17:30 Phu Nhân Anh Về Rồi
-Uyên nhi hôm nay muốn đi bơi ko?
-Muốn! chồng dắt vợ đi nha?
-Ừ! Chờ chồng làm xong văn kiện rồi mình đi!
-Ko muốn đi bây giờ cơ.
-Được rồi đi thôi.
...
Đến hồ bơi ở khu du lịch cao cấp. Cô diện bộ bikini màu đen ôm sát cơ thể để lộ làn da trắng hồng rạng rỡ. Cô nhào lại ôm lấy anh.
-Chồng sao lại vắng vẻ thế?
-Sao vậy? Chồng bao hết nơi này rồi!
-Lúc nào cũng ỷ mình là người có tiền.
Anh ôm cô đi xuống bể bơi, làn nước mát cuốn vào da thịt cô. Anh canh lúc cô ko để ý ôm cô sát mình. Bàn tay ôm gọn bầu ngực cô:
-Chồng hư! Đừng mà...
-Ngoan nào chồng chỉ rờ xíu thôi!
Cô để cho anh ôm lấy ngực mình xoa nắn đến khi vuốt ve khắp cơ thể cô rồi tới xoay mặt cô lại hôn vào môi cô. Hai người từ từ chìm vào trong dòng nước hôn nhau say đắm. Đột nhiên hình ảnh của ba năm ấy hiện về. Những người đàn ông quay quanh cô. Họ chà đạp dày vò cô. Rồi họ nhấn nước cô. Rồi nhìn ảnh anh hành hạ cô như hiện tất cả về tố cáo anh. Cô đẩy mạnh anh ra. Anh giật mình cả hai trồi lên mặt nước.
Cô lắc lắc đầu nhìn anh rồi hét lên:-Ko!
Anh vội ôm lấy cô:-Sao vậy Uyên nhi em đừng làm anh sợ. Anh lấy thuốc cho em nha?
Cô vùng vây thoát khỏi anh. Anh mặc kệ ôm cô lên bờ. Cô cắn lấy mu bàn tay anh đến chảy máu nhưng anh đau lắm vẫn ko buông.
-Buông ra!
-Uyên nhi em bình tĩnh.
-Buông ra Bách Lý Nham tôi hận anh.
-Uyên nhi anh là chồng em mà?
-Anh là cầm thú là kẻ giết người.
Anh bế cô đi lại ghế tựa, đặt cô xuống lấy nước và thuốc cho cô:-Uyên nhi uống thuốc đi em.
Bịch... Cô hất tất cả xuống dưới nước. Anh thấy cô ko ổn liền gọi bác sĩ và y tá riêng đến. Cô tức giận ném ly thuỷ tinh vào đầu anh làm anh chảy máu nhưng anh vẫn đi lại ôm lấy cô.
-Cô ấy bị sao vậy?
Họ đã tìm thuốc an thần cho cô. Cô nằm im trên giường.
-Có lẽ cô ấy gặp sự việc tương tự như quá khứ nên cô ấy đã nhớ lại khoảng ký ức đó. Bây giờ cô ấy bị rối loạn thần kinh e là khó trị ngài có muốn đưa cô ấy đến bệnh viện tâm thần ko?
Anh đờ đẫn cũng quên luôn là đầu mình máu vẫn còn chảy tay vẫn còn rỉ máu do bị cô cắn. Người con gái của anh Uyên nhi bảo bối của anh đang yên đang lành lại như vậy. Đáng lí anh ko nên dắt cô đi bơi ko nên.
-Cút! Cút hết cho tôi!
-Vâng Vâng!
Họ lật đật chạy xuống khỏi căn phòng ấy. Cô nằm trên giường mà mặt nhăn nhó anh vuốt hàn lông mày cô:-Uyên nhi sao lại như vậy? Chúng ta đang hạnh phúc mà.
....
Tối đó cô tỉnh lại, anh đã đưa cô về biệt thự. Anh mang cháo lên cho cô. Cô ngồi nhìn ra cửa sổ mà đờ đẫn ko chút hồn lực.
-Uyên nhi ăn một chút đi em!
...
-Uyên nhi em đánh anh đi mắng anh đi trút hết buồn bực lên anh đi.
...
-Uyên nhi anh xin lỗi em. Cầu xin em nói chuyện đi mà.
...
Cũng Tối đó nhân lúc cô ngủ một cô gái bước vào:-Hạ Kim Uyên tại sao bây giờ chị lại được yêu thương như bà hoàng còn tôi chỉ là con ở. Tôi ko cho phép rõ chưa?
Rồi cô ta đỡ cô dậy lôi cô xuống nhà kho nơi mà ngày xưa cô bị hành hạ. Ả ta tạt nước vào mặt cô. Cô nhăn mặt tỉnh dậy thì ả đã biến mất.
Cô nhìn bốn bức tường mờ ảo ánh đèn màu vàng chớp nhố. Những vết máu đã đông cứng lại. Thùng nước đầy máu ngày trước vẫn còn cô sợ hãi la lên. Anh vội chạy xuống. Mở cửa ra cô co ro một góc anh ôm lấy cô:
-Uyên nhi ko ai có thể hại em.
-Bách Lý Nham đồ cầm thú. Thả tôi ra.
Anh bế cô dậy. Ôm cô rời đi khỏi nhà kho ấy. Lòng anh tràn đầy lửa giận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...