15P, 7H, 6SM Đích Cố Sự Đại Tập

Người yêu.



Tôi không biết người đó định nghĩa hai chữ này như thế nào.

Người đó sở dĩ tìm đến tôi, chắc chắn là vì muốn “thể nghiệm cuộc sống”. Người đó ích kỷ đúng không? Hẳn rồi.

Còn tôi vì quá vui sướng mà cứ như vậy một phát đồng ý luôn, thì nên lấy từ gì để hình dung? Ngu ngốc.

Đây là từ chính xác nhất.



Đồng tính luyến ái, giống như tất cả những khó khăn từ khi tốt nghiệp học viện điện ảnh ra đã phải đương đầu, ở trong mắt người đó cũng chỉ là một động từ, một động từ cần có hai danh từ để hoàn chỉnh thành một câu mà thôi. Vô cùng đơn giản.

Nhưng người đó đối với chuyện yêu một người cùng giới tính hiển nhiên có phần chán ghét.

Hay nói cho đúng, là có phần bài xích.

Cho đến nay, đã hai tuần từ khi chúng tôi bắt đầu “quen nhau”, động tác thân mật nhất là ôm, nhưng lại là ôm cực kỳ gượng gạo.


Người đó vẫn đọc kịch bản Lam Vũ, người đại diện cũng đang tiến hành đàm phán với bên Hongkong, nhưng mà người đó vẫn không sao cảm nhận được tình cảm của Lam Vũ dành cho Hãn Đông, cho dù dùng tôi làm cái bia để luyện tập cũng không thu hoạch được gì. Phiền não của người đó ảnh hưởng đến tôi, làm cho tôi bất an, mà không hiểu sao còn thấy áy náy.

Hôm nay cũng vậy, người đó rõ ràng đã sớm xong việc, nhưng lại không về nhà mà hẹn một nhóm diễn viên, cùng với mấy nhân viên tuổi tác tương đương của đoàn đi chơi bời.

Tôi về nhà, vẫn như bình thường làm cơm cho hai người ăn, lấy ấm điện nấu nước, pha một bình trà lài lớn, ngồi ngay tại phòng khách, mở TV.

Bảy giờ, bắt đầu phần bản tin.

Tám giờ, bắt đầu phần thông báo.

Chín giờ, bắt đầu phần tin tài chính và kinh tế.

Mười giờ, bắt đầu phần tin đêm.

Mười một giờ, chấm dứt phần tin thể thao.

Mười hai giờ, tất cả tin tức của một ngày đều đã xong xuôi rồi, mà người đó vẫn còn chưa trở về.

Lại qua thêm không biết bao lâu, tin chắc người đó đêm nay sẽ không về nữa, tôi thở dài, đứng dậy, muốn đi đem đồ ăn cất vào tủ lạnh, đem nước ấm đi giữ hơi, đem trà đi đổ.

Cửa phòng mở ra.

Cổ và ánh mắt tôi cứng đờ khi nhìn thấy cửa mở, người đó say mèm lảo đảo bước vào.

“Sao còn chưa ngủ?” Lời người đó nói làm tôi bừng tỉnh.

“Không có gì, dù sao cũng ngủ không được. Anh có muốn ăn gì không? Tắm rửa hay là uống ít nước trước?”

“Này…”

“Hmm?”

“Nhóc con…cậu…có vấn đề…không phải là…đồng tính luyến ái đó chứ?” Quả nhiên người đó say rồi, nói năng ngọng nghịu hết cả.

“Đúng vậy. Hơn nữa, tôi thích anh.” Dù sao đến ngày mai người đó chắc cũng không nhớ được gì, tôi quyết định nói ra hết sự thật đang đè nặng trong lòng mình.

“Ha ha…tôi đã…đã sớm biết mà…”


Chân người đó bị vấp, tôi vội vàng nhào đến đỡ, người đó thuận thế ngã vào cánh tay tôi. Là người cao đến hơn một trăm tám mươi cm đó, vì thế chúng tôi cùng nhau ngã xuống sàn nhà, thành một tư thế rất là mờ ám.

Hơi thở người đó mang theo vị ấm của rượu thổi vào cổ tôi, làm cho tôi cả người run lên, tứ chi tê dại. Muốn đẩy người đó ra, lại bị người đó bắt được tay đè xuống: “Khó chịu…tôi khó chịu lắm cậu biết không? Tôi nghĩ mãi mà không được, không biết phải diễn như thế nào…dạy cho tôi…cậu dạy tôi…con trai với nhau ấy…dạy cho tôi đi…”

Tôi ngơ ngẩn, mặc cho người đó cứ lặp đi lặp lại mãi cái câu “dạy cho tôi”. Đến lúc cảm giác trống rỗng trong đầu qua đi, tôi ôm lấy người đó, liều lĩnh hôn lên bờ ngực vững chãi kia, thì thầm, cuồng nhiệt trả lời:

“Được, tôi sẽ cẩn thận chu đáo mà dạy cho anh…”



Rạng sáng ngày hôm ấy, trên sàn nhà cứng lạnh là quần áo tán loạn khắp nơi, trên những mảnh vải là tinh dịch vương vãi của hai người, cùng với máu của tôi.

Lúc người đó đi vào trong tôi, vốn không cương quyết cho nên tôi chống cự thất bại. Người đó làm chuyện này đương nhiên là lần đầu tiên, tôi cũng vậy, cho nên máu tràn ra thật nhiều. Khi tôi nghĩ giờ phút đau đớn và co thắt này vĩnh viễn không thể nào qua đi, người đó cuối cùng gầm lên một tiếng rồi ngã xuống trên người tôi. Xem như đã thỏa lòng, tôi ngất đi.



Ngày hôm sau tỉnh lại, bao lấy xung quanh tôi là mùi hương thuốc lá “Thất tinh” quen thuộc của người đó.

“Cậu không sao chứ?” Người đó hỏi, thuận tay bỏ thuốc vào gạt tàn.

Họng tôi rất đau, chỉ có thể kéo miệng miễn cưỡng mà coi là cười, ý bảo không sao. Mà cho dù có sao thì rồi cũng sẽ ổn thôi, tôi cũng không phải trẻ con.

Người đó trầm mặc, đột nhiên vươn tay sờ lên tóc tôi, rồi dừng lại trên mặt tôi, như có như không mà vuốt ve nó, nở nụ cười: “Mặt của cậu sao lại mềm như vậy? Sờ thật thích.”

Tôi ngoan ngoãn để mặc cho người đó “chà đạp”, vươn đầu lưỡi muốn liếm bàn tay rất lớn của người đó. Người đó liền bắt lấy cằm nâng mặt tôi lên, cẩn thận quan sát, tôi quay đầu né tránh. Người đó bỗng nhiên kéo tôi vào lòng mà ôm lấy, vỗ nhè nhẹ lưng tôi rất dịu dàng, làm khóe mắt tôi không nhịn được đã bắt đầu ươn ướt.


Trốn vào lồng ngực vương vấn mùi nước hoa nam hòa lẫn cùng mùi thuốc lá kia, tôi nhắm mắt lại.

Không nói một lời nào.

Đã có cái gì đó thay đổi, tôi biết, và tin tưởng người đó cũng biết.

.

Người đó vẫn tiếp tục vì muốn nắm bắt tâm lý của Lam Vũ mà phát sầu. Một lần tôi gối đầu trên đùi người đó, nghe người đó oán hận nói: “Trên đời làm gì có người nào tốt đến vậy? Tác giả cũng thực giỏi bịa, bây giờ có ai là không vì bản thân mình chứ, còn có người si tình đến mức không ngại trả giá như vậy sao? Gạt người, đúng là gạt người!”

Tôi ngẩng lên, nhìn sâu vào mắt người đó nói: “Có chứ sao không, tôi đối với anh chính là như vậy đó.”

Người đó ngây người, vẻ mặt quẫn bách không biết phải trả lời như thế nào. Từ ngày hôm đó, tôi đơn giản là chưa bao giờ giấu đi tình cảm đối với người đó nữa, dù sao cứ thoải mái mà yêu đi, về phần kết quả, tôi sớm đã rõ ràng là không nên hy vọng xa vời, cho nên không thèm nghĩ nữa.

Đúng như mong muốn của tôi, người đó nhẹ nhàng cúi người xuống, tinh tế chạm vào môi tôi, tôi khao khát phản ứng lại, người đó do dự một chút, rồi dịu dàng thuận theo. Nụ hôn chiều, dần dần tràn ngập hương vị tình dục…



Hoa nở hoa tàn, đều phải có một quá trình.

Tôi chỉ là một người bình thường, có thể đi từng bước mong chờ ngày hoa kia nở rộ như thế này – đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui