17:30 Phu Nhân Anh Về Rồi
Cô thấy anh xếp quần áo vào vali thì thắc mắc:-Ủa sao ko bảo người hầu giúp?
Anh cười:-Tối rồi ko cần vả lại cũng chỉ có vài ba thứ.
Cô nhìn anh, thật khác với dáng vẻ ngày xưa luôn bắt nạt người khác.
-Để đó đi tôi làm cho.
Anh ngạc nhiên nhưng trong lòng rất vui:-Em...
-Tránh ra!
Anh đứng lùi sang bên:-À! Cảm ơn em!
-Ngày mai anh đi đâu à?
-Anh đi công tác ở Nga! Em có muốn mua gì ko?
-Ko!
Cô xếp xong đồ cho anh thì thoa kem dưỡng leo lên giường. Anh cũng leo lên theo cô nhăn mặt:
-Đi chỗ khác!
-Hết chỗ rồi!
-Đi tôi ko thích ngủ với anh.
Anh cười khổ:-được rồi nhưng em uống nước đi rồi ngủ.
Cô cầm ly nước uống, 5" sau cô với cái điều khiển điều hoà:-Sao nóng vậy?
Cô cởi áo ra, bung mền, thật nóng nó như muốn thui đốt cơ thể cô vậy. Cô nhìn anh chống mặt quá cô vòng tay ôm lấy cổ anh, hôn môi anh, anh ôm lấy cô đáp lại, quần áo trên người hai người cởi quăng lung tung:
-Ưm... Muốn... Muốn
-Bảo bối anh xin lỗi nhưng anh ko nhịn được đêm nay em là của anh.
-Ưm đi vào... Đi vào đi... Muốn... ân...
Chỉ có thể kết luận cô bị nhiễm xuân dược.
...
Hôm sau anh đi cô ngồi ăn xem tivi chuyện tối qua cô thầm rủa anh đáng giận.
-Kính thưa quý vị chuyến bay từ Việt Nam đến Nga mã số P40-HUP lúc 12h trưa nay đã gặp sự cố và mất tích khi bay qua thung lũng hiện tại phía hàng ko vẫn chưa liên lạc được.
Cô choáng ngộp sợ hãi mốc điện thoại ra:-Èng eng... Thuê bao quý khách vừa gọi... Lại sau...
-Eng...thuê bao... Lại sau...
Cô chạy lên lầu tìm trong thư phòng anh lịch trình anh bay chuyến 12h và số máy bay là P40-HUP. Cô ngã quỵ xuống đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...