1976

Lúc này khoảng hơn bảy rưỡi, tôi đoán chừng người nhà họ Lý đã dậy cả rồi nên nhanh chóng chuẩn bị xuất phát, vỗ vỗ mặt mình vài cái rồi bước nhanh ra ngoài.

Tôi ngồi lên xe đạp, thầm nghĩ cái tên Lý Ngôn Tiếu này cũng hay thật, đi mà không thèm mang theo cái gì, thế chẳng phải tự bức tử chính mình sao? Tôi đạp được một đoạn, đột nhiên chiếc xe lảo đảo muốn ngã xuống. Tôi lập tức nhìn xuống dưới, phát hiện dây xích bị kẹt cứng ngắc, đạp thế nào cũng không được. Đành chịu vậy, tôi nghĩ thôi cứ đi bộ cho rồi, liền để xe đạp bên đường, đi bộ.

Thật ra lòng tôi rất loạn, không biết người nhà họ Lý sẽ phản ứng thế nào? Không sao, cùng lắm cũng chỉ có thể đập tôi một trận mà thôi. Nhưng có một vấn đề tôi lo lắng nhất là – nếu Lý Ngôn Tiếu không ở nhà, như vậy tôi phải đi đâu để tìm anh? Có thể là bệnh viện, vậy sau đó thế nào?

Không sao cả, quan trọng nhất bây giờ là phải vực dậy lòng can đảm.

Đi khoảng hơn buốn mươi phút, lúc này tôi đã đứng trước cánh cửa vô cùng quen thuộc. Tôi có tật giật mình nên nhìn một vòng phía sau, cửa nhà chú đóng chặt, chắc bây giờ họ đã đi làm rồi. Hôm nay là chủ nhật nhưng họ cũng không thể rảnh rỗi.

Tôi hít sâu một hơi, dùng sức gõ cửa. Giống như xuất hiện ảo giác, trước mắt tôi hiện lên cảnh tượng của mấy năm về trước, quãng thời gian vô cùng bình thường, tôi đến nhà Lý Ngôn Tiếu chơi, đọc sách, luyện đàn…

Nhưng bây giờ bầu không khí đó đã không còn, con chó to xác vẫn ở bên trong, mới đó đã sủa lên ầm ĩ. Tôi rất muốn nghe Lý Ngôn Tiếu gọi tôi một tiếng “Vũ Thanh!”

Có một giọng nói nhẹ nhàng mắng con chó, không phải của Lý Ngôn Tiếu mà là của “Ngu Cơ”. Cô hỏi với ra bên ngoài: “Ai thế?”

Tôi không ngừng hô: “Là con, Vũ Thanh.”

“À!” Cô có vẻ bất ngờ, “Vũ Thanh!”

Nói xong, cánh cửa đỏ thẫm được mở ra. “Ngu Cơ” giống như đang băn khoăn đều gì, quay đầu nhìn thoáng trong nhà một cái mới nói: “Con có việc gì không, nói ở đây luôn đi.”

Tôi nghe xong thì trái tim cũng rơi “lộp bộp”, nếu Lý Ngôn Tiếu ở nhà, vậy nhất định cô phải hỏi tôi rằng: “Có phải đến tìm Ngôn Tiếu không?” Nhưng cô hỏi tôi có việc gì, chứng tỏ rằng Lý Ngôn Tiếu chưa về nhà. Anh đã đi đâu? Anh có thể đi đến nơi nào?

Tôi sửng sốt, nói: “Chiều hôm qua Ngôn Tiếu đã đi rồi, đến giờ vẫn chưa trở về, con muốn xem có phải anh ấy đã về nhà rồi không.”

“Ngu Cơ” cũng giật mình, cô nhíu mày, nói: “Đi từ chiều hôm qua đến bây giờ?”

“Vâng.” Tôi khẩn trương gật đầu.

“Ngu Cơ” cũng nhạy cảm như Lý Ngôn Tiếu, liền hỏi tôi: “Hai đứa đã xảy ra chuyện gì? Dạo này thế nào?”

Một trận oan ức cuộn lên trong lòng tôi, tôi nói: “Lần trước dì tìm con, khi về con có nói lại với anh ấy, bảo anh ấy về nhà, thế là ảnh giận con, một mình trốn trong phòng rồi đi lặng lẽ đi luôn.”

Trên mặt “Ngu Cơ” xẹt qua một tia phẫn nộ, tôi cảm thấy có gì đó kỳ quái, tôi không làm sai, rõ ràng chỉ vì muốn tốt cho con của mấy người mà thôi.


Cô hỏi tôi: “Cậu đến bệnh viện Lý Gia Trang chưa? Nó có ở đó không?”

Tôi lắc đầu: “Vẫn chưa đến.”

Cô nhếch miệng nói: “Vậy chắc ở đâu đó thôi! Tóm lại, là cậu làm nó không vui, nếu như không phải cậu…”

Tôi nghe xong thì lửa giận ngút đầu, ngắt lời cô: “Dì, dì đang nói cái gì đấy? Con làm cái gì cũng đều muốn tốt cho Ngôn Tiếu, con làm vậy không phải nghĩ đến anh ấy trước tiên hay sao? Dì nói con như vậy, trong lòng con thật sự cảm thấy rất khó chịu!”

Cô thoáng cái đã trở mặt, nhíu mày nói: “Tôi là mẹ nó, chẳng phải so với cậu thì càng khó chịu hơn sao! Nuôi một đứa con hơn hai mươi năm, đột nhiên bị người ta cướp đi, cậu xem cậu ở cùng với nó được bao nhiêu năm? Cũng vì cậu, mà nó không thèm nhận người mẹ này nữa!”

Tôi thầm nghĩ chuyện này thì mắc mớ gì đến tôi, là con của dì theo đuổi tôi đấy. Tôi phát bực lên, vừa định đi thì cô thở dài nói: “Cậu đi theo tôi.”

Tôi nghi ngờ nhìn cô, không biết cái người “Ngu Cơ” này định giở trò gì. Cô gật nhẹ đầu với tôi, nhưng tôi vẫn không yên lòng, mang theo một phần lo lắng bước vào. Cả nhà bọn họ đều biết chuyện, tôi nhìn kỹ lại, đều là người trong nhà, hai người đàn ông là chú hai của Lý Ngôn Tiếu và chồng của dì cả, hai người họ đều mặt mày nghiêm túc, thậm chí ánh mắt còn mang theo oán hận, làm tôi cảm thấy không rét mà run.

Tôi run rẩy một cái, liền cảm nhận được có điềm xấu. Thím hai và dì cả của Lý Ngôn Tiếu không xuống, thế cớ sao lại có hai ông chú này, rốt cuộc họ muốn làm gì?

Tôi hơi mở rộng hai chân, làm tư thế chống cự tốt nhất, lúc quay đầu lại thì kinh ngạc phát hiện “Ngu Cơ” đã khoá chặt cửa, vẻ mặt cũng đổi thành hung thần ác sát.

Không ổn, mồ hôi lạnh của tôi đều tuôn ra, thầm nghĩ lần này thật sự tiến vào hang sói rồi. Cái người gọi là “Ngu Cơ” này chính là sói đội lốt cừu, không hát vai hoa đán mà còn lật mặt kiểu này, sao tôi có thể dễ dàng tin lời cô như thế chứ?

Tôi quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông đứng tuổi chạy đến trước mặt tôi, mặt mũi dữ tợn giật giật, nói: “Mày là thằng lừa cháu tao trốn đi phải không?”

Tôi không còn lòng dạ nào mà đấu võ mồm với họ, đây hẳn là muốn đóng cửa đánh chó chứ còn gì nữa? Tôi thầm tát mình một cái trong lòng, đã là lúc nào rồi, phải nhanh bình tĩnh lại, tìm cách giải quyết tình hình!

Mắt thấy hai người đàn ông đã đến gần, “Ngu Cơ” đứng ở cửa ra vào, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào mặt tôi, bộ điệu như cái ấm trà, hùng hùng hổ hổ nói biết bao lời khó nghe.

Người này có phải là “Ngu Cơ” không? Là người phụ nữ xinh đẹp thiện lương, âm thầm nhẫn nhịn của trước kia sao?

Cái người hôm qua còn dùng vẻ mặt ôn hoà khuyên bảo tôi, còn muốn cho tôi tiền, vậy mà hôm nay đã biến thành bộ mặt này, vừa nhìn đã biết – hôm qua cô còn cố kỵ Lý Ngôn Tiếu. Khi đó tôi và Lý Ngôn Tiếu còn chưa tan, nếu cô tỏ thái độ với tôi chắc chắn sẽ làm Lý Ngôn Tiếu càng thêm thù hằn. Mà bấy giờ, Lý Ngôn Tiếu đã đi, còn cô thì vốn đã lửa giận đầy bụng, không chừng lúc này còn nghĩ do tôi đuổi con của cô đi, vừa khéo thanh toán nợ mới oán cũ một lượt luôn.

Đột nhiên tôi nhớ Lý Ngôn Tiếu đã từng nói với tôi một câu thế này, không nên tin bất kỳ ai, trừ chúng ta tin tưởng lẫn nhau.

Bây giờ xem ra, tôi mới chính là người không đáng tin.

Mạch suy nghĩ của tôi trở về hiện thực. Tôi không rõ bọn họ muốn làm gì nên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Mãi đến khi chồng của dì cả đá một cước, lửa giận của tôi bị đốt lên, thân thủ thoáng cái điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất, nhanh chóng tránh qua bên cạnh, nhào lộn mấy cái rồi đứng lên.


Chú hai đứng một bên xoắn tay áo, vẻ mặt như ngạc nhiên lắm, thấp giọng nói những lời không sạch sẽ: “Thằng nhãi này cũng không dạng vừa!”

Tôi thầm nói đến giờ ông mới biết ấy à. Bỗng “Ngu Cơ” ở sau lưng hét lên: “Dù sao bây giờ không ai quản nó nữa, mấy anh nhanh lên đi, đánh chết được thì đánh!”

Lửa giận trong lòng tôi lập tức bùng lên, thì ra mấy người không phải định đánh tôi, mà là đánh chết tôi! Mấy người nghĩ rằng Lý Ngôn Tiếu không ở đây, thì tôi chỉ là một con mèo chắc? Mấy người chính là con của Nhật Bổn Hán gian quốc dân đảng cao tằng hoàng thế nhân La Mã giáo hội quỷ Sa Tăng thần Chung Quỳ tổ chức cực đoan! Tôi dùng tất cả thứ gì có thể nghĩ được để mắng bọn họ, sau đó lại cuống quít nghĩ cách phản kháng.

“Mặt mũi dữ tợn” vung nắm đấm về phía tôi, bị tôi dễ dàng tránh được. Tôi một bước nhảy đến chỗ “Ngu Cơ”, cô hét lên một tiếng liền bị tôi vươn tay bóp cổ, tôi vỗ vào gáy cô một cái, cô lập tức lộ ra vẻ mặt đau đớn.

Đánh nhau, nên đánh vào điểm yếu. Đánh với nhiều người cũng thế.

Tôi hét lên với hai người đàn ông: “Không được qua đây! Ai dám đánh tôi, tôi liền giết cô ấy!”

“Mặt mũi dữ tợn” và chú hai hiển nhiên không ngờ tình huống sẽ phát triển theo hướng này, bọn họ nhất định đã đánh giá thấp năng lực và mức độ âm hiểm của tôi.

Hai chân “Ngu Cơ” không ngừng quẫy đạp lung tung, cô tóm lấy cánh tay của tôi, cố gắng đánh trả. Tôi nhớ đến mấy bài về xương cốt Lý Ngôn Tiếu đã dạy trước đây, liền sờ lên các đốt ngón tay của cô ấn nhẹ, cô liền kêu thảm mộ tiếng, bàn tay lập tức buông thỏng xuống dưới.

Quả nhiên là huyệt vị bốn lạng đội nghìn cân.

Đừng thấy tôi chỉ lẻ loi một mình, tôi vẫn có thể chiếm thế thượng phong. Tôi nói: “Mở cửa ra nhanh, tôi phải đi!” “Ngu Cơ” vẫn còn mạnh miệng, cố hết sức mắng: “Ranh con, buông tao ra!”

Tôi khẽ cắn môi, bắt buộc chính mình nhớ đến cái tát của “Ngu Cơ”, nhớ đến vẻ mặt đáng hận vừa rồi của cô, liền quyết tâm tát thật mạnh vào mặt cô một cái. Đúng thế, đối với cái người âm hiểm này, phải dùng độc ác thắng độc ác.

“Bây giờ chúng ta huề nhau.” Tôi cười lạnh nói, nghĩ thầm nét mặt của tôi lúc này nhất định có thể tự mình doạ mình đến la làng ấy chứ, “Mở cửa nhanh!”

“Ngu Cơ” luống cuống, vội vàng chạy đi rút chốt cửa.

“Mặt mũi dữ tợn” và chú hai hai mặt nhìn nhau, trong mắt bừng bừng lửa giận, nhưng cũng không thể làm gì được.

Tôi mừng thầm trong bụng khi cửa lớn được mở ra, nghĩ đoạn không ngờ kiếp nạn lần này có thể qua nhanh như vậy. Tôi thật sự quá lợi hại. Tôi buông cổ tay “Ngu Cơ”, bước ra ngoài, kết quả động tác này làm tôi phải hối hận.

Tôi ngẩng đầu lên thì liền ngây người, trong đầu trống rỗng – cánh cổng lớn màu đỏ vẫn còn bị khoá.


Tôi lập tức luống cuống, nhất định “Ngu Cơ” có chìa khoá, nếu cô không có, mà tôi cũng không có, như vậy chắc chắn tôi sẽ bị người họ Lý dùng kế đóng cửa đánh chó.

Tôi vội quay đầu lại tìm “Ngu Cơ”, không ngờ cô đã trốn không còn bóng dáng, đằng sau chỉ có hai thân hình cao lớn thô kệch – là “mặt mũi dữ tợn” và chú hai.

Thôi xong, rốt cuộc tôi cũng phải nói một câu như thế, lần này thật sự xong rồi, bất kể tôi có may mắn đến chừng nào cũng không thể chạy thoát khỏi hoàn cảnh lúc này.

Chạy trời không khỏi nắng.

Tôi lấy lại tinh thần, lập tức vọt đến trước cổng lớn, cố gắng rút chốt cửa, phát hiện không phải bị khoá, tôi mừng rỡ, tay chân luống cuống rút chốt, nhưng hình như bên trong bị gỉ, tôi dùng sức mạnh thế nào cũng không rút ra được.

Tôi gấp đến độ mồ hôi chảy ròng ròng, thầm nghĩ không biết ông trời có thể phù hộ cho tôi lần này không? Cái chốt vừa mới lỏng ra được một chút, đột nhiên có một đôi tay mạnh bạo nắm cổ áo kéo tôi về phía sau, làm tôi nặng nề ngã xuống mặt đất.

Tôi nằm trên đất, dùng tay che cái cổ không ngừng ho khan, lại còn cảm thấy buồn nôn.

Chú hai ngồi xổm xuống giống như muốn nói với tôi điều gì, tôi thầm nghĩ ông chú này muốn chết phải không, là chú ngu thật hay giả ngu thế, người ta thường nói cháu trai giống chú, chả hiểu sao cái tên Lý Ngôn Tiếu còn tinh hơn cả hồ ly kia lại có thể là cháu chú được nữa?

Tận dụng thời cơ trước mắt, để chú đánh chết tôi không bằng cứ tôi đập chú tàn phế. Nghĩ vậy, tôi liền giơ chân lên đạp một cái thật vào gương mặt phía trước khiến chú ta lăn ra ngoài. Một đạp này dùng lực quá mạnh, tôi đoán chừng mất nửa ngày chú ta cũng không dậy nổi. Tôi mượn lực của cú đá lui về phía sau, nhanh chóng đứng lên chạy đến cửa lớn tháo chốt.

Nhưng tôi chỉ mới giải quyết được chú hai, vẫn còn một người “mặt mũi dữ tợn” nữa. Chú ta tuy béo nhưng rất nhanh đã chạy đến phía sau tôi, tôi đã sớm có chuẩn bị nên lập tức đấm một cú vào bụng chú, nào ngờ cái bụng này cứ bọt biển, một chút tác dụng cũng không có. Tôi đã hơi hoảng, ngoài sửng sốt ra thì không biết phải làm gì.

Đến lúc “Mặt mũi dữ tợn” lên sàn, trông chú ta rất khoẻ, dùng một tay cũng có thể nhấc tôi lên quăng xuống đất, chưa đợi tôi đứng dậy đã bồi thêm một đạp, vừa vặn trúng vào bụng làm dạ dày của tôi một phen náo loạn như dời sống lắp biển. Tôi rất muốn nôn, ôm bụng lăn qua lăn lại trên đất.

Tôi giãy dụa muốn đứng lên, cố cắn chặt răng dùng ánh mắt thù địch trừng “Mặt mũi dữ tợn”. Chú ta nhe răng cười một tiếng, dáng vẻ ấy đáng sợ vô cùng. Mắt nhìn chú ta đến gần, tôi xét thấy không ổn nên lập tức xoay người, không đợi trở mình xong đã tiếp tục bị ngã, lúc đó tôi còn quay lưng với chú ta, chỉ cảm thấy sau gáy bị đập mạnh một cái, đau đớn kịch liệt truyền đến cổ họng sinh ra cảm giác buồn nôn không chịu nổi, trước mắt tối sầm lại rồi ngất đi.

Lần hôn mê này không mơ không mộng, chỉ cảm thấy cổ họng, sau lưng, trước ngực đều bị thương, cứ ẩn ẩn đau đớn kéo tôi khỏi cơn hôn mê sâu.

Hình như có người ôm tôi, cánh tay giống như có vật gì đè lên, cảm giác rất khó chịu, nhưng đầu óc vẫn còn hỗn loạn mà thân thể cũng không thể cử động. Trong lúc đó, như có thứ gì rơi xuống mặt, tôi nheo mắt, đó là mưa, hay là nước mắt? Tôi hoảng hồn, có phải Lý Ngôn Tiếu đã tìm được tôi, lúc này đang ôm tôi khóc?

Sẽ không đâu, tôi phủ nhận ý nghĩ này ngay lập tức, Lý Ngôn Tiếu không phải là người như vậy.

Lại thêm vài giọt rơi xuống mặt, thế này hẳn là mưa rồi, bởi vì rất lạnh. Tôi cứ nghĩ lung tung như vậy, qua một lúc rốt cuộc cũng khôi phục lại ý thức, lúc mở mắt ra, trước mắt liền sáng ngời – là Lý Ngôn Tiếu!

Anh ôm tôi, tôi nhìn hoàn cảnh xung quanh – chính là nhà của chúng tôi! Nhưng vì sao lại có mưa? Chẳng lẽ nóc nhà bị dột rồi?

Vết thương toàn thân vẫn còn đau, người họ Lý thật sự quá độc ác, hành động của họ khiến tôi dâng lên nghi hoặc, cái tính có thù tất báo cộng thêm đánh người không chớp mắt của Lý Ngôn Tiếu đến từ đâu, thì ra đều là bí tịch tổ truyền. Cảm giác cho biết vết thương sau gáy đã được băng bó, xem ra Lý Ngôn Tiếu đã xử lý vết thương cho tôi rồi.

Đầu óc tôi vẫn chưa tỉnh táo hẳn, nhưng trong lòng đã dâng lên một trận vui sướng, nghĩ thầm lần này đã được ông trời chiếu cố. Từ nhỏ đến giờ hôn mê tổng cộng hai lần, lần đầu tiên khi tỉnh lại còn phải tự mình về nhà, còn lần này rốt cuộc cũng có người đến cứu tôi rồi.

Lý Ngôn Tiếu mỉm cười nhìn tôi, nhìn thấy nụ cười của anh, tôi thật sự muốn khóc, nhưng cảm thấy đây là một việc rất đáng mừng, lẽ ra phải cười mới đúng. Nhưng vừa khóc vừa cười thì ghê quá, Lý Ngôn Tiếu sờ đầu tôi, dùng giọng nói nhẹ nhõm trêu chọc: “Không xong, bị họ đánh cho choáng váng luôn rồi. Em nói anh làm sao đi báo thù đây? Chẳng lẽ để cho Lý Gia Trang nhiều thêm hai kẻ ngốc?”

Tôi muốn cười, nhưng nói không nên lời mà chỉ ho khan một trận, liền được anh vỗ nhẹ sau lưng. Tôi bị câu nói của anh chọc cười, rồi khi nghĩ đến chuyện xảy ra mấy ngày nay lại rất muốn khóc. Tôi nắm lấy áo anh, vùi đầu vào lòng anh, để lại một giọt nước mắt, nói ra: “Ngôn Tiếu, em sai rồi, em thích anh, chúng ta vẫn cùng nhau như trước nhé!”


“Ừ, ngoan.” Anh cười đến là dịu dàng, “Không nói cái này nữa.”

Quả nhiên, là mắt phải chảy nước mắt, đây là nước mắt của sự vui sướng.

Tôi nằm trong lòng anh, chúng tôi cứ ôm nhau như vậy. Thật tốt quá, rốt cuộc cũng có thể trở về rồi, về với thời gian hạnh phúc của trước kia. Anh nhẹ nhàng hát bài đồng dao: “Bên trái ba cái trống, bên phải ba cái trống, hai bên cùng nhau đánh, chính giữa mở ra một con đường.” Anh hát xong liền kéo ngón tay của tôi qua ngắm nghía chiếc nhẫn.

Tôi hỏi anh: “Cả đêm qua anh đi đâu?”

“Anh ở cửa bệnh viện, hơn nữa, trước đó anh còn…” Anh lấy từ bên cạnh một thứ gì đó, tôi tập trung nhìn vào, là một cái áo quen thuộc, tôi liền la hoảng lên: “Đây không phải áo của em sao? Còn có – ngân trâm?”

Tôi kích động một trận, sao anh lại có thể làm việc nhanh nhẹn như thế được chứ? Thật sự là tâm linh tương thông với tôi mà. Xem ra từ đầu anh không nghĩ đến chuyện mỗi người một ngả, mà là có tính toán lâu dài. Lý Ngôn Tiếu cười hì hì nói: “Anh còn về nhà trộm tiền và trang sức, như thế chúng ta có thể “tài đại khí thôi” rồi!” (Tài đại khí thô: có thể hiểu là tiền nhiều như nước)

Anh nói xong liền giả bộ thở hổn hển, giả làm bộ dáng “Tài đại khí thô” khiến tôi cười hai tiếng, cổ họng lập tức lại không ổn.

Anh lại nói tiếp: “Hừ, sớm muộn gì anh cũng phải tìm cách tháo bộ dương cầm thành tám khối mà trộm về.”

Tôi cười ha ha, có Lý Ngôn Tiếu ở bên thật sự rất tốt. Chả hiểu hôm qua tôi phát bệnh gì mà lại muốn chia tay anh?

Lý Ngôn Tiếu đặt tôi xuống giường, anh hỏi: “Em khát không?”

Tôi lắc đầu, anh nói: “Ngoan, anh đi nấu cơm.”

Chúng tôi cùng nhau ăn cơm tối, cả hai đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Lý Ngôn Tiếu cả một ngày một đêm không chợp mắt, tôi cũng gần như không ngủ, chẳng những thần kinh luôn căng cứng mà còn bị người ta đánh cho một trận.

Vì thế nên còn sớm nhưng chúng tôi đã lên giường, cuối cùng cũng có thể – vĩnh, viễn, cùng, một, nơi, rồi.

Chúng tôi nằm cạnh nhau, tôi lắng nghe tiếng hít thở quen thuộc, cảm thấy vô cùng an tâm, còn có chút kích động. Anh kéo ngón tay của tôi, hôn nhẹ một cái lên mặt nhẫn.

Tôi thấy ngưa ngứa, liền rút tay về: “Anh đừng chọc em cười!”

Anh xoay người một cái áp lên người tôi, mỉm cười nói: “Em thấy sao, hay là chúng ta…”

Tôi ngơ ngác nhìn anh, mặt nóng ran như lửa đốt, nhất thời không nói nên lời.

Bầu trời tối đen, thỉnh thoảng có một hai ngôi sao hoặc bay vào dãy ngân hà, hoặc đâm vào bóng tối, mang theo cái đuôi màu đỏ hoặc trắng, lướt nhẹ hoặc vụt qua, rơi thẳng xuống hoặc quét ngang bầu trời, có khi còn chấn động, có vài vật phát sáng chập chờn khiến cho cho màn đêm trở nên lấp lánh. Có khi một hai vì sao, có khi vài cái, cùng nhau bay thấp, khiến cho bầu trời tĩnh lặng rung rung, khiến cho những vì sao nhất thời mê loạn.

Có khi một vì sao đâm vào bầu trời, kéo lấy cái đuôi thật dài, màu đỏ, rồi dần dần chuyển vàng bay xẹt ngang, khiến cho bầu trời đột nhiên sáng lên một góc, giống nắng sớm xuyên qua ánh sáng màu ngà sữa. Dư quang rơi rớt, bầu trời lắc lư, bao trùm tất cả.

Tả H thôi mà “nghệ thuật” ghê gớm, đến sợ thật. Ai hiểu đoạn cuối theo cách em hiểu thì giơ tay cái nào:)) Còn một chương cuối cùng là em được siêu thoát rồi, làm mấy chương sau này nản quá là nản.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui