19

Cô nhìn bộ váy áo trên người, nghĩ rằng chúng quá đẹp trên một thân hình khẳng khiu như cô. Một chiếc váy hoa mịn với họa tiết rất nhã nhặn cùng đôi giầy cô đi cứ tỏa sáng lấp lánh. Oryl bảo rằng những chiếc giày ở Superium thường được trang trí thêm mấy thứ hiệu ứng như vậy.
Cô thấy không thoải mái khi mặc đẹp như thế.
Rix luôn thấy thoải mái khi mặc những bộ đồ hở hang và trang điểm lòe loẹt cô diện đến các quán bar. Vì những bộ đồ ấy cho cô cái cảm giác cô đi tìm – sự ghê tởm bản thân mình, và trong những bộ đồ ấy, cô chẳng phải quan tâm làm gì vì cô biết kẻ đang mặc là Anna. Oryl từng nói cái tên đó thật buồn cười.
Nhưng với bộ đồ này thì chẳng có Anna nào, chỉ có Rix. Một Rix được tôn trọng, yêu mến và nâng niu. Cô ghét cảm giác con tim mình cảm thấy cảm động.

Cô chẳng hề muốn cảm ơn anh thêm lần nào.
Co quay lại nhìn anh với con mắt hằn học.
Anh chẳng hề quan tâm “Chúng ta sẽ ngồi trên lưng ngựa và dịch chuyển tức thời đến làng Atlas, đó là một làng trồng nho, người dân rất tuyệt vời, nhiều đồ ăn ngon và rượu ngon. Đó là nơi duy nhất trên thế giới mà Superium ưa thích và đến thăm thường xuyên, đương nhiên là chúng tôi phải mạo danh con người”

Rix vẫn rầu rĩ vì bộ váy, cô chẳng quan tâm đến anh. Chỉ khi anh leo lên ngồi sau lưng cô như hôm đầu tiên, cô thấy mình hốt hoảng “Sao anh không cưỡi con ngựa khác?”
“Tôi chỉ có Pattrick thôi, sao?”
“Tôi không thích cưỡi ngựa với anh” cô cắn môi.
Anh đảo mắt, và sau một cơn xẹt điện, Rix thấy mình đã ở giữa một nơi xa lạ - làng Atlas.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận