Mọi người đang rất cố gắng tập trung cao độ hết mức để thực hiện điều trị cho Hiền.
Hoàng biết, Hiền luôn tin tưởng anh, tin tưởng thật nhiều vậy nên anh biết bây giờ bản thân anh phải trở thành chỗ dựa vững trãi cho cô để cô cùng anh sẽ bước qua giai đoạn khó khăn này.
Anh không thể yếu đuối, điên dại như thế này nữa.
Tất cả thực hiện đúng theo phác đồ điều trị suốt ba ngày qua.
Ai cũng trở nên căng thẳng và mệt mỏi thấy rõ.
Hiền đã ổn, cô đã trải qua thời gian nguy kịch.
Xét nghiệm lần đầu cũng đã âm tính.
Tuy nhiên cũng giống như các trường hợp khác, cô rơi vào tình trạng hôn mê não.
- Đừng buồn nữa! Chị ấy sẽ tỉnh lại và vui cười như trước kia thôi! Chị ấy rất mạnh mẽ! - Chung an ủi Hoàng.
Hoàng đang nhắm mắt tựa đầu lên tường, giả vờ ngủ.
Anh đã làm việc như một con robot suốt ba ngày qua, thậm chí không nghỉ ngơi, dù ai nói gì cũng không nghe, một mực muốn ở bên cạnh Hiền không rời khỏi.
- Chị ấy âm tính lần một rồi! Sắp khỏi bệnh rồi! Anh đi nghỉ đi! Có khi chị ấy tỉnh lại thì đến lượt anh nằm đó đấy! - Chung tiếp tục.
Hoàng mở mắt ra nhìn Hiền, những kỉ niệm tươi đẹp về cô tua chầm chậm trong tâm trí anh.
Ngẩn ngơ một lúc, anh muốn bản thân phải thật khỏe mạnh, tươi tỉnh và đẹp trai khi gặp lại cô.
Hoàng bước ra ngoài.
- Cố lên đi bà chị! Bà chị phải dậy để giúp em cua chị Tuyết chớ! Hứa rồi cơ mà! - Chung buồn.
Mười tám ngày qua, chị ấy đã giúp cậu rất nhiều.
Hiền chìm đắm trong giấc mơ nơi không có sự tồn tại của anh, cô ngỡ Hoàng mới là giấc mơ của bản thân.
Trong giấc mơ, Hiền chấp nhận hẹn hò với Đức.
Đức yêu chiều cô, chăm lo cho cô từng tí một.
Cô hạnh phúc, cô nghĩ là thế.
Nắm tay Đức, nhưng cảm giác của bàn tay kia cứ râm ran trong cô, cô cảm thấy bản thân mình như lừa dối Đức.
Xấu xa, bỉ ổi, vô liêm sĩ là những gì cô nghĩ tới khi Hiền bên cạnh Đức.
Tiếng nói của ai đó cứ vang lên trong tai cô, cô không biết đó là ai nhưng nghe lại ấm áp và yên bình.
Giọng nói này nói toàn nói những thứ quan tâm đến cô, nhiều câu từ sến súa khiến cô nổi hết cả da gà.
Hoàng quay lại, ngồi đấy tiếp tục nhìn Hiền.
Giọng anh tiếp tục vang lên đều đều.
- Trở về với tôi đi được không? Em trở về với tôi được không? Em cứ nằm như thế để làm gì chứ?
Trái tim Hoàng như bị ai đó bóp nghẹn, đau nhói.
Hiền mới được lấy mẫu xét nghiệm.
Bản thân cô cũng không sốt nữa, mọi chuyện dần ổn, chỉ có cô vẫn nằm đấy.
Các tá bệnh nhân liên tục được ra viện, được đưa đi cách ly 21 ngày trước khi về nhà, đoàn tụ với gia đình sau khi thoát khỏi cửa tử.
Ai cũng tươi cười vui vẻ.
Và ở đâu đó vẫn có những người như Hoàng, buồn đến mức hoa cỏ héo tàn.
Nghe tin Trung đội trưởng bị nhiễm bệnh, đám Long, Tâm, Linh ba chân bốn cẳng chạy đến thăm nhưng bọn nó không được vào.
Mãi đến hôm nay, bọn nó mới được vào.
Đứng trước cửa phòng bệnh, bọn nó thấy Thiếu tá Trần Hoàng, anh ta trở nên yếu đuối, tiều tụy, thiếu uy lực rất nhiều.
Cả đám không bảo mà cùng mở cánh cửa ra.
Hoàng có đôi chút giật mình.
Cả đám đưa tay lên chào Hoàng.
Hoàng không nói gì.
- Đại úy sao rồi ạ? - Cả đám đồng thanh.
- Xét nghiệm lần 1 âm tính, hôn mê não.
- Hoàng đứng dậy, đi ra ngoài để lại không gian riêng cho họ.
Tâm ngồi xuống nằm tay Hiền, Tâm khóc.
- Chị sao vậy? Luôn dạy bọn em phải cẩn thận mà lại không cẩn thận à? Nằm một đống thế này là sao? Dậy mắng bọn em đi! Phạt bọn em đi!
Linh cũng khóc hu hu.
- Chị dậy coi, dậy đi em nhớ chị! Phạt em chạy mười mấy vòng đi! Dậy gõ đầu em đi!
Long đứng bên cạnh thấy người yêu mình, thằng bạn mình tự nhiên ngồi khóc như vậy thật sự khó hiểu.
Long bước tới vỗ vai Hiền.
- Cố khỏe sớm nha Trung đội trưởng!
Trong giấc mơ, Trung đội 7 họp, thì tự nhiên ba người Tâm, Linh, Long nói những điều kì lạ như vậy, rồi còn khóc lóc.
Hiền cảm thấy vô cùng khó hiểu và phạt ba người chạy mười vòng quay doanh trại.
Hiền tự cảm thấy mọi chuyện này là cái quái gì.
Ba người ở lại với Hiền được một lúc thì phải ra ngoài vì Hiền cần được kiểm tra sức khỏe.
Kết quả xét nghiệm lần 2 của Hiền âm tính.
Ngày thứ 19 cô ở đây.
Mẫu xét nghiệm lần ba cũng đã được lấy đi.
Hôm nay ghi nhận 31 trường hợp cuối cùng của bệnh viện đã được xuất viện.
Bệnh viện dã chiến này chuẩn bị được trở thành khu cách ly cho bệnh nhân khỏi bệnh và nhân viên y tế.
Chỉ còn đợi một bệnh nhân duy nhất vẫn nằm đó bất động.
Hoàng lắc nhẹ đầu.
- Bệnh viện chỉ còn mỗi em thôi! Em tính làm gánh nặng cho bọn tôi à! Mong tỉnh lại gấp đi!
Hiền vẫn nằm đó, không cảm xúc, không có dấu hiệu sẽ trả lời lại anh.
Nhưng anh vẫn sẽ nói, nói mỗi ngày, nói đến khi cô tỉnh lại.
Ngày thứ 20, xét nghiệm lần 3 âm tính, Hiền hoàn toàn khỏi bệnh.
Chỉ còn đợi bộ não kia tỉnh lại mà thôi.
Anh vẫn ngồi đấy vẫn lân la nói chuyện với cô.
Anh sẽ chờ cô đến ngày cô tỉnh lại, cuộc đời anh nhờ cô mà sáng trở lại.
Tuyết nhìn thấy Hoàng như vậy mà khóc nất lên.
- Anh ấy không sao! Chị biết đấy khi yêu thì rất khó dứt ra được! - Chung nói.
Tuyết không nói gì nhưng lại chủ động ôm lấy Chung khiến anh đỏ mặt.
- Cho tôi dựa vào được không?
- Được! Hoàn toàn được!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...