Chuyến hành trình như vậy đã từng xuất hiện nhiều lần trong giấc mơ tuổi thơ
tôi, màn đêm trải khắp con đường quốc lộ, tôi mang theo người con gái
trong mơ, lái một chiếc xe trong mơ, đi đến điểm cuối vẫn chưa được xác
định của cuộc hành trình. Một chuyến đi không hề mỏi mệt và đầy thi vị,
chúng tôi cùng nhau bàn về điện ảnh và âm nhạc, băng qua những rặng núi
cao và rừng già, cuối cùng dừng lại bên ven đường yên ắng không bóng
người, chỉ có một khách sạn được xây dựng bởi người chủ không hề tư lợi, giá rẻ va sạch sẽ.
Trong cuộc sống hiện thực, mỗi khúc rẽ của
đường quốc lộ đều bỏ qua những tiêu chuẩn về hình học. Khi ánh sáng đèn
đường rải đều trên mặt kính chắn gió, tôi như mơ hồ thấy mình quay trở
lại những tháng ngày rong ruổi trên chiếc xe đạp xưa. Sau này anh Đinh
Đinh chết, tôi buồn vô hạn. Số 10 do muốn một mình đóng hai vai, nên gạt tôi ra khỏi nhóm bốn thánh sĩ đấu. Nếu như còn sống, anh Đinh Đinh nhất định sẽ ra mặt cho tôi một danh phận. Tôi bị lũ bạn dần dần cách ly cho đến một ngày, số 10 đột nhiên chạy đến bảo với tôi: Ủy ban Thánh đấu sĩ sau khi nghiên cứu đã quyết định, mày lại là một thánh đấu sĩ.
Thực sự mà nói, tận sâu thẳm trong lòng mình tôi coi thường và chửi rủa bọn
chúng hàng trăm hàng vạn lần. Tôi tự nhủ, đây là một trò chơi ngớ ngẩn,
trên thế giới vốn chẳng tồn tại thánh đấu sĩ, không người nào lại có thể đánh tan quả cầu lửa chỉ với một lần ra đòn. Mười vạn câu hỏi vì sao
cho tôi biết rằng, không ai có thể vượt qua được vận tốc của ánh sáng.
Thế nhưng Mười vạn câu hỏi vì sao lại không cho tôi biết, tại sao tôi
lại bị lũ bạn mình xa lánh như thế, tôi không thể mặt dày mà sán lại
chúng nó được, tôi cũng chả dám phản kháng, nhìn thấy chúng nó đồng loạt giơ nắm đấm lên, tôi chỉ dám âm thầm mà trừng mắt một cái. Đến bây giờ
số 10 bảo tôi lại là thánh đấu sĩ rồi, tôi cẩn thận hỏi lại: Tao là
thánh đấu sĩ gì, tao là Ikki chứ?
Số 10 trả lời: Không phải, tao vẫn là Ikki. Nhưng mày là thánh đấu sĩ vàng.
Bầu nhiệt huyết trong tôi hừng hực dâng trào, tin rằng trên thế giới này có những điều có thể thay đổi hoàn toàn, số 10 bá đạo lại để tôi làm một
thánh sĩ với cấp bậc cao hơn hẳn chúng nó như thế. Đúng lúc ấy trên tivi đang chiếu đến cảnh các thánh đấu sĩ đồng đánh nhau với các thánh đấu
sĩ vàng, bị đánh đến mức không còn biết phương nào mà chạy, không còn
nghi ngờ gì nữa, thánh đấu sĩ vàng lợi hại hơn hẳn thánh đấu sĩ đồng.
Tôi cứ lắp ba lắp bắp, bảo: Thế tao là thánh đấu sĩ nào?
Số 10 bảo: Tivi đang chiếu đến chòm sao đầu tiên, mày chính là thánh đấu sĩ chòm sao đầu tiên, Mu[11] thuộc chòm sao Bạch Dương.
[11] Mu: Thánh đấu sĩ vàng của chòm sao Bạch Dương.
Tôi phấn khích thực sự.
Số 10 nói: Trong lúc mày trả lại danh hiệu thánh đấu sĩ bọn tao đã nghiên cứu và chế tạo thành công thánh y.
Hai mắt tôi như phát sáng lấp lánh, gấp gáp hỏi: Tao xem có được không?
Số 10 đưa tôi đến sân phơi thóc, đẩy cửa bước vào một căn phòng nhỏ chứa
đầy những nông cụ, bên cạnh chiếc máy gặt lúa có một cái chậu rửa mặt,
bên trong có chứa rất nhiều mảnh tre, miếng gỗ và dây chun, số 10 lấy ra từng cái một, quay lưng về phía tôi lúi húi lắp ghép cái gì đó.
Tôi bảo: Đây là căn phòng bí mật của chúng ta à?
Số 10 nói: Ừ, bây giờ chưa ai biết chỗ này, mày phải giữ bí mật đấy nhé.
Tôi gật đầu lia lịa, hỏi: Kẻ địch của chúng ta là ai?
Số 10 do dự giây lát rồi bảo: Kẻ địch của chúng ta là thánh đấu sĩ vàng.
Tôi nói: Ờ.
Số 10 đứng dậy quay về phía tôi, dùng cái giấy bóng nhựa sáng loáng có
dính những mảnh gỗ mặc lên người. Chân, tay, ngực, vai của số 10 đầy
những mảnh gỗ. Tôi bị số 10 quy phục hoàn toàn, ngay khoảnh khắc ấy, tất cả những bất mãn của tôi dành cho nó đều trở thành sự ngưỡng mộ. Tôi
không kiềm chế được cảm giác muốn sờ vào chiếc áo của nó mà trầm trồ kêu lên: Ồ ôi.
Số 10 vô cùng đắc ý, hỏi tôi: Thế nào?
Tôi bảo nó: Mày có nó rồi thì không đao kiếm nào đâm được.
Số 10 nói: Những chỗ không có thánh y bảo vệ vẫn nguy hiểm lắm. Nhưng
chúng ta không sợ bị đánh, vì chúng ta có tiểu vũ trụ, còn có tiểu thư
Saori Kido bảo vệ nữa.
Tôi hỏi số 10: Ai là Saori Kido?
Số 10 đáp: Không biết.
Tôi lại hỏi nó: Sau khi mày mặc vào, có cảm thấy sức mạnh tăng lên chút nào không?
Số 10 hớn hở đáp: Có chứ, tao cảm thấy tiểu vũ trụ trong tao đang mạnh hơn rất nhiều.
Tôi hỏi tiếp: Thế mày lấy thánh y từ đâu vậy?
Số 10 suy nghĩ giây lát, bảo tôi: Hôm ấy bà nội tao trồng cây ngoài ruộng, đào thấy nó ở lô đất nhà tao. Lúc ấy bà tao định đốt đi, nhưng may mà
tao phát hiện kịp, vội nói: Bà ơi, bà đừng đốt. Vừa nghe thấy thế, đột
nhiên thánh y tập trung lại một chỗ, lấp lánh tỏa sáng, không tin mày đi hỏi bà tao mà xem.
Tôi thốt lên: Oa.
Số 10 nói tiếp: Thế là mày được nhìn thấy rồi nhé, bắt đầu từ hôm nay, mày chính là Mu thánh đấu sĩ vàng.
Tôi đứng nghiêm người, dõng dạc nói: Tuân lệnh.
Ngày hôm sau tôi lại đi chơi cùng bọn nó, tạm thời quên đi nỗi đau buồn về
cái chết của anh Đinh Đinh. Trước đây mỗi lần trông thấy con đường đất
trước cổng nhà, tôi lại nhớ hình ảnh anh Đinh Đinh cưỡi chiếc xe máy,
bùn đất xe anh hất trở lại mảnh đất này, anh ấy đã trở thành nắm tro tàn trở về bên cạnh chúng tôi. Đám bạn đều tránh xa tôi, tôi chỉ còn hơn ba mươi viên bi tự mình bắn mình. Tôi đứng trên ban công nhìn vào không
trung bao la hỏi anh Đinh Đinh những câu ngây ngô, anh ấy vẫn luôn là
một cuốn từ điển sống của tôi, từ sau khi anh Đinh Đinh ra đi, tôi chỉ
có thể tự kiếm tìm những câu trả lời từ trong sách mà thôi. Trong khi lũ bạn của mình còn đang mải mê bắn bi, thì tôi đã biết những viên bi kia
được làm ra bằng cách nào. Nhưng biết cũng để làm gì cơ chứ? Tôi hiểu về những viên bi rồi, nhưng vẫn chẳng có ai chơi cùng tôi, anh Đinh Đinh
đã nói rắng: Càng biết nhiều, em càng trở nên cô độc.
Hồi ấy, khi tôi vừa mới hiểu thế nào là cô độc, thì lại được bọn chúng thu nhận.
Chúng tôi đã hẹn nhau đúng giờ đến rừng trúc để kết thúc vở kịch của
ngày hôm đó. Số 10 nói: Được rồi, chúng ta bắt đầu, Mu, theo như trong
phim, mày phải giúp chúng tao sửa thánh y.
Tôi nói: Sao cơ?
Số 10 bảo: Mày xem tập hôm nay chưa? Mu cuối cùng phải giúp thánh sĩ và
thánh y. Đầu tiên mày phải đem thánh y của tao đi nhuộm màu, chẳng phải ở trường mày thuộc tổ mỹ thuật sao? Sau đó mày hãy may cho mỗi người một
bộ giống như bộ thánh y của tao.
Tôi há hốc mồm: Hả?
Số 10 tiếp tục nói: Tất cả chúng ta phải làm đúng như kịch bản trong phim,
mày không chỉ là một thánh đấu sĩ vàng, mày là tất cả thánh đấu sĩ vàng
gộp lại, mày là mười hai người. Nhưng chúng mày phải nhớ, chỉ có bộ
thánh y này của tao mới là thánh y thật sự, bởi đó là của tổ tiên để
lại, được đào từ dưới đất lên, còn của chúng mày đều là đồ phục chế. Cho nên tiểu vũ trụ của tao phải lớn hơn của chúng mày.
Những ngày
tháng của một diễn viên đóng mười hai vai đã đi qua trong những trận roi đòn, khi đó tôi không biết diễn theo kịch bản, không hiểu tại sao mỗi
tập đều là thánh đấu sĩ vàng phải thua. Bởi luôn phải chịu đòn, tôi hoàn toàn không còn chút hứng thú nào để toàn tâm toàn ý với vai diễn thánh
đấu sĩ vàng của mình nữa. Tôi bắt đầu nghe nhạc của Đội Tiểu Hổ[12],
đứng trước cửa sổ nhà mình ngắm nhìn cột điện, cây cột điện phía xa xa,
cột điện đứng ngây ra nhìn đầu dây cáp, tôi thường nghĩ về cái lần tôi
trèo lên cột cờ nhìn về phân xưởng, và cô bạn gái mặc chiếc váy xanh
lam. Tôi đến tìm cậu đây.
[12] Đội Tiểu Hổ: gồm 3 thành viên Ngô
kỳ Long, Trần Chí Băng và Tô Hữu Bằng, là ban nhạc nổi tiếng của Đài
Loan cuối thập kỷ 80, đầu thập kỷ 90.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...