Dã khoáng thiên đê thụ
Giang thanh nguyệt cận nhân
Trích bài thơ Túc kiến Đức giang của Mạnh Hạo Nhiên
Dịch thơ của Huyền Lâm:
Đồng hoang cây chạm trời gần
Sông xanh ánh nguyệt như kề cận bên.
“Ba, K3 phát đồ này.” – Lưu Nghiễn nói – “Ba chọn một bộ đi, dáng người của ba với Mông Phong cũng xêm xêm mà.”
Mông Kiến Quốc đón lấy bọc đồ Lưu Nghiễn đưa tới, mở ra liếc nhìn một cái, là hai chiếc áo len cổ V mỏng, cùng một màu, kiểu dáng cũng giống in hệt. Thời tiết bây giờ đã lạnh hơn trước rất nhiều, vừa vào Thu đã phải mặc áo len rồi.
Mông Kiến Quốc bảo: “Cũng tạm, còn con thì sao?”
Lưu Nghiễn đáp: “Con không được phát, nhưng có mua một cái. Đêm Trung Thu ba có kế hoạch gì không? Thầy huấn luyện bảo ăn cơm xong sẽ ghé thăm ba một chút.”
Mông Kiến Quốc lại hỏi: “Bọn Quyết Minh đi đâu rồi?”
Lưu Nghiễn bĩu môi rằng: “Đang ở trên sườn núi phía sau, chờ lát nữa sẽ về ăn cơm.”
Lễ Trung Thu năm 2014,
Chúng tôi xây dựng nhà mới ở ngoại ô thành phố Thanh Hà – là chỗ mà Mông Kiến Quốc đã nhắm đến khi vừa xuất ngũ lúc trước. Nơi đây là một thôn làng nhỏ, phía Bắc dựa vào sườn núi, phía Nam đối mặt với một dòng suối, nước cạn đến mức có thể thấy rõ từng ngọn cỏ lau mọc lên từ đáy nước, buổi chạng vạng thì mặt suối lấp lánh phản chiếu ánh Trời vàng cam.
Nếu đi xe đạp từ nơi này, chỉ tốn mười lăm phút là đến trường học của Quân khu Hoa Nam. Hàng ngày thức dậy thật sớm, tôi và Mông Phong mỗi người một chiếc xe, đạp leng keng vào thành phố. Nói là thành phố, thực ra cũng chỉ là một khu dân cư chưa đến mười vạn nhân khẩu.
Tôi làm thầy giáo, mỗi ngày Mông Phong lên thị trấn hối thúc người ta cấp phép cho công việc của mình, Trương Dân vẫn mở phòng khám Trung y như trước, Quyết Minh đã tìm được việc mới – nhặt đồng nát. Ngày ngày lái chiếc xe ba bánh, ra ngoài lụm ve chai khắp mọi nơi, xách theo một hộp lớn đựng vật liệu thủ công, sau khi sửa sang lại thì đem về nhà, Trương Dân giúp nhóc chùi rửa sạch sẽ, rồi mới đưa đến cô nhi viện cho mấy đứa trẻ làm đồ thủ công chơi.
Mọi người đều có việc để làm, riêng hai cha con nhà binh Mông Kiến Quốc và Mông Phong mỗi ngày ăn nhờ ở đậu chờ Lưu Nghiễn tôi nuôi, tâm lý Mông Phong đã sắp vặn vẹo tới nơi rồi.
“Lưu Nghiễn!” – Mông Phong tức tối hét – “Tâm lý của anh rất bình thường! Em thôi cái trò xỉ vả anh trong nhật ký đi!”
Lưu Nghiễn: “Hôm qua lúc ngủ anh còn nói mớ là muốn ôm bom đi trả thù xã hội nhá!”
Đêm Trung Thu, hai cha con Mông Kiến Quốc và Mông Phong ăn bận giống hệt nhau, đều mặc áo lông mỏng màu xanh quân đội ngoài áo sơ mi. Năm người quây quần cười nói vui đùa, Mông Kiến Quốc nhân dịp đặc biệt khui một chai rượu, mọi người cùng nhau nâng ly, ăn uống.
Bốn người trẻ tuổi ăn xong thì tản bộ lên núi ngắm trăng, để Mông Kiến Quốc ở lại coi nhà. Ông ngồi trong sân, phía ngoài đường vọng lại tiếng chuông xe đạp, Mông Kiến Quốc hô lên: “Phi Hổ!”
“Chúc thầy Trung Thu vui vẻ!” – Trịnh Phi Hổ mang theo hộp bánh Trung Thu đến, Mông Kiến Quốc vào nhà nấu nước pha trà, hai người cùng ngồi trong sân, ngắm vầng trăng tròn lơ lửng ở phương Đông, tia sáng êm dịu soi rọi khắp đất trời.
Tại sườn núi, Quyết Minh cảm thán: “Điều kiện sống ở đây tốt thiệt.”
Mông Phong nói: “Nhóc chưa biết đấy thôi, chú chỉ xin tát nước bùn để đắp trang trại nuôi trồng, mà kéo dài cả ba tháng chưa xong…”
Trương Dân vừa nghe, thỉnh thoảng còn gật gù cảm thông, Lưu Nghiễn và Quyết Minh đi phía trước. Lưu Nghiễn đeo một chiếc giỏ quân dụng chéo vai, Quyết Minh chỉ cần nhác thấy chai lọ linh tinh hoặc phế phẩm có thể tái chế là gom tất, nhét vào giỏ của Lưu Nghiễn.
“Chúng ta là anh hùng giải cứu thế giới cơ mà… Ê cưng có biết làm xi măng hông?” – Mông Phong chợt nhớ ra điều gì, bèn hỏi.
“Không biếtttttt!” – Lưu Nghiễn và Quyết Minh chán ngán đồng thanh đáp – “Làm ơn đi, chuyên ngành của bọn tôi không phải là vật liệu xây dựng đâu.”
Trương Dân không nhịn được mà phì cười, hỏi: “Còn sếp thì sao? Nhờ anh ấy nghĩ cách giùm được không.”
“Anh ta á?” – Mông Phong tức khắc nhảy dựng như con gấu chó xù lông, gầm rít lên – “Anh ta bận yêu đương nhăng nhít rồi!”
Quyết Minh đi đằng trước Lưu Nghiễn, hỏi cậu: “Vậy là tiền lương còm cõi của anh nuôi ông Mông và chú Mông luôn hả?”
Lưu Nghiễn dở cười dở khóc, gật đầu đáp: “Đúng vậy, lần trước anh đi tìm Lục Cố, nhờ cậu ấy hối thúc sếp giùm, chắc tháng này sẽ được cấp phép.”
Quyết Minh vỡ lẽ: “Quả nhiên vợ sếp vẫn đáng tin hơn nha!”
Lưu Nghiễn: “Ừm, thật ra anh cũng muốn để Tướng quân Mông nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa, nếu không chờ đến khi có đủ vật liệu, toàn là việc chân tay tốn sức, mà chỉ có hai cha con họ làm, lao lực quá thì sợ ông cụ không chịu nổi.”
Quyết Minh nói: “Tôi cũng rất muốn chuyển tới đây ở, tốt hơn chỗ chúng tôi nhiều, ít người nữa chứ.”
Lưu Nghiễn bảo: “Tới đây đi, trên thị trấn có một trường học, cần anh giới thiệu nhóc vào dạy không? Tụi mình lại đằng kia xem đi, băng qua ngọn núi này, ở đó có một hồ nước cạn, trông đẹp lắm.”
Bốn người đem đồ ăn vặt leo qua sườn núi, Quyết Minh ‘wow’ một tiếng ngỡ ngàng khi nhìn thấy một con suối lớn chảy xuôi đến, dưới đáy suối mọc đầy cỏ lau, mặt nước phản chiếu ánh Trăng sóng sánh, đêm trăng tĩnh lặng với không khí trong lành tươi mát. Nhóm người dừng chân ngồi lại trước bờ suối thưởng thức phong cảnh.
“Trương Dân!” – Lưu Nghiễn từ đầu kia bờ suối chạy đến, không ngừng hô to – “Trương Dân!”
Mông Phong và Trương Dân đang ngồi tán chuyện với nhau, nghe thấy tiếng gọi khác thường của Lưu Nghiễn đều vội đứng dậy. Lưu Nghiễn chạy tới trước mặt họ, thở dốc một chặp, đoạn nói: “Ở bên kia Quyết Minh nhặt được… nhặt được…”
Trương Dân cười: “Nhóc ấy thường hay nhặt được mấy thứ kỳ quái mà.”
Lưu Nghiễn xua tay lia lịa, ý bảo họ cùng đi nhìn xem.
“Trịnh Kỳ dạo này sao?” – Mông Kiến Quốc hỏi – “Tôi bỗng nhiên muốn có cháu bồng, Quyết Minh cứ gọi tôi là ‘ông Mông’ suốt, chắc thấy tôi đây cũng có tuổi rồi.”
Trịnh Phi Hổ nhấp một ngụm trà, đáp: “Thằng bé đi với mẹ sang Mỹ du học, tháng sau mới về. Nhóm người Tần Hải đang thử thúc đẩy kế hoạch gia tăng dân số, trong đó có phương án thụ thai trong ống nghiệm, hay để tôi về nghe ngóng một chút?”
Mông Kiến Quốc chầm chậm gật đầu, Trịnh Phi Hổ cũng đang mặc áo len quân đội, tiếp lời: “Vài hôm trước có cuộc họp, mấy lãnh đạo đều hỏi thầy có bằng lòng quay về quân đội công tác không…”
“Nhóc ấy nhặt được một đứa bé!” – Lưu Nghiễn báo tin động trời.
Trương Dân: “…”
Mông Phong: “…”
Ba người hớt hải phóng gấp như bị chó dí. Dưới ánh trăng, trên bãi bồi phía Đông của con sông, bắt gặp một bé gái chừng ba tuổi lơ ngơ đứng đó, Quyết Minh cũng thuỗn mặt ra, đứng cách bé năm mét mà ngó chằm chặp.
“Bé tên là gì?” – Quyết Minh mở miệng hỏi.
“Cầu Cầu ạ.” – Bé gái rụt rè đáp.
“Thế mẹ bé đâu rồi?” – Quyết Minh lại hỏi.
Bé gái nhỏ lắc đầu.
Mông Phong và Trương Dân chạy đến sau lưng Quyết Minh, ai nấy đều ngây người như phỗng. Quyết Minh quay đầu nhìn họ, cả bọn đều nghi hoặc không thôi, sao chỗ này tự dưng lại có trẻ con cho được?! Chuyện gì đây? Trong lòng Lưu Nghiễn nhất thời bật ra một ý nghĩ khiến người hoang mang tột độ:Chẳng nhẽ hành tinh Mẹ lại đến tìm Quyết Minh?
Mông Phong đứng đực một hồi, lúc sau mới ngoắt tay với bé gái: “Lại đây nào, chú cho bé kẹo que nè.”
Trương Dân: “…”
Lưu Nghiễn: “Đủ rồi nha! Anh đừng dạy hư trẻ con!”
Mông Phong tức khí đốp lại: “Anh muốn cho bé kẹo que thiệt mà!”
Mông Phong móc từ trong túi đeo ngang hông ra một cây kẹo sữa, bé gái nhỏ hớn hở chạy tới nhận lấy, bé vòng tay ôm cổ Mông Phong cười vui vẻ, khuôn mặt mũm mĩm dụi dụi vào má hắn. Bốn người ngơ ngác ngó nhau một lúc, đoạn Trương Dân ôm bé lên, hỏi: “Tính sao giờ?”
Lưu Nghiễn đề nghị: “Vào thôn đi hỏi từng nhà vậy, xem thử con cái nhà ai chạy ra ngoài… Quyết Minh, sẽ không phải là..”
Quyết Minh xoa xoa đầu bé gái, nhìn sang Lưu Nghiễn, ánh mắt cũng đượm vẻ ngờ vực. Trương Dân ôm bé đi xuống núi, Quyết Minh bỗng nhiên hỏi: “Con nhận nuôi bé được không ba?”
Trương Dân vội ngăn: “Không được, nhóc cưng, con không thể nhận nuôi đâu, chính bản thân con vẫn là một đứa trẻ…”
Lưu Nghiễn vừa nghĩ đến, nếu quả thực là Huyền Địa Cầu, chỉ có thể giao cho Quyết Minh thôi. Cậu đi lùi phía sau, khẽ giọng nói với Mông Phong những suy đoán của mình, Mông Phong cũng nhanh chóng suy xét vấn đề, hắn nói: “Em đọc truyện tranh nhiều quá bị nhiễm đấy à, đời nào có chuyện như thế.”
Lưu Nghiễn hỏi ngược: “Vậy anh giải thích kiểu gì đây?”
Quyết Minh ở phía trước dắt tay bé gái, bảo: “Cầu Cầu, gọi papa đi.”
Thanh âm của bé gái nhỏ trong trẻo mà vui tươi, bé cười gọi: “Papa!”
Quyết Minh lại chỉ chỉ vào Trương Dân, dạy: “Đây là ông nội.”
“Rắc!” một tiếng, Trương Dân như thể bị sét bổ ngang đầu, bé gái thật là ngoan ngoãn, bắt chước gọi: “Ông nội.”
Khi tới trước khu làng, Trương Dân nói: “Tôi mang bé về nhé.”
Mông Phong bảo: “Để tôi và Lưu Nghiễn đi hỏi thăm xem trẻ con nhà ai đi lạc.”
Lưu Nghiễn thầm khẩn cầu ông trời phù hộ đừng là Huyền Địa Cầu tìm tới, bằng không thì phiền to… Dưng mà thực tế ‘ông trời’ cũng chính là Huyền Địa Cầu đấy thôi, nếu đi khấn vái với Huyền Địa Cầu rằng ngài ấy đừng đến… Có gì đó sai sai?
Hai người chia nhau đi hỏi, còn Trương Dân và Quyết Minh dẫn Cầu Cầu về nhà Mông Phong.
Mông Kiến Quốc nhấp ngụm trà, đáp: “Già rồi, không muốn quay về quân đội nữa.”
Trịnh Phi Hổ nói: “Thầy lúc nào cũng nói vậy, thầy còn trẻ lắm…”
Đương lúc trò chuyện, Trương Dân và Quyết Minh ôm một bé gái bước vào, Quyết Minh chỉ phía Mông Kiến Quốc, tiếp tục dạy Cầu Cầu: “Đây là ông cố.”
Cầu Cầu vẫn rất là ngoan ngoãn, lễ phép gọi: “Cháu chào ông cố—”
Tiếng xưng hô này chẳng khác nào sấm sét từ chín tầng trời giáng xuống, Mông Kiến Quốc và Trịnh Phi Hổ đồng thời hóa đá.
Ông cố ông cố ông cố ông cố ông cố ông cố ông cốốốốố…. Mặt mày Mông Kiến Quốc biến dạng co quắp, ông thảng thốt hô lên: “Cớ làm sao?!”
Trịnh Phi Hổ: “Quyết Minh, con gái của cháu?!”
Trương Dân nửa mếu nửa khóc thả Cầu Cầu xuống, bé Cầu Cầu chạy đi ăn bánh Trung Thu, hai người lúc này mới giải thích cho Mông Kiến Quốc và Trịnh Phi Hổ. Quyết Minh lại giới thiệu Trịnh Phi Hổ với bé: “Đây là ông chú.”
Trịnh Phi Hổ: “…”
“Nó là Panda…” – Quyết Minh còn đưa Cầu Cầu gặp mặt Panda.
Cái nhà này sắp loạn cào cào lên hết rồi! Mông Kiến Quốc và Trịnh Phi Hổ cấp tốc vọt ra ngoài đi tìm cha mẹ của Cầu Cầu.
Gần một tiếng đồng hồ sau, Lưu Nghiễn dẫn theo Lục Cố đến, lúc ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi đâu có biết!” – Lục Cố nói – “Cháu tôi dắt con bé ra ngoài chơi, hai đứa trẻ con xêm xêm tuổi nhau, tại anh chưa từng sống ở thôn quê nên không biết, mấy đứa con nít nhà quê thích chơi đùa lông nhông ngoài đường vậy đó, ai ngờ phát sinh nhiều chuyện đến thế?”
Lưu Nghiễn đưa Lục Cố vào nhà, giơ tay ra hiệu với Quyết Minh, ý bảo:chỉ là đứa bé bình thường, chẳng phải hành tinh Mẹ đến tìm nhóc chơi, chớ nghĩ ngợi linh tinh. Quyết Minh cũng có chút thất vọng, nhóc ỉu xìu gật đầu: “Ờm.”
Lục Cố vỗ vỗ tay, bảo: “Cầu Cầu, lại đây nào.”
Cầu Cầu vừa hô: “Cậu Út!” – Lập tức chạy tới cho Lục Cố ôm. Nhóm người Mông Phong cũng đã trở về, mới hay Lục Cố theo cha mẹ đến đây thăm họ hàng, mà chị họ tối nay bận việc không tới được, nên giao Cầu Cầu cho Lục Cố trông giùm.
Lục Cố bế Cầu Cầu đi, lúc rời khỏi cô bé còn hì hì cười vẫy tay tạm biệt Mông Phong. Để lại Mông Kiến Quốc với hai hàng lệ chảy dài, Trịnh Phi Hổ chốt: “Tóm lại, thầy suy nghĩ lại đi nhé.”
Mông Kiến Quốc gật đầu.
Ngày hôm sau, Lưu Nghiễn hỏi Mông Phong: “Có phải ba bị chuyện gì đả kích không?”
Mông Phong lơ ngơ hỏi: “Thiệt hở? Làm gì có, anh đâu phát hiện.”
Lưu Nghiễn nói: “Ba nói hình như lúc này đọc báo không nhìn rõ chữ lắm, muốn sắm cặp kính lão.”
Mông Phong: “…”
“Ảnh hưởng tâm lý thôi.” – Mông Phong tiếp – “Lục Cố đã xin giấy phép giúp anh, nên vài ngày nữa anh phải đi một chuyến để mua gà con, có mỗi mình ba ở nhà xây nguyên cái trại nuôi gà ấy mà.”
.
.
.
KẾT THÚC TOÀN VĂN.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...