13 Bass âm Bass Quãng 13

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Hoa hướng dương

Khoảng hai mươi phút sau, thuyền cập bến Obertraun. Bạch Lãng nhìn thấy vườn hoa hướng dương choáng ngợp từ xa. Trong tầm nhìn, đồng bằng giống như một bức tranh bỗng nhiên bị tạt sơn dầu nồng nặc, màu vàng rực nở rộ thành biển hoa mãnh liệt như thủy triều.

Bạch Lãng vô cùng vui vẻ, vội bước xuống thuyển, dừng chân trên bờ, nói: "Em chưa bao giờ thấy nhiều hoa hướng dương như vậy, không dám bước vào trong nữa."

Kỳ Tư Niên đỡ cậu, nói: "Bây giờ còn chưa phải mùa đẹp nhất, vào một tháng nữa, hoa nhung tuyết cũng nở hoa. Khi đó, hoa hướng dương còn chưa tàn, nhìn từ xa, chúng trông rất giống bức tranh của Van Gogh."

Bạch Lãng nghĩ nghĩ, theo bản năng nói: "Vậy sau này chúng ta đến lần nữa."

Cậu nói rất chắn chắn, không phải đang hỏi ý kiến, Kỳ Tư Niên nghe vậy cũng không ngại, đưa chai nước qua cho cậu, giọng điệu nhẹ nhàng: "Được."

Obertraun có nhiều cư dân hơn thị trấn bên kia hồ. Hầu hết những người sống lâu năm ở đây đều là những người yêu thích cuộc sống nông thôn, ngoài ra còn có những họa sĩ, nhiếp ảnh gia thuê cabin nghỉ dưỡng. Hôm nay là ngày cuối tuần, thời tiết rất thích hợp, có rất nhiều trẻ em đang đeo phao bơi và chơi đùa bên hồ.

Bạch Lãng kéo Kỳ Tư Niên đi dọc theo con đường nhỏ trong cánh đồng hoa, hai người phải mất hơn nửa giờ mới tìm được con đường mòn đi bộ được đánh dấu trên bản đồ của Carl.

Mặc dù đây là một tuyến đường đi bộ nghiệp dư nhưng nó không thể hoàn thành dễ dàng như đi bộ bình thường.

Carl đã chuẩn bị gậy đi bộ đường dài, hộp sơ cứu và một số đồ uống bổ sung năng lượng cho họ. Bạch Lãng suy nghĩ một chút, mang ra một chiếc loa nhỏ có thể treo trên ba lô.


Vào thời điểm này, chiếc loa này đã phát huy tác dụng – nó phát bản giao hưởng thứ năm của Mahler, giai điệu như giông bão đã mang động lực hùng vĩ của dãy Alps xa xôi đến những cánh đồng hoa yên tĩnh và nhàn nhã.

"Leo núi cũng phải nghe Mahler sao?" Kỳ Tư Niên lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

Cho dù đã rời khỏi Vienna và dàn nhạc, Bạch Lãng vẫn không hề nhàn rỗi, cậu tận dụng mọi thời gian rảnh rỗi để nghe và đọc Mahler V, cũng như nghiên cứu âm sắc và hòa âm của nó. Kỳ Tư Niên cùng cậu nghe đi nghe lại mấy lần, nhưng cứ lặp đi lặp lại thường xuyên như vậy thì anh thật sự không chịu được.

Bạch Lãng vui vẻ, cậu giả vờ nhíu mày nói: "Anh là bè trưởng đàn dây duy nhất của dàn nhạc, sao lại có thể không muốn nghe tác phẩm diễn tấu của chúng ta chứ."

Kỳ Tư Niên trầm mặc một lát, vươn tay kéo khóa ba lô của Bạch Lãng lên, nói: "Em vẫn nên tha tôi đi."

Bạch Lãng nghe anh nói vậy thì bật cười lớn, cũng có chút ngượng ngùng, nói: "Xin lỗi, là do lần trước luyện tập em đặt cho nó lặp lại. Anh muốn nghe gì ạ? Nhạc cổ điển? Nhạc pop? Hay là nhạc jazz hoặc là rock and roll?"

"Gì cũng được, tôi tin vào sở thích của em." Kỳ Tư Niên cười Bạch Lãng, đột nhiên nói, "Em đã từng nghe câu này chưa? You can tell a lot about a person by what's on their playlist. Ở một mức độ nhất định, danh sách phát có thể nói được tâm hồn."

Bạch Lãng chậm rãi đi sát lại anh, cố ý nói: "Em chỉ biết mỗi câu sau: Danh sách phát có thể biết được một người có ngoại tình hay không."

Kỳ Tư Niên nghe vậy, anh mỉm cười nhưng không hề có ý cười, yên lặng nhìn Bạch Lãng.

Ánh nắng mặt trời rọi qua những tán lá, chiếu sáng khuôn mặt Kỳ Tư Niên. Hôm nay anh mặc một bộ trang phục chuyên nghiệp, chiếc áo vận động màu đen bên trong cái áo ngoài màu xanh biển, cơ ngực săn chắc lộ ra hình dáng lờ mờ, phần eo lộ ra đường cung còn đẹp hơn.

Nói cái gì mà không giỏi thể thao, quả nhiên là gạt mình. Bạch Lãng ngơ ngẩn mà thầm nghĩ.


Cậu nuốt nước miếng, cảm thấy hơi khó thở, không biết có phải do đi nhanh quá không.

Trong mười mấy giây họ nói chuyện, thanh chạy nhạc Mahler V đã chạy xong, tự động nhảy sang bài tiếp theo.

Sự đau đớn và nỗi trào dâng khi lựa chọn rời bỏ quê hương, bản Serenade của Schubert[1] tiếp quản giai điệu, người biểu diễn di chuyển cây vĩ gọn gàng và khéo léo, độ rung tự nhiên và ngọt ngào, giai điệu tao nhã và du dương gần như đi thẳng vào tai cùng với làn gió thổi từ núi rừng làm rung chuyển nhịp tim của Bạch Lãng lúc này như con tàu ra khơi trong giông bão.

—— Bản nhạc này là tác phẩm nổi tiếng nhất trong album thu âm Schubert mà Kỳ Tư Niên đã thu âm vài năm trước.

Không chỉ bài này, danh sách bài hát được phát nhiều nhất của Bạch Lãng từ trên xuống dưới đều toàn là Sean Chyi.

Bạch Lãng hít sâu một hơi, nhìn thoáng qua Kỳ Tư Niên, giả vờ nói đùa: "Danh sách nhạc tâm hôn em đương nhiên đều là thần tượng của em. Thủ trưởng, anh muốn nghe buổi hòa nhạc của mình sao?"

Bạch Lãng không biết mặt và cổ đều nhuộm màu hồng nhạt, đến cả lông mi cũng khẽ run run. Kỳ Tư Niên cười nhẹ, không nói gì.

Phản ứng này của anh khiến Bạch Lãng có hơi không cam lòng. Cậu ghé sát vào người Kỳ Tư Niên hỏi: "Em nói anh là thần tượng của em, có phải anh chưa từng tin em có đúng không?"

"Tôi tin em mà." Không ngờ Kỳ Tư Niên rất dứt khoát lắc đầu, cười khẽ ra tiếng, "Tôi chỉ đang tự hỏi thưởng thức linh hồn của mình với thưởng thức linh hồn của Mahler, cái nào khiến tôi có thể dễ dàng chấp nhận hơn thôi."

Bạch Lãng sửng sốt, bật cười ra tiếng, dừng chân dựa vào cục đá ven đường thở phì phò.

Nãy giờ bọn họ đi đều là mấy con dốc lớn, thể lực của trạch nam sắp không chống đỡ nổi rồi.


Kỳ Tư Niên chờ cậu cười xong mới đưa bình nước cho cậu, vỗ nhẹ lưng cậu như vỗ trẻ con, nói: "Cẩn thận sặc. Chúng ta nghỉ một lát."

Đường núi dưới chân núi hiểm trở và hẹp, Bạch Lãng lúc đầu đi phía trước, sau đó dần dần tụt lại phía sau Kỳ Tư Niên.

Tuy biết trong mắt người thường giữa đi bộ đường dài và leo núi thực sự có sự khác biệt, nhưng Bạch Lãng vẫn có chút xem nhẹ. Đi bộ đường dài không chỉ kiểm tra sức mạnh thể chất mà còn cả trí tuệ và kinh nghiệm của bạn. Đối mặt với thiên nhiên hoàn toàn xa lạ, con người nhỏ bé như hạt bụi, chỉ khi đi sâu vào những nơi không thể tiếp cận, những cảm giác kinh hãi và sợ hãi nguyên thủy nhất từ ​​sâu trong cơ thể mới lần lượt lộ ra.

Kỳ Tư Niên sinh ra ở Thụy Sĩ, thiên đường của các môn thể thao ngoài trời, rất rõ ràng, cái gọi là không giỏi của anh với người Muggle hoàn toàn như Bạch Lãng có chênh lệch cực lớn.

Dọc đường đi anh kiên nhẫn dạy Bạch Lãng cách sử dụng tư thế tốt nhất để leo núi, khi nào nên dừng và nghỉ ngơi, cách giữ cơ bắp thư giãn, thậm chí còn giới thiệu một số thuật ngữ tiếng Đức thông dụng chỉ động vật và thực vật. Cuối cùng, Kỳ Tư Niên tự nhiên đưa tay nắm lấy tay Bạch Lãng, kéo cậu đi lên một con đường núi hơi dốc.

Anh cầm tay Bạch Lãng, lòng bàn tay khô ráo có những vết chai rõ ràng, giống như bàn tay của Bạch Lãng.

Bạch Lãng bận thở mà vẫn không ngừng cười, cậu không còn sức để tập trung vào danh sách phát nhạc nữa, điện thoại cậu tự động nhảy sang bài khác, từ Schubert đến Bach, lại đến Tchaikovsky[2], tất cả đều đến từ nghệ sĩ diễn tấu toàn năng bên cạnh cậu Sean Chyi, như thể một buổi hòa nhạc độc đáo của Kỳ Tư Niên được tổ chức giữa núi và suối.

Đi được một tiếng, đường bắt đầu bằng phẳng, họ đi dọc theo dòng nước chảy tự do về phía hẻm núi, nhìn lên có thể thấy những chấm trắng bạc trên đỉnh núi, chính là băng tuyết vẫn chưa tan chảy.

Kỳ Tư Niên nói: "Trên đỉnh núi có Động Băng Vạn Năm nổi tiếng. Khi thời tiết lạnh giá, những người đam mê địa chất sẽ đến khám phá, họ sẽ đi theo lối vào của hang động vào bên trong núi. Bên trong rất đẹp nhưng lại vô cùng nguy hiểm. Chỗ đó năm nào cũng khiến cảnh sát phải đau đầu."

Bạch Lãng ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi, từ góc độ này, cậu đã có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu ở đó rõ ràng và sáng ngời.

Kỳ Tư Niên vẫn luôn nhìn cậu, hỏi: "Em có muốn đi xem không?"

Bạch Lãng lắc đầu, thành thật nói: "Em không muốn, anh cũng đừng đến đó, có được không ạ?"


Kỳ Tư Niên "Ừ" một tiếng đơn giản, sau đó lại nói thêm: "Thật ngoan."

Bạch Lãng nghỉ ngơi một lát thì đỡ mệt, nghe anh nói vậy thì cậu nhìn qua anh.

Kỳ Tư Niên lấy bình nước ra, cười khẽ: "Chỉ là nghĩ đến Ellen, cậu ấy là...... Bạn của Carl. Cậu ta rất thích đi thám hiểm, có một lần bị nhốt ba ngày trong đó. Là Carl dẫn đội tuần tra lên núi tìm cậu ta."

Bạch Lãng nhấp ngụm nước, cậu không biết Ellen, cũng không tiện để nói gì, nhưng khi nghe lời này, không biết sao cậu lại nhớ đến đêm qua sau khi rời quán bar, Carl ngồi một mình ở quán bar, bóng lưng dưới ánh trăng trông rất buồn bã.

Cậu nói: "Có vẻ như tính cách của họ không hợp nhau lắm, không ngờ lại có thể trở thành bạn bè."

Kỳ Tư Niên im lặng một lát, đột nhiên cười: "Em nói đúng. Có đôi khi, duyên phận giữa người với người lại kỳ diệu như vậy đấy."

Tác giả có lời muốn nói:

Chú thích:

[1]You can tell a lot about a person by what's on their playlist: Lời thoại trong bộ điện ảnh âm nhạc 《Begin Again》.

Chú thích của editor:

[1] Bản Serenade (tiếng Đức: Ständchen) là nhạc khúc thứ tư trong quyển 1 của bộ Schwanengesang (Bài ca thiên nga) của Franz Schubert. Tuyển tập bài hát này được tìm thấy sau khi tác giả đã qua đời. Chiếu theo danh sách tác phẩm của nhà soạn nhạc thì bản nhạc này mang số thứ tự D 957. Franz Liszt là người sau này đã chuyển toàn tác phẩm trong tập Schwanengesang để độc tấu piano. Ludwig Rellstab là người soạn lời.

[2] Pyotr Ilyich Tchaikovsky là một nhà soạn nhạc người Nga thời kỳ Lãng mạn. Ngày nay, các sáng tác của ông đứng vào hàng các tác phẩm cổ điển phổ biến nhất.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui