Sau khi bác sĩ đi ra, Hàn Trác Trác nằm một mình trên giường bệnh vuốt bụng, chìm trong bối rối.
Cô cúi đầu nhìn đôi tay của mình: Trắng nõn, tinh tế, không nhẫn cưới.
Cô sờ tóc trên đầu, tóc dài đến eo, không nhuộm màu.
Từ năm bảy tuổi cô đã vào đội điền kinh của trường, mười năm khổ luyện để vào đội tuyển của tỉnh. Làn da cô luôn có màu mạch, tóc ngắn cháy nắng, ngầu không bút nào tả xiết.
Nhưng khi cúi đầu, cô lại thấy đồng bằng trước ngực đã thành cao nguyên.
Bên người không có gương, mà kể cả có, cô cũng chẳng có dũng khí để xem mặt mình.
30 tuổi, trong mắt cô của năm 17 tuổi, đã là độ tuổi già đến mức thảm không nỡ nhìn.
Hàn Trác Trác nhắm mắt lại, mấy phút đồng hồ sau, đột nhiên cô lại mở mắt ra.
Lặp lại mấy lần.
Mãi đến khi cô y tá hỏi cô: “Chị đang làm gì thế, cứ nhắm rồi mở mắt, chơi trò xác chết vùng dậy à?”
Cô nói: “Em hoài nghi mình đã xuyên vào một trò chơi giả lập đời sống, kiểu 《 Bạn của năm 30 tuổi 》 linh tinh dớ dẩn gì gì đó. Thiết lập dở quá, thế nên em đang thử khởi động lại rồi bỏ game ạ.”
Bác sĩ chuyển cô sang khoa thần kinh luôn.
Ban đầu Hàn Trác Trác tính ngủ một giấc trong bệnh viện đã rồi hẵng đi, ai dè cô lại không xu dính túi.
Không trả phí, không cho ngủ. Muốn ra viện, nộp tiền đã.
Bên bệnh viện kêu cô liên hệ người nhà ngay đi.
Hàn Trác Trác gọi điện về nhà, số máy quý khách vừa gọi không tồn tại. Thật ra cô vẫn còn một người cô, nhưng rất ít liên hệ, cho nên cô không nhớ được số điện thoại.
Dưới tình thế cấp bách, một dãy số đột nhiên hiện lên vô cùng rõ ràng trong đầu cô.
Có thể nói cô đã thuộc nằm lòng dãy số này.
Gọi điện thoại cho người này đã từng là chuyện cô nghĩ cũng chẳng dám nghĩ.
Nhưng trong tình huống khẩn cấp như giờ phút này, cô không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể vội gõ dãy số đó.
Người nghe máy là một bà dì, giọng vô cùng xa lạ, “Xin chào.”
Hàn Trác Trác cực kì lễ phép: “Cháu chào dì, cháu tìm Vương Tĩnh Nghệ, cháu là bạn cấp 3 của cậu ấy ạ.”
“Cậu ấy ra nước ngoài rồi, có việc gì cô cứ gọi vào di động của cậu ấy nhé.”
“Cháu không biết số di động của cậu ấy là bao nhiêu ạ.”
“Tôi cũng không biết.”
Hàn Trác Trác quýnh lên: Vậy phải làm sao bây giờ?
Thôi, cùng đường rồi, một khi đã tuyệt vọng thì kiểu gì cũng chơi!
“Vậy xin hỏi, anh trai cậu ấy, Vương Tĩnh Nghiêu có ở nhà không ạ?”
“Sếp Vương đi ra ngoài, có lẽ phải muộn mới về.”
“Vậy phiền dì báo lại cho anh ấy một tiếng, nói là Hàn Trác Trác chờ anh ấy ở bệnh viện ạ, cháu xin dì đấy!”
Vương Tĩnh Nghệ là thần tượng mà cô may mắn được kết bạn khi gia nhập đội tuyển tỉnh năm lớp 12, cô đã vụng trộm yêu thầm cậu rất lâu.
Còn Vương Tĩnh Nghiêu chính là một ác bá lưu manh, không đề cập tới thì tốt hơn.
Đợi chưa đến một tiếng, người kia đã tới.
Mới đầu Hàn Trác Trác không nhận ra anh, còn tưởng là người nhà của bệnh nhân nào. Lúc trộm ngắm người này, cô còn cảm thấy dáng người anh giai này cao to đĩnh đạc thấy mà mê, không ngờ ngắm một lúc lại chạm phải ánh mắt sắc bén của đối phương.
Anh ta là…… Vương Tĩnh Nghiêu à?
Cô lại nhìn kỹ, đúng thật rồi!
Diện mạo trưởng thành hơn trước kia một ít, dáng người cũng cường tráng lên nhiều, thảo nào mới nhìn lần đầu cô chưa nhận ra ngay.
Bên ngoài thay đổi bất ngờ, bên trong tệ lậu đó giờ như xưa. Vương Tĩnh Nghiêu đi tới, hỏi rất lãnh đạm: “Không bị sao chứ.”
Hàn Trác Trác cảm kích khôn xiết, nhất thời muốn bật khóc như mưa, nức nở nói: “Không sao ạ, anh Nghiêu! Cảm ơn anh đã tới……”
Hàn Trác Trác cũng không biết mình nói sai chỗ nào, chỉ thấy mặt Vương Tĩnh Nghiêu biến hết cả sắc, anh lập tức mời bác sĩ giỏi nhất bệnh viện tới khám cho cô.
Hàn Trác Trác lại bị kéo vào bệnh viện khám một đống thứ, chẳng mấy đã có kết quả: Phim chụp cộng hưởng từ cho thấy não bộ không bị xuất huyết, nhưng việc mất trí nhớ đúng là có liên quan đến tổn thương ở vùng hồi hải mã.
tải xuống (4)
Bác sĩ nói, có rất nhiều nguyên nhân gây ra tình huống này, ví dụ như bệnh trầm cảm.
Hàn Trác Trác trề miệng: “Không thể nào, người ta là thiếu nữ phổi bò mà.”
Lông mày Vương Tĩnh Nghiêu nhíu chặt, anh trầm ngâm nói: “Còn khả năng khác không?”
Bác sĩ: “Thí dụ như?”
Vương Tĩnh Nghiêu: “Cô ấy giả vờ.”
Lời còn chưa dứt, anh đã thấy đứa thiểu năng bên cạnh vỗ cái bụng tròn vo của mình bốp bốp như đập bóng cao su.
“……”
Cuộc hội bàn ba bên cuối cùng cũng kết thúc.
Bác sĩ đề nghị trị bệnh theo phương pháp tĩnh dưỡng, uống mấy loại thuốc dinh dưỡng bổ não. Còn chừng nào đám ký ức đã đưa nhau đi trốn đổi ý về nhà thì —— tùy duyên đi.
Mặt khác, bác sĩ còn khuyên là tốt nhất nên ở lại bệnh viện một thời gian để quan sát. Chuyện này bị Hàn Trác Trác từ chối đánh roẹt.
Lỡ mà mình của năm 30 tuổi nghèo rớt mồng tơi thì phải làm sao? Ở viện một thời gian thì chẳng hoá nợ ngập đầu à.
Vương Tĩnh Nghiêu cũng không khuyên can mấy, anh trả tiền hộ cô, xử lý thủ tục xuất viện. Hai người đứng ở cửa bệnh viện, Hàn Trác Trác đỡ tường, cố gắng đứng vững.
Vương Tĩnh Nghiêu cũng không duỗi tay ra. Anh cứ nhìn cô với đôi mắt lạnh nhạt. Anh thấy cô ưỡn cái bụng to gian nan đi ra đường cái, dịch từng bước một.
Sau đó anh đứng từ đằng xa hỏi cô một câu: “Đi đâu đấy?”
“Khu nhà Đoàn Kết.”
Tuy rằng mình không xu dính túi, nhưng không phải về quê là giải quyết được hết sao?
Ai dè Vương Tĩnh Nghiêu lại nói: “Chỗ đấy phá lâu rồi.”
Cái gì? Quê cũng mất luôn hả!
“Thế giờ em ở đâu?”
“Sao anh biết được?”
“Em có…… chồng không?”
“Không có, em vẫn luôn độc thân.”
Lại được xác nhận thêm lần nữa mình là một bà mẹ đơn thân, Hàn Trác Trác cố gắng lờ đi cú sốc trong lòng, hỏi tiếp: “Vậy anh có thể liên hệ với bố em được không?”
Vương Tĩnh Nghiêu nghe xong, chắc cảm thấy hạn hán lời, một lúc lâu sau anh mới lạnh nhạt đáp lại một câu: “Không thể.”
Xem độ thân sơ của anh ta với mình, có khi tốt nghiệp cấp 3 xong là hết ỏ ê gì rồi. Cũng may, tuy rằng Hàn Trác Trác bị đập hỏng đầu, nhưng đầu óc cô vẫn còn nhanh nhạy. Cô còn nhớ rõ là nếu gặp vấn đề phải đi tìm cảnh sát, “Để lát nữa em lên đồn công an hỏi vậy.”
“Anh khuyên em tốt nhất là đừng.” Vương Tĩnh Nghiêu sải đôi chân dài, dịch lại gần, cúi người ghé sát bên tai cô: “Có biết bây giờ em đang làm ngành nào không?”
Hàn Trác Trác run rẩy nói: “Làm ở hộp đêm hở anh?”
“Cút.”
“Ờ, thế thì may, vẫn còn được.”
Vương Tĩnh Nghiêu: “Buôn lậu ma túy.”
Hàn Trác Trác: “……”
Vương Tĩnh Nghiêu: “Được rồi, cho dù báo cảnh sát, chưa chắc cảnh sát đã giải quyết được chuyện nguy cấp cho em ngay.”
Hàn Trác Trác nhìn anh, chờ mong câu tiếp theo.
Vương Tĩnh Nghiêu: “Nhà anh cái gì cũng thiếu, có mỗi phòng là rất nhiều.”
Hàn Trác Trác giương mắt trông mong nhìn anh.
Trong mắt Vương Tĩnh Nghiêu chỉ có mấy chữ: Cầu xin anh đi.
“Ngại quá, tuy rằng bây giờ với em mọi chuyện đều đột ngột quá, tình hình hiện tại cũng khá là xấu hổ. Làm thế này thì có thể không được lịch sự lắm, nhưng việc cấp bách chính là tìm được bố của con em, thà giết nhầm 3000 thằng còn hơn bỏ sót một 1 đứa!
“Xin hỏi……” Hàn Trác Trác khoa tay múa chân chỉ vào bụng: “Đứa bé này là của anh à?”
Vương Tĩnh Nghiêu trừng mắt nhìn cô hồi lâu, cuối cùng lại cười: “Em đi xét nghiệm DNA đi, nếu là của anh, anh lập tức cưới em luôn nhé.”
Hàn Trác Trác xem như đã rõ.
Từ cách ăn diện của Vương Tĩnh Nghiêu: hàng hiệu, âu phục, siêu xe, áo quần là lượt xa xỉ, chắc hẳn anh ta là một kẻ có tiền.
Tiết mục bạn học nữ nhiều năm không gặp thình lình xuất hiện giữa đêm khuya, chưa lập gia đình mang thai mất trí nhớ xin giúp đỡ, không khỏi khiến người ta suy nghĩ nhiều.
Cô lập tức nói với anh: “Thế này đi, em để lại chứng minh nhân dân cho anh, anh để lại số điện thoại cho em, bao giờ em kiếm được tiền nhất định sẽ trả lại viện phí cho anh. Hôm nay cảm ơn anh đã hỗ trợ, làm phiền anh rồi, em chào anh Nghiêu nhé.”
Nói xong cô cực kì cung kính chờ Vương Tĩnh Nghiêu đi.
Vương Tĩnh Nghiêu nhìn cô.
Một giây, hai giây. Anh còn chưa đi.
Ba giây. Anh duỗi tay kéo thẳng cô vào xe.
Đóng sầm cửa, lên đường.
Sau khi chạy một đoạn đường, Hàn Trác Trác thử hỏi: “Tha thứ cho em tưởng bở nhé, xin hỏi anh Nghiêu, có phải năm ấy anh……em, cho nên bây giờ mới…… chưa dứt tình không?”
Vương Tĩnh Nghiêu: “Anh thấy em muốn đầu thai rồi đấy.”
“Thế chúng mình có quan hệ gì mà anh lại không yên lòng về em thế ạ?”
Vương Tĩnh Nghiêu do dự một chút. “Em quên rồi à? Chúng ta cũng không có quan hệ bình thường đâu.”
“Em xin lỗi.” Mặt Hàn Trác Trác rất thành khẩn: “Em quên thật rồi.”
Vương Tĩnh Nghiêu nghiến răng nghiến lợi: “Em được lắm.”
“Ờ ừm, chuyện của em, anh có biết nhiều không?”
Vương Tĩnh Nghiêu lái xe, không chuyên chú cho lắm: “Anh chẳng hiểu gì về em hết.”
“Chúng ta là bạn thân à?”
“Coi như thế đi.”
Xem ra cũng chả thân thiết gì cho cam.
Đã không thân thiết, thế mà xảy ra chuyện cái lại tới tìm cô đầu tiên, đây chỉ có thể là một loại người.
Cô gần như chắc cú, “Em nợ anh nhiều tiền lắm chứ gì?”
“Tại sao em lại hỏi vậy?”
“Bố em thường nói, trên đời này có một loại người còn sợ bạn chết hơn cả bố mẹ bạn.”
“Người yêu à?”
“Chủ nợ.”
Đây là lần đầu tiên Vương Tĩnh Nghiêu nghe thấy kiểu nói này, “Bố em hay nợ tiền người ta lắm à?”
“Ổng là con ma cờ bạc mà.”
“Anh chưa từng nghe em nhắc tới.”
Thế thì anh là bạn thân của tôi nỗi gì, tin tức cơ bản thế này mà cũng không biết, Hàn Trác Trác nghĩ thầm.
Nhưng với cái kiểu nhìn mình lom lom của anh ta thế này, Hàn Trác Trác đoán chừng, ít nhất cô phải nợ anh khoảng 5 chữ số.
“Đúng là em nợ anh nhiều đấy.” Quả nhiên, anh ta thẳng thắn rồi.
Hàn Trác Trác: “Bao nhiêu?”
“Sốt sắng làm gì, để về sau tính nhau cả gốc lẫn lời.” Vẻ mặt của Vương Tĩnh Nghiêu trông rất kiểu không muốn nói chuyện với nhau nữa.
Hàn Trác Trác bèn nhìn cảnh vật lạ lẫm bên ngoài cửa sổ. Chiếc xe này mát mẻ lại rộng rãi, cô ngồi lung lay trong xe một lúc, cơn buồn ngủ kéo đến dồn dập. Cô chịu không nổi, gục đầu ngủ luôn.
Một lần nhắm mắt, cô ngủ tới giữa trưa hôm sau mới tỉnh.
Lúc rời giường cô còn vừa mừng vừa sợ: Có phải mình lại vượt thời gian nữa không!
Ai dè cô cúi đầu nhìn, bụng vẫn đấy. Đúng là sống không còn gì luyến tiếc.
Cô y tá qua trực phòng nói với cô, đây là bệnh viện phụ sản tư, anh Vương có việc phải làm, sẽ quay lại mau thôi, anh ta dặn dò bảo cô nghỉ ngơi tử tế, không được phép để cô đi.
Vì thế ăn xong bữa trưa, nhân lúc y tá trực ban không chú ý, Hàn Trác Trác bỏ chạy.
Nếu bắt cô lựa chọn giữa ở chung với Vương Tĩnh Nghiêu và lưu lạc thì,
Cô lựa chọn GO DIE.
