Ông ta bảo: Một phần trong USB, một phần lưu trong máy tính của tôi, tất cả có hai phần.
Có lẽ đến khi Mạnh Mạnh trở thành một ngôi sao lớn rồi, cô ấy sẽ cảm kích
với tất cả những gì tôi đã làm. Còn tôi chẳng nói câu nào, cứ thế biến
mất khỏi thế giới của Mạnh Mạnh. Thực ra phải đến ngày thứ mười hai sau
khi Mạnh Mạnh trở về thành phố, tôi mới thực sự có được cái gọi là tự
do. Tôi chọn cách lặng lẽ rời khỏi thành phố không chào hỏi cũng chẳng
thông báo cho bất cứ người nào, chẳng muốn mang thứ gì đi cùng, nếu có
thể, tôi bằng lòng gửi lại mảnh ký ức này tại nơi đây. Không phải tôi
không còn quan tâm cô ấy nữa. Trước đây tôi đánh giá cô ấy rất cao, luôn cảm thấy cô ấy có thể trở thành người nổi tiếng, đó là vì tôi bị chìm
đắm trong thứ niềm tin nơi sâu thẳm tiềm thức của mình. Cứ theo tình
tiết trong mấy cảnh quay kém chất lượng kia, Mạnh Mạnh nhất định sẽ nổi
tiếng khắp Nam Bắc. Có thể khi bạn có một khao khát tươi đẹp nào đó,
cuộc sống sẽ biến thành một bộ phim nghệ thuật chẳng hạn. Rất nhiều năm
sau, tôi gặp lại cô ấy. Hai chúng tôi bình lặng ăn cùng nhau một bữa
cơm, cô ấy đã hoàn toàn bị cùm chân tại thành phố này, từ trước đến nay
hóa ra cô ấy chưa từng nhận vai diễn tử tế nào, tuổi thanh xuân của cô
ấy đã tiến gần đến hồi kết, lý tưởng của cô ấy cũng đã hoàn toàn bị
thiêu rụi, nhưng tôi nghĩ, điều khiến cô ấy càng đau khổ hơn chính là,
hai người bạn học của cô ấy đã trở nên nổi tiếng. Tôi cũng từng nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi. Dù sao cảm giác đau khổ của chúng tôi cũng chỉ
dâng trào trong khoảnh khắc này, sau đó sẽ nhanh nhanh chóng chóng quên
đi sạch sẽ. Tôi quyết định kể toàn bộ những gì mình biết cho Mạnh Mạnh.
Tại sao tôi không từ mà biệt, tôi muốn nói rằng, tôi đã tha thứ cho cô
ấy. Tôi nghĩ, nếu cô ấy nhào vào lòng tôi mà khóc lóc, thì sẽ phải an ủi ra làm sao, nhưng ít ra chúng tôi cũng chẳng cần phải lo lắng đến
chuyện đám paparazzi sẽ chụp lại cảnh tượng đó.
Và tôi thản nhiên kể lại tất cả mọi chuyện.
Mạnh Mạnh há mồm trợn mắt, chằm chằm nhìn tôi rồi bảo: Anh biết không, nếu
hồi ấy bộ phim đó mà được phát sóng, có lẽ em đã nổi tiếng rồi.
Tôi nhìn cô ấy rồi bật cười.
Thực ra mối tình của tôi và cô ấy từ trước đến nay chưa từng xuất hiện kẻ
thứ ba. Hiện thực chính là kẻ thứ ba mạnh nhất. Nó cũng chẳng liên quan
gì đến những lo âu tủn mủn của cuộc sống, mà chỉ liên quan đến lý tưởng
thấp hèn của bản thân mà thôi. Rốt cuộc tôi có yêu cô ấy không, cho đến
tận lúc này tôi vẫn chẳng biết. Lúc tôi mở rộng vòng tay mình về phía cô ấy, cô ấy lặng lẽ ôm chặt tôi, rồi khẽ nói, NEVER DO THIS. Đó là câu
tiếng anh cô ấy thích nói nhất, chẳng biết là học được từ bộ phim nào.
Trên đường đưa cô ấy về, tôi đã phải chịu cảnh tắc đường giữa đêm khuya, vụ
tắc đường khủng khiếp nhất mà tôi từng gặp, cách chúng tôi chừng một ki
lô mét là chiếc xe đang bốc cháy ngùn ngụt giữa đêm đen mù mịt, trông
cảnh tượng ấy càng khiến người ta thêm lo lắng, ánh lửa bập bùng lúc ẩn
lúc hiện phản chiếu trên nét mặt cô ấy, chợt cô mở lời: Thực ra em đã
chuyển nghề rồi.
Tôi nói: Được rồi, không cần nói tiếp.
Ánh mắt ngập tràn khát vọng hướng về phía ngọn lửa bốc cao cùng khói đen
cuồn cuộn ở phía xa, cô ấy cất tiếng: Em hận không thể nhảy vào đó.
Na Na lay lay vai tôi, nói: Em buồn nôn.
Tôi bảo: Na Na, em đợi chút, đợi anh dừng xe đã rồi nôn.
Na Na nói: Thực ra em đâu có dễ nôn như thế, nhưng vì tắc đường quá, cứ
dừng tí lại đi, đi tí lại dừng nên mới buồn nôn. Anh biết đấy, trước đây em có một người chị em, cũng không được tính là chị em tốt, vì dù sao
em cũng chỉ gặp một vài lần, nhưng bọn em từng song phi một trận, cơ thể cô ta tuyệt lắm. Cô ta cũng mang thai giống em, nhưng thai phát triển
nhanh lắm.
Tôi liền hỏi: Sau này thì sao?
Na Na so vai,
nói vẻ coi thường: Tất nhiên là phá rồi. Em khuyên cô ta rất nhiều, cô
ta bảo: Mày đừng khuyên nữa, trong đầu tao trừ trước đến nay chưa bao
giờ tồn tại suy nghĩ giữ đứa bé lại. Đành thế, chuyện bình thường đâu
cần để tâm. Nhưng em lại không thể làm được những chuyện như thế. Đó là
nguyên tắc làm người của em. Làm vậy chính là giết người. Nhắc đến giết
người, thực sự rất đáng sợ, hồi em còn làm ở Vũ Hán, chỗ bọn em có một
đứa đi cùng với khách rồi bị giết, may mà em không quen với người này.
Anh từng trải qua chuyện đó bao giờ chưa?
Tôi hỏi: Giết người hay bị giết?
Na Na bảo: Ai da, sao anh hỏi ngu thế, tức là anh có người bạn nào đột
nhiên bị chết chưa? Anh xem, em kể bao nhiêu chuyện với anh như thế, từ
đầu đến cuối anh chỉ nghe, rồi nghĩ, anh cũng chẳng kể chuyện của anh
cho em nghe gì cả, rốt cuộc là anh đang làm cái gì thế hả? Anh có gì để
kể cho em nghe không?
Tôi bảo: Không, sợ rằng kể rồi sẽ không dứt ra được.
Na Na nói: Vậy thì thôi đi, em sợ đến nơi cần đến rồi mà anh vẫn chưa kể hết, dù sao đến nơi em cũng đi luôn.
Tôi hỏi: Em có thể đi đâu chứ?
Na Na đáp: Em không biết, dù sao em cũng không làm nghề này nữa, nếu tiếp
tục sẽ làm tổn thương con em. Nhưng cũng chẳng có người nào thuê em cả,
ai lại ngu ngốc đến mức đó chứ, trả hai tháng tiền lương rồi em nghỉ đẻ. Nhưng tiền tiết kiệm của em cũng đã nộp phạt rồi, cho nên em sẽ đến nơi đó rồi gọi vài cuộc điện thoại, em nghĩ mình có thể nhờ vả được ông chủ Tôn. Trước đây em từng kể, ông chủ Tôn bị tống vào tù chỗ mà anh muốn
đến đấy, sau khi ra tù liền đi buôn.
Tôi hỏi: Em tìm ông ta bằng cách nào?
Na Na mỉm cười, nói: Em có số của ông ta mà.
Tôi bảo: Trước tiên em cứ thử liên hệ xem, lỡ may ông ta đổi số rồi thì sao?
Na Na nói: Không đâu, đến đó em sẽ liên lạc lại.
Tôi hỏi: Tại sao?
Na Na đáp: Vì thay số hay chưa, chuyện cũng xảy ra rồi, em biết sớm hay
biết muộn kết quả cũng như nhau cả, chẳng thể thay đổi được gì. Chúng ta còn phải đi mấy trăm ki lô mét nữa, chẳng may không gọi được, tâm trạng em sẽ rầu rĩ rải khắp mấy trăm ki lô mét đó. Em không gọi.
Tôi nói: Em đúng là tự lừa mình dối người.
Na Na bảo: Tất nhiên rồi, nếu không thì làm sao em duy trì được tâm trạng vui vẻ chứ.
Dòng xe di chuyển chầm chậm, có lẽ vụ tai nạn phía trước đã được xử lý xong. Na Na như người chết đi sống lại. Đi khoảng chục phút thì hiện trường
vụ tai nạn đã hiện ra trước mắt. Do vụ tai nạn xảy ra gần vỉa hè nên có
rất nhiều máu đỏ tươi chảy dầm dề xuống mặt đường. Tôi bảo: Chắc là hiện trường vụ tai nạn đang được cọ rửa.
Na Na nói: Sao mà nhiều máu thế.
Tôi bảo: Nếu không thì sao lại tắc đường lâu vậy chứ.
Na Na lại tiếp lời: Có khả năng là có người chết.
Tôi thở dài một tiếng.
Sau khi 1988 vượt lên trên hai chiếc xe buýt và xe tải, trước mắt tôi là
một chiếc xe tải lật hẳn xuống đường, ánh mặt trời rọi thẳng lên sắc đỏ
của ruột dưa hấu, càng làm nổi bật thứ màu nóng ấy, tôi thấy cơ mặt của
Na Na giãn ra, nở một nụ cười, cô ấy bảo: Một phen hú vía.
Tôi
nói: Na Na, em biết không, bốn chữ Một phen hú vía là câu thành ngữ đẹp
nhất trong cuộc đời này đấy, so với Vui sướng tột độ, Lòe loẹt rối rắm,
Thuận buồm xuôi gió, câu đó tuyệt vời hơn gấp vạn lần. Em có hiểu thế
nào gọi là mất mát không?
Na Na bảo: Em chẳng còn gì để mất mát cả. Giờ em chỉ quan tâm đến đứa con trong bụng. Đây là tất cả tài sản quý giá của em.
Tôi nói: Nó là tài sản chung của em và bố nó, em có 23 nhiễm sắc thể, bố nó cũng có 23 nhiễm sắc thể.
Na Na liền hỏi tôi: Nhiễm sắc thể là cái gì?
Vì cơ sở lý luận của bản thân chưa được chắc chắn, nên tôi chẳng thể trả
lời được câu hỏi của cô ấy, chỉ đành bảo rằng: Để hình thành nên đứa trẻ này, em chiếm một nửa, bố nó chiếm một nửa.
Na Na thực sự thất vọng, ngán ngẩm nói: À, em chỉ chiếm một nửa à.
Tôi đáp: Đúng vậy, em còn muốn chiếm bao nhiêu nữa?
Na Na nói: Đáng ra em phải chiếm tỉ lệ nhiều hơn chứ. Vì đứa trẻ ở trong
bụng em, không thể nào lại 23:23 được, 23:46 mới đúng, em thấy ít nhất
em cũng phải chiếm 26, còn bố nó là 20.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...