18kẻ Đào Hoa Không Chân Áivminkook
Trong một căn phòng tối,trên chiếc giường quần áo vứt tứ tung có hai người con trai đang ôm nhau ngủ.
Vòng tay rắn chắc của người đàn ông tóc đen ôm trọn lấy dáng hình nhỏ bé của người nằm cạch mình.
Ở bờ ngực anh là mái tóc nhuộm màu hồng cam,chủ nhân của bộ tóc nổi loạn này bỗng mở mắt duỗi người một cách mệt mỏi.
Giọng nói đã khản đặc sau một trận làm tình chuếch choáng:“Taehyung ah~ Tao về nhà đây”Taehyung xoa mái tóc mềm mại của jimin giọng nói dịu dàng,khuôn mặt cậu dụi dụi trên vai jimin tựa như đang làm nũng:“Đêm nay đừng về được không?Sao dọ này mày không ngủ lại nhà tao như bình thường mà cứ chạy về nhà sớm thế?”“Tao phải về nhà chông chừng jihoon dọ này thằng bé nó cứ lạ lạ ấy,suốt ngày buồn bã mà tao hỏi nó cũng không chịu nói chỉ ôm tao khóc thôi.
”“Thằng bé lớn rồi muốn ở một mình chăng?Mày lắm lúc hơi bao bọc em ấy quá thái.
”Jimin đẩy Taehyung ra,đứng dậy mặc lại quần áo.
Cậu nhìn ra ngoài bầu trời đêm,ký ức đau lòng tìm về như một lát cắt đau thương trong quá khứ.
Đó là lúc ba mẹ jimin qua đời trong một tai nạn xe.
Vào một ngày đẹp trời bất chợt đó cậu đã trở thành trẻ mồ côi.
Đứa em trai sinh đôi từ nhỏ đã hay bệnh tật nay lại không còn sự chăm sóc của ba mẹ.
Trong đám tang họ hàng trước mặt hai đứa trẻ mới chỉ tám tuổi đầu đùn đẩy nhau không ai muốn nuôi dưỡng chúng.
Jimin ôm lấy em trai của mình đang khóc nức nở.
Cậu kìm nước mắt,giống như từ ngày ấy cậu đã bắt mình trưởng thành.
Cậu đưa hai tay bịt tai em trai lại,dịu dàng nói:“Từ giờ chúng ta chỉ có thể dựa vào nhau thôi.
Đừng khóc mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.
”Jimin từ lúc đó đã chẳng còn bao giờ để bản thân mình yếu đuối nữa.
Cậu và em trai lớn lên trong viện phúc lợi xã hội.
Em trai cậu bị bệnh liên miên lúc nào cũng nằm trên giường bệnh.
Jimin vừa chăm em ốm,vừa cố gắng học hành.
Cậu lấy được rất nhiều học bổng,là một đứa trẻ thông minh,tháo vác.
Jimin khi 16 tuổi đã hoàn thành chương trình học.
Cậu thi vượt cấp và đỗ đại học sớm hơn các bạn cùng trang lứa.
Mọi thứ trong cuộc đời cậu luôn chạy đi rất vội vàng.
Jimin nhớ lại cả cuộc đời mình.
Nhìn đến hiện tại cậu cũng 20 tuổi đầu rồi.
Học đại học chưa tốt nghiệp đã có việc làm do thành tích tốt và còn…Cậu nhìn Taehyung thầm nghĩ : Và còn có bạn tình giàu có bao nuôi tài chính cũng vơi đi gáng nặng ít nhiều.
Taehyung ngồi dậy ôm lấy jimin từ đằng sau để cằm dựa lên đôi vai cậu,thì thầm:“Đang nghĩ gì vậy?”“Tae này cảm ơn mày…với cả xin lỗi mày nữa.
Tình cảm của mày tao không đáp lại được.
”“không cần xin lỗi.
Là tao tự nguyện,thà rằng cứ mập mờ thế này cũng được…còn tốt quay trở lại làm bạn.
Tao không muốn làm bạn bè với mày như trước nữa.
”Jimin xoa nhẹ mái tóc đen dài đang rối bời của Taehyung mỉm cười:“Mày là bạn tình lâu nhất của tao đến bây giờ đấy.
Tao hi vọng tao sẽ không phải đổi bạn tình nữa.
Tao mệt mỏi rồi nên cứ thế này nhé.
”Taehyung kìm lại sự đau đớn trong tim mình.
Ôm chặt lấy jimin thều thào một tiếng rất nhỏ:”ừm,tao biết rồi”.
Tại một nơi khác trong nhà kho ở một trường cấp 3 đầy mùi ẩm mốc.
Một đám học sinh nam vây quanh một chàng trai dáng người nhỏ bé,khuôn mặt trắng bệch cùng mái tóc đen đã ướt đẫm mồ hôi.
Cậu sợ sệt dò hỏi:“Mấy cậu muốn cái gì ở tôi?”Tên to con nhất đứng ra,giọng nói kinh bỉ:“Ê jihoon nghe nói mày bị đúp 2 năm hả?”Sắc mặt jihoon xám tro.
Trái tim thắt lại đau đớn,cậu ngờ vực hỏi lại:“Ai nói cho cậu chuyện này?”“À cái thằng đẹp trai mày thích ấy.
Tên là gì ấy nhở…a là jeon jungkook.
Mà không ngờ đấy mặt mày non choẹt thế mà hơn tụi tao tận hai tuổi cơ đấy.
Này cái vẻ mặt bất ngờ đó là sao chuyện này đăng trên bảng tin trường mày phải biết rồi chứ?”Jihoon cảm giác mình sắp vỡ vụn.
Rõ ràng người ấy đã hứa với cậu sẽ giữ bí mật.
Người cậu thích…sao có thể?“jungkook này mình kể với cậu một bí mật nhé?”“không muốn nghe”“Mình cứ kể đấy:Thực ra là cậu phải gọi mình là hyung đấy.
Hehe bất ngờ phải không?Năm cuối cấp 2 mình bị bệnh tim phải điều trị tật 2 năm.
Thật may mình đã qua khỏi.
Này cậu có thấy mình mạnh mẽ không?“Chẳng thấy gì cả”“Cái đồ lạnh lùng nhà cậu nhớ phải giữ bí mật đấy.
Hứa nhá?Hứa nhá?”“Biết rồi ồn ào”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...