Hàn Trác Trác đã trốn thoát như vậy đấy. Cô chạy lung tung từ tiệm trà sữa tới khu phế tích kia rồi mới phát hiện: Vương Tĩnh Nghiêu không lừa mình thật!
Cô không có nhà để về.
Chỉ là cô không ngờ, Vương Tĩnh Nghiêu lại rất để ý đến cô, mới đấy mà anh ta đã tìm thấy cô rồi. Nhưng dáng vẻ “Nhìn em ngứa cả mắt mà anh không xử em được” của anh ta lại rất mâu thuẫn.
Hay là, cô đã nắm được nhược điểm gì của anh ta trong tay? Chuyện cơ mật trong buôn bán, bản đồ kho báu, full HD không che, kiểu kiểu đấy. Chờ sau khi lấy lại thứ đấy từ chỗ cô, anh ta sẽ giết người diệt khẩu.
Xe chạy được 10 phút, cuối cùng Hàn Trác Trác cũng hỏi: “Xin hỏi, anh Nghiêu đang đưa em đi đâu đấy?”
Những bóng đen ngoài cửa sổ lắc lư.
Người đàn ông nói sắc lẻm: “Một chỗ rất hợp cho em ở.”
Vào mồ hả?
Hàn Trác Trác thành khẩn mà rằng: “Anh Nghiêu, cứ để em về ở bệnh viện đi. Về sau đi đâu em nhất định sẽ phím trước cho anh.”
Vương Tĩnh Nghiêu hoàn toàn không cho cô thương lượng: “Muộn rồi.”
Thôi toi.
Tới địa chỉ mới cô mới thấy, là biệt thự cao cấp!
Cô vừa hỏi, anh liền đáp, “Nhà anh.”
Hàn Trác Trác cuống lên. “Em xin lỗi nhé anh Nghiêu, em nghĩ không nổi luôn, từ bao giờ em với anh lại thân nhau thế ạ?” Thân đến độ ở chung luôn?!
Vương Tĩnh Nghiêu trả lời đầy sâu xa, “Anh với em vẫn luôn rất thân mà.”
Cục kít! Ít nhất ban đầu rất là tệ ấy. Có đánh chết Hàn Trác Trác cũng chẳng tin cái câu “Vẫn luôn rất thân” kia.
Năm đó, Vương Tĩnh Nghiêu đi rêu rao chuyện cô yêu thầm Vương Tĩnh Nghệ khắp nơi, còn bảo cô là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, không biết tự lượng sức mình, thèm nhỏ dãi sắc đẹp của hai anh em nhà đấy.
Xì! Khen người khác thì đừng tự tâng mình lên cùng nữa đi.
Anh ta và Vương Tĩnh Nghệ là sinh đôi cùng trứng, kiểu paste nhau ra luôn ấy.
Tuy rằng bề ngoài giống nhau như đúc, nhưng bên trong quả là một bên cao một bên thấp.
Em trai ôn hòa, khiêm tốn, là quân tử nhẹ nhàng; anh trai ấy à, lưu manh, khốn nạn, đúng phường mất nết.
Chẳng giống cùng mẹ sinh ra gì cả, giống con ông hàng xóm thì có.
Phụt, mà ông hàng xóm cách vách nhà đấy, cũng họ Vương luôn.
Vương Tĩnh Nghiêu thấy cô đang thất thần, chẳng nhẫn nại chút nào, thúc giục: “Mời vào.”
Hàn Trác Trác không nhấc chân lên nổi —— thật sự không muốn ở chung với kẻ thù.
Vương Tĩnh Nghiêu chậc lưỡi một tiếng, “Anh phát hiện em là kiểu thân lừa ưa nặng nhé. Làm sao, còn muốn anh bế em vào à?”
Hàn Trác Trác vội vã bước qua cửa nhà “giàu”.
