_______
Hứa Duy ngồi dịch vào, cho Chung Hằng một chút không gian.
Người cao to có khác, ngồi xuống đã cảm thấy được chật chội rõ ràng, dường như Hứa Duy bị ép ở giữ.
Cô điều chỉnh tư thế ngồi tốt nhất, lại xem xét một lần nữa, người này thật đúng là không chịu thiệt chút nào, cặp chân dài kia cũng không biết thu gọn lại, dửng dưng chiếm một đống chỗ.
Bây giờ không dư thừa dù chỉ là một khe hở, bọn họ cách nhau rất gần, hơi không chú ý sẽ đụng phải nhau ngay.
Hứa Duy ôm cặp sách, ngồi bó tay bó chân.
Hứa Minh Huy và Lâm Ưu nói về chuyện đánh nhau hôm trước, Chung Hằng lười nói chuyện, thần sắc thả lỏng dựa vào chỗ ngồi, túi sách đặt ở bên chân.
Đối với việc này của bọn họ Hứa Duy không rõ ràng, càng yên tĩnh hơn, buồn bực ngán ngẩm ngồi nghịch quai cặp sách.
Xe taxi vừa đến ngã tư đường, lái xe đột nhiên đánh tay lái, Hứa Duy đang hết sức chuyên chú bỗng dưng cả người cùng cặp sách ngã bổ nhào lên người Chung Hằng, cằm cô đạp phải đùi anh, bên trong miệng đang ngậm được nửa viên kẹo bạc hà kém chút nữa là phun ra.
Lâm Ưu giật nảy mình: "Ài, sao vậy —— " Đưa tay tới muốn kéo lại.
Chung Hằng đã nắm cánh tay Hứa Duy, kéo cô dậy.
Bác lái xe ngồi trước hỏi: "Có sao không?"
Hứa Minh Huy cũng lo lắng quay đầu: "Không có chuyện gì chứ?"
Cánh tay kia nới lỏng, Hứa Duy ngồi vững vàng, có chút chưa hoản hồn: "Không có việc gì."
Chỉ là cằm bị đập hơi đau, chân của Chung Hằng quá rắn chắc.
"Cậu cẩn thận một chút." Lâm Ưu ôm ôm cô.
Chung Hằng nhặt lên sách vở cho cô.
Hứa Duy lập tức nhận lấy. "Cảm ơn."
Chung Hằng không đáp lại, loáng thoáng có mùi vị bạc hà, đổi tư thế tiếp tục dựa vào chỗ ngồi.
Hiển nhiên là mặc kệ cô.
Hứa Duy nhìn anh một cái, quay đầu lại, nghĩ thầm:Nếu như Chung Hằng có quyển sổ nhỏ ở đây, việc vừa rồi xảy ra kiểu gì cũng lại ghi thêm một khoản cho cô.
Cửa hàng thịt nướng làm ăn rất phát đạt.
Chờ bọn họ ngồi xuống, Triệu Tắc cũng đã lái motor tới, năm người gọi không ít món.
Lâm Ưu thích ăn thịt, lúc này không chút khách khí, chỉ toàn chọn món mặn.
Triệu Tắc hỏi: "Còn đồ uống, các cậu uống gì? Bọn tớ muốn uống bia, các cậu uống gì?"
"Uống gì nhỉ?" Lâm Ưu vung tay lên: "Tớ muốn uống tượu."
Hứa Duy túm cánh tay cô: "Đừng uống rượu."
"Bia thôi mà Hứa tiểu thư, cậu không cần quan tâm, cậu uống gì."
Lâm Ưu nói với Hứa Minh Huy, "Cho cô ấy sữa bò đi."
"Không cho cậu uống rượu." Hứa Duy lại nói một lần nữa.
Hứa Minh Huy bị bộ dáng nghiêm túc của cô chọc cười: "Bạn học Hứa không cần phải lo lắng như vậy, uống bia không say được, uống ít một chút là được rồi, nếu uống say bọn tớ đưa các cậu về."
Hứa Duy không nghe cậu ta nói: "Các cậu uống rượu thì uống đi, Lâm Ưu sẽ uống sữa bò."
Hứa Minh Huy có chút bất đắc dĩ nhìn Lâm Ưu nhún nhún vai.
Lâm Ưu cũng thỏa hiệp: "Được được được, tất cả nghe theo cậu."
Cô rất rõ, Hứa Duy rất cứng đầu, một khi đã quyết định thì không có cách nào lay chuyển.
Cứ như vậy cùng nhau ăn cơm, bầu không khí coi như cũng không tệ lắm.
Lâm Ưu mặc dù bình thường có chút tỏ ra "người muốn sống chớ lại gần", nhưng chỉ cần tốt đẹp, cô ấy có thể thành huynh đệ của bạn, cô ấy vốn có tính cách thoải mái phóng khoáng giống con trai.
Mà Hứa Minh Huy và Triệu Tắc lại càng là hơi tên dở hơi, cứ có hai người bọn họ, bữa cơm sẽ không buồn tẻ, hai người cùng tự biên tự diễn, kẻ xướng người hoạ, hoạt bát vô cùng.
Ngoài ra còn có hai người rất ít nói.
Hứa Duy đang vùi đầu dùng bữa, mà Chung Hằng cũng đang uống không ít bia, ngẫu nhiên chủ đề chuyển đến người anh, anh mới đáp một câu.
Cho tới lúc ăn xong, anh mới đi thanh toán tiền.
Khi quay lại, Hứa Minh Huy vừa vặn nâng chén, hét lớn: "Tới đây tới đây, mọi người cùng chạm cốc, sau này sẽ là bạn bè."
Cậu ta cố ý đụng tới chén của Hứa Duy, cười hì hì mở to mắt nói lời bịa đặt: "bạn học Hứa, lần trước chúng tớ chỉ đùa với cậu thôi, tất cả mọi người đều là bạn cùng lớp, cậu mượn cái ghế để ngồi đương nhiên là không sao cả, Chung Hằng cũng không phải là cố ý doạ cậu đâu, cậu ấy chỉ đùa thôi, cậu đừng để ý nha."
Hứa Duy nói: "Không sao đâu, tớ cũng nên nói trước một câu."
"Không cần không cần, lần sau cậu muốn lấy gì cứ cầm luôn đi, ha ha ha."
Hứa Minh Huy lấy cùi chỏ đẩy đẩy Chung Hằng, ra hiệu cậu ấy tỏ thái độ một chút.
Chung Hằng không phản ứng.
Hứa Minh Huy không cam lòng lại đẩy tiếp, Chung Hằng bị cậu ta làm cho phát phiền, bỗng nhiên bưng chén cộc một cái: "Được rồi, lần sau không doạ cậu nữa."
Hứa Duy: "..."
"Tốt! Mọi người cạn một chén nào!"
Triệu Tắc hô hào: "Nào tất cả cùng dô nào!"
Năm cái chén đụng vào nhau, vang lên một tiếng rất thanh thúy.
Bầu không khí ăn uống hoà hợp đã kết thúc.
Dự định ban đầu là muốn tiếp tục đi KTV nữa, nhưng Hứa Duy cảm thấy thời gian không còn sớm nữa, đề xuất để lần sau đi, Lâm Ưu không lay chuyển được cô, đành phải đồng ý.
Hứa Minh Huy nói muốn đưa các cô về, cũng bị cự tuyệt.
Đến đầu phố mỗi người đi một ngả.
"Được rồi, ba người các cậu tự bảo vệ chính mình đi, hẹn gặp lại."
Lâm Ưu phất phất tay, lôi kéo Hứa Duy đi.
Triệu Tắc: "Chú ý an toàn nha!"
Hai dáng người kia đã đi xa.
"Ha ha, đi còn rất dứt khoát."
Hứa Minh Huy huýt sáo, quay đầu lại hỏi Chung Hằng: "Còn sớm đó, chúng ta đi chơi đi?"
"Đi."
Ba người cùng đi tới quán net.
Hứa Minh Huy vừa đi vừa nói: "Hai cô gái này rất thú vị, một người mạnh mẽ, một người mềm mỏng, hết lần này tới lần khác sự mềm mỏng này còn có thể chế ngự sự mạng mẽ cuồng bạo kia, các cậu nhìn ra không, Lâm Ưu còn rất nghe lời cậu ấy."
Triệu Tắc biểu hiện rất đồng ý: "Bạn học Hứa này rất có ý tứ, nhưng đối với bọn mình cô ấy không tin tưởng cho lắm, còn có chút đề phòng chúng ta."
"Còn không phải bởi vì lần trước chúng ta doạ nạt cô ấy sao?" Hứa Minh Huy thở dài: "Thiếu gia của tôi ơi sao vừa nãy cậu không nói vài câu ngọt ngào."
Cậu ta vừa mới nói xong, túi sách Chung Hằng lập tức bay tới. "Có mà đánh rắm, dựa vào đâu ông đây phải đi dỗ dành cô ấy?"
Hứa Minh Huy ôm đầu tránh, vừa cười vừa nói: "Được được được, cậu là thiếu gia cậu nói đúng, không việc gì phải dỗ cậu ấy, đợi cậu ấy tới dỗ cậu chứ sao. Kiểu này, cậu cười với cậu ấy hai lần, Không chừng cô ấy giống những cô gái khác bị cậu mê hoặc, hấp tấp tới theo đuổi cậu, hình ảnh đó —— ha ha ha ha..."
Lúc này, Chung Hằng không muốn để ý tới cậu ta.
Sau lần này, Hứa Minh Huy và Triệu Tắc bọn họ giống như đem Lâm Ưu và Hứa Duy tới địa bàn của mình, không có việc gì thì đưa đồ ăn vặt tới, được hay mấy cô gái ngồi cạnh cũng nhờ ít nhiều.
Tưởng Mông và mấy bạn gái khác âm thầm thảo luận, đều cảm thấy những bạn trai kia ngoại trừ thành tích có hơi kém, thích đánh nhau bên ngoài, thật ra cũng không có xấu như vậy.
Bởi vậy Hứa Duy cũng nhiều hơn một việc, xếp sau Hứa Minh Huy là một đống nam sinh tới mượn bài tập của cô.
Nhưng mà Chung Hằng không ở trong số đó, bài tập của cậu ấy cho tới bây giờ nghĩ không làm thì sẽ không làm.
Một tuần này, người chịu phạt nhiều nhất vẫn là cậu ấy.
Nhưng mag, chủ nhiệm lớp Trần Quang Huy cứ vậy mà lại đổi sang phương thức phạt khác, đi học đến trễ không phạt đứng nữa, trực tiếp phạt chạy tám vòng sân thể dục.
Thế là mỗi sáng sớm Hứa Duy đều có thể nhìn thấy một thân đầy mồ hôi của Chung Hằng, thời tiết tháng mười, cậu ấy vẫn mặc nguyên cái áo ba lỗ màu xám, quần dài chỗ cao chỗ thấp, chạy xong đều đổ một đống mồ hôi thấm ướt.
Hình như cậu ấy rất thích loại trừng phạt này, một lần cũng không bỏ đi.
Hơi kỳ quái.
Chỉ chớp mắt, đã đến thứ sáu.
Trước khi tan học, mấy khoá đại biểu đều ôm tới một chồng bài thi, hiển nhiên lại là một cuối tuần thê thảm.
Nhưng mà có ít người xem nên nó cũng chả phải là chuyện gì lớn.
Chuông tan học vừa vang, Hứa Minh Huy một thân nhẹ nhõm chạy tới: "Cuối tuần đi hát Karaoke, thế nào?"
Lâm Ưu một tiếng cự tuyệt: "Không đi, cuối tuần tớ đầy lịch rồi, lần sau hẹn sớm một chút."
"..." Hứa Minh Huy cảm thấy ngạc nhiên: "Cuối tuần của đội học bá là thế nào? Sẽ không chỉ làm bài tập từ sáng sớm đến tối muộn chứ?"
Lâm Ưu liếc cô một cái: "Học bá và mọt sách không cùng một loại sinh vật, cuối tuần này tớ và Hứa tiểu thư hẹn hò, bái bai."
Cái gì? Hứa Minh Huy há to miệng: Hẹn hò? Nói là hẹn hò, kỳ thật mười phần là thuần khiết, Lâm Ưu chỉ nghĩ trước khi thời tiết trở lạnh, đưa Hứa Duy đi bơi một lần.
Ngoại trừ hai người bọn họ, còn có Tưởng Mông cũng đi cùng.
Các cô hẹn nhau buổi chiều thứ bảy gặp nhau ở sân vận động ở thành tây.
Các hạng mục bên trong sân vận động không tính là có gì đẹp đẽ mới lạ, nhưng mà người ít, đây là một ưu điểm lớn.
Nhất là vào thời tiết lạnh như bây giờ, càng không người nào bơi lặn.
Lúc các cô tới, cả khu bơi lội khu chỉ có năm sáu người.
Tưởng Mông và Lâm Ưu đều đã được bơi từ lâu, Hứa Duy thì năm ngoái mới học được, có thể nói là do Lâm Ưu chỉ bảo, bộ áo tắm liề thân hoa phấn cũng là do Lâm Ưu mua cho cô.
Hứa Duy không thích màu hồng, chỉ là không đành lòng phụ ý của cô nhóc này, mỗi lần tới đều mặc bộ này.
Nghỉ ngơi, ba người cùng ngồi lên thành bể bơi, Lâm Ưu lại không chịu yên tĩnh, móng vuốt trên người Hứa Duy lướt một phen:"Siêu cấp đáng yêu, mỹ nữ một con."
Một bên Tưởng Mông nhìn không được nữa: "Ai ôi, biến thái, cậu ăn ít đậu hũ của Hứa Duy thôi."
"Vậy lập tức ăn cậu!"
Tưởng Mông kêu lên né tránh.
Ba người đùa giỡn, đối diện có người huýt sáo, tiếp theo là tiếng ngạc nhiên của Hứa Minh Huy: "Mẹ kiếp, thật sự là các cậu!"
Hứa Duy quay đầu nhìn lại, đối diện không biết có năm sáu nam sinh tới từ lúc nào, ngoại trừ Hứa Minh Huy và Triệu Tắc, còn lại đều là không quen biết, bọn họ đều chỉ mặc đúng một chiếc quần bơi, liếc mắt nhìn qua, lộ ra một đống thịt.
Lâm Ưu và Tưởng Mông cũng ngạc nhiên: "Sao các cậu lại tới đây?"
"Cái này chính là duyên phận nha!"
Hứa Minh Huy và Triệu Tắc đều đang cười, giới thiệu cho người bên cạnh: "Ầy, đây là mấy bạn nữ học ban mười, xinh đẹp chứ!"
Triệu Tắc hướng tới bên này hô: "Bơi chung đi."
"Mệt mỏi rồi, các cậu cứ chơi đi." Các cô tiếp tục ngồi, nhìn những bạn nam kia xuống nước.
Bơi một hồi, Hứa Minh Huy và Triệu Tắc tới chỗ các cô, ngồi trên thành bể bơi nói chuyện phiếm.
Khó được nhìn thấy bạn nữ học cùng lớp mặc áo tắm, Hứa Minh Huy không đứng đắn nói: "Các mỹ nữ vóc dáng rất khá nhé."
Lâm Ưu trực tiếp đánh một cái liếc mắt: "Cậu nên giảm béo đi."
"Gì cơ, ông đây có cơ bắp đó."
"Có cái rắm."
Hứa Duy và Tưởng Mông đều bị chọc tới mức phì cười.
Lúc này, Triệu Tắc phất tay hô: "Chung Hằng, ở chỗ này đây!"
Các nữ sinh vừa nhấc mắt, quả nhiên trông thấy phía trên để trần của Chung Hằng.
Tưởng Mông con mắt mở to nhìn: Mặc dù cô không giống những nữ sinh khác mê mệt Chung Hằng, nhưng mà xem xét thế này, thật đúng là rất có sắc đẹp, không tính cường tráng lắm, nhưng mà... Chân thật là dài.
Chung Hằng nhanh đến cạnh bể vơi, bước chân hơi ngừng lại, không nghĩ tới các cô cũng ở đây.
Triệu Tắc nói: "Cậu chỉ thay quần bơi, sao lề mề giống con gái thế, trước khi học bơi còn muốn hút thuốc? Tớ đã sớm bảo cậu phải học bơi được, còn một mực kéo dài thời gian, tiểu học bọn tớ đã biết bơi, còn cậu thì kéo dài tới tận mùa đông năm nay, hôm nay tranh thủ thời gian học cho xong đi, tớ làm huấn luyện viên cho cậu!"
Hứa Minh Huy đứng lên, đá văng Triệu Tắc: "Được rồi được rồi, để cho thiếu gia thoải mái, bơi lội không có cái gì khó khăn, dùng phao trong nước là sẽ nhanh biết thôi."
Chung Hằng không nhìn bọn họ, nhìn chằm chằm mặt nước một hồi, hơi cứng ngắc, tay hơi siết chặt.
Triệu Tắc nói: "Được rồi, không phảitrì hoãn thêm nữa, trước tiên cậu xuống đi!"
Chung Hằng nhếch môi, ngón tay buông ra, thờ ơ nói: "Lười nhác không muốn học."
Anh quay người muốn đi, Triệu Tắc mau chóng tới chặn đứng:"Sao không giống cậu tí nào vậy, sợ cái gì, còn cần tớ phải tận dụng vài chiêu!"
Cậu ta liếc mắt, Hứa Minh Huy ngầm hiểu, hai người bỗng nhiên dùng sức, đẩy Chung Hằng vào bể bơi, nước văng tung toé.
Hứa Duy giật nảy mình, Tưởng Mông cũng kinh hoàng.
Triệu Tắc và Hứa Minh Huy nhẹ nhàng thở ra: "Cuối cùng cũng xong bước đầu tiên, chúng tớ đều học như thế, trước hết để cho cậu ấy làm quen một chút!"
Lâm Ưu nói: "Thật không nghĩ tới cậu ta là vịt lên cạn."
Trong bể bơi mấy nam sinh cũng lên bờ, ở đối diện nghỉ ngơi, đều vây xem.
Mắt thấy Chung Hằng vùng vẫy trong nước, so với dáng vẻ bình thường vô cùng khác biệt, Triệu Tắc và Hứa Minh Huy cảm thấy vô cùng buồn cười, vừa nhìn bên cạnh cười ha ha.
Hứa Duy nói: "Thế này được sao?"
"Có gì không được" Lâm Ưu cũng thấy buồn cười: "Nước nơi này có một mét năm, cậu ta cao như thế, còn có thể chết đuối được chắc?"
Tưởng Mông cũng chưa từng thấy dáng vẻ này của Chung Hằng, nhất thời nhìn đến ngây người.
Bờ bên kia nam sinh huýt sáo: "Anh Hằng, cố lên!"
Tất cả cười nháo loạn.
Người ở trong nước vẫn đang giãy dụa.
Hứa Duy nhìn một chút, dần dần nhíu mày, cô đứng lên: "Cậu ấy không ổn rồi!"
Chẳng ai để ý tới cô.
Bọn họ tin chắc rằng, bể nước một mét năm cũng không là cái rắm gì đối với Chung Hằng.
"Các cậu đừng cười nữa!" Hứa Duy hô một tiếng, không do dự nhảy ngay xuống nước, đi kéo Chung Hằng.
Toàn bộ người bên cạnh bể bơi sững sờ.
"Ơ, Hứa Duy?"
Lâm Ưu nhìn ra có gì không đúng, đá Hứa Minh Huy một cước:"Nhanh giúp đỡ đi chứ."
Rất nhanh, Chung Hằng được kéo lên.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Những người khác vây tới.
Triệu Tắc và Hứa Minh Huy nhìn thấy dáng vẻ của Chung Hằng như vậy, quá sợ hãi: "Trời ơi... Chung Hằng? Sao thế hả?"
"Tưởng Mông, khăn mặt!"
"... Được!" Tưởng Mông tranh thủ thời gian đưa khăn lông khô tới.
Hứa Duy quỳ trên mặt đất, gập khăn mặt chà xát lên mặt Chung Hằng, những giọt nước đọng lại nhanh chóng được lau đi, nhưng sắc mặt của cậu ấy vẫn trắng bệch tới mức doạ người, toàn thân đều đang phát run.
Hứa Duy tiếp tục lau nước trên cổ và ngực cậu ấy.
Đôi mắt đen nhanh của Chung Hằng vẫn ẩm ướt, hiện ra một chút tia sáng.
Mi mắt anh có chút rung động, nhìn thằng cô.
Người bên ngoài ít nhiều cũng bị bộ dạng này của anh hú doạ, không dám nói câu nào.
Hứa Duy cũng không hề nói gì, trên người cô vẫn ướt sũng, nước trên mặt và tóc không ngừng rơi xuống mặt Chung Hằng.
Cô dùng khăn mặt chà xát rất nhiều lần, cảm giác được Chung Hằng đỡ run hơn.
"Không sao đâu." Cô thấp giọng nói: "Cậu buông tôi ra đi."
Chung Hằng dường như hơi cứng đờ, nắm chặt.
~~~~~HẾT NGOẠI TRUYỆN 5