Hôm nay là ngày Hiền phải rời khỏi nơi đây.
Ba ngày cạnh Hoàng đã thoáng chốc trôi qua.
Hiền dọn hành lý, cũng không nhiều.
Hoàng chở cô đến sân bay.
Cô đã từng có dịp ngồi trên chiếc xe này, lúc đó cô đã dành lái và rồi đạp ga hết mức.
Nghĩ lại, Hiền phì cười.
Hoàng lân la nắm lấy bàn tay cô.
- Em có muốn chúng ta tiến xa hơn không? - Hoàng hỏi cô.
Hiền nghe thấy thế liền đỏ mặt.
- Em già rồi! Chẳng muốn đùa giỡn với ai nữa đâu! - Hiền chấp nhận khéo.
Cô cũng đã nghĩ đến việc này từ lâu rồi, chính cô còn muốn dọn đến ở cùng với anh còn gì.
- Là sao? Em nói rõ hơn được không? - Hoàng quay sang nhìn Hiền bằng đôi mắt ngây thơ.
Hiền lắc đầu ngao ngán, cô không trả lời, trên đời này cũng có người ngốc đến vậy sao.
Hoàng không hiểu cứ thế bám riết hỏi không ngừng.
Đến sân bay, trước khi bước vào hai người được đo nhiệt độ kĩ càng.
Hiền gửi hành lý xong thì ngồi ở sảnh đợi.
- Về đến nơi nhớ gọi cho anh đấy! - Hoàng nói nhỏ, vừa muốn cô nghe thấy vừa sợ cô nghe thấy.
Anh rõ ràng rất ngại trong việc bày tỏ tình cảm.
- Em biết rồi! - Anh cũng rất quan tâm cô đấy chứ.
Tiếng loa thông báo vang lên, cô đứng dậy tiến tới cửa soát vé.
Hoàng đi theo cô ngay đằng sau.
Gần đến nơi, Hiền quay đầu lại, vẫy tay.
- Sẽ sớm gặp lại thôi! - Hiền nói vọng lại rồi cô quay lưng lại.
Bỗng nhiên, bước chân Hoàng nhanh dần tiến về phía cô, tấm lưng của cô không hiểu lý do vì sao lại quay lại.
Hai người ôm lấy nhau, hai chiếc khẩu trang rơi xuống.
Hai người hôn nhau, nụ hôn đầu của anh, cũng là nụ hôn đầu của cô.
Vị ngọt đầu tiên cứ thế quấn lấy hai người.
Nụ hôn giữa sân bay của hai con người đã cùng nhau vượt qua muôn ngàn giông bão, của hai chiến sĩ bất khuất.
Nụ hôn nồng cháy, mãnh liệt.
Sân bay không đông người, dịch bệnh đã qua đi, tất cả mọi người đều được xét nghiệm âm tính, nhưng sợ hãi là điều không thể tránh khỏi.
Nụ hôn kia đã thu hút được ánh nhìn của rất nhiều người, họ suýt xoa khen ngợi cặp trai tài gái sắc này, một số còn lấy điện thoại ra chụp lại.
Hai con người kia không quan tâm lắm, trước mắt giờ đây chỉ là đối phương, tình yêu, mọi thứ khác đều trở nên mờ nhạt.
Nụ hôn kết thúc khi loa thông báo vang lên lần nữa.
Hiền ngại ngùng chạy một mạch đến cửa soát vé không quay đầu lại.
Còn Hoàng, anh ngẩn ngơ nhìn theo hình bóng của cô, dư vị của nụ hôn khiến anh đông cứng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên đưa anh về thực tại.
Là Đại tá, Giám đốc bệnh viện quân y mà anh đang công tác.
- Alo! Việc liên quan đến dịch bệnh à Đại tá! - Anh vừa nói vừa chạy đến bãi giữ xe.
- Không! Thiếu tá mau đến bệnh viện đi! Có người cần gặp! - Đại tá cúp máy ngay sau đó.
- Sao? Ai cơ? - Tút..
Tút..
Tút..
Hoàng cất điện thoại vào túi quần.
Rồi lên xe đi thẳng đến bệnh viện.
Đến bệnh viện, anh chạy một mạch lên phòng làm việc của Đại tá.
Anh gõ cửa.
- Tôi, Thiếu tá Trần Hoàng!
- Vào đi! - Đại tá nói vọng ra.
Hoàng mở cửa bước vào bên trong, anh giơ tay lên chào Đại tá.
Trong phòng có ba người đang đợi anh, một là Đại tá, một người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế của Đại tá, xoay lưng về phía anh và một cậu thanh niên đôi mắt giận dữ, tay nắm thành hình cú đấm hướng ánh mắt về phía anh.
- Cậu đến rồi à? - Đại tá vỗ vai Hoàng rồi bước ra ngoài, để lại không gian cho ba người.
Người đàn ông kia xoay chiếc ghế lại, đối diện với anh.
Anh nhận ra trước mặt mình là Bộ trưởng lập tức đưa tay lên chào.
- Chào cậu! - Ngài Bộ trưởng mang quan hàm Trung tá không dấu được nụ cười vui vẻ trên đôi môi của mình.
- Ngài có nhiệm vụ giao cho tôi sao?
Hoàng ngờ vực, anh thì có gì để một Bộ trưởng đích thân đến gặp thế này.
Bộ trưởng lắc đầu.
Lấy ra một xấp ảnh, giơ lên cho anh xem từng tấm một.
Tấm đầu tiên là hình mẹ anh khi bà còn trẻ.
Trong đầu đã đoán được thứ gì đó.
Tấm tiếp theo là hình mẹ anh chụp chung với một người đàn ông nom rất giống Bộ trưởng.
Rồi lần lượt, lần lượt những tấm hình, có cả tấm hình Hiền ôm tay anh trong trung tâm thương mại, đó cũng là lí do khiến cậu thanh niên kia tức giận.
Đúng vậy, cậu ta là Đức, phần nào cậu cũng đoán được người đứng trước mặt mình là Trần Hoàng kẻ cướp Hiền khỏi tay cậu.
- Con nghĩ đúng rồi! Chính ta là bố của con! - Ông không ngăn được giọt nước mắt, nó tự do lăn trên gò má nhăn nheo của ông.
Mặt Hoàng tối sầm lại, đôi mắt trở nên đáng sợ.
Hoàng tiến đến gần ông, nắm lấy cổ áo ông, xách lên.
- Im ngay! Bố tôi mất lâu rồi!
- Bố xin lỗi! Hơn ba mươi năm qua, chưa một phút, một giây nào bố không nhớ đến mẹ con con! - Ông khóc, hai hàng nước mắt cứ lăn xuống.
"Anh có thể đấm ông ấy nhưng hãy nhận ông ấy!"
Giọng nói của Hiền vang lên trong đầu anh, anh buông ông ấy ra, bàn chân bước ra ngoài.
Anh muốn chạy khỏi đó, một nơi khiến anh ngọp thở.
Anh phải làm sao đây? Anh hận ông ta rất nhiều! Và anh biết ở đâu trong trái tim anh, anh cũng yêu ông ta rất nhiều.
Anh lên chiếc xe quen thuộc của mình, đạp ga, anh muốn đến nào đó theo trái tim của anh mách bảo.
Ước gì có cô ở đây! Mới xa cô gần một tiếng đồng hồ mà anh đã thấy nhớ đến vậy.
Ở đâu đó trên một chuyến bay, cũng có một cô gái mang nỗi nhớ như anh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...