Sau khi tham quan đơn giản, hai người trở lại phòng khách. Vương Tĩnh Nghiêu cẩn thận xắn tay áo sơmi lên, xắn mà sang như tính cầm bút làm thơ. Ai dè anh lại nói: “Em chờ nhé, anh vào bếp nấu bữa tối.”
Không thể nào? Cái này không có hợp hình tượng đâu á.
Vương Tĩnh Nghiêu lớn chừng này, kiểu gì cũng thành xã hội đen rồi. Đã là xã hội đen, thì chỉ dùng dao duy nhất một dịp, đấy là chém người.
Anh lại lấy dao phay gọt cà chua, gọt một lúc xong thành cà chua bi luôn.
Nửa giờ đã qua mà đồ ăn còn chưa lên bàn. Cô thật sự đói bụng.
Nhà Vương Tĩnh Nghiêu chẳng có gì ăn, nhưng trên bàn trà lại có hai hạt óc chó.
Hàn Trác Trác thò đầu vào phòng bếp: “Anh Nghiêu, em ăn hạt óc chó được không?”
Vương Tĩnh Nghiêu rõ ràng luống cuống tay chân, nhưng vẫn cố giả vờ bình tĩnh, ậm ừ bảo, “Ừ.”
Hàn Trác Trác quay lại, cầm lấy hai quả óc chó, đi ra đằng sau cửa kẹp lại, rắc rắc, vỡ ra rồi.
Vụn rơi vung vãi khắp nơi.
Cô nhặt nhạnh tìm hồi lâu, chẳng có thịt hạt nào ngon lành ăn được. Vỏ ngoài thì mượt mà bóng lưỡng, nhưng đẹp mà không xài được.
Hàn Trác Trác đói đến độ hốt hoảng, lên lầu hai lầu ba dạo một vòng, chẳng có gì ăn, cô lại xuống dưới.
Bàn cơm ở phòng khách đã bày mấy món. Vương Tĩnh Nghiêu còn dọn xong cả bát đũa, Hàn Trác Trác thấy hơi sợ hãi vì được đối xử tốt quá.
“Nếm thử coi sao.”
“Ngon đấy.”
“Em đã ăn đâu mà biết.”
Hàn Trác Trác trề mặt: “Chưa nói đến xào nấu làm thức ăn, đến nước anh Nghiêu đun còn ngon hơn nhà người đấy ạ.”
Ăn nhờ ở đậu khổ quá đê.
Vương Tĩnh Nghiêu không nói gì, cũng không cười.
Ăn được nửa bữa, Vương Tĩnh Nghiêu mới nhớ ra để hỏi: “Vừa rồi em vào phòng bếp hỏi anh cái gì đấy?”
Thấy nãy anh đồng ý dứt khoát như thế, hóa ra là không nghe rõ à.
Cũng may món đấy không đắt đỏ gì, “Em ăn hai quả óc chó trên bàn rồi.”
Cái tay đang gắp đồ ăn của Vương Tĩnh Nghiêu dừng giữa không trung.
Hàn Trác Trác: “Trông thì đẹp mà ăn không ngon lắm.”
Vương Tĩnh Nghiêu thất thần trong nháy mắt, như thể vừa bị mất mấy triệu vậy.
Sau một lúc lâu, anh hỏi: “Hàn Trác Trác, em đang giả ngu hay là mất trí nhớ thật đấy?”
“Em không bị mất trí nhớ mà.”
“Em!” Vương Tĩnh Nghiêu gần như muốn vứt luôn đũa đi.
Nói còn chưa dứt lời, anh đã nghe thấy Hàn Trác Trác làu bàu: “Em chỉ xuyên không thôi, vượt thời gian từ năm 17 tuổi đến cơ thể 30 tuổi của mình, chắc mấy ngày nữa em lại về.”
Vương Tĩnh Nghiêu cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị sỉ nhục “……”
Hàn Trác Trác: “Anh Nghiêu có muốn nói gì với bản thân ngày xưa không? Em chuyển lời hộ anh nè.”
Vương Tĩnh Nghiêu: “Có.”
“Cái gì?”
“Tránh xa em ra một chút.”
Đừng vậy mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...