[20+] Ăn Thịt Chi Lữ - Thịt Nướng




Sư phụ cấm dục 1

Diệp Huyên là một sinh viên đại học năm 4, gần tốt nghiệp, sắp tham gia cuộc thi và chuẩn bị trình luận văn tốt nghiệp.

Lúc trước Diệp Huyên vốn ghi danh một trường đại học hệ chuyên ở thủ đô. Ai ngờ, cuộc đời đưa đẩy, lại phải vào học một học viện hạng lưu. Trải qua 4 năm không có gì nổi bật, suốt ngày nằm lì trên Internet, gần vài giờ trước khi thi, cô mới bối rối nhận ra mình phải trình diện.

Trên diễn đàn học viện vài ngày trước, hàng loạt các bộ phim kinh dị được đăng tải, giống như từ trên trời rới xuống, phim này so với phim kia, càng coi càng thê thảm, về sau cả người Diệp Huyên đều thấy không ổn.

Sớm biết học viện này khó đến vậy, dù cho không đậu trường chuyên ở thủ đô cô cũng nhất quyết không đến đây học. Nhưng dù có khổ thế nào cô cũng phải thông qua cuộc thi cuối cùng này, ít nhất cũng là kết quả xứng đáng cho 4 năm học. Lòng cô nóng như lửa đốt, thật sự không hiểu phải làm cách gì mới thông qua cuộc thi "cặn bã" này, suy đi nghĩ lại, quyết định tìm đến giáo sư xin một lần ân tình.

Diệp Huyên là nữ sinh duy nhất ở học viện này, bởi vì cô là một nữ sinh yếu đuối lại thích làm nũng, nên bình thường các giáo sư đều mắt nhắm mắt mở cho cô "qua".

Đẩy cửa ra, chỉ thấy một thanh niên đứng dưới ánh mặt trời ấm áp dựa vào bàn. Diệp Huyên loi choi chạy đến: "Giáo sư Cố, cuối tuần này có một cuộc thi, mà em thì không nắm chắc lắm, thầy có thể chỉ cho em một hai hay không?"

Giáo sư Cố ngẩng đầu: "Tại sao bình thường em không tập trung học hành, giờ thi cử đến lại sốt ruột rồi hả?"

"Em biết em sai rồi giáo sư." Diệp Huyên ngoan ngoãn nghe mắng, thần sắc lộ ra chút áy náy: "Thầy sẽ không độc ác đến mức không cho em tốt nghiệp chứ?"

"Thầy biết... mấy cái cảnh chém chém giết giết, thiếu nữ như em chắc chắn sẽ không thể ứng phó được." Giáo sư Cố nâng gọng kính, "Gần đây hệ thống có mở ra một ứng dụng mới, nếu em muốn tham gia cuộc thi với bộ phim Vô Hạn Khủng Bố, thầy có thể giúp được một hai, dùng cái ứng dụng mới kia giúp em một tay, em thấy sao?"

"Thật sư?" Diệp Huyên kinh hỉ trừng to mắt, "Hệ thống kia độ nguy hiểm là cấp mấy?"

"Không khó lắm." Giáo sư Cố duỗi ra 3 ngón tay, "Tam Tinh."

Tam Tinh! Diệp Huyên lập tức mở cờ trong bụng, coi như là cuộc thi Kim Thủ Chỉ, độ nguy hiểm cũng đã là Lục Tinh. Các cuộc thi của học viện Vô Hạn Lưu thì lại càng không cần nói đến, cấp độ nguy hiểm tiến thẳng lên Cửu Tinh.

"Thầy nói trước, hệ thống này còn chưa đưa vào sử dụng, các tình huống đột biến có thể xảy ra bất cứ lúc nào, em nghĩ kĩ chưa?"

"Khả năng xảy ra sự cố là bao nhiêu phần trăm?"

"Đại khái là 1%."

"Được rồi!" Diệp Huyên dứt khoát vỗ tay ba cái, "Em quyết định sử dụng hệ thống này."

"Rất tốt!" Giáo sư Cố mỉm cười gật đầu, "Thầy sẽ liên hệ với chủ nhiệm khoa ngay."

Không biết vì sao, Diệp Huyên cảm thấy cái cười đầy ẩn ý kia của thầy có chút cổ quái, chẳng lẽ đây chỉ là ảo giác của cô...

Chuyện này rất nhanh đã được quyết định, ba ngày sau, Diệp Huyên đứng trước một cổ máy hết sức cổ quái. Giáo sư Cố liên tục chỉ điểm này nọ: kết nối khoang thuyền, Diệp Huyên đang định nhắm mắt lại, phút cuối đột nhiên một vấn đề lóe lên trong đầu cô: "Giáo sư Cố, cuộc thi chủ đề của hệ thống này là gì?"

Các cuộc thi của học viện Vô Hạn Lưu đều là xuyên nhanh qua rất nhiều thế giới, nhưng tuyệt nhiên cuộc thi nào cũng có chủ đề riêng. Trước kia hệ thống này lấy phim kinh dị là chủ đề chính, cấp bậc nguy hiểm không cao lắm, thường lấy vườn trường là bối cảnh chính.

"Ah, chủ đề ah." Giáo sư Cố gật đầu liên tục: tay chân nhanh nhẹn kết nối khoang thuyền, một bên ý vị thâm trường cười cười, "Em tuyệt đối không thể đoán được."

"Là cái gì?"

"Là thịt văn."

"Ôi không! Đơi chút...đợi một chút, thầy vừa nói cái gì? Chủ đề là gì?"

Thịt văn? ! ! !

Két sắt rên một tiếng, các từ ngữ liên tiếp nối nhau: "Kết nối khoang thuyền thành công." Vây lấy Diệp Huyên chính là một luồng ánh sáng màu lam, cô thân bất do kỉ, bắt đầu tiến vào trạng thái hôn mê.

