Không có Tô Ngọc Long, Thái Viễn Sơn là người lái xe, Phương Tuyết ngồi ở ghế phụ và Khương Hòa ngồi ghế sau. Thái Viễn Sơn thuật lại tình tiết cơ bản đã được nghe trên điện thoại.
“Cắt lưỡi và cắt ngón tay à? Nghe có vẻ như cùng thủ phạm gây ra ấy nhỉ?” Phương Tuyết nêu ý kiến.
Thái Viễn Sơn sớm cũng có suy nghĩ này nhưng chưa tìm được mối liên hệ nào khác ngoài việc cả hai đều là cách thức giết người tàn bạo. Khương Hòa suy nghĩ về việc đó nhưng anh cũng không nêu ra được mối liên hệ.
Hiện trường vụ án là một con đường vắng vẻ bên cạnh công viên. Nơi này đã xuống cấp nên không mấy ai tới công viên này, dần dần nó bị những người vô gia cư xâm chiếm. Khi thành phố giải quyết vẫn đề này, người dân vẫn không muốn quay lại sử dụng công viên này thế nên nơi này trở thành địa điểm đặc biệt vắng vẻ.
Đậu ở đó có hai chiếc xe cảnh sát và một chiếc xe mắc tiền. Đội của Thái Viễn Sơn xuống xe. Một cảnh sát tới trước và báo cáo “Thanh tra Thái, chúng tôi đã xác minh được thân phận của nạn nhân và cũng đã lấy lời khai của người phát hiện.”
Thái Viễn Sơn gật đầu tỏ ý khen ngợi, anh ra hiệu cho Khương Hòa và Phương Tuyết tiến hành khám nghiệm.
“Nạn nhân là ai?” Thái Viễn Sơn hỏi người cảnh sát kia.
“Ông ta là Tô Liêm, giám đốc kinh doanh của công ty Quang Phổ. Chúng tôi cũng đã liên hệ với công ty và biết được đây là con đường mà Tô Liêm thường dùng khi đi từ nhà của nhân tình về nhà.”
“Việc này ông ta để lộ liễu vậy à?” Thái Viễn Sơn khá ngạc nhiên, cứ nghĩ chuyện thế này phải đi hỏi một lúc mới ra được.
“Vâng, theo người trực điện thoại nói rằng vợ Tô Liêm rất nhu nhược nên ông ta tự hào công khai ngoại tình. Nhiều người đều biết chuyện Tô Liêm hay ghé nhà nhân tình đến tối khuya mới về và đi qua con đường này.”
Nếu như vậy thì số người nắm thông tin này không nhỏ, Thái Viễn Sơn cảm thấy lại có một bất lợi trong công tác điều tra. Sau đó anh hỏi “Ai là người phát hiện ra nạn nhân?”
“Là một người đàn ông tên Lý Đao. Ông ta thường đi qua con đường này để giao hàng, công việc của ông ta là nhân viên chuyển phát. Do thấy chiếc xe đậu ở đó từ sáng tới giờ nên lấy làm lạ, Lý Đao lại gần và phát hiện thi thể. Tôi đã giữ ông ta lại, thanh tra Thái có muốn gặp ông ta không?”
“Không cần. Lấy dấu giày và dấu vân tay của ông ta, lưu lại thông tin và cho về đi.” Thái Viễn Sơn nhận định không thể khai thác gì thêm từ người này. Anh tới gần chiếc xe, chờ đợi Khương Hòa và Phương Tuyết hoàn thành công việc.
Một bánh của chiếc xe đã bị bể, Thái Viễn Sơn không nghĩ đây là sự trùng hợp. Kẻ ra tay biết được Tô Liêm hay đi con đường này nên đã rải sẵn đinh để làm thủng lốp xe, khi Tô Liêm ra ngoài để kiểm tra thì hung thủ liền lập tức ra tay. Đó là phán đoán của Thái Viễn Sơn, tất nhiên vẫn cần phải xác nhận lại từ Khương Hòa.
Một lúc sau, hai người cấp dưới đều làm xong công việc của mình, tử thi và vật chứng được chuyển chở về sở. Cả ba lên xe, trước khi về để tiếp tục công việc, họ ghé một quán ăn để bổ sung năng lượng làm việc.
“Có thực mới vực được đạo.” Khương Hòa nói.
Thái Viễn Sơn và Phương Tuyết thì muốn nhanh chóng hoàn thành công việc, nhưng đói cần phải ăn, họ không phản đối Khương Hòa.
Dọc đường về sở có một quán ăn rất nổi tiếng với giá bình dân, họ quyết định vào đó ăn nhanh một tô mì.
Phương Tuyết nhìn sang bàn bên, một nhóm sinh viên trẻ đang dùng lẩu. Thấy cô cứ nhìn về phía đó, Khương Hòa lên tiếng “Cậu muốn ăn lẩu à? Không có thời gian đâu, đợi khi nào bọn tội phạm cho chúng ta rảnh rỗi đã.”
“Không, tôi đang nghĩ đến nồi lẩu đó, nhìn nó sôi ùng ục kìa, rất giống với vạc dầu của quỷ sứ.” Phương Tuyết nói.
“Hả? Phương Tuyết, cậu làm tôi sợ rồi đó, sao cậu lại có liên tưởng kì quặc vậy?” Khương Hòa không hiểu được cô đồng nghiệp của mình.
“Vạc dầu, quỷ sứ. Phải, là địa ngục.” Thái Viễn Sơn lên tiếng.
“Sếp cũng nghĩ tới nó đúng không? Về hai vụ án gần đây ấy.” Phương Tuyết tươi cười nói, cô mừng vì có người cùng suy nghĩ với mình.
Khương Hòa đầu óc quay cuồng, anh không biết họ nói về cái gì, chết thì xuống địa ngục là điều dễ hiểu, người lương thiện thì lên thiên đàng, người xấu xa thì xuống địa ngục.
“Cậu vẫn chưa hiểu à?” Phương Tuyết nói. Trong lúc đó mì đã được dọn lên bàn. “Cho cậu thời gian suy nghĩ là một bát mì đấy.”
Khương Hòa cắm cúi ăn hết bát mì, không buồn suy nghĩ, đoán chắc kiểu gì họ cũng phải nói cho anh nghe. Thái Viễn Sơn thừa hiểu cấp dưới của mình, anh nói “Xem ra Khương Hòa đã bỏ cuộc rồi. Vậy thì nói ra đáp án luôn vậy, đó là hình phạt tại 18 tầng địa ngục.”
Khương Hòa vẫn chưa hiểu ra, anh không phải không nghĩ tới mà là hoàn toàn không biết. Thái Viễn Sơn nói “Lên xe chúng ta sẽ nói rõ hơn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...