Cuộc bỏ phiếu diễn ra ngay vào ngày giải cứu Sư Tử. Xử Nữ và Ma Kết, đại diện cho hội học sinh sẽ là người đến nhận kết quả và nếu kết quả không thỏa đáng, cả hai có quyền được nói.
Như dự đoán của Ma Kết, kết quả số phiếu là suýt soát trên 50%. Nhà trường đã rất khôn khéo trong việc dàn dựng nên việc này, vì không đẩy số phiếu của giáo viên lên 100% mà chỉ suýt soát kết quả tiêu chuẩn để bị kỉ luật. Và việc này ngoài việc bị kỉ luật nhẹ ra, không có bất kì hình thức kỉ luật ngoài nào được đưa ra. Đây được coi như là một kết quả tốt với hội học sinh rồi...
"Kết quả đã được đưa ra. Cả hai em có ý kiến gì không?"
Hiệu trưởng nhìn xuống cả hai, từ tốn hỏi.
"Nếu im lặng tức là không phản đối. Vậy, hội học sinh sẽ bị giải tán vào ngày hôm nay."
"THẦY NÓI GÌ CƠ?"
Ở dưới hàng ghế chờ, Thiên Bình đã không dấu được vẻ kinh hãi.
"Em có ý kiến, thưa hội đồng trường."
Xử Nữ giơ tay.
Không khí trở nên im lặng như tờ. Một bên là cả một hội đồng giáo viên, bên còn lại là hai học sinh nhỏ bé. Nhìn thoáng qua, ai cũng có thể thấy rõ sự chênh lệch này.
"Thứ nhất, về khâu kiểm duyệt thực phẩm và khâu dựng trại, hai năm nay kể từ ngày em đảm nhận chức vụ này chưa bao giờ xảy ra lỗi. Sẽ chẳng có ai điên đến mức để xảy ra sai sót trong lễ hội trường cuối cùng mà bản thân tổ chức. Và rõ ràng ngoài vị khách đó ra chẳng ai bị ngộ độc cả. Không phải nhà trường nên điều tra thêm về vụ việc này trước khi đổ hết lên đầu bọn em sao? Thứ hai, hội học sinh không phải năm nay mới có, nó là một truyền thống của nhà trường từ hơn chục năm nay, chiếc khuy cài làm bằng vàng ròng này đã được qua tay biết bao đời hội trưởng và biểu trưng cho ngôi trường này, thầy thực sự muốn dẹp đi mất thứ truyền thống làm nên cốt lõi của nhà trường?"
Xử Nữ bức xúc, cố giữ bình tĩnh để nói thật rành mạch từng chữ.
"Không gì có thể đảm bảo con người ta không mắc sai lầm, em Xử Nữ. Và... dù có là truyền thống của nhà trường, thì nó cũng đã làm hại một cổ đông lớn. Tội lỗi đó có thể xem xét để bị đuổi học, vậy nên hình phạt của các em là quá nhẹ."
"Thầy vẫn chưa trả lời em! Về việc điều tra vụ việc này."
"Chúng ta đã điều tra, nhưng không đem lại bất kì kết quả gì. Vậy nên, ngoài do các em làm việc ẩu, hoàn toàn không có lí do nào khác khiến vụ việc xảy ra nghiêm trọng như vậy."
Ma Kết nãy giờ ngồi nghe cuộc tranh luận, cố gắng tìm lỗ hổng trong lập luận của thầy. Chết tiệt, kẻ từng chiến thắng cả trăm cuộc thi hùng biện, bây giờ lại phải ngồi chịu thua chỉ vì bản thân là học sinh, còn đối tượng là giáo viên?
"Thưa thầy, về vụ việc này rõ ràng có điểm gì đáng ngờ. Trại sập là do bị lỏng ốc vít ở khung chứ không phải do chất lượng khung trại không đảm bảo. Mà nếu như khung trại vốn đã yếu, thì khi trang trí lên nó sẽ sập ngay, vì đồ trang trí nặng. Thế mà trại lại sập vào mãi tận hôm ngày hội trường khai mạc, tức là 1 ngày sau trang trí. Rõ ràng ốc vít chỉ bị nới lỏng ngay lúc đó..."
"Chúng em có ý kiến!"- Bỗng nhiên, từ ngoài cửa phòng, có tiếng nói vọng vào
...
"Bạch Dương, Bảo Bình! Lại đây!"
Song Ngư từ dưới sân trường gọi với lên thư viện tầng hai, thành công thu hút được sự chú ý của hai con người nào đó đang ôm ấp vỗ về nhau trên thư viện. Nghe thấy tiếng gọi, cả hai đỏ mặt thả nhau ra, chạy vội xuống.
"Của em này Bạch Dương. Đem đi xin ý kiến của mọi người về vụ việc lần này."
"Còn đây, Bảo Bình, việc của em là xin biểu quyết của học sinh về hội học sinh."
Song Ngư phát cho cả 2 một tập giấy dày, rồi vỗ vai từng đứa.
"Nghe này, chắc chắn, gần như là 90% việc kỉ luật chính là giải tán hội học sinh. Nên việc duy nhất có thể ngăn cản việc này là dùng học sinh để lấn át giáo viên."
Nói rồi, cô quay người đi, tay cầm chiếc máy ảnh vẫy vẫy:
"Còn phần còn lại, để anh chị giải quyết. Phải để cho các em thấy sự ngầu lòi của hội học sinh chứ!"
...
Sư Tử, thư kí hội học sinh bước vào. Ở trên hàng ghế hội đồng, Nguyệt lão gia thoáng ngạc nhiên, cố gắng che đậy bản mặt khó coi của bản thân bằng cách lấy tay che mặt, giả vờ ho nhẹ. Theo sau là Kim Ngưu và Song Ngư, trên tay cầm một cái máy chiếu và một xấp giấy. Và đi sau cùng, Cự Giải, cầm trên tay một cái túi da nhỏ.
"Thưa hội đồng nhà trường, hội học sinh xin phép được nêu một số ý kiến về vụ việc lần này."
Sư Tử nói một hơi, rồi phẩy tay, ý bảo Song Ngư và Kim Ngưu bật máy chiếu lên.
"Đầu tiên, nói về việc sập trại trước. Đây là hình ảnh Song Ngư đã chụp lại những trại thô, trước khi được trang trí, chỉ có mỗi khung. Đây là khung của cái trại bị sập, và rõ ràng nhìn vào các mối nối, không có vấn đề gì cả. Vậy mà nguyên nhân của việc sập trại là do mối nối, ốc vít lỏng. Nếu ốc vít lỏng, đáng ra trại phải sập khi học sinh trang trí, vì đồ trang trí rất nặng. Điều này chứng tỏ có người nới ốc vít vào thời điểm xảy ra lễ hội trường."
"Ma Kết cũng nói y hệt em, nếu em cho là như vậy, thì ai là người làm? Không để lại bất kì dấu vân tay nào ở mối nối trừ vân tay của học sinh. Và những học sinh có vân tay in trên đấy đều không có mặt ở trại lúc đó."
Một giáo viên điềm tĩnh hỏi. Rõ là không có bằng chứng, ai lại tự nhiên đi phá lễ hội trường bằng cách này chứ.
"Và kể cả coi như là có người làm đi, thì động là cơ là gì? Chắc chắn sẽ không thể là do nhắm vào trường chúng ta."
Song Ngư chuyển slide, là một bức ảnh chụp nhóm học sinh lớp 11-3.
"Thật may, bằng một cách vô tình nào đó, bức ảnh này đã chụp được cả thủ phạm. Thoạt nhìn qua thì đây là một bức ảnh thông thường, nhưng nếu zoom lên, có thể thấy một người đang khom người chỗ khung trại lộ ra. Tuy không thể biết ai là thủ phạm, nhưng chắc chắn ta có thể khẳng định vụ dựng trại này là có người làm, chứ vấn đề không nằm ở hội học sinh."
"Còn về câu chuyện một cổ đông của trường bị ngộ độc, thì đây."
Sư Tử lôi ra trong người một lọ thuốc:
"Đây là một hỗn hợp thuốc, không phải thuốc độc, nhưng được trộn từ nhiều loại thuốc bổ và dược phẩm chức năng khác nhau. Rõ ràng việc trộn nhiều loại như vậy để uống một lượt có thể dẫn đến ngộ độc, nhất là ông ấy dùng thứ hỗn hợp này sau khi ăn. Thứ này chắc chắn không phải thuốc được kê đơn, và không được lưu hành ở bất cứ nhà thuốc nào. Nhiều loại thuốc bổ trộn với nhau như vậy, có khi là hàng tự làm. Và nếu là một viên chức, cổ đông của trường, chắc chắn sẽ không ngu ngốc mà uống hay mua thứ này, trừ khi, nó được người có chức quyền cao hơn tặng cho ông ấy."
"Này này em kia, nãy giờ rõ ràng chỉ là suy luận một chiều của em, cùng với những tấm ảnh không rõ nguồn gốc. Rất có thể chúng còn bị chỉnh sửa? Và hơn hết, cái lọ thuốc em đang cầm trên tay, em có chắc thứ này là của vị cổ đông kia? Nếu nói sai sự thật, hậu quả có thể khó lường hơn bao giờ hết."
Một giáo viên nóng tính nói to, như thể bị chọc vào chỗ ngứa vậy.
"Thầy Bảo nói đúng, tất cả những thứ từ chứng cứ và suy luận của em đều là ngược chiều, không có chút tính xác thực nào. Em nghĩ chúng tôi sẽ ngây thơ và tin vào những lập luận và bằng chứng giả của em sao? Còn đây, đây chính là lời khai của nạn nhân."
Hiệu trưởng đan hai tay vào nhau, nhìn xuống chỗ Sư Tử. Bọn trẻ này đúng là...
"Quán thịt nướng là nơi đầu tiên tôi ghé, trước đó tôi chỉ đi thăm thú các trại mà không ăn gì. Chỉ có quán thịt nướng là quán của lớp con gái tôi, nên tôi mua ủng hộ. Lúc ăn vào thì thấy vị hơi kì, rồi sau đó tôi thấy choáng váng, đau đầu và cảm thấy buồn nôn. Không ngờ mọi chuyện lại ra nông nỗi này."
Bản thu âm được hiệu trưởng đưa lên.
Không công bằng, rõ là không công bằng mà. Một bên thì nắm thóp nạn nhân, cổ đông và nhà trường cùng một thuyền. Một bên thì là tụi học sinh, không chút quyền hành... Ma Kết không ngờ đống bằng chứng bản thân thu thập lại bị Sư Tử tìm ra và dùng để vào chữa, nhưng quả nhiên là không có tác dụng mà. Điên thật, cứ đà này...
"Thôi mất thời gian đi, rõ ràng mọi chuyện đã kết thúc rồi. Hội học sinh, sẽ bị kỉ luật bằng cách giải tán."
Vẫn còn thiếu, thiếu một cái nữa...
"Thưa thầy. Thầy có chắc là thầy muốn dẹp hội học sinh không?"
Ma Kết đứng lên, bất cần cởi khuy cài vàng, thứ mà hội trưởng luôn phải đeo trên ngực.
Được rồi, phải liều một phen thôi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...