17:30 Phu Nhân Anh Về Rồi
Rầm...
Chiếc xe đó ko thành công tông vào cô ta mà lúc này cảnh xác thấy vậy liền kéo rào chắn thổi phạt chiếc xe đó. Cô ta hú hồn ngẫm nghĩ thật đáng sợ chỉ một chút nữa là mất mạng rồi.
Cô ta trở về biệt thự đúng lúc này anh cũng về cô ta nói dối:
-Bác gái cháu ko ngờ là chị Uyên lại ác thế chị ấy cho người tông cháu nhưng may là cháu ko sao?
Mẹ anh vô cùng tức giận:-Làm sao lại có loại người như vậy chứ? Cô bản thân ko mang được con trai cho nhà họ Bách thì đừng gây sự.
Cô ngồi một bên tắc lưỡi:-Chắc gì con cô ta đã là con trai?
Cô ta bị nói thế thì giật mình phải vì chính cô ta cũng ko chắc:-Ai nói nó nhất định là con trai.
-Nực cười!
-Nham con sao lại im lặng?Con đàn bà này sắp giết chết con con đó?
Anh nhức đầu có mấy ngày mà đủ thứ chuyện:-Mẹ thôi đi! Ko phải con đã kêu mẹ là đừng đến đây sao? Còn cô ta nữa?
-Mẹ... Con sao lại nói chuyện với mẹ như vậy?
-Mẹ có biết con mệt thế nào ko? Ba năm qua con gây đủ thứ lỗi lầm với Uyên nhi giờ con chỉ mong có cơ hội sửa sai mà mẹ cũng ko cho. Mẹ chỉ gây phiền phức cho con thôi.
Mẹ anh ko tin vào tai mình con trai bà đang trách bà sao?:-Con nói gì vậy?
-Mẹ nhà con ko thiếu tiền thật... Ngày trước có thể chúng ta rất nghèo nhưng giờ thì khác thử nghĩ nếu lúc đó có ai chịu yêu và lấy con như Uyên nhi ko? Mẹ từ bao giờ lại tiêu tiền nhiều như vậy chứ? Còn ăn chơi sa đoạ ngay cả chồng cũng ko quan tâm.
-Con_mẹ anh á khẩu.
Cô ta liền bên vực bà ta:-Nham sao anh lại nói mẹ mình như vậy?
Cô nghe mà cũng ngạc nhiên ko ngờ anh lại có mặt này con người lãnh khốc mà cô thấy cũng yếu mềm. Cô đứng dậy tự động rời đi.
Anh đi theo cô. Cô ra bể bơi đứng khoan tay. Anh đứng bên cạnh đưa cho cô một ly nước ép:- Em uống đi!
Cô cầm lấy:-Ừ!
Cả hai đứng im lặng:-Tôi ko nghĩ anh cũng như vậy?
-Như vậy?
-Quan tâm gia đình. Tôi ko ngờ người máu lạnh vô tình như anh ngay cả con ruột cũng ko cần lại có thể buồn bả vì gia đình.
Anh cười:-Cho dù như thế nào thì cũng ko thể thay đổi quá khứ anh từng là một thằng sinh viên nghèo và mẹ anh đã sinh ra anh. Còn một điều nữa là em từng là vợ anh.
Cô mỉm cười nhâm nhi ly nước. Anh nhìn cô:-Uyên nhi em có thể ko? Tha lỗi cho anh?
Cô nhìn anh:-Anh có hiểu cảm giác của một người mẹ mất con ko?
-Anh...
-Anh có hiểu cảm giác khi bị phản bội ko?
-Anh...
-Anh có biết cảm giác bị người thương xỉ nhục ko?
-Anh... _anh làm sao nói khi tất cả anh đều ko biết. -Uyên nhi em ko thể mở lòng sao? Anh sẽ ko hứa với em nhưng anh chắc chắn sẽ ko làm em thất vọng đâu. Hãy về bên anh được ko?
- Trái tim hóa đá liệu có thể vì yêu thương mà tan chảy thành máu được sao?
Cô quay mạnh qua bên anh định rời đi anh níu lại vì cô mang giày cao gót nên mất trớn ngã xuống bể bơi anh cũng ngã theo. Khi hai người còn ở trong nước anh đã ôm cô và hôn vào môi cô. Một bức tranh ái tình như nước hiện ra. Cô bất ngờ. Anh và cô nổi lên. Ko biết từ đâu một chiếc phao mini có đáy bên trên để chiếc hộp màu xanh dương đính kim cương và hai ngọn nến. Chính giữa là bó bông hồng bên trên là chiếc nhẫn trong hoa.
Cô ngạc nhiên anh cười lấy nhẫn đeo cho cô:-Uyên nhi lúc trước có hôn lễ nhưng ko có cầu hôn giờ anh cầu hôn em. Hãy tha thứ lỗi lầm cho anh về làm vợ của Bách Lý Nham anh sắp xếp lại lịch trình cuộc sống anh. Quản lý cuộc đời anh. Khoá chặt thân thể anh. Cầm nắm tiền bạc của anh. Chỉ cần em đồng ý cả thế giới này là của em.
-Tôi...
Anh sợ cô sẽ từ chối:-Có lẽ hôm nay quá vội vàng. Nhưng em đồng ý đi anh sẽ tổ chức một buổi cầu hôn lãng mạng dưới biển có nến có nhạc có ánh đèn cho em?
Anh thấy cô im lặng thì đeo nhẫn vào cho cô. Cô giật mạnh một cái chiếc nhẫn rơi xuống hồ.
Cô leo lên trên bờ ko ngẩn mặt lại. Anh nhìn theo bóng cô rồi bơi xuống lấy chiếc nhẫn lại:-Uyên nhi!
Anh đã cố gắng thiết kế chiếc nhẫn bên trên còn khắc tên hai người nhưng khi nảy anh ko đeo vào ngón áp út mà là ngón út vì ngón tay ấy đã bị anh chặt đứt. Thật đau lòng khi cô từ chối anh.
#Còn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...