18 tháng quân ngũ của 1 đời trai...

Bây giờ vào vấn đề chính là thời gian học tập, lao động của 1 thằng bộ đội… Vào lính là đi phục vụ cho nhà nước, nên làm lụng học tập đều có thời gian, kế hoạch đàng hoàng, và áp dụng trong toàn quân đều phải như nhau… Để nhắc nhở thời gian nào, làm việc gì là có tiếng còi tò te te tò te tí tí te tí te, te tí tí te tí te te tò tò te… phát trên loa phóng thanh gắn ở trụ sở trung đoàn hàng ngày… Một tuần học tập, huấn luyện lao động từ thứ hai đến thứ sáu, thứ bảy và chủ nhật được nghỉ (nói là được nghỉ chứ thực ra cũng đi lao động thí mồ luôn ấy chứ). Thứ hai đến thứ năm huấn luyện về kỹ thuật chiến đấu, kỹ thuật dò mìn, kỹ thuật cứu thương blah blah… và học chính trị với chiến sĩ mới, học tập kỹ thuật chuyên ngành như phòng không 12 ly 7, pháo DKZ, cối với lính cựu… sáng thứ sáu được gọi là ngày cơ động, ngày ấy trung đoàn tùy ý kêu chiến sĩ đi làm gì thì làm, ví dụ đi nhặt phân bò, chặt củi, chặt lồ ô, đi cuốc đất ngoài vườn tăng gia tập trung, đủ thứ việc cả… chiều thứ sáu là giờ bảo quản, AK, RPD, M79, B41 với đại liên, súng cối, DKZ, 12 ly 7 gì cũng lôi ra tháo từng bộ phận ra lau chùi bảo quản thật kỹ, sạch bóng không còn hạt bụi và no nê dầu mỡ mới cất vào (bảo sao vũ khí của VN ta tuy cũ kỹ, tuổi đời của nó có khi cả nửa thế kỷ rồi mà vẫn trông như mới)… Thứ bảy với chủ nhật thì ở doanh trại, lau chùi quét dọn vệ sinh doanh trại, đi tăng gia, củng cố vườn rau gì đó rồi xong xuôi được phép ngồi xem phim, nghe nhạc bằng đầu DVD… Tối thứ 7, chủ nhật đến có thể xin phép xuống căn tin hú hí dưới đó nếu trong túi rủng rẻng, hoặc ngồi tụm lại với nhau mà đánh bài phỏm, tiến lên… sát phạt nhau bằng tiền hoặc 1 chầu mì tôm, 1 chầu bánh trái hoặc 1 chầu bida


Nói chung đời sống giải trí như thế cũng là tạm, dù nhiều khi buồn vì chả thấy bóng 1 đứa con gái nào để ngắm cho đã con mắt, và đơn vị mình nó nghiêm khủng khiếp, cả năm trời cho ra ngoài phố huyện chơi có mỗi 1-2 lần, riết rồi thành quen, ráng sống qua ngày để chờ đến ngày ra quân các thím ạ… Ngày thường thì sáng ra còi tò te tí là 5h (5h30 với mùa đông) phải thức dậy, mặc áo may ô, quần dài và đeo giày ra trước sân tập thể dục khoảng 15 phút, sáng thứ 3-thứ 5 phải vác AK trên vai chạy vũ trang 2000 mét từ cổng trung đoàn ra ngoài đường cái đó rồi quay vào. Chạy vũ trang như thế này này rất mệt, khẩu AK trên vai nặng bỏ xừ, các thím cứ tưởng tượng gác trên vai gần 5 ký với 1 tay giữ rồi chạy 1 quãng đường dài như vậy nó rất là mỏi, cả mỏi tay lẫn mỏi chân… Lúc mới vào chạy thì sung lắm, chạy gần về tới doanh trại là ông nào ông nấy thở hồng hộc hồng hộc lảo đảo, lúc tân binh có nhiều ông chưa quen khi chạy mệt quá vấp té văng cả súng, trầy hết cả mặt mũi tay chân nữa ấy chứ… Sau đó ra vệ sinh răng miệng, xong thì bộ phận thì quét dọn vệ sinh xung quanh nhà, bộ phận trực vệ sinh quét dọn nhà, lau tủ súng, bộ phận thì vác doa, vác xô ra vườn rau để tưới rau…



Xong xuôi thì 6h sáng lục tục xếp hàng đi ăn cơm, đến trước nhà ăn rồi lại “sáu vào”, “sáu vào”… Nói đến cơm lại thêm chán các thím ạ, thời em ở trỏng cơm ăn 22k, sáng ra ăn 5k, 2 bữa trưa và chiều mỗi bữa 8,5k nữa, tính cả gạo dầu mắm muối thức ăn củi lửa vào đó rồi… Sáng ra mấy ông tướng nuôi quân thức dậy nấu sớm để được ngủ bù nên khi nào xuống nhà ăn thì cơm cũng nguội ngắt cả rồi, bữa sáng thì có bữa là 2-3 quả trứng vịt nấu lõng bõng với cà chua, hoặc đậu phộng (lạc) dầm nước mắm, cùng 1 xoong canh đại dương nguội ngắt, 1 bát nước mắm… Có hôm thì vài lát mỡ lõng bõng dính cứng vào đĩa, nếu trời lạnh úp ngược cái đĩa lại đảm bảo ko rớt xuống 1 tí nào Thức ăn khô khan vậy nhưng cũng phải phồng mang trợn mắt ra mà nuốt như rắn nuốt nhái vậy, vì không ăn thì lấy đâu ra sức mà đi học, đi làm… riết rồi thành quen… Ăn xong về chưa kịp nghỉ ngơi đã phải thay đồ K07 dã chiến, đeo xẻng, bao xe, vác súng AK và bia ra thao trường cách doanh trại khoảng vài cây số để tập… Nếu đường xa thì chỉ huy bắt phải chạy để kịp giờ huấn luyện, mà các thím biết rồi, nếu mới ăn no xong mà chạy thì sẽ rất hại cho dạ dày => Vào lính có nhiều thằng phát đau dạ dày cũng chỉ vì ăn no xong lại phải chạy ngay, chưa kịp để dạ dày tiêu hóa… Hoặc vác sổ ra ngồi học tài liệu kỹ thuật, học chính trị… Học chính trị thì buồn ngủ khỏi nói rồi, anh nào mà để chỉ huy bắt được đang gật gù thì phải đứng suốt cả buổi học để khỏi buồn ngủ nữa…




Ra ngoài thao trường lúc mùa hè quả là 1 cực hình, vì nghe đến Tây Nguyên là các thím biết cái nắng của nó như thế nào rồi… Nắng gay gắt, hoặc nắng nhè nhẹ nhưng lại cực kỳ oi bức… Em nhớ tiết học đầu tiên ngoài nắng, cả đám vài chục thằng đứng nghe phổ biến nhiệm vụ dưới trời nắng chan chan, có nhiều thằng ở nhà quen kiếp sống công tử có ra nắng bao giờ đâu, chưa quen được cái nắng nóng đó nên hậu quả là ngất xỉu cả đám cũng phải gần nửa đơn vị, phải khiêng ngay vào nhà để tay quân y sơ cứu, lau khăn ướt cho tỉnh… Cũng hên là hồi đó sao em chịu được nên đứng dưới nắng suốt chỉ nghe nóng và sũng mồ hôi thôi chứ cũng chưa đến nỗi phải xỉu… Thằng tân binh nào cũng phải học khoa mục “3 tiếng nổ” gồm bắn AK bài 1 với 3 tư thế nằm – quỳ - đứng, ném lựu đạn xa trúng mục tiêu, và đánh thuốc nổ. Nội dung này sẽ được kiểm tra sau khi khi hết 3 tháng quân trường, thành quân nhân chính thức… Dưới cái nắng chan chan, đất đỏ ba zan dưới chân khô rang, gió thổi qua thốc lên bụi mù mịt tối cả mặt mũi, lại phải nằm bệt xuống để tỳ AK vào vai, ngắm vào cái bia xa 100m…



Mà bắn AK cũng phải kỹ thuật bài bản nó mới trúng được mục tiêu… Bác nào nghĩ cầm vào AK mà bắn được ngay chính xác thì rất sai lầm, ngay cả tân binh tập bắn cả 3 tháng trời mà còn chưa bắn được chính xác, thế mới thấy bọn phiến quân Syria cầm AK nã lung tung khỏi cần ngắm nghiếc gì hết mà chả biết có trúng được mục tiêu 100% không… Phải canh ke chuẩn, tính toán được độ xa mục tiêu, độ lệch của đường đạn và các yếu tố ảnh hưởng như tốc độ gió, canh vật chuẩn cạnh mục tiêu… và yếu lĩnh động tác khi bắn cụ thể là bóp cò… Thước ngắm AK có có khắc vạch từ 1-8 tương ứng 800m và 1-10 tương ứng 1000m với AKM… Ví dụ như mình bắn mục tiêu cách mình 100m, nếu để khe ngắm nằm ở thước ngắm 1 (tương ứng 100m) ngắm đâu trúng đó thì rất khó ngắm và tỷ lệ trúng mục tiêu không cao … thì phải dùng thước ngắm 3 tương ứng với cự ly 300m để ngắm, cái này do nhà thiết kế cụ thể là ông Mikhail Kalashnikov quy định như thế. Do quỹ đạo của viên đạn không phải là đường thẳng, mà là ăn lên theo kiểu parabol do có tác dụng của trọng lực trái đất và sức cản của không khí, nên bắn cự ly 100m phải dùng thước cự ly 300m để đường đạn ăn lên khoảng 23 hay 25cm gì đó so với đường ngắm, em quên cmnr Ví dụ muốn bắn chính giữa hồng tâm vòng 10 của bia thì mình phải ngắm vào vòng 5,vòng 6 gì đó thì đạn mới chính xác được… Tư thế nằm còn đỡ, quỳ ngồi theo kiểu chân co chân duỗi rất mỏi chân, còn tư thế đứng thì còn nhọc hơn… Phải nâng 2 tay giữ khẩu AK nặng gần 5 ký, nhiều lúc ông chỉ huy còn buộc thêm vào nòng súng một viên gạch hay 1 cái chai nước đầy để tăng sức chịu đựng của tay…




Đấy là chưa kể đến lúc học AK bài 2, bài 3 phải đeo mặt nạ phòng hóa trong khi bắn nữa… Cái loại mặt nạ phòng hóa này nhìn rất lỗi thời, gồm 1 cái mặt nạ cao su với 2 mắt bằng kính, gắn 1 cái dây với 1 cái ống lọc đựng trong túi chứ không phải loại mặt nạ giống hình đầu lợn của mấy thằng cảnh sát đặc nhiệm đeo đâu… Khi trời nắng mà đeo nó vào thì ôi thôi cực hình, vì nó hoạt động theo cơ chế lọc khí nên rất khó thở các bác ạ, cảm giác như ai đó bóp nghẹt mũi mình lại ấy… Trong cái ống dẫn ấy có 1 cái chi tiết gọi là cái lưỡi gà, cái này có tác dụng hạn chế khí lưu thông để ống dẫn lọc, nếu tháo cái ống ấy ra thì dễ thở hơn, nhưng lại đọng hơi nước từ hơi thở của mình lên mặt kính nhòe đi chả nhìn thấy gì để mà bắn, cái ấy lại bé tí nên rất dễ mất, nếu chỉ huy phát hiện ông nào làm mất thì xác định đền 2-3 tháng phụ cấp và ăn kỷ luật dài dài… Xen kẽ với học bắn AK là học ném lựu đạn, lựu đạn tập là vỏ lựu đạn đã tháo thuốc nổ nhồi sắt vào, khá nặng, khoảng 5 lạng 1 quả, chỉ cần ném xa và trúng đích ở khoảng cách 40-50m trở lên là OK rồi… Còn đánh bộc phá thì phải tập cột thuốc nổ, tra kíp nổ, dây cháy chậm, bôi xà phòng lên… Cứ thế xen kẽ nhau mà tập, dưới cái nắng chan chan… Ông nào ở nhà trắng trẻo vào vài tuần là đen như châu Phi ngay Ngoài ra còn đủ khoa mục như học lăn, lê, bò, trườn… Học khám súng, học ôm súng mà lăn qua trái, qua phải để tránh đạn… Nói chung là tùm lum


Trưa đi học xong khoảng 10h45 được về, 11h đến 11h30 tùy mùa đi ăn cơm, chuyện cơm nước mình sẽ nói kỹ hơn ở phần sau… Cơm xong ai được phân công trực ở lại dọn xoong nồi, quét nhà, lau bàn ghế thì ở lại làm… Bọn nào ko làm thì về, tranh thủ chạy xuống căn tin ngồi làm chai nước cho nó mát và rít vài hơi thuốc… Về đến phòng ở thì ngủ trưa đến 1h15 còi báo dậy, dậy xong rửa mặt chuẩn bị gì đó 1h30 lại tót ra thao trường lăn lết hoặc ngồi ở hội trường học chính trị, học giáo án… 4h được nghỉ về lôi vũ khí ra bảo quản lau chùi dầu mỡ gì đó khoảng 15 phút rồi đi lao động, tăng gia, cắt tỉa vườn hoa cây cảnh, 5h hoặc 5h30 đi ăn cơm, 6h về vác ghế (ghế tự bỏ tiền ra mua dưới căn tin, khoảng 50k/cái) ra ngoài sân họp tổ thực ra là ngồi chém gió và rít thuốc với nhau (lúc còn chưa bị cấm), 6h30 ngồi nghe tay sĩ quan đọc báo QĐND, báo này chán vãi ra toàn tin chính trị 7h tối thứ 2-4-6 được vào coi thời sự , tối thứ 3-5 thì đi học đêm ngoài thao trường hoặc ngồi nhà học tiếp… Coi thời sự đến hết tin thể thao 24/7 thì tập trung sinh hoạt Đoàn, hát hò rồi phê bình nhận xét nhặn xị cả lên… 9h thì được nghỉ bắc ghế ra ngoài sân nghe đài tiếng nói quân đội, thực ra là chém gió tiếp đến 9h30 thì vào mắc màn đi ngủ… Thằng nào đến phiên trực thì gác xung quanh đơn vị, 1 đêm cắt gác 1 tiểu đội, mỗi ca 1 tiếng đồng hồ, còn đến phiên trực kho đạn, kho quân nhu thì cũng phải đi gác ở trển… Đi buôn phải tính, đi lính phải gác, đó là câu ví von của lão tiểu đoàn trưởng nói với bọn em… Thằng nào hên gác ca đầu thì nguyên đêm ngủ ngon tiếp, còn thằng nào gác ca giữa như 2-3h sáng thì chán lắm, thức dậy rồi nằm tiếp, dễ gì ngủ được tiếp, sáng ra mắt nhắm mắt mở ngáp lấy ngáp để…



Em dính vào thuốc lá trong quân đội cũng vì cái vụ gác này, đêm sương lạnh ngồi 1 mình ôm khẩu AK thép vô tri vô giác cũng lạnh ngắt, ngồi mà suy nghĩ về cuộc đời, thế thái nhân tình tùm lum Có điếu thuốc thì nghe ấm áp hơn và cũng đỡ buồn hơn các thím ạ… Riết đó đến giờ hút cũng được 5 năm, quyết tâm bỏ nhiều lần chưa được, giờ mới cách ly được nó 3 tháng là khoảng thời gian dài nhất… Nhiều lúc ôm súng gác trong đêm nhớ nhà, nhớ bạn bè khủng khiếp, mong ngày về da diết… Đã vậy ngồi còn ngâm nga bài “Sương trắng miền quê ngoại” của Quang Lê nghe còn sầu não hơn nữa… Bài này là nhạc vàng ủ ê chính cống luôn, trước 75, chỉ huy cấm ko cho lính nghe nhưng mấy tay sĩ quan cũng trùm mở và hát karaoke inh ỏi cả ngày, vì nó hợp với tâm trạng lính xa nhà quá mà… 1 ngày của 1 thằng lính rập khuôn, đơn giản chỉ có vậy thôi trôi qua, với biết bao niềm vui và nỗi buồn, nhưng chắc nỗi buồn chiếm phần hơn…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui