh, theo bản năng muốn từ trên giường bò dậy nhưng lại phát hiện cả người không thể nhúc nhích.
Ba Trương Ngọc sợ tới mức không dám làm gì, ánh sáng trong phòng thật u ám, ông không thấy rõ được khuôn mặt của người kia, liều mạng bình tĩnh một hồi mới nghe được tiếng lải nhải rất nhỏ, tốc độ rất nhanh, ba Trương Ngọc nghe nửa ngày mới nghe ra đó là tên một con đường, mà con đường ấy bị điên cuồng lặp đi lặp lại, mà cùng lúc ông nghe rõ, bóng người nghe mép giường tiến tới vươn tay, mặt dự tợn kéo mặt ông lại, khuôn mặt vặn vẹo kia xuất hiện trước mặt ba Trương Ngọc, ông mới phát hiện ra đó là con mình, Trương Ngọc lại mang theo hận ý nói bên tai ông: “Ngày mai ông phải chết!”
Ba Trương Ngọc bị bóp tới hôn mê bất tỉnh, lúc tỉnh lại phát hiện trời đã sáng, sau lưng ông ướt đẫm mồ hôi, hoảng sợ sờ sờ cổ của mình.
Ba Trương Ngọc nhớ tới câu cuối kia của Trương Ngọc mà sợ hãi cả ngày, chính mình không có chuyện gì nhưng lại nghe tin Trần Thanh Kỳ chết.
Ngô Gia nghe tới đó bỗng xen vào nói: “Con đường kia…”
Tưởng An Ngạn tay nhanh mắt lẹ bịt miệng Ngô Gia lại, Ngô Gia lấy lại tinh thần nhìn vẻ mặt của cả nhà Trương Ngọc.
Bọn họ đang sợ.
Tròng mắt Ngô Gia xoay một hồi, bọn họ khẳng định lúc nói con đường kia, đã có chuyện xảy ra rồi?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...