Tiếng chuông báo thức của quân đội vang lên.
Hiền chỉ mới chợp mắt.
Dù muốn ngủ nhưng theo quán tính cô vẫn bật dậy gấp mọi thứ gọn gàng.
Mọi người tập hợp với nhau ngay sau đó tại phòng họp đêm hôm qua.
Hoàng đã đứng đó đợi sẵn.
Cô điểm danh trung đội của mình rồi báo cáo cho anh ta bằng thái độ lồi lõm ức chế.
- Các đồng chí thấy thế nào? Sức khoẻ ổn cả chứ? - Hoàng đã bào mòn sức lực của mình quá nhiều rồi.
- Chúng tôi đều khoẻ thưa Thiếu tá! - Tất cả trả lời lại.
Họ bước ra khỏi phòng họp.
Trước mắt Hiền là hàng chục chiếc xe cứu thương và khoảng 50 đồng chí khác.
- Các đồng chí chia đôi lực lượng ra..
À không trung đội 2 đi thẳng về phía kia nhận nhiệm vụ chăm sóc người bị cách ly nhé.
Họ đều là người bị nhiễm bệnh ở mức độ nhẹ.
- Rõ! - Trung đội 2 bước đi về phía hướng kia một cách hiên ngang có lẽ họ đã lấy lại được sự anh hùng của mình.
- Trung đội 7 chú ý! Nhiệm vụ của các đồng chí là đưa người nhiễm bệnh đến bệnh viện.
Các đồng chí đã rõ chưa?
- Rõ.
Hoàng bước đi sau khi chỉ rõ nhiệm vụ cho họ.
Anh ngoài là trưởng ban cách ly còn là một bác sĩ nữa, hàng chục bệnh nhân nhiễm bệnh đang đợi anh.
Hiền nhìn theo bóng dáng của anh, ánh mắt anh ta rất buồn nhìn vào như vực sâu thật sợ rất đáng sợ.
- Mọi người chú ý! Trước tiên các đồng chí phải mặc đồ bảo hộ trước đã.
Các đồng chí làm ca đêm đang rất mệt chúng ta phải nhanh chóng để thay ca cho họ.
- Một người trong nhóm 50 người kia lên tiếng, nom chắc là cấp cao nhất.
Mọi người bước đến một cái lều doanh trại khá lớn có ghi là Phòng mặc bảo hộ dành cho các chiến sĩ.
Trong đó có những bộ đồ bảo hộ ghi tên từng người.
Trung đội 7 nhanh chóng được hướng dẫn mặc đồ bảo hộ vào.
Mà bản thân Hiền phải công nhận là bộ đồ bảo hộ này rất khó mặc, cô thông minh vậy mà vẫn chưa hiểu rõ được cách mặc bộ đồ này.
Bộ đồ khá hầm, nóng, khó di chuyển.
Đôi mắt cô lướt qua tất cả mọi người, nụ cười trên môi họ luôn túc trực ở đó, trông họ khá mệt mỏi nhưng tràn đầy lạc quan.
Tự nhủ bản thân cũng phải thật cố gắng.
- Ở đây có 95 người chia làm 19 đội, mỗi đội gồm 2 đến 3 người của chúng tôi và 3 hoặc 2 người của các vị.
5 người sẽ lái một chiếc xe cứu thương nhé.
Các đồng chí sẽ nhận được nơi cần tới qua điện thoại bàn được trang bị sẵn trên xe.
Nhớ kĩ dù cho bất kì trường hợp nào cũng không được cởi đồ bảo hộ ra nhé.
- Đồng chí lúc nãy tiếp tục
- Rõ.
- Chúng tôi phải mặc cả bỉm đấy, khổ.
Hiền, Linh, Tâm ở cùng một đội.
Còn Long thì ở một đội khác.
Đồng đội cùng xe của Hiền khá ổn.
Hai đồng chí nam tên Tình và Bảo.
- Tâm với Bảo canh điện thoại ở cabin xe nhé, còn lại ra đằng sau.
Tình yêu cầu mọi người làm theo, dù gì Tình cũng là người có kinh nghiệm nhất mà.
Cabin xe cũng không tệ lắm.
Đằng sau thì ổn, một giường bệnh.
Và một đống còng.
- Đồng chí Tình sao lại có còng ở đây? - Hiền hỏi.
- Một số kẻ nhiễm bệnh không nghe lời.
Phải dùng đến nó thôi.
- Tình cười với thái độ hơi hoảng của Hiền.
Khi cả ba đã yên vị trên xe thì chiếc xe bắt đầu lăn bánh.
- Hai người nghe theo chỉ đạo của tôi đấy nhé! - Tình nhắc nhở.
- Tôi biết rồi.
- Linh nói
Hiền hình như không nghe thấy lời nhắc nhở vừa rồi.
Ánh mắt của Hoàng khiến cô phải suy nghĩ.
Đôi mắt đó là do làm việc mệt mỏi hay là do việc gì nhỉ.
Cô chìm trong đôi mắt đó thật rồi.
Bảo thắng gấp, cậu ta lái xe thiếu chuyên nghiệp khiến bốn người còn lại một phen hú hồn.
- Này anh có bằng lái không vậy hả? - Tâm khó chịu.
- Cô không thấy chú mèo đằng trước à? Cũng phải cảm ơn nó tí nữa là tôi đi quá rồi! - Bảo là tay lái lụa bằng cấp đầy đủ mà.
Bảo bước xuống xe, tiếp theo là Tâm và ba người kia.
- Các đồng chí cẩn thận nhé! - Tình nói rồi bấm chuông.
Một người đàn ông khoảng 40 tuổi bước ra mở cửa.
- Các người đến đây làm gì? Ở đây không có ai bệnh tật gì cả! - Người này khó chịu, nóng nảy.
- Chúng tôi nhận được thông báo có người nhiễm ở đây.
- Bảo đáp lại vì anh là người nghe điện thoại mà, và chắc chắn không nhầm nhà.
- Mấy tên điên này đã nói là ở đây không có bệnh tật gì cả mà! Biến nhanh để đóng cửa mở cửa ra mấy con virus nó bay vô là chết cả nhà tao..
Khụ..
Khụ.
- Kẻ này khó trị đây.
Hiền nhìn vào trong nhà thấy một người phụ nữ và một đứa bé gái chắc là vợ con hắn.
Người phụ nữ này còn đang mang thai chắc cũng phải 6 tháng rồi.
Hiền suy xét.
Có lẽ tên này sợ nhập viện vợ hắn không may mắn bị nhiễm bệnh thì không giữ được đứa con.
Cô bước lên.
- Vợ anh đang mang thai, anh sợ nhập viện chữa trị sẽ ảnh hưởng đến đứa con đúng không? Anh muốn đến khi đứa trẻ ít nhất đủ 7 tháng mới cho nhập viện, nhưng nhìn anh, con gái anh, vợ anh đều rất mệt mỏi là những dấu hiệu của bệnh.
Anh nên ngoan ngoãn nhập viện đi! - Hiền nhẹ giọng khuyên bảo.
- Mày thì biết cái quái gì chứ?
Bị nói trúng khiến hắn hoảng hốt.
Nhưng vẫn không khiến hắn lay chuyển được ý nghĩ ngu ngốc của hắn.
Hắn quá cố chấp, Hiền biết Hiền nên làm gì với hắn rồi.
Cô biết thừa có nói cũng chỉ mỏi miệng mà thôi.
Từng giây, từng phút bây giờ của cô và tất cả mọi người đang tham gia chống dịch là rất quan trọng, chỉ cần trễ một giây thôi cũng có thể mất một ai đó.
Ở đây đôi co với tên điên này không phải là một lựa chọn tốt nhất.
- Chính em là người gọi cho họ đấy! Nhập viện đi con gái của chúng ta sắp không chịu được rồi! - Người phụ nữ trong nhà nói vọng ra kèm theo tiếng sụt sịt.
Hiền hơi nhăn mặt nhìn kẻ đứng trước mình, cô đoán được tên này trọng nam khinh nữ có thể cái thai là con trai và hắn đang cố gắng giữ nó mặc kệ cả nhà hắn đang thật sự không ổn.
- Mụ đó bị điên..
- Chưa nói xong tên này đã bị Hiền khống chế rồi dùng còng còng lại.
- Mày làm gì thế? Thả tao ra! - Tên này la toáng lên.
Hiền đẩy hắn ra hiệu cho Linh và Tâm đưa hắn lên xe.
- Nghe rõ đây việc giữ cái thai bảo vệ cho đứa con chưa chào đời của anh là đúng! Nhưng việc để cả nhà của anh từ từ đợi cái chết thì rất kinh tởm! Lo đi chữa trị đi! - Hiền nói.
Bảo và Tình khá ngạc nhiên về những hành động của Hiền.
- Ngầu quá! - Bảo cảm phục.
- Này cô làm gì thế? Còng đó chỉ sử dụng khi đã lên xe không ai thấy thôi! Cô làm vậy nếu mọi người biết sẽ gây ra sợ hãi và không dám thông báo về việc mình bị nhiễm đâu.
Tôi đã nói là nghe theo tôi mà.
- Tình lên tiếng trách mắng.
- Tôi biết nhưng kẻ đó phải dùng biện pháp mạnh, nói sẽ không thông đâu.
- Hiền bày tỏ suy nghĩ của mình.
- Tôi sẽ báo cáo việc này với cấp trên! Cô không cần phải tiếp tục thực hiện nhiệm vụ nữa đâu.
- Tình bực tức.
Hiền không quan tâm lắm, ít nhất cô đã đưa được ba người à không bốn người đến bệnh viện.
Cô không hối hận.
Cô bước vào trong nhà.
- Chị và bé ra xe để đến bệnh viện.
- Chồng tôi và con gái tôi sẽ không sao chứ? - Người phụ nữ hỏi.
Cô quỳ xuống lấy tay lau những giọt nước mắt của đứa trẻ.
- Tôi không rõ nhưng tôi nghĩ sẽ ổn thôi! - Hiền nói với sự lạc quan nhất có thể.
Hiền bế đứa trẻ lên xe, người phụ nữ theo sau.
Trên xe có vẻ rất căng thẳng, tên kia thì la hét, Tình thì bực tức, không ngừng lẩm bẩm chê trách hành động của cô.
Bảo có vẻ là người vui và thích thú nhất, cứ thế mà diễn tả lại hành động của cô bằng lời nói của Bảo, tả xong thì Bảo lại khen.
Có vẻ Bảo ngưỡng mộ cô nhiều lắm.
Linh búng lỗ tai Hiền thể hiện sự trêu đùa:
- Chị ngầu lắm! Và em ủng hộ chị! Chị đã đúng! - Linh cười phì qua lớp khẩu trang.
Hiền thì lắc đâu mệt mỏi.
Về đến bệnh viện, Hiền được yêu cầu ngồi im ở phòng họp để tự kiểm điểm đợi hình phạt của cấp trên.
Cô lấy điện thoại của mình trong balo, cô muốn xem một số tin tức về dịch bệnh này đã ra sao rồi.
Ôi trời đất ơi! Một clip ngắn ghi lại cảnh cô khống chế tên kia xuất hiện khắp nơi.
Mới chỉ ba tiếng thôi mà đã hơn 80 nghìn lượt xem rồi.
May mắn cho cô là phần lớn đều ủng hộ cô tích cực.
Họ cho rằng đối với những người không chịu đến bệnh viện mà ở nhà lây lan bệnh cho người khác thì phải dùng biện pháp mạnh.
Cô xem mà tự cảm thấy tự hào về mình, nhìn kìa cô có một đôi mắt thần sầu, động tác vô cùng nhanh và chính xác.
Theo như clip này cô không mất đến ba mươi giây để khống chế tên đó.
Cô đang mải mê đọc bình luận và cười phì khi ai cũng bày tỏ rằng cô rất ngầu thì có một cánh tay lạnh toát xương sống đặt lên vai cô.
- Aaa! - Hiền hốt hoảng hết mức, khiến điện thoại trên tay xíu nữa là rớt xuống.
Cô nhận ra kẻ làm mình hốt hoảng là Trần Hoàng.
- Việc làm của đồng chí, tôi đã xem xét kiểm điểm nhắc nhở đồng chí, đồng thời chuyển công tác cho đồng chí.
- Hoàng nói khi trên tay là một cốc cà phê nghi ngút khói.
- Thiếu tá xem cái này chưa rất vui!
Cô chìa điện thoại ra để Hoàng có thể xem clip về cô và những dòng bình luận ủng hộ cô chủ yếu muốn Hoàng suy nghĩ tốt hơn về cô.
- Nhờ clip này nên tôi mới phạt đồng chí nhẹ vậy đấy.
Người dân có vẻ hợp tác hơn.
- Hoàng nói.
- Nhiệm vụ mới của tôi là gì? - Hiền hụt hẫng.
- Chăm sóc người bị cách ly.
Là các trường hợp nhẹ.
Bây giờ, đồng chí sẽ thực hiện nhiệm vụ luôn nhé.
Hoàng không nhìn Hiền mà chỉ chăm chú vào ly cafe.
Anh như chìm vào thế giới riêng của mình khiến cô tự cảm thấy lạc lõng.
- Rõ.
Anh đứng dậy, Hiền tự biết đi theo sau.
Cô tự nghĩ chẳng lẽ cô lại không thu hút bằng ly cafe sao.
Kẻ đó thật đáng ghét.
Một cô gái nóng nảy, kiêu ngạo, tự cao, hơi thú vị Hoàng đánh giá về Hiền..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...