17:30 Phu Nhân Anh Về Rồi

"Mời phu nhân đi lấy số ạ! "

Cô và nó đi tới bệnh viện, một nữ y tá hướng dẫn hai cô.

Lúc bốc số xong thì cô và nó đi tới băng ghế ngồi.

"Kim Lâm sao rồi em thấy ko khỏe sao? "_cô thấy nó ko vui thì hỏi

"Ko phải chỉ là nếu chồng em đi em sẽ ko phải chờ như vậy, tận số 03 hơi... "_nó dựa vào vai cô nói

"Em đó chờ tý có sao đâu? "

Lúc này cửa phòng khám mở ra, Cô ngạc nhiên nhìn ả ta và anh đi ra. Vẻ mặt ả ta chứa đựng niềm vui và hạnh phúc còn anh thì lại lạnh lùng.

Ả ta thấy cô thì khoát tay anh, Cô nắm chặt nắm đấm. Ả ta mỉa mai cô:

"Ồ! Phu nhân cũ của Bách gia sao? Cô tới đây làm gì vậy hả? Nếu tôi nhớ thì cô rõ là ko có mang thai mà? Hay là mới đó đã vơi phải thằng nào? "

Bị ả ta mỉa mai như vậy nhưng cô chỉ im lặng, bốn mắt anh và cô nhìn nhau. Anh lẳng lặng, tại sao cô lại ốm như vậy? Những ngày qua cô sống có khổ cực ko? Có nhớ anh ko? Anh rất muốn hỏi nhưng anh lại ko mở miệng.


Còn cô chỉ muốn nhào tới để được anh ôm vào lòng âu yếm, vỗ về.

Bốp

Tiếng bạt tai vang lên, làm mọi người giật mình. Là nó, nó sau khi nghe ả ta xúc phạm cô thì tức giận thay:

"Cô nghĩ cô là ai mà xúc phạm chị tôi? Phu Nhân cũ nhà họ Bách thì sao chị tôi cũng là phu nhân rồi còn cô chưa được ngồi vào chức đó mà lên mặt với ai? "

"Ối con điên này! "_ả ta tức tối hét lên

Bốp

"Thân phận của cô so ra với tôi còn thấp hèn, cô lấy cái gì mà nói chuyện với tôi? "_lại một cái tát của nó

Nhưng anh chỉ đứng yên nhìn,  còn cô thì ngăn cản:"Chồi ôi Kim Lâm cẩn thận em là đang mang thai đó. "

"Này... Con điên mày có biết mày chọc đến ai ko? "


Bốp

"Dám lớn lối với tôi à? "_nó sôi máu tát thêm cái nữa. Sẵn chai nước cô đang cầm trên tay vừa mới uống nó giật lấy tạt tất cả vào người ả. Ả hét lên

"A! "

"Lần này chỉ mới là cảnh cáo thôi nha, nếu còn có lần sau tôi sẽ cho cô thấy sự lợi hại của tôi đó. Cấm cô xúc phạm chị tôi đồ phò rẻ tiền. "

Rồi cô đỡ nó đi vào phòng khám lúc lướt qua anh nó nói:"Bách Lý Nham anh vẫn ko bỏ cái tật đó, ngày trước là tôi giờ là chị tôi. Sao anh cứ hành hạ chị ấy miết vậy? Hừ"

Cô rời đi, bàn tay mềm mại chợt chạm khẽ vào tay anh. Một luồng điện xẹt qua hai người anh nắm chặt tay cô lại rồi thả ra. Cô cảm nhận được vật cứng ấy. Là chiếc nhẫn mà anh và cô đang đeo. Anh vẫn còn đeo nó, anh vẫn còn quan tâm cô. Lúc hai chiếc nhận vô tình chạm nhau âm thanh thật thánh thót dịu êm.

"Chị đó sao mà hiền dữ vậy? "

"Đánh cô ta làm gì chớ, dù sao cũng đang mang bầu mà? "

"Chị quên vì con cô ta mà Nham bắt bị phá thai à? "

"Chị ko quên. Nhưng đứa trẻ vô tội chị làm vậy thì khác gì cô ta chứ? "

"Tức chết em mà! "

"Thôi cô nương ơi! Chị có cách riêng để mà đối phó với cô ta em ko cần lo. "

#Còn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui