18 tháng quân ngũ của 1 đời trai...

Giờ lại nói đến những công việc lao động của lính ngoài giờ hành chính nè… giờ hành chính là giờ học tập, huấn luyện vũ khí khí tài hoặc học tư tưởng chính trị với những tiết học rất chi là buồn ngủ… Như em đã nói ở trên, cuối ngày hành chính thì sau giờ bảo quản vũ khí trang bị, thì xách thùng đi gánh nước, gánh phân tươi tưới rau, cắt tỉa bồn hoa cây cảnh hoặc nhổ cỏ ở sân vận động… Trong tuần có 1 ngày dành riêng cho ngày lao động đó là ngày thứ 6, còn được gọi là ngày “cơ động”… Ngày này chỉ huy trung đoàn có thể huy động bất cứ lính ở đơn vị nào làm những việc cho trung đoàn hoặc làm việc cho đơn vị đó nguyên 1 buổi sáng… Nếu đơn vị nào trúng việc nhẹ nhàng thì vác cuốc mò ra vườn tập trung của trung đoàn để cuốc đất nhổ cỏ, trồng rau, tưới nước, gánh phân… Đơn vị nào trúng việc nặng thì vác dao tông, vác rựa đi chặt lồ ô, chặt le về để dựng giàn tăng gia cho vườn tăng gia tập trung hoặc cho vườn ở sau đơn vị của mình, 2 loại cây này cũng dành cho việc dựng lán trại khi hành quân, dã ngoại… Nhiều lồ ô quá nên trung đoàn em được gọi vui là "trung đoàn lồ ô" đấy các thím ạ



Lồ ô ở đây cũng là 1 loài tre, thường chỉ có ở vùng rừng núi Tây Nguyên và chúng phát triển rất mạnh, mọc rất nhiều và rất dày, tuy chất lượng của nó không bằng tre ta được, nhưng đây là loại cây chủ lực của đồng bào Tây Nguyên giống như cây tre với người Kinh chúng ta vậy… Còn cây le là 1 loại tre thân nhỏ giống như cây trúc, mọc thành bụi lúp xúp, nhưng cứng hơn và có măng ăn rất ngon, loại này chặt về chủ yếu để dựng giàn trồng đậu que, đậu cô-ve… Nhắc lại những chuyện này thì em có biết bao nhiêu là kỷ niệm hãi hùng về những chuyến đi đó… Nhất là vấn đề muỗi và vắt… Lồ ô mọc ken dày ở cách vị trí trung đoàn đến vài dãy núi cao, thường môi trường khí hậu ở trong những rừng lồ ô này ẩm ướt quanh năm, tạo điều kiện cực tốt cho muỗi và vắt phát triển kịch liệt, ai là lính đóng quân ở thành phố thì còn đỡ chứ đóng gần núi rừng thì tỷ lệ dính vắt là 99% … Sáng ra sau khi xuống nhà ăn lùa đại vào dạ dày vài cục cơm với nhúm lạc rang dầm mắm hoặc vài con cá khô mặn chát cứng như đá xong là về đơn vị vác dao tông hoặc rựa, pha 1 bi đông đầy nước chè (mỗi thằng được biên chế 1 con dao, nhưng loại dao này chặt cây không sướng bằng rựa nên thằng nào muốn khỏe thì mò ra trước trung đoàn nhờ người ta rèn cho cây rựa – là loại dao phổ biến ở miền Trung và Tây Nguyên) đứng tập trung để nghe chỉ huy phố biến và họ dẫn đi lên rừng đốn lồ ô hoặc tìm le… Rồng rắn dẫn nhau đi tới nơi tay chỉ huy ngồi 1 chỗ chém gió rít thuốc với nhau, còn cánh lính tản ra đi tìm cây để chặt… Rừng lô ô cách đơn vị khoảng 7-8km đường rừng và phải băng qua rất nhiều đồi núi cao chót vót… Lồ ô mọc dày và nhiều đến nỗi chỉ đứng 1 chỗ là chặt đủ 5-6 cây rồi, mỗi cây phải có đường kính dài 10-15cm trở lên, chiều dài ít nhất là 10m và 1 bó ít nhất phải là 5 cây, còn bó le phải nặng tầm 30-40kg trở lên… Anh nào mà chặt lười, chặt ko đủ số lượng và kích thước thì dù mò về tới đơn vị rồi vẫn phải xách dao lên chặt lại cho bằng được…




Lồ ô tìm ra thì dễ, nhưng vấn đề khó khăn nhất phải đối mặt là vắt và muỗi, muỗi vằn to hơn cả hạt gạo và ở thành từng ổ đến hàng trăm, hàng nghìn con trong các bụi lồ ô, các thân lồ ô gãy có đọng nước lại… Chỉ cần giơ dao chặt vào thân cây gây tiếng động là các ổ muỗi đó túa ra vè vè như trực thăng xuất phát từ căn cứ, lao thẳng vào tay, vào mặt mà cắn, ác hơn là chúng rất khôn, chui thẳng vào cổ áo, vào ống tay áo rúc vào thân mình mà cắn khiến khổ chủ là bọn em phải vứt rựa mà huơ muỗi, đập muỗi và gãi sồn sột như Hiếu Orion đánh guitar vậy , có thằng về đơn vị đã sốt rét vì bọn muỗi này rồi đấy, hên sao em cũng bị chích chắc cả triệu lần rồi mà chưa 1 lần đổ bệnh … Nói vậy thôi chứ phải sống chung với lũ vì số lượng muỗi quá đông và quá nguy hiểm, đành ráng cho nó cắn rồi vung dao chặt tiếp, lồ ô cây giòn hơn nên dễ chặt hơn tre, nhưng nó mọc dày quá nên dù cây tre đã chặt đứt khỏi gốc nhưng để kéo ra là cả 1 vấn đề… Có nhiều thằng vác theo cả giấy báo để un muỗi như muỗi thành tinh rồi, chẳng chịu bay đi mà khói làm mình cay mắt hơn không thấy đường thì có… Và khổ sở nhất là vắt, hồi em ở quê chưa từng biết con vắt là con gì đâu, chắc các thím ở thành phố cũng vậy… Vào cứ nghĩ là đơn giản nhưng đối mặt với bọn nó quả là 1 vấn đề khủng khiếp !!! Bọn vắt này có khứu giác cực kỳ nhạy cảm, và thân hình chúng giống như 1 sợi dây cao su đàn hồi nên khi uốn lại có sức bật khủng khiếp… Đôi khi mình bước chân qua nhanh vậy mà chúng phản xạ nhanh đến nỗi chỉ cần nó búng 1 cái là dính vào chân mình ngay ! Và dưới lớp thảm thực vật ẩm ướt của môi trường rừng núi là ngôi nhà lý tưởng cho bọn nó trú ngụ, có thể hàng triệu và hàng tỷ con…



Đứng chặt tre chỉ cần 1 lúc phía trên là bọn trực thăng muỗi vè vè tấn công, nhìn xuống dưới chân thì hỡi ôi lúc nhúc vài chục con vắt đo ngo ngoe bò lên bu kín chân… Nói thật ai mà chưa quen nhìn thấy cảnh này là rùng mình vứt dao bỏ chạy ngay… Bọn này họ hàng với đỉa nên thân hình chúng nhìn gớm ghiếc chả khác gì đỉa, chỉ khác là chúng sống trên cạn và nhỏ hơn tí mà thôi, khi cắn mình thì nó có 2 cái giác ở 2 đầu và đuôi để bám vào cơ thể người hoặc động vật rất chắc, phải dùng sức mới kéo bứt ra khỏi người được! Nguy hiểm nhất là chúng có 1 cái vòi rất đặc biệt giúp cắm sâu vào lớp da, tiết ra 1 loại chất tên là chất hidurin, loại chất này có tính chất gây tê cục bộ và chống đông máu ! Làm người hoặc động vật khi mới bị vắt cắn chỉ thoảng qua 1 cảm giác rất nhẹ là hơi ngứa và hết ngay làm ta hầu như không thể nhận ra, sau đó chất hidurin làm máu không đông được và chảy ào ạt vào dạ dày con vắt, vắt hút khoảng 15-20 là no nê, cơ thể nó chứa máu chúng ta căng phồng lên gấp 2-3 lần so với kích thước ban đầu! Khi vắt đã hút no, chất hidurin đó ko tiết nữa thì chúng ta mới bắt đầu thấy nhồn nhột, lành lạnh và ngứa khá mạnh, chỉ cần sờ tay vào chỗ nhột ngứa đó là cảm giác có 1 vật lành lạnh, dày dày và nắm tay bứt thật mạnh ra thì được 1 em vắt, có khi nó còn chui vào trym và cắt nát cả “hài dón” trong đó mà mình không biết, điển hình như em từng có lần nhồn nhột vội thọt tay vào quần kiểm tra thì ngoài con “vắt” to đùng của mình còn có thêm 2-3 con vắt đang “party” vui vẻ no say trong đó nữa, hậu quả là cả tuần sau đó về còn phải gảy guitar ở trym sồn sột ! Khi đó nó đã no nê và không thể bò hay búng đi nữa và nằm vật ra 1 cách thỏa mãn như gấu của các bác sau 1 trận xếp hình




Nhìn thấy cảnh đó thì đảm bảo ai cũng rất căm phẫn và tìm cách tử hình nó ngay vì dám hút máu của mình, nhưng bọn này da dẻ cũng rất dai, phải dùng đá nhọn hoặc cây đập thật mạnh, đập thật nát, đến khi nát bấy và nhét xuống đất lấp kín lại mới đảm bảo, vì nó sống rất dai, chỉ cần các bác xẻ nát thịt nó vứt xuống 1 hục nước thì mỗi miếng cơ thể nó lại biến thành 1 con vắt mới Tử hình bọn nó xong nhưng vẫn còn hậu quả vì chất hidurin vẫn còn trong vết thương làm máu cứ chảy ra ào ạt một lúc lâu nữa Khi đó lại phải xé sợi thuốc trong điếu thuốc thật nhiều đắp lên, hoặc vo viên đất bùn mà đắp lên để cầm máu, vết thương do vắt cắn rất lâu lành, phải gần cả nửa tháng trời nó mới kéo da non và ngứa rất dai dẳng khó chịu, mà ngứa gãi thêm lại thành ghẻ thật là khổ sở … Phòng chống bọn này chỉ có cách là nai nịt thật kỹ, bó túm ống quần và thắt giày thật chặt, nhưng cách này chúng vẫn có thể xâm nhập từ tứ phía như đầu, cổ và ớn nhất lúc không chú ý chúng có thể chui vào tai và mũi mình, khi đó chỉ có nước nhập viện mới lấy ra được… Biện pháp cao hơn là mua thuốc D.E.P thần thánh về trét khắp người ngợm, da dẻ nhưng thuốc này nóng bỏ bà ra, xức nhiều rất hại da, và mấy ông quân y cũng có thuốc chống vắt nhưng ít lắm, xin thì dễ gì mà có… thôi thì sống chung qua lũ với chúng suốt mười mấy tháng trời vậy…




Khổ hơn là đi lấy le, vì le mọc ít mà lại xa nên phải đi suốt cả buổi mới đủ số lượng, mà có hàng trăm thằng cùng đi 1 lúc chứ ít, trong khi lượng le thì ít và phân bố rải rác… Có khi đi quá giờ cơm trưa mới đủ số lượng mà mang về… Khi mới vào lính thể trạng em hơi yếu vì khi ở nhà mấy khi lao động nặng, mới đầu vác bó lồ ô nặng cũng bằng bao xi măng 50kg mà nó rất cồng kềnh, dài ngoằn, quãng đường khá xa, lại phải xổ dốc sâu, vượt sườn đồi cao vài chục mét, né rừng cây… cỏ ẩm ướt mà đi giày đế cao su nữa nên té trượt xây xát cả mình là điều hiển nhiên… đi 1 đoạn lại vứt ầm xuống mà ngồi thở hồng hộc, hổn hển… Giày là giày vải đế cao su nữa, lỡ gặp vũng nước nào buộc phải lội qua thì nước tràn vào giày kêu óc ách, ướt nhèm, lại phải tháo giày trút nước ra, mang vào, về đến nhà bữa sau là nước ăn chân tróc da tùm lum… Tính ra đi quãng đường 8 cây số mà nghỉ cũng hơn 80 lần, nói thiệt nhiều lúc mệt gần chết nghĩ là ở nhà sướng hơn cmnr …Sau nhờ rèn luyện dần dần nên thể lực khá lên, vác cả bó đi băng băng mà không sao, cái gì cực nó cũng thành quen… Dù đi chặt lồ ô, le tuy mệt nhưng được cái là ra rừng khá thoải mái, chỉ huy ko theo sát nên nhiều lúc “linh động” xách theo gói mì, bịch xúc xích với mấy ký “rugavina” đóng bịch, bi đông trút sạch nước ra, đổ rugavina vào đó (là cách gọi rượu gạo Việt Nam của bọn em ) đã móc nối với quán của dân ở ngoài để giải sầu cho đời lính bớt cơ cực… Nhiều lúc thèm rượu ham nhậu quá mà cả bọn vứt dao ngồi nhậu say sưa quên trời đất, không đi lấy cây cối cái vẹo gì cả mà nằm say thẳng cẳng ngủ khò khò, chỉ huy chờ lâu quá đi tìm toán loạn cả lên bắt gặp được lôi đầu về, thế là nguyên tháng trời gánh phân, xách nước, đào hố rác và cầm sổ đứng học nhé em yêu… Ôi thôi kệ, rượu mà, đâu có thể hoãn cái sự sung sướng đó lại… Cũng vì ham vui mà em từng bị trung đội phó chỉ huy em cho ăn cái sổ tay to đùng vào đầu vì tội dám bỏ đống le ngồi uống bia lon với mực khô nướng mà ko rủ ổng trước mặt cả đám lính, có lẽ vì em hiền quá nên ổng chọn em để đập “Lính mà em… !” là câu cửa miệng của bất cứ thằng lính nào thốt ra khi người yêu, bạn bè nó hỏi về những vấn đề khổ sở trong quân ngũ như vầy



Ngoài lấy le, lấy lồ ô, hoặc đi chặt củi cho bọn nhà bếp (cái này cũng tương tự 2 cái kia, cũng ăn muỗi với vắt no nê, nên ko nói thêm làm gì) thì vào ngày thứ 6 bọn em đôi lúc còn phải đi lấy phân xanh và phân trâu-bò, phân xanh là loại cây bụi cỏ dễ phân hủy như cây “cộng sản”, đó là trong miền Trung em gọi vậy chứ không biết Nam-Bắc gọi là cây gì, hình như cũng gọi như vậy và có tên khác là cây bớp bớp, cây phân xanh… gì đó . Cây này mỗi thằng đi chặt 2 bó, gánh về đơn vị, đào hố sâu băm nhỏ ra rồi vứt xuống, lấy đất lấp lại khoảng vài tuần cho hoai mục ra rồi đào lên, bón cho cây… Cây này mọc hoang đầy ra nhưng mỗi lần hàng chục, hàng trăm thằng đi càn quét nên đôi khi lại phải vác dao đi rất xa để chặt, chặt xong bó 2 bó to lại rồi kiếm cái cây củi vót nhọn 2 đầu chọc vào 2 bó đó làm cái đòn gánh đó vác về… Đi lấy cái món này bọn em rất khoái vì la liếm gần nhà dân chọc gái và cố gắng kiếm đủ thật sớm về mấy cái quán gần doanh trại làm vài lon bia, chơi ván bida… xả xì-trét, thằng nào dư phụ cấp thì đi kiếm phò mà đá phát cho đỡ tủi Còn vụ đi lấy phân trâu, bò mới ngộ nè, có tay lính xuất ngũ nào trước đây trên mạng cũng làm cái bài viết về “điệp vụ cứt bò” rất hài hước giống y như tụi em vậy đó ! Cứ 2 thằng 2 cái can 50l cắt phần đầu đi, để lại cái quai làm cái thùng rồi xỏ vào 1 cái cây, 1 thằng cầm cái xẻng rồi đi đâu tùy ý miễn là giờ trưa về cái thùng đó đầy phân bò, phân trâu gì đó là được…





Ở phía trước doanh trại là bãi đất trống rất hoang vu mọc đầy cỏ dại và 4 bên là rừng núi, là nơi lý tưởng để chăn trâu, thả bò… Thế là cả đoàn người xách xẻng xách can lần mò đi tìm cứt bò Khổ nỗi trâu bò ăn thì nhiều, lâu lâu mới ị 1 bãi, mà biết bao nhiêu con mắt đang lần dò tìm những bãi shit đó ! Hài hước đến nỗi có con trâu vừa cong đít, giơ đuôi lên chuẩn bị “ị” thì có bọn chạy đến giơ can hứng sẵn trước để “xác lập chủ quyền”, có khi 2-3 tốp cùng tranh nhau trước đít 1 con bò cãi nhau ỏm tỏi mà hài vãi . Em với thằng bạn ngó mòi đi tới lui thế này thì ko ăn rồi, ở đây thì đến tối cũng ko có phân mà đem về, phải xách can ra tít ngoài xã Tân Cảnh, hơi xa 1 tí, cuốc bộ mỏi mòn nhưng được cái là vào mấy nhà dân có mấy cái chuồng trâu, chuồng bò, phân phải nói là đóng lớp dày dưới đó mà xin… Có nhiều nhà họ không cho vì phân đó để bón, nhưng có nhà không trồng trọt gì nhiều thì thấy bộ đội xin là cho ngay vì có kẻ dọn chuồng giúp, tội gì… Thế là có ngay 2 can đầy ắp phân chất lượng cao khuyến mãi thêm 1 ít rơm lẫn vào đấy nữa! Loại này về bón cây rất tốt vì nó đã khô được 1 thời gian và có lẫn rơm… 2 thằng hí hửng đi về không quên mời bác chủ nhà đẹp lão 1 điếu con ngựa, và được bác hứa lần sau ra cho tiếp, bác này người Bắc vào lập nghiệp ở đây nên nói chuyện khá vui, ở nhà còn có 1 em gái nữa đang học lớp 10 học bài ở trước cửa mà ôi chao, mặt học sinh cơ thể phụ huynh mới chết chứ, lại rất xinh nữa



Lựa lúc đang lấy phân, bác chủ nhà rồ xe đi đâu đấy thế là em để thằng bạn hì hục cạy phân (thằng này gà mờ lắm, gì chứ khoảng gái gú là thua em 1-0 roài) rồi em lại ngồi bắt chuyện chém gió với ẻm... Con gái mới lớn nên ngượng ngịu trả lời 1 tí rồi chạy vào buồng dương mắt ngó ra, em thấy cũng oải nên thôi về với để bác chủ nhà về thấy lại ngỡ mình có …ý đồ xấu nữa, bữa sau khỏi xin phân thì chết ! Lúc về còn dư thời gian nên 2 thằng ghé quán móc những đồng bạc lẻ nhăn nhúm trong túi quần còn dính bụi đất ra làm 2 chai nước cho sảng khoái, rít thuốc rồi mò về… Về gần đến doanh trại thấy bọn kia còn đang trố mắt đứng chờ bò trâu ị ra tiếp để mà xúc, can thằng nào thằng nấy còn chưa được 1 nửa mà buồn cười vãi cả chưởng các thím ạ… Chúng nó thấy bọn em nên hỏi, mà dại gì share pass nên bảo là bọn tao đi lùng nãy giờ đấy… Thế rồi về, vượt chỉ tiêu mà còn dư thời gian đi các đơn vị khác la liếm, bọn kia giờ cơm trưa mới mò về mà còn chưa đầy được can, bị chửi bục mặt nữa


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui