Hiền suy sụp hoàn toàn sau dòng tin nhắn ấy.
Cuối cùng là sao chứ? Mới chỉ ngày hôm qua, cả hai còn tính đến việc sẽ lấy nhau ra sao? Sẽ sinh bao nhiêu đứa? Giọt nước mắt bất giác rơi xuống.
Đầu cô quay vòng vòng, trái tim run lên đau nhói.
Hoàng ngồi bệt xuống nền đất.
Anh khóc, cô khiến anh khóc.
Đến cuối, thì anh và cô cũng không đến được với nhau, vượt qua gần ấy khó khăn, cùng nắm tay nhau bước qua giông bão.
Anh thật bất lực, anh không biết phải làm gì nữa.
Em trai anh, anh không thể mất nó.
Chúc cô được hạnh phúc bên người khác.
Hiền đứng dậy, lau vội những giọt nước mắt.
Cô chạy đến phòng Đại tá, cô xin nghỉ phép ba ngày.
Một năm, bất cứ chiến sĩ nào cũng được nghỉ phép ba ngày đó là quy định.
Đặt vé máy bay đến Y ngay lập tức, cô thật sự không tin Hoàng lại là một người như vậy! Cô phải làm cho ra lẽ.
Anh xin nghỉ phép ba ngày.
Anh cần nghỉ ngơi.
Anh đã quá mệt mỏi rồi.
Trở về nhà, anh sẽ không đến Z nữa.
Nơi này anh sẽ ở đây.
Anh rất sợ cô sẽ buồn, sẽ đau.
Nhưng anh tin với bản lĩnh của cô, cô sẽ vượt qua được.
Vượt qua tất cả.
Hiền ngồi trên máy bay, suy nghĩ mông lung.
Cô không bao giờ tin đó là sự thật, anh nghĩ cô dễ bị lừa thế sao.
Cô đến Y khi trời đã chập tối, bắt một chiếc taxi đến thẳng nhà anh.
Cô bấm chuông.
Anh đứng dậy mở cửa, nhìn qua camera, anh thấy cô.
- Cô biến đi! Người phụ nữ của tôi đang ở đây! - Anh nói với giọng chắc chắn nhất.
- Anh nói dối! Nói dối quá tệ! Có chuyện gì có thể nói cho em nghe được không? - Hiền đập cửa.
- Chẳng có chuyện gì cả! Nếu cô không biến đi tôi sẽ gọi bảo vệ đấy!
- Anh đừng thế có được không?
- Biến đi!
Hiền chạy chạy thật nhanh.
Cô biết, phòng anh có thể nhìn xuống dưới thành phố, cô biết điều đó.
Đứng dưới tòa trung cư, tìm ô cửa của anh.
Cô đứng đấy hét lên:
- Em yêu anh! Và em biết anh cũng thế! Có chuyện gì hãy nói cho em nghe đi!
Trời chợt đổ cơn mưa, xung quanh mọi hoạt động đều trở nên nhanh hơn, tấp nập hơn.
Chỉ có cô vẫn đứng đó, quần áo ướt sũng.
Hoàng ngồi ở ghế sofa, trái tim anh rất đau, đau hơn vạn lần khi thấy cô đứng đó, hét lên.
Anh biết mình yêu cô, cô cũng yêu anh.
Nhưng anh thật ích kỷ, ích kỷ với cô, với chính tình cảm của bản thân.
Cô đứng đó hét lên liên tục lời yêu anh.
Bản thân vô tình trở nên ngu ngốc, cô chấp nhận bản thân mình là kẻ ngốc cũng được, vẫn tốt hơn kết thúc không lý do.
Cô mệt nhoài, cơn mưa vẫn không có dấu hiệu kết thúc, cứ thế khiến trái tim hai con người kia đau đớn.
Cô gục ngã, hai gối đáp đất.
Những giọt nước mưa được đà hạ cánh xuống khuôn mặt của cô khiến nó đỏ ửng.
Hoàng không chịu được nữa, đôi chân anh chạy nhanh xuống.
Một chiếc dù che mưa cho cô, quay sang nhìn thì đó là anh.
Đôi mắt buồn thẳm không thể lẫn đi đâu được.
- Tại sao em lại phải vì tôi nhiều như vậy?
- Tại sao anh lại phải hành hạ mình nhiều như vậy? Có chuyện gì thì cứ nói ra đi! Chúng ta cùng nhau giải quyết!
- Tại sao? - Hoàng hét lên.
Dù trên tay rớt xuống.
Anh ôm chầm lấy Hiền.
Bật khóc như một đứa trẻ.
Giữa dòng người tấp nập, vẫn còn hai con người ở đó, chìm trong nỗi buồn riêng của họ.
Hoàng bế Hiền lên nhà, người cô và anh ướt sũng.
Tắm rửa sạch sẽ, cô mặc lên người mình chiếc áo sơ mi đen dài của anh.
Vì quá vội nên cô chẳng chuẩn bị bất cứ thứ gì.
Cầm trên tay ly cafe nóng.
- Có chuyện gì? - Hiền hỏi.
- Là Đức.
Nó sẽ chết nếu anh và em tiếp tục.
- Thì ra là vậy! Sáng mai đến Z đi!
- Anh cũng tính vậy! Gặp nó rồi giải thích cho nó hiểu!
- Vậy nhé sáng mai!
Anh nhìn xa xăm về cơn mưa kia đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân.
Còn cô nhìn anh, anh yêu cô, có đúng không? Yêu cô sao lại khiến cô đau như vậy?
Ngồi trên máy bay, cô và anh, có cảm giác thật xa lạ.
Lời chia tay đó là thật hay giả? Nó khiến cô và anh không thể có cảm giác như trước nữa! Anh có cảm giác rằng bản thân không đủ tốt để được bên cạnh Hiền, anh đã ích kỷ chọn em trai mình, vô tình khiến trái tim cô tan vỡ.
Cô thì thấy bản thân mình ngu ngốc dại khờ, là kẻ không đáng được tin tưởng, anh nói dối cô, cô là gì trong bản thân anh vậy? Cô từng có suy nghĩ mong bản thân tốt nhất đừng gặp anh, để bản thân chấp nhận tình cảm của Đức, có khi cô sẽ hạnh phúc gấp trăm lần, cô không hiểu được trong lòng anh coi cô là gì?
Hai người gần như không nói chuyện với nhau suốt từ ngày hôm qua.
Họ đều có những nghi ngờ riêng của bản thân.
Với một chút thông tin mà anh và cô biết được thì họ đã tìm được bệnh viện mà Đức đang ở.
Tốt nhất, việc này kết thúc càng sớm càng tốt.
Đức từ trên cao nhìn xuống, thấy Hoàng và Hiền cùng bước vào bệnh viện thì tức điên.
Cầm điện thoại lên gọi.
- Alo! Anh không sợ tôi sẽ chết à?
- Này em đừng làm gì dại dột nữa có được không? Nghe anh khuyên, anh sẽ lên phòng em ngay lập tức!
- Anh biết đấy! Tôi nói sẽ làm! Nhận xác tôi ở dưới đất nhé!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...