Còn chưa kịp tiêu hóa câu nói kinh người của giáo sư Cố, chợt tiếng nói ác liệt từ một người đàn ông vang lên: "Đúng rồi, thiếu chút nữa quên nói với em. Nếu mỗi nhiệm vụ em đều thất bại, em sẽ vĩnh viễn ở lại thế giới ấy. Cho nên, ngàn vạn lần phải chú tâm hoàn thành nhiệm vụ a, tiểu Huyên thân mến ~"

Tiểu Huyên, em gái ngươi! Thầy cứ chờ đó!


#

Đông Dương Châu, phái Thương Lan, Diệp Huyên mơ màng tỉnh dậy.

Vừa mở mắt ra, nàng lập tức đánh giá bốn phía. Đây là một động phủ rộng rãi, mặc dù trong phòng không có hoa văn trang sức lộng lẫy, nhưng bàn là đá cẩm thạch hàn ngọc, ghế dựa là ghế dựa Lưu Ly. Từng cành cây ngọn cỏ đều được bao bọc bởi màu trắng nhạt thuần khiết, nhìn kĩ lại thấy chúng tinh xảo quý giá.

Diệp Huyên nhìn chính mình, cỗ thân thể này chính là một tiểu cô nương. Một thân lam sắc, tóc đen được vén lên một cách lỏng loẹt, trên đầu là một cây trâm gỗ mộc đâm xuyên qua búi tóc đáng yêu. Vóc người chưa nảy nở, da thịt trắng nõn nà như tuyết, liếc mắt nhìn qua đã biết sau này lớn lên nhất định sẽ là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.

Lúc này, trong đầu nàng đã xẹt qua một câu chuyện. Hiển nhiên, tác giả của nó chính là giáo sư Cố, không đúng, nàng nhất định phải tỉnh táo.

Trước mắt Diệp Huyên chính là thế giới xuyên nhanh thứ nhất, cũng là giai đoạn đầu tiên của cuộc thi. Cuộc thi này gắn liền với hệ thống, thí sinh tham gia phải từng bước hoàn thành các nhiệm vụ, lần này nàng chính là nhân vật chính của thịt văn, giới tính tham gia là nữ, nếu bước đầu tiên đã quyết định xong thì phải chuyển sang bước hai, bước kiểm tra!

Tâm nguyện của nữ nhân vật chính nàng đang đóng bối cảnh chủ yếu chính là chiến trên giường. Rốt cuộc phải đại chiến trên giường mấy lần mới hoàn thành nhiệm vụ, tất cả đều phải tùy thuộc vào mọi ý định của nữ chính.

Nhìn qua bảng chữ trong suốt trước mặt, Diệp Huyên thiếu chút nữa bị sặc nước miếng. Tuy nhiên nàng đã có rất nhiều kinh nghiệm xuyên nhanh, lập tức điều chỉnh lại tâm lý, nhưng nàng vẫn là hoàng hoa khuê nữ a! Nhiệm vụ là phải cùng nam nhân lăn qua lăn lại trên giường, rốt cuộc phải làm sao a!

Nhiệm vụ không thành, vĩnh viễn bị nhốt lại thế giới này! Diệp Huyên, nàng nhất định phải hoàn thành tất cả nhiệm vụ!

Tâm lý không ngừng tranh đấu, không sao cả, đây chỉ là một trò chơi, dù sao đây cũng không phải là cơ thể của nàng!

Tự trấn an một hồi, Diệp Huyên tiếp tục đọc kĩ nhiệm vụ.

Đây là thế giới xuyên nhanh thứ nhất, thế giới này lấy tu tiên là bối cảnh chính. Nhân vật này cũng có tên là Diệp Huyên, môn phái mà nữ chính đang tu luyện là nhất đẳng môn phái, hơn nữa nàng còn là đệ tử chân truyền của Thương Lan phái. Hôm nay Diệp Huyên vừa tròn 13 tuổi, lúc còn nằm trong tã lót, đã được sư phụ nhặt về sơn môn, dưỡng dục đến tận hôm nay.

Mục tiêu tiến công của Diệp Huyên chính là ân sư thụ nghiệp của cỗ thân thể này, trưởng lão của Thương Lan phái, Trương Diễn.

Đọc đến đây, Diệp Huyên không khỏi cứng đơ quai hàm. Tiểu cô nương này thật là, vậy mà lại nảy sinh tình cảm với chính sư phụ mình. Đáng tiếc a, vị trưởng lão này lại một lòng tu đạo, tiểu cô nương nhiều lần ám thị, hắn ngay cả một biểu cảm "kinh hỉ" cũng không có.

Nghĩ đến cũng đúng thôi, nếu thật sự nảy sinh hứng thú với một tiểu cô nương vừa được 13 tuổi mụ, lại còn là tự tay mình nuôi lớn, thì quả thật là không bằng cả cầm thú, tiểu cô nương này cũng quá vội vàng a.

Dù sao thời gian thi hành nhiệm vụ trong thế giới này không đồng nhất với thời gian của thế giới hiện đại nơi cô sinh ra, nên nàng vẫn có nhiều thời gian để trở về hoàn thành cuộc thi tốt nghiệp. Điều này khiến Diệp Huyên rất vui. Nàng chỉ cần ngây ngô ăn gió uống bụi tu thành tiên nhân, mỗi ngày cưỡi mây mà đi, cảm giác thực sự không sai a.

Càng nghĩ càng thấy cuộc sống sắp tới không tệ, Diệp Huyên quyết tâm nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ. Dù sao cũng là cùng nam nhân cực phẩm lăn qua lộn lại trên giường, trước sẽ lạ sau sẽ thành quen đây có khi lại là chuyện tốt.

Nàng vừa mới bước qua cửa, thoáng chốc, trời xanh như rộng ra. Nguyên lai là động phủ của Diệp Huyên được dựng trên một vách đá cheo leo lại nằm trên đỉnh một ngọn núi, phóng tầm mắt ra xa, dưới chân là sương mù bao phủ, thỉnh thoảng có thể thấy rõ đàn hạc xuyên qua từng đám mây. Phía trên là mây trắng, ánh sáng ấm áp chiếu xuống chọc thủng từng khoảng không, chiếu thẳng đến điện ngọc xa xa, ngọc lâu kim khuyết, lòng người như rơi bồng bềnh trong tiên cảnh.

Bên trong điện Bích Thiên, một đạo quang đột nhiên phát sáng,giây lát, đã xuất hiện trước mặt Diệp Huyên. Từ trên không nhảy xuống chính là Thanh Y đồng tử, vừa thấy Diệp Huyên, lập tức tươi cười cung kính: "Diệp sư thúc, ngài đã tỉnh? Sư thúc tổ đang triệu kiến ngài."

"A..." Diệp Huyên hàm hồ gật đầu, nguyên thân này có sư phụ là Trương Diễn, ở Thương Lan phái, bối phận của hắn cực kì cao, theo đó Diệp Huyên cũng được thơm lây, bất kỳ ai khi nhìn thấy một tiểu cô nương chưa đầy 13 tuổi đều phải cung kính gọi to hai tiếng sư thúc.

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, giờ phút này Diệp Huyên rất muốn nhìn thấy vị sư phụ nàng phải tìm mọi thủ đoạn để chiếm tiện nghi, thật may vì từ trên trời rơi xuống người có thể chỉ đường dẫn lối cho nàng đến thẳng mục tiêu đã định.

Lập tức từ tay áo xuất ra một con hạc giấy, nhẹ nhàng thổi, hạc giấy trong tay liền hóa thành Bạch Hạc cao to, nó nghểnh cổ rên lên một tiếng, kính cẩn gục đầu trước mặt Diệp Huyên.

Từ sau khi xuyên nhanh đến thế giới này, Diệp Huyên đã kế tục tất cả kí ức của nguyên thân, hơn nữa còn được bonus mọi kỹ năng từ nhỏ đến giờ của nguyên chủ. Mặc dù đây là lần đầu tiên nàng sống trong tiên cảnh, nhưng nội tâm lại không hề sợ hãi. Thản nhiên cưỡi Bạch Hạc, theo sau đồng tử hướng phía trước bay.

Một đường này nàng đã bay qua vô số mỹ lầu xa hoa, rốt cục, đồng tử đứng thẳng trên một tòa cung điện cao vút, cung điện như thể nằm trên mây. Trước tẩm điện, là ba chữ to và uy vũ, đây chính là động phủ của Trương Diễn.

Hướng đồng tử phất phất tay, ám thị cho hắn tự mình lui ra. Nàng hít sâu một hơi, nhất định phải hoàn thành mục tiêu tiến công, phải hoàn toàn chiếm đóng được mục tiêu, Trương Diễn chính là ân sư của nguyên thân, lại sớm chiều chung đụng, thế nhưng hắn hoàn toàn không có chút dị thường với nguyên chủ. Thế giới tu tiên, nhiều chuyện có thể phát sinh, nhất là thường xuyên có gian tế của Ma Môn xâm chiếm...

Đang nghĩ ngợi lung tung, một âm thanh nhàn nhạt của nam nhân từ thiên điện truyền ra: "Đã đến, sao lại đứng bên ngoài?"

Thanh âm trầm thấp thuần hậu, lại như chuông vang ngọc khánh vang vang, lọt vào tai, chỉ cảm thấy toàn thân ngứa ngáy.

Nội tâm Diệp Huyên run động mãnh liệt, chỉ cảm thấy âm thanh kia quả thực rất êm tai, lập tức cúi đầu, chậm rãi đi vào Phụng Chân Điện.

Trong điện rộng lớn u tĩnh, ngoại trừ có một đồng tử đứng hầu trước cửa thần điện, thì nàng không thấy bất cứ ai khác. Diệp Huyên men theo trí nhớ của nguyên thân, quen thuộc mà xa lạ đi dọc thiên điện, đi qua một hành lang gấp khúc, lại vượt qua vài tòa giả sơn, rốt cục, trước sườn đồi nàng bắt gặp một thân ảnh cao lớn lại thân quen.

Một thân đạo bào màu đen, đầu đội bạch ngọc quan, đưa lưng về phía Diệp Huyên, xa xa chính là một mảnh trời xanh mây trắng. Hai tay hắn chắp ra sau lưng, tay áo rộng thùng thình để lộ ra ngoài, theo đó là hai bàn tay thon dài to lớn, mười ngón tay với khớp xương rõ ràng, thập phần hữu lực.


Diệp Huyên nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, cũng không biết tại sao nàng lại thấy rất khẩn trương, chẳng lẽ chỉ vì đôi mỹ tay kia?

"Sư phụ." Nàng nhẹ giọng kêu, "Đệ tử đến rồi."

"Ân." Trương Diễn lên tiếng, xoay người lại.

Lúc này, đúng lúc một cơn gió mát lạnh thổi qua, thổi trúng vạt đạo bào đen tuyền, thân áo phần phật trong gió, cân dương bào vũ. Phía sau hắn chính là mây trắng cuồn cuộn, tựa như một hồi cuồn cuộn của hải triều, khuôn mặt tuấn mỹ tựa như mây trôi nước chảy, vô bi vô hỉ.

"A Huyên." Trương Diễn nhàn nhạt lên tiếng.

Trong tai Diệp Huyên ong một tiếng, lập tức bộ não đình chỉ hoạt động, nội tâm vô cùng chấp nhất, ý niệm ngày càng mãnh liệt....

I love you, sư phụ, nàng nhất định phải chiếm được hắn! Mặc kệ là thân thể hay nội tâm hắn, nàng muốn thì chính là tất cả, toàn bộ toàn bộ của hắn chính là của nàng!

Dùng hết tất cả khí lực, mới kiềm chế được dục vọng muốn bổ nhào lên người hắn, lòng bàn tay giàn giụa mồ hôi lạnh. Xong đời rồi, Diệp Huyên có chút bất đắc dĩ, nàng không chỉ thừa kế trí nhớ cùng kỹ năng của nguyên thân, mà nàng còn thừa kế tất cả mọi dục vọng, tình cảm của nguyên thân đối với ân sư.

Nhiệm vụ phải hoàn thành của thế giới này còn chưa được lập kế hoạch tác chiến, đã định sẵn là sớm thất bại thảm hại. Nàng nhất định phải "đẩy ngã" Trương Diễn, bởi vì từng giây từng phút nàng cũng không thể nhịn nổi nữa rồi!




Sư phụ cấm dục 2

Nhưng như thế nào mới có thể "đẩy ngã", cố gắng kiềm chế sao cho dáng vẻ bên ngoài thật trọng trẻo và lạnh lùng, nhưng nội tâm lại trăm xoay ngàn chuyển, nàng phải dùng sắc dụ thế nào để vị chân nhân kia động tâm? Đây quả nhiên chính là nhiêm vụ bất khả thi!

Trốn trong phòng suy nghĩ 3 ngày, Diệp Huyên vừa lau mặt, vừa kiến tạo tư thế khí phách hiên ngang mà đi ra ngoài. Không bận tâm kế hoạch "đẩy ngã" có thành hay bại, ít nhất nàng cũng cố ra sức một lần xem sao.

Hôm nay vừa lúc Trương Diễn giảng đạo ở Phụng Chân Điện, đợi cho đến khi Diệp Huyên hiên ngang bước vào, trong điện đã đầy ấp các đệ tử Thương Lan phái. Trương Diễn không chỉ có bối phận cao, mà tu vi đạo pháp còn đứng thứ nhất thứ hai ở Thương Lan phái. Nghe nói, lúc còn trẻ hung danh đã vang khắp bốn bể tám cõi năm châu, lấy một diệt ngàn vạn tu sĩ Ma Môn. Hôm nay khó khăn lắm, hắn mới đăng đàn diễn giải đạo pháp, tự nhiên có không ít người muốn tận tai tận mắt đến tham dự, muôn người đều thay phiên nhau đổ xô ra đường.

Thật vất vả Diệp Huyên mới chen vô một góc nhỏ trong thiên điện, chỗ này vừa hay vắng vẻ, nhưng lại có phong thủy cực tốt, vừa vặn đối diện với Trương Diễn, đối với Diệp Huyên mà nói không nơi nào phù hợp hơn chốn này.

Một tiếng chuông vang lên, diễn giải bắt đầu.

Diệp Huyên ngồi trên bồ đoàn, bày ra bộ dạng chăm chú lắng nghe, ánh mắt lại không hề chớp một lòng một dạ nhìn chằm chằm Trương Diễn. Ánh mắt của nguyên thân thật sự rất tốt, bất luận vì lí do gì, tiện nghi của vị ân sư kia nàng nhất định phải chiếm, vì đây chính là nam chính cực phẩm trong cực phẩm!

Chỉ thấy năm nhân thân hình cao lớn ngồi xếp bằng trên ngọc đài, tóc đen như mưa, mặt ngọc thanh tú. Phối hợp với dáng vẻ thanh tâm quả dục, quả nhiên là ngọc thụ chi lan, đôi mắt trong vắt không dục vọng, khiến người đối diện hận kông thể lập tức nhào qua vấy bẩn một phen cho hả lòng hả dạ.

Nghĩ đến đây, Diệp Huyên đã thấy toàn thân khô nóng. Không khỏi tự đáy lòng thầm mắng một tiếng, tất nhiên là do nguyên thân quấy phá tâm trí nàng, tuyệt không phải là nàng nảy sinh sắc tâm với hắn.

Cực lực bình ổn nỗi lòng dậy sóng, ai ngờ càng nhìn chằm chằm Trương Diễn, hô hấp nàng càng lúc càng dồn dập, mông đít bên dưới bắt đầu không đứng yên, nhích tới nhích lui, không cẩn thận phát ra âm thanh "két két két két..." Một tiếng nho nhỏ này tự nhiên được phóng đại như tiếng nổ lớn. Mi tâm Trương Diễn nhảy dựng, nhưng hắn chỉ nhàn nhạt lườm Diệp Huyên, nàng lập tức cứng đờ cả người, ủy ủy khuất khuất mà cúi thấp đầu xuống.

Trương Diễn không khỏi thấy buồn cười, hắn không thể hiểu nỗi tại sao đồ nhi lại chui vô góc khuất mà nhìn chằm chằm hắn, hơn nữa bộ dạng lúc này của nàng lại rất đáng thương, cứ như con thỏ con bị ai đó hiếp đáp.

Cái liếc "yêu mị" của Trương Diễn khiến Diệp Huyên không dám lỗ mãng. Thành thành thật thật mà lắng nghe Trương Diễn giảng giải đạo pháp, nội tâm nàng khẽ động, liên tục không ngừng nhắc nhở bản thân phải kiềm chế.

Ở phía trước Trương Diễn chợt thấy tay áo bị ai đó giữ chặt, hắn quay đầu lại, chỉ thấy Diệp Huyên buông tay kèm theo đó cái đầu nhỏ nhắn nhô ra, âm mũi hàm hồ kêu một tiếng: "Sư phụ."

Hai hàng lông mày Trương Diễn chau lại, cũng không nói gì, chỉ thấy Diệp Huyên lắp bắp mà mấp máy môi, mũi chân trên mặt đất vô ý thức mà dính lấy nhau, xoay vòng vòng: "Sư phụ, ngài, ngài, ngài phải hay không đang giận đồ nhi?"

Trương Diễn nói: "Khó có được hôm nay con chủ động theo ta đến đây nghe giảng đạo, sao vi sư lại trách phạt con chăm chú lắng nghe ta đàm đạo những đạo pháp mà con không hiểu cũng không thích."

"Con, con không phải nói chuyện này." Diệp Huyên đỏ mặt, sợ hãi nâng mắt nhìn hắn, thấy Trương Diễn vẫn không nói gì, lại xấu hổ cúi đầu xuống, "Con là nói, mấy ngày trước... chuyện tắm rửa kia..." Mấy âm thanh về sau càng ngày càng thấp, quả thực rất giống âm thanh con muỗi vo ve vo ve...

Nhưng Trương Diễn nghe một thoáng đã hiểu, nguyên lai là do nguyên thân cầu mà không được, mấy ngày trước bí quá hóa liều, cố ý trình diễn vở kịch tắm rửa cho Trương Diễn "tình cờ" chứng kiến, vốn tưởng rằng nhân cơ hội đó câu dẫn sư phụ, ai ngờ...

Ai ngờ Trương Diễn không hề nể mặt chút nào, một cái chớp mắt cũng không thèm cấp cho nguyên thân, lạnh nhạt giúp nàng mặc lại y phục. Sang ngày thứ hai liền phân phó nguyên thân mang theo đồ đặc và vật dụng tùy thân rời khỏi Phụng Chân Điện, theo đó Diệp Huyên phải về chính động phủ của nàng.


Sau khi trở về nguyên thân khóc to 3 ngày 3 đêm, nàng ta đinh ninh là bị sư phụ triệt để ghét bỏ. Về sau, Diệp Huyên cuối cùng đã nghĩ thông suốt.

Diệp Huyên cảm thấy, kế hoạch tiến công của nguyên thân thật sự mười phần sai cả mười phần.

Lúc này, nhận thấy Trương Diễn im lặng, nàng cũng không dám ngẩng đầu lên, chỉ cầm chặt ống tay áo Trương Diễn, bàn tay nhỏ bé dùng sức, nhất quyết không nơi lỏng. Mũi không nhịn được hít hít mấy cái, ra vẻ ta đây cực kì ủy khuất, người đối diện nhanh tay nhanh chân an ủi a... lại lập tức bày ra bộ dạng khẩn trương, bonus thêm sự sợ hãi, sau đó đột nhiên không ngừng nức nở.

Trương Diễn thấy bộ dáng quá đáng thương của nàng, không khỏi thở dài: "Đừng khóc, vi sư thật sự không tức giận."

"Con, con không có khóc..." Diệp Huyên vội vàng thút thít thêm vài tiếng, lúc này mới chịu ngẩng đầu lên, hai tròng mắt đen tuyền tràn đầy nước mắt cố gắng mở thật to, lông mi nhẹ nhàng khẽ lay động, tựa như nếu đối phương nói thêm bất kỳ câu nào khiến nàng không chịu nổi, nàng sẽ nhanh chóng khóc thành "một dòng sông".

Trương Diễn cười nói: "Không khóc, thế ánh mắt của con là sao đây?"

"Là do con bất cẩn để bụi bay vào mắt!" Diệp Huyên ôn tồn đáp lại, vừa nói, vừa quật cường mà quệt mồm, mười phần đủ mười phần dáng vẻ tiểu hài tử, chọc người ta thương tiếc.

Hôm nay nàng đã tròn 13 tuổi, nhưng khuôn mặt vẫn giữ dáng vẻ đáng yêu của một nữ hài. Khóc thút tha thút thít, cái mũi lập tức đo đỏ. Phảng phất như dùng qua son phấn, thập phần lay động lòng người.

Trương Diễn nhịn không được vươn tay sờ sờ cái đầu nhỏ nhắn đáng yêu trước mặt: "Mà thôi, hôm nay con chuyển về đi."

"Thật sự?" Diệp Huyên lập tức nín khóc, thay vào đó là cười tươi rạng rỡ, liên tục không ngừng lôi lôi kéo kéo tay áo Trương Diễn, má cọ sát vào người Trương Diễn, kích động đến mức Trương Diễn duỗi thẳng ngón út: "Sư phụ nhất định không được đổi ý a!"

Trương Diễn sững sờ, không ngờ nàng lại nhân cơ hội ngoéo tay với hắn. Không khỏi cười thầm trong lòng, quả nhiên là hài tử! Lập tức duỗi ra ngón tay thon dài, trên không trung nhẹ nhàng móc vào ngón tay Diệp Huyên.

"Ngoéo tay lập thệ, sư phụ vĩnh viễn thuộc về con." Diệp Huyên mím môi cười cười.

Trương Diễn cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhớ ngày nào Diệp Huyên còn nhỏ, nàng cũng từng ngoéo tay hắn lặp lại câu nói trên. Chỉ là tuổi tác ngày càng tăng, càng ngày càng không muốn quá thân cận với sư phụ.

Đêm đó, Trương Diễn không cẩn thận chứng kiến toàn cảnh Diệp Huyên tắm, hắn đương nhiên không chút hoài nghi đây là cạm bẫy do chính đồ nhi bảo bối của hắn dày công bố trí. Chỉ là hắn bỗng nhiên ý thức được, Diệp Huyên đã thành đại cô nương rồi, nội tâm Trương Diễn lập tức như trăng sáng, nhưng không thể không cân nhắc đến sự khác biệt giữa nam và nữ, cho nên mới nhẫn tâm ép Diệp Huyên rời khỏi Phụng Chân Điện.

Nếu như nguyên thân mà biết hết chân tướng sự tình lúc này, chỉ sợ lập tức tức đến mức thổ huyết, quả nhiên Diệp Huyên đánh giá rất đúng, kế hoạch tiến công chiếm đóng của nguyên thân mười phần sai cả mười phần.

Nguyên thân rõ ràng hiểu rõ Trương Diễn luôn xem nàng là tiểu hài tử, bởi vậy nàng vĩnh viễn sẽ không thể lọt vào mắt xanh của ân sư. Thế là nàng ta dốc hết sức bày ra mị lực của thiếu nữ, trình diễn một màn kịch tắm rửa cho Trương Diễn xem, cũng không chịu nhân cơ hội đó mà bày ra vài động tác gợi dục, cứ trơ trơ đứng đó hệt như một nữ hài bị phụ thân bắt gặp cảnh xấu. Nàng ta đã quên, Trương Diễn đích thị là một chính nhân quân tử, một khi ý thức được đồ nhi bảo bối của mình đã trưởng thành, lập tức kéo giãn khoảng cách, miễn cho tổn hại thanh danh của đồ nhi bảo bối.

Trương Diễn tận lực giữ khoảng cách, vì thế kế hoạch "đẩy ngã" thất bại từ trong trứng nước.

Cho nên Diệp Huyên phải tự mình tạo ra một con đường riêng, chỉ cần Trương Diễn ngày nào còn nghĩ rằng nàng là một nữ hài, thì ngày đó nàng phải quang minh chính đại mà bày ra bộ dáng nữ hài tử rồi nhân cơ hội đó tiến công tiếp cận Trương Diễn. Đến lúc đó lưỡng tình tương duyệt, dù sao cũng là nữ hài tử a, trẻ con ngây thơ, thì biết chuyện quái gì a!

Trương Diễn còn không biết rằng, ấu đồ bảo bối của hắn đã hóa thân thành Sói ngay trước mặt hắn, bởi vì Diệp Huyên vẫn không chịu buông tay hắn ra, nàng cứ lôi lôi kéo kéo cánh tay áo hắn. Bàn tay nho nhỏ mềm mềm nắm chặt lòng bàn tay to lớn giấu trong tay áo rộng thùng thình, bên tai là tiếng cười nói thanh thúy, líu ríu của Diệp Huyên, cho dù hắn luôn bày ra bộ dáng thanh tâm quả dục, cũng không nhịn được khóe miệng ẩn ẩn mỉm cười.

Đêm đó, Diệp Huyên nhanh tay nhanh chân dọn hết đồ của nàng về Phụng Chân Điện.

Lúc này trời đã tối, Trương Diễn ngồi một bên tĩnh tâm đọc sách, chợt nghe đến tiếng cót két từ đại môn...Một tiếng vang nhỏ, hắn quét mắt qua, chỉ thấy một cái đầu nho nhỏ đáng thương nhô ra. Phát hiện có người đang nhìn chằm chằm mình, lại lập tức rụt trở về.

Trương Diễn buông sách xuống: "Trốn cái gì, vi sư đã thấy con rồi."

Thân ảnh nho nhỏ phía sau đại môn giật giật, sợ hãi nhô đầu ra, trong tay cầm chặt cái gối đầu, cúi đầu đứng trước mặt hắn.

Trương Diễn nhíu mày: "Con muốn làm gì đây?"

"Sư phụ." Diệp Huyên cắn cắn bờ môi, "Con muốn ngủ cùng người!"

"Không thể." Trương Diễn không chút do dự từ chối.

Hai mắt Diệp Huyên sáng lên nhìn chằm chằm hắn, lúc này cặp mắt kia sáng long lanh, bị hắn nhìn qua lập tức u ám cúi xuống, tiểu cô nương lại cắn cắn bờ môi, gắt gao túm chặt gối đầu, lại không dám nói nhiều, làm bộ làm tịch ủy khuất bước ra ngoài.

Trương Diễn nhất thời không đành lòng, lên tiếng hỏi han: "Vì sao con lại muốn ngủ cùng vi sư?"

Diệp Huyên nổi giận rống to: "Dù sao người cũng không chấp nhận con, con không thèm nói cho người biết."

Trương Diễn bật cười: "Nếu vi sư đáp ứng yêu cầu của con, con có chịu nói hay không?"

Diệp Huyên nghe vậy, bước chân sắp qua đại môn lập tức đình chỉ. Dứt khoát đem gối đầu ném thẳng lên giường lớn, hoan hô một tiếng nhảy lên giường Trương Diễn: "Được chứ, sư phụ sư phụ, mau ngủ a!"

Trương Diễn dở khóc dở cười: "Đã sắp thành đại cô nương, còn bướng bỉnh vậy a!"

Diệp Huyên ngồi xếp bằng trên giường lớn, hướng Trương Diễn bày ra mặt quỷ: "Con chỉ bướng bỉnh với sư phụ, hừ!"

Đang nói chuyện, nàng đột nhiên bất động thanh sắc nhìn ngắm bốn phía. Trương Diễn một lòng thanh tu, bởi vậy phòng ốc thập phần ngay ngắn. Chỉ có một cái giường lớn, sau đó là một giá sách khổng lồ.

Hắn đối với ấu đồ bảo bối là thật tâm sủng ái. Động phủ kia Diệp Huyên chỉ ở qua một ngày, nhưng Trương Diễn lại khổ tâm bày trí tinh xảo lại cực thoải mái ấm áp. Hắn tu đạo ngàn năm, dưới gối có vài chục đệ tử chân truyền, hơn phân nửa trong đó là do hồi trẻ lỗ mãng thu nhận, lúc đó trong mắt hắn đồ đệ cũng như bằng hữu, Trương Diễn vừa kính vừa thân cận dạy bảo họ.


Chỉ có Diệp Huyên là ngoại lệ, hắn đích thân dưỡng dục nàng từ nhỏ đến lớn, xem nàng là tâm can bảo bối, bề ngoài thì thanh tâm quả dục, đối xử với chúng sinh bình đẳng, nhưng trước mặt nàng, hắn luôn không tự chủ được mà vô hạn sủng ái, cái gì cũng thuận theo nàng. Với tính tình đoan chính (Đoan trang +chính trực), dù rất khó chịu khi Diệp Huyên làm nũng cọ xát người hắn nhưng Trương Diễn chưa bao giờ nhẫn tâm trách mắng nàng.

Trời sinh hắn có năng lực tự kiềm chế rất lớn, cũng không biết nói giảm nói tránh, làm hại nguyên thân trước mặt hắn bày ra dáng vẻ ngoan ngoan ngoãn ngoãn sau lưng lại thương tâm khóc thầm không biết bao nhiêu lần.

Diệp Huyên không khỏi xì mũi coi thường, nguyên thân yêu sư phụ thừa sống thiếu chết, lại không chịu nhẫn nại âm thầm thăm dò tính cách của Trương Diễn. Đối phó với loại đối tượng này, ngàn vạn lần không thể rụt rè, lo trước tránh sau, có chuyện gì thì phải nói thẳng, bằng kông nghẹn rồi nghẹn có ngày kìm nén quá mức mà chết lúc nào không hay.

Trong lòng âm thầm tính toán một phen, lập tức âm thanh nũng nịu vang lên rất có tiết tấu: "Sư phụ, con mệt a, người mau ngủ đi."

Âm thanh kiều nộn của nữ hài vang lên không ngừng, Trương Diễn rất chi là bất đắc dĩ, bất quá hắn vẫn phải buông sách xuống: "Tiểu tử con thành tinh được rồi đó."

Diệp Huyên kiều mị phóng nhãn, bày ra dáng vẻ khinh thường hắn, nhìn quanh tìm tòi, lại lơ đãng bày ra một cỗ mị thái câu hồn đoạt phách. Trương Diễn không khỏi khẽ giật mình, thầm nghĩ chắc bản thân đọc sách nhiều nên hoa mắt, tiểu đồ nhi bảo bối của hắn vẫn còn quá nhỏ, đã biết gì đâu mà có thể "câu dẫn" hắn...

Hắn đã là Nguyên Anh Chân Nhân, căn bản không cần ngủ, chỉ là đồ nhi bảo bối muốn ngủ, cũng chỉ có thể liều mình bồi "quân tử". Lập tức điểm diệt linh hỏa, nằm xuống cạnh Diệp Huyên.

Diệp Huyên phát giác chỗ nằm bên cạnh hơi lún xuống theo sau là một mùi hương thơm ngát say lòng người, tròng mắt lập tức lưu chuyển, thuận thế lăn một cái tuột vào ngực Trương Diễn. Toàn thân Trương Diễn lập tức cứng đơ tại chỗ, hai cánh tay ngọc không biết từ đâu ôm sát người hắn, thân thể nam nhân nào đó bắt đầu nóng lên.

"Sư phụ, đã rất lâu rồi người không chịu ôm A Huyên ngủ a!"

Năm Diệp Huyên lên sáu, bởi vì nhát gan sợ bóng tối, nàng bắt ép Trương Diễn phải ngủ cùng nàng.

Nhân lúc nói chuyện, khuôn mặt kiều nộn nhỏ nhắn bắt đầu cọ xát lên xuống lồng ngực Trương Diễn: "Sư phụ còn không nhanh ôm chặt lấy A Huyên?"

Trương Diễn luôn mặc một thân tơ lụa trắng thuần khiết, cái cọ lên cọ xuống của nàng, lập tức liền áp sát cổ áo hắn, một mảnh ngực tráng kiện theo đó lộ ra ngoài không khí. Diệp Huyên tiếp tục "ngây thơ" cọ xát, đem khuôn mặt kiều nộn trực tiếp dính sát khuôn ngực lộ ra kia, kèm theo đó là âm thanh tủi thân, càng cọ lại càng thấy thoải mái, trong miệng âm thầm rên rỉ: "Sư phụ, ngươi nhanh ôm A Huyên a!"

Trương Diễn xấu hổ không thôi, tình thế lúc này, hắn cũng chỉ có thể ôm lấy Diệp Huyên. Thế nhưng cúi đầu xuống, liền bắt gặp ánh mắt tha thiết ngây thơ của nàng, đành phải lỏng loẹt ôm Diệp Huyên: "Được rồi, ngủ đi!"

"Ân." Diệp Huyên cao hứng lên tiếng., đem cánh tay nam nhân chặt chẽ bám chặt thân thể ngọc ngà, "Không cho phép buông tay."

Lần này, Trương Diễn triệt để ôm lấy nàng. Thân hình nhỏ nhắn của nữ hài nằm gọn lòng ngực ấm áp của hắn, hít một cái, thở một cái, thân thể nhỏ nhắn nhẹ nhàng phập phồng lên xuống. Tối nay nàng chỉ mặc một kiện áo tơ mỏng màu trắng trong, bàn tay nhỏ bé không xương cầm chặt vạt áo Trương Diễn, bàn tay còn lại không biết từ lúc nào đã đặt lên bụng Trương Diễn.

Vì nằm nghiêng, nên cổ áo nông rộng chảy xuống, lộ ra bờ vai mượt mà trắng trẻo, dưới cổ áo là một mảng da thịt tuyết trắng... Trương Diễn liếc mắt đảo qua, dựa vào thị lực nhạy cảm, hắn có thể nhìn rõ cái khe sâu quyến rũ nằm giữa hai điểm kiều nộn đỏ hồng.

Đáy lòng vô thức nhảy dựng, phản xạ nhanh muốn đẩy Diệp Huyên ra. Thế nhưng tay vừa nâng, lại phải dừng lại giữa không trung. Nếu làm thế, nhất định A Huyên sẽ thương tâm a, nàng còn quá nhỏ, chỉ là vô thức ỷ lại vào hắn thôi.

Trương Diễn thầm than một tiếng, bất đắc dĩ buông tay xuống.

Chỉ là một đêm này nhất định có người không thể ngủ ngon.

Trong ngực Trương Diễn là thân thể hương nhuyễn mềm mại, hắn thanh tâm quả dục nhiều năm, thời trẻ từng có yêu nữ Ma Môn ở trước mặt khiêu khích dụ hoặc không ngừng nhưng một chút dục vọng hắn cũng chưa từng có. Đến hôm nay, chỉ là nhẹ nhàng ôm Diệp Huyên, lòng hắn lại không thể tĩnh tâm nổi.

Trong đầu bỗng xẹt qua hình ảnh tắm rửa ngày ấy của Diệp Huyên, nữ hài kinh hoảng lấy tay ngọc che chắn thân thể nõn nà, lại không thể kịp thời che đi phong quang bên dưới...

Càng nghĩ càng nhận ra bụng dưới khô nóng kinh người, cố gắng tập trung nhìn vào khoảng không bất kì, lại không thể kìm nén sự sợ hãi. Chỉ thấy chỗ nội khố nhô cao thành túp lều to, bất tri bất giác côn thịt dựng đứng hiên ngang, bàn tay tuyết trắng đúng lúc giữ chặt côn thịt căng đầy.

Sư phụ cấm dục 3

Bàn tay nhỏ nhắn, nắm chặt đại nhục bổng thô to, nắm từ ngọn lại xoa xuống tận gốc rễ, giữa hai chân Trương Diễn truyền tới một loạt khoái cảm mơ hồ, hắn rất khó mở miệng hình dung cảm giác đó là gì, chỉ biết là rất thoải mái, rất sung sướng...và rất khác lạ. Càng chết tiệt là, Diệp Huyên không biết đang nằm mơ thấy cái gì, mà cả khuôn mặt như đắm chìm trong mật ngọt, cái miệng nhỏ nhắn cười tủm tỉm, tiểu nha đầu còn vô ý thức vỗ về, xoa xoa nắn nắn dương vật của hắn.

Trương Diễn chưa bao giờ thấy kinh hoàng hoảng loạn như lúc này, tranh thủ Diệp Huyên đang mơ mơ màng màng, hắn nhanh tay lẹ mắt giật giật bàn tay bé nhỏ. Chỉ là kéo một chút phía dưới, nhưng bởi vì quá mức sốt ruột nên lực đạo hơi lớn, Diệp Huyên ưm một tiếng, cứ vậy mà tỉnh dậy.

Tiểu cô nương vẫn còn ngái ngủ, dụi dụi con ngươi không dậy nổi: "Sư phụ, trời đã sáng rồi ư?"

Trước mắt mà màn đêm đen kịt không chút ánh sáng, đã thế nhìn đâu cũng mờ mờ mịt mịt, nàng thật sự rất buồn ngủ, nhập nhèm một hồi đã chìm vào mộng đẹp, hai bên má đỏ hồng tựa như bông sen sau màn mưa xuân, cái miệng nhỏ nhắn chu chu lại mím mím môi, hơi thở như lan dịu dàng chòng chọc sau gáy Trương Diễn. Sau đó Trương Diễn tâm loạn như ma phát hiện, dương vật của hắn nằm trong tay nàng hình như lại phồng lớn thêm một vòng.

Đại khái là nhận ra ngoài cửa sổ màn đêm vẫn nặng nề buông xuống, Diệp Huyên lầu bầu ra tiếng: "Sư phụ bại hoại, A Huyên vẫn đang nằm mơ nha!" Mặc kệ sắc mặt cứng ngắc lại khó coi của Trương Diễn, tiểu nha đầu "lưu manh" trực tiếp nhảy vào lồng ngực ấm áp của Trương Diễn, tựa như là bạch tuột quấn chặt lấy hắn, đem Trương Diễn thít chặt một khe hở cũng không có.

Trương Diễn lấy lại tinh thần, cũng là lúc tiểu đồ nhi ngủ say mất rồi, bàn tay nhỏ bé lần này vẫn không chút an phận đặt trước ngực hắn, mà bàn tay thứ hai vẫn thít chặt dương vật cứng ngắc của hắn, có thế nào cũng không chịu buông ra.

Bụng dưới truyền tới hỏa diễm thiêu đốt toàn thân hắn, Trương Diễn đờ đẫn nằm cứng ngắc trên giường lớn, trong lúc nhất thời đáy lòng dâng lên nỗi niềm khó nói thành lời...

Có lẽ, chính hắn nên tìm cho mình một đạo lữ? Hắn không khỏi nghĩ đến. Tu vi cao cỡ nào thì vẫn không thể quên đi chính mình, rốt cuộc hắn vẫn là một nam nhân phàm tục! Đã là nam nhân bình thường thì tự nhiên sẽ có "phản ứng" mỗi sáng sớm, Trương Diễn hắn hôm nay cũng có! Cái kia chỉ là phản ứng sinh lý tự nhiên của thân thể, không "tình" thì nó cũng phải "dựng". Một khi đọc chú quyết Thanh Tâm xuống, lập tức sẽ biến mất...

Nhưng mà tình hình trước mắt... Trương Diễn đã niệm hơn mười lần "đạo pháp thanh tâm minh thần thư" vậy mà côn thịt thẳng đứng cứ hiên ngang chọc xuyên qua nội khố mãi vẫn chưa có dấu hiệu "nhũn" xuống.

Ngày mai, hắn âm thầm cắn chặt răng, tuyệt không để Diệp Huyên ngủ cùng hắn nữa...

#

Ngủ một giấc thật no nê, lúc tỉnh dậy sắc trời đã sáng rõ. Ánh sáng mặt trì ấm áp xuyên thẳng qua khung cửa sổ, đắm mình trong ánh dương hai mắt Diệp Huyên mở ra, đệm chăn bên cạnh lộ rõ từng có người qua đêm ở đây. Chỉ là cảnh còn người đã rời đi, chỉ để lại một mùi hương nhàn nhạt thoang thoảng quanh người nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận