1/2 Prince

Ái chà, Long Danh đầu
heo! Ổng làm cái gì vậy, cười với hai chàng kia tới ngốc nghếch như vậy… Ổng không biết ngoại hình hiện tại của ổng sát thương cỡ nào sao? Cứ
đợi đến lúc Tinh Linh và anh bá vương Ác Ma kia tranh nhau ổng, mình
cũng chả thèm cứu ổng nữa đâu.

Á! Quên không giới thiệu bản thân rồi. Tôi là Mẫn Lam Lam, nhưng mọi người gọi tôi là Tiểu Tiểu Lam. Đó
là bởi mẹ tôi tên là Phong Lam, nên mẹ là Tiểu Lam, và vì tôi là con gái mẹ, tôi nghiễm nhiên là Tiểu Tiểu Lam!

Nghĩ tới đây, tôi không
khỏi lắc đầu. Không nói tới khả năng đặt tên của mẹ tôi chán chết, tới
cả bố tôi, Mẫn Cư Văn, vốn luôn được xưng tụng là IQ 200, cũng thất bại
oanh liệt trong vấn đề đặt tên nữa. Nhờ có vậy, dù tôi năm nay đã 15
tuổi rồi, tôi vẫn bị gọi là Tiểu Tiểu Lam*.

(*Tiểu Tiểu Lam:
“tiểu” là nhỏ. Tiểu Tiểu Lam nghĩa là Bé Lam, Lam nho nhỏ. Ngoài ra, chữ “tiểu” còn để gọi tên thân mật trong tiếng Hoa. – nhóm PR)

Tôi
nhỏ cỡ nào á? Dù gì thì tôi cũng bự hơn mẹ tôi nhé – Tôi cup A nhé! Thấy trai đẹp yêu tinh thanh tú và trai đẹp Ma tộc lạnh lùng kia lại lờ phắt một thiếu nữ trăng tròn như tôi mà đổ đứ đừ Long Danh đúng là làm tôi
thể chịu được mà… ghen tức! Nghĩ tới đây, tôi bực dọc hét lên, “Đi thôi, Long Danh đồ đầu heo.”

Long Danh quay đầu nhìn tôi, cùng với
gương mặt thiên thần xinh đẹp chết người kia, ổng ngây thơ nói, “Được
rồi, đi thì đi! Mày không cần phải dữ dằn vậy chứ!”

“Anh phải dịu dàng với con gái chứ,” Tinh Linh dùng giọng khó chịu giảng dạy tôi, kể
cả trai đẹp ma tộc cũng lạnh lùng lườm tôi mới sợ!

“Gái” thật là tui đây này! Tôi đau đớn tham thầm trong lòng, hú hu! Tôi cũng muốn được trai đẹp bảo vệ!

“Tại sao hai người lại bị kẹt ở đây?” Tôi hỏi, cảm thấy có chút kì quái.
Chẳng lẽ cả hai người dắt nhau trốn tới đây? Không, không, không thể
nào. Hai trai đẹp này nhất định không thể nào… Bọn họ cư xử tử tế với
Long Danh thiên thần ngực khủng thế này cơ mà, không thể là gay được,
phải không?

Yêu tinh và ma nhân đều có vẻ muốn nói mà nói không
nên lời. Mất một lúc thật lâu, bọn họ cứ lẩm bà lẩm bẩm, mấp máy mãi rồi lại thôi, không thốt ra được tiếng nào. Tới lúc ấy, Long Danh mới khó
chịu nói, “Tiểu Tiểu Lam, ai cũng có bí mật cả. Mày mắc gì đục khoét
chuyện nhà người ta?”

Em tò mò em mới hỏi thôi mà!

Tôi ấm
ức chu mỏ theo ba người kia về làng. Trên đường đi, tôi thấy Tinh Linh
và Thập Tam Ác Ma cẩn thận mở đường cho Long Danh, ẩy tán cây đi lại
trải áo xuống đất, như thể bọn họ sợ Long Danh sẽ giẫm lên bùn vậy.
Nhưng tôi đang định bước lên tấm áo, Ác Ma lạnh lùng giật ngay lại, suýt làm tôi ngã đập mặt xuống bùn!

Sao lại phân biệt đối xử như vậy? Tôi khóc không ra nước mắt.

Khi tôi và Long Danh dẫn Tinh Linh và Ác Ma về làng, chúng tôi thấy tất cả
dân làng đều bồn chồn đứng đợi ở cổng làng. Thấy bốn người chúng tôi,
tất cả bọn họ đều reo hò mừng rỡ.

Trưởng làng là mừng nhất bọn, lão còn vừa vỗ vỗ lưng Tinh Linh và Ác Ma vừa nghẹn ngào nói, “Tạ ơn trời đất hai con đều ổn.”

“Hai anh đúng là thân với dân làng quá nhỉ,” Tôi ngạc nhiên nói.

Nghe vậy, Tinh Linh, và cả Thập Tam Ác Ma lạnh lùng cũng ngượng ngùng cười.

“Được rồi, mọi người đừng kích động nữa. Hai đứa chúng nó vẫn sẽ đi tới Vô
Ngân Thành cùng Long Danh và Tiểu Tiểu Lam,” Trưởng làng vừa lau nước
mắt vừa ngăn đám người phấn khích chạy tới chỗ chúng tôi.

Trưởng
làng quay đầu lại nhìn bốn chúng tôi rồi vui vẻ nói, “Các con đều phải
cẩn thận nhé, đường tới Vô Ngân Thành sẽ không bình yên chút nào đâu. Vô Ngân Thành cũng không phải là nơi để chủ quan. Tất cả tụi bây phải giúp đỡ lẫn nhau, hợp tác với nhau, không được cãi nhau đâu đấy.”

Bốn chúng tôi cùng gật đầu.

“Này! Mua thêm ít dược trước khi đi đi. Cuối cùng cũng tống khứ được anh, tôi đặc biệt giảm giá 20% nhé,” Cô ả NPC ở hiệu thuốc trong làng nói. Cô ta còn ôm trong tay một đống hồng dược lam dược và đeo một vẻ mặt rõ ràng
là muốn nói ‘cuốn-xéo-khỏi-đây-đi-tụi-ăn-tàn-phá-hại’.

“Thái độ
gì thế hả? Dù sao tôi cũng thường xuyên ghé tiệm chị như vậy, chị vẫn
muốn đuổi chúng tôi ác thế sao?” Tôi đanh đá đáp lại, nhất là khi thấy
Long Danh đang từ biệt đám trưởng làng, NPC tiệm vũ khí, NPC chuyển
chức. Tất cả bọn họ đều đeo vẻ mặt đau buồn bịn rịn không nỡ rời xa ảnh. Sao với tôi lại chỉ thế này?

“Hừ! Lần nào anh tới, anh cũng làm
đủ trò kì kèo mặc cả. Tôi chỉ có quá mong đợi cái loại khách hàng như
anh cút đi cho khuất mắt tôi,” cô ả NPC cự lại, vẻ mặt đầy khinh khi.

“Ồ? Cái hạng NPC lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ với khách như chị tôi cũng
chả thiết gặp nữa nhá!” Tôi cũng hung hăng đáp trả, không quên bật ngón
tay dài nhất trên bàn tay lên.

Mặt cô ả NPC đỏ lựng lên, vung tay một cái quăng hết đống hồng dược lam dược về phía tôi, quát lên, “Cút
cút cút! Biến đi càng xa càng tốt, đừng có quay lại đây nữa.”

Dứt lời, cô cả NPC quay người giận dữ bỏ đi.

“Làm gì phải đanh đá dữ vậy,” Tôi bực mình lẩm bẩm. Cùng lúc đó, tôi cũng
không chắc lắm có phải mới nãy mắt cô nàng hơi đỏ lên không…

Ngay sau đó, trưởng làng bước qua, sau khi thở một hơi thật dài và to, lão
lắc lắc đầu nói, “Nghiệt duyên, đúng là nghiệt duyên!”

Tôi bước về phía Long Danh.

“Long Danh, tạm biệt xong chưa? Đi thôi.”

“Khụ, khụ,” Trưởng làng húng hắng ho và chớp mắt một cái đã đứng giữa tôi và
Long Danh. Nhìn xa xăm đâu đó, lão nói, “Tình yêu quả là một thứ không
có lí lẽ, bây nói có phải không?”

“Chắc vậy!” Tôi cáu kỉnh đáp.
Lão trưởng làng chết tiệt này chắc chắn đã biết tôi đang trăng tròn mười lăm mà chẳng có mống bạn trai nào, thế nên lão cứ móc mỉa tôi suốt.
Nghĩ vậy, tôi lặp lại, lần này giọng còn bực bội hơn, “Đi thôi, Long
Danh.”

Long Danh gật đầu rồi đi theo tôi, cùng với Tinh Linh và Thập Tam Ác Ma, bốn người chúng tôi chuẩn bị lên đường.

“Đợi chút!” Trưởng làng đột nhiên tức khí gào lên.

Bốn người chúng tôi đứng sững nửa đường, và cùng một lúc, bốn cái đầu bối rối quay lại.

“Con không nhận ra tấm lòng của con bé cho con sao?” Trưởng làng khó tin hỏi.

Một vẻ giật mình hiểu ra lướt qua mặt tôi. Hóa ra trưởng làng tính nói chuyện này! Tôi lập tức ra vẻ thấu hiểu.

“Đương nhiên con nhận ra chứ. Mặc dù cô ta và con có chút khác biệt, con vẫn hiểu tấm lòng của cô ấy mà.”

Mặt mọi người đều lộ vẻ “ồ-hóa-ra-bây-cũng-hiểu-được-cơ-à”.

Tôi nâng một mớ dược lên, “Cô ta thực ra rất tốt bụng. Biết con đã ở với cô ta nguyên tháng, cô ta còn tặng con đống dược này miễn phí. Cô ta tính
tình nóng nảy không ra gì thật đấy, nhưng vẫn còn đạo đức nghề nghiệp.”


Mọi người ngã ngửa. Long Dương còn nửa khóc nửa mếu xin lỗi mọi người. “Con rất xin lỗi. Là lỗi của con không dạy dỗ nó tử tế.”

Sau khi Long Danh xin lỗi mọi người, ảnh túm gáy áo tôi và lôi tôi ra khỏi
làng cùng với Tinh Linh và Thập Tam Ác Ma, cả hai đang lộ vẻ mặt không
thể tin nổi, đằng sau. Nhưng dù sao tôi vẫn không hiểu nổi.

Rốt cuộc tôi nói sai chỗ nào chứ?

“Tiểu Tiểu Lam, anh không nhất thiết phải mang theo nheo nhóc một đám dược
lỉnh kỉnh đâu. Chúng ta có Long Danh làm tế ti rồi mà.” Tinh Linh thiện
chí gợi ý.

Tôi liếc vẻ mặt ngây thơ vô tội của Long Danh một cái, không khỏi nhớ lại bao lần tôi liều cái mạng nhỏ này luyện cấp như
điên, lúc nào cũng có một thiên thần nào đó nằm ngủ tới nhỏ dãi tùm lum
dưới bóng cây. Tôi chia mấy bình hồng dược lam dược cho Tinh Linh và
Thập Tam Ác Ma. Tôi nói với hai kẻ còn chưa hiểu chuyện kia, “Tin tôi
đi, cứ cầm mấy cái này là hơn.”

Mấy ngày sau đó, tôi cảm thấy cực kì cảm kích khi có thêm hai người Tinh Linh và Thập Tam Ác Ma trong
đội, mặc dù người sau lúc nào mặt cũng khó đăm đăm, như thể có kẻ quỵt
ổng triệu đô vậy. Quả nhiên, lực chiến đấu tăng khiến cấp bậc của đội
cũng tăng như chớp giật.

Bất cứ khi nào có quái vật tiếp cận
chúng tôi, tôi lập tức chạy thẳng lên đằng trước đánh trả, Tinh Linh bắn tên đằng sau tôi giúp tôi diệt mấy con quái xung quanh. Thập Tam Ác Ma
thì đứng cạnh Long Danh, đóng đông tất cả con quái nào đến gần, và khi
tình hình trận tiền trở tệ, Băng Tiễn Trận biến đổi khôn lường của Thập
Tam Ác Ma, cái chiêu thức mà tôi vừa yêu vừa hận, lại càng tỏ ra thiết
yếu hơn. Tôi chỉ mong đám băng tiễn đó không nhằm mông tôi bắn tới lần
nữa.

Cái gì? Tế ti làm gì à?

Long Danh đương nhiên là làm
đúng chức trách tế ti của ổng rồi. Đương lúc đánh nhau, ổng có nhiệm vụ
ngủ khì, còn đánh nhau xong thì ổng thuận tiện thức dậy, ăn uống, rồi
tận trách làm việc bằng cách tung vài chú hồi sức lên người chúng tôi.

Tế ti đúng là nghề tốt mà! Tôi nghĩ thầm, nghiến răng nghiến lợi.

“Thấy chưa, tôi đã bảo các anh cứ cầm dược cho chắc mà,” Tôi đứng một bên nhắc hai người, và hai kẻ kia cũng gật đầu lia lịa.

“Đi lại nhiều mệt muốn chết,” Long Danh vặn vẹo vươn người, rồi thư thái
nằm xuống cái võng Tinh Linh và Thập Tam Ác Ma đã làm cho ổng, bên cạnh
còn có cả hoa quả và thức uống.

Tôi cầm một cây rìu rỉ sét, rồi
điên cuồng phẫn nộ chặt một cái cây. Thập Tam Ác Ma đi qua tôi và lạnh
lùng nói, “Chiến sĩ, khi nào chặt xong củi để nhóm lửa, đừng quên dựng
lều.”

Nói đoạn, anh ta cầm theo một quả dừa mới hái, còn cắm cả
ống mút, rồi đi lại gần Long Danh, có vẻ gì rất ngượng ngùng đặt nó cạnh tay Long Danh.

Sao lại phân biệt đối xử như vậy chứ? Long Danh
chết tiệt. Long Danh ngu ngốc, còn dám cướp cả anh đẹp trai lạnh lùng
trầm tĩnh đúng kiểu tôi kết nhất nữa chứ. Tôi múa cây rìu đầy bạo lực,
tưởng tượng thân cây trước mặt tôi biến thành khuôn mặt thiên thần mắc
dịch của Long Danh, rồi đâm chặt nó thành ngàn mảnh nhỏ, kết thúc đời
bạn cây kia.

Sau khi chẻ xong củi đốt, tôi quăng cây rìu xuống và đi dựng lều, trong lòng vô cùng căm tức. Khi tôi đi qua võng của Long
Danh, tôi còn không quên trừng mắt lườm ổng một cái nảy lửa.

“Tinh Linh nói phải dựng hai lều. Một lều cho anh dùng riêng, cái còn lại ba người dùng chung,” Long Danh cười toe toét nói.

Tôi bất mãn gào lên, “Tại sao lúc nào anh cũng có lều riêng vậy?”

“Sao? Không vừa lòng hả?” Nụ cười của Long Danh càng trở nên đê tiện. “Được
ngủ với hai anh đẹp trai là cơ hội hiếm có đó, mày còn muốn cơ hội trời
cho này vuột khỏi tay sao?”

À đúng rồi! Như thể đột nhiên bị sét
đánh trúng người, tôi nhận ra mình có thể ngủ cùng yêu tinh thanh tú và
ma nhân đẹp trai, Chuyện-chuyện này quả là thèm nhỏ dãi mà.

Nghĩ
tới đây, tôi vui vẻ chuyển bị tới bên hồ nước dựng hai cái lều, kể cả nụ cười đê tiện của Long Danh cũng không phá hỏng được tâm trạng tôi nữa.

Tôi bắt đầu vui vẻ dựng lều. Đầu tiên, dựng khung chính…

Xoạt!

Tôi tiếp tục công việc dựng lều vui vẻ. Kế tới, ném vải lên trên.

Xoạt xoạt xoạt!

Tôi tiếp tục vui vẻ dựng lều cho tôi và hai anh đẹp trai. Giờ tất cả những
gì cần làm là đóng đinh bốn góc lều lại, xong là có thể ngủ rồi!

“Này đồ đần! Điếc rồi hả?” Một thiên thần, một ma nhân và một yêu tinh cùng lúc thét lên.

“Cái gì?” Tôi nhìn ba người kia, không hiểu tại sao bọn họ bỗng nhiên lại
gào lên chửi tôi điếc. Dù sao tôi cũng đang làm hết sức để dựng lều mà!

“Nhìn đằng sau kìa!” Long Danh hét lên khi ổng chỉ ra sau tôi, mắt ổng muốn lộn tròng.

Đằng sau? Chẳng phải sau tôi là cái hồ sao? Thế thì có gì mà xem? Chẳng lẽ
nào trong hồ lại có cá mập? Cực kì khó hiểu, tôi quay lại đằng sau.

Theo như kiến thức sinh học còm cõi của tôi, nếu có cá mập nhảy khỏi hồ
nước, đó nhất định là một hiện tượng kì khôi và dị thường. Tuy nhiên,
nếu là con trai trồi lên khỏi mặt hồ thì vẫn có khả năng. Theo dòng
lô-gích này, tôi lẽ ra phải ngạc nhiên khi thấy một con cá mập hơn là
con trai… Nhưng lúc bấy giờ, tình hình lại hoàn toàn ngược lại. Tôi thấy một con trai, hơn nữa, so với nhìn thấy cá mập thì tôi còn kinh ngạc
hơn gấp trăm lần.

Cực kì khó khăn tôi mới lấy được giọng và lập tức gào lên, “Uầy, trai gì to quá!”

Một con trai còn to hơn con người, còn sống nhăn và đang đứng… nói đúng hơn là đang trôi dập dềnh trên mặt hồ.

“Cái đó không phải chuyện chính! Nhìn đi, nhìn đi! Nó có mắt thật kìa,” Long Danh gần như sắp hóa điên gào lên.

“Uầy!”

Tôi nhìn kĩ hơn và phía trên lớp thịt hồng hào cực kì đàn hồi của con trai
kia là hai con mắt to như hai quả dưa vàng. Tôi vẻ mặt cực kì nghiêm
túc, nói, “Bình thường lúc mẹ nấu ăn em cũng không để ý xem trai có mắt
hay không. Giờ em biết rồi – hóa ra con trai có mắt thật.”

“Trai… có mắt à?” Tinh Linh và Thập Tam Ác Ma cũng quay ra hỏi nhau.

“Đương nhiên là không rồi!” Long Danh tức tới khùng gào lên, miệng ổng há rộng còn mái tóc vàng óng thì tán loạn, dọa cho hai gã kia chết đứng trố mắt nhìn ổng.

Đột nhiên cảnh tượng rơi vào im lặng, thiên sứ nổi
khùng cuối cùng cũng phát hiện ra ổng mất hình tượng. Ổng quay người
lại, phủ chút phấn “Sa Tuyên”* rồi dịu dàng chỉnh tóc lại như ban đầu.

Rồi ổng lại quay đầu, trưng ra bộ mặt thiên thần thơ ngây nói, “Em muốn
ăn thịt trai!”

(*Sa Tuyên: một nhãn hiệu mĩ phẩm. – nhóm PR)

Long Danh giương đôi mắt lấp lánh long lanh nước của ổng hồi lâu, xua hai
trai đẹp động cựa. Tinh Linh và Ác Ma lập tức đầu hàng; một kẻ thì nâng
cung tên, người còn lại giơ pháp trượng, hai người kia tỏa ra sát khí
nói thật rõ ràng, “Giai nhân muốn ăn gì, chúng anh cũng liều hết thân
mình mang về cho em!”

Tuy nhiên, tôi chẳng hiểu sao, kể cả tôi,
đứa cũng rất thích ăn trai, lại chẳng dám sớ rớ cái con trai này chút
nào. Tôi không khỏi cảm thấy con trai này không phải loại trai bình
thường, một luồng khí tức thoắt ẩn thoắt hiện đầy nguy hiểm tỏa ra từ
người nó…

Tôi không hiểu tại sao, nhưng từ khi còn bé, mẹ luôn dạy tôi điều này: “Đừng có ăn đồ tầm bậy tầm bạ có mắt!”

Chính vì thế, nên lần nào ăn cá ở nhà, mẹ cũng móc mắt nó ra trước. Lẽ tất
nhiên, tôi cũng không dám ăn cái thứ gì có mắt – chưa nói cái con trai
có hai mắt to như hai quả dưa vàng trước mặt tôi này.

“Đỡ chiêu Ngũ Liên Tiễn này đi!”

Trước ánh nhìn của giai nhân, sức tấn công của Tinh Linh tăng vụt lên 200% và anh ta bắn ra một lúc 5 mũi tên, từng mũi một nhắm thẳng con trai mà
nhào tới. Nhưng, quả như đã định, con trai kia không phải trai thường.
Nó đóng vỏ lại, và tấm vỏ cứng của nó dễ dàng đánh bật 5 mũi tên trở
lại. Sau khi chắn được tên, con trai lại mở vỏ ra, hai mắt to thô lố
nhìn thẳng vào Tinh Linh như thể cười nhạo uy lực vô dụng đám tên của
Tinh Linh.

Thấy vậy, Tinh Linh dùng cả hai tay che mặt lại và quỳ sụp xuống. Nghe tiếng lẩm bẩm của anh ta, có lẽ anh ta đang hối hận
mình đã tiếc tiền mà không mua Khổng Tước Tiễn, vân vân và vân vân.

“Hừ! Ta sẽ nấu chín mi! Thuật Hỏa Cầu!”

Ma pháp sư giơ cao pháp trượng, và chỉ trong nháy mắt, mười quả cầu lửa
lao về phía con trai. Khi tôi sắp được chứng kiến món trai chín nhừ, con trai đột nhiên nhảy lên, tránh được tất cả cầu lửa, và quạt vỏ một cái, nó có vẻ đã nuốt sống Thập Tam Ác Ma, người vẫn đứng bên bờ hồ nãy giờ.

Nuốt xong Thập Tam Ác Ma, con trai vẫn có vẻ chưa hết thèm thuồng, nó lăn
ngay tới cạnh Tinh Linh mảnh mai, và dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nuốt trọn lấy anh ta luôn. Long Danh và tôi, vẫn đứng một bên nãy
giờ, đều sợ hết hồn hết vía; lúc bấy giờ chúng tôi mới biết loài trai ăn thịt người có thật trên đời! Mẹ mình hóa ra nói đúng; cái gì có mắt bên trên thì không được ăn bậy ăn bạ!

Lúc này, con trai lại bắt đầu
động thái kì lạ, dùng hết sức của nó nhảy lên nhảy xuống, sang trái sang phải, có lúc còn quay một cú 720 độ. Tôi vừa xem, mắt tôi cũng bắt đầu
quay loạn lên – hơn nữa, tôi không biết có phải mình tưởng tượng ra
không, nhưng tôi nghĩ mình nghe thấy tiếng gào như thể “Cứu với!” phát
ra từ trong con trai.

Mất một khoảng thời gian thật lâu, con trai hé mở vỏ và nhả hai kẻ ra ngoài. Bọn họ trông đều đáng thương tới không dám nhìn; Tinh Linh và Thập Tam Ác Ma đều trông như thể bã trái cây bị
đùn khỏi máy ép rồi bị đổ toẹt xuống đất. Cả hai không chỉ mềm nhũn nằm
vật dưới đất, còn hoàn toàn bị đánh cho dậy không nổi.

Con trai
dùng cặp mắt bự chảng nhìn thẳng vào Tinh Linh và Thập Tam Ác Ma, và đâu đó giữa con trai vang lên một câu, “Các người kì thị loài trai à?”

Cả Long Danh và tôi đều trợn mắt lên nhìn. Không thể nào… Chẳng lẽ nào con trai này không chỉ to tổ bố, có mắt và sức mạnh kinh hồn, mà nó còn
biết nói?

Thấy Tinh Linh và Thập Tam Ác Ma không phản ứng gì hết, con trai lại tới gần bọn họ, và nhắc lại, lần này lớn giọng hơn, ”Các
người kì thị loài trai à?”

“Này, An Thụy! Theo ông đây thấy thì
hai nhãi đó không còn đủ sức để kì thị loài trai nữa đâu,” Một giọng nam trầm thấp cười lớn nói ra sự thật kia.

Tôi lập tức quay về hướng giọng nói phát ra. Một gã cơ bắp cuồn cuộn rất ngầu, đầu húi cua đang
thoải mái ngồi trên một chạc cây, vẻ mặt vui thích như thể gã ta đang
rất sung sướng thấy chúng tôi khổ sở.

Nghe thấy lời gã đầu húi
cua, con trai cúi người nhìn thật kĩ Tinh Linh và Thập Tam Ác Ma, và chỉ sau khi chắc chắn cả hai đã ngất lịm rồi nó mới ngẩng đầu đáp, “Tây Môn Phong, anh đến muộn.”

“Này này, là lỗi của mày lần trước đá ông
đi xa quá đấy chứ. Mầy không biết tốn bao công mới cuốc bộ về đây nổi
sao? Nếu không phải lần đầu bị mày đá bay ông đã học được kỹ năng tiếp
đất kiểu pa-ra-bôn, ông đây đã bị dập thành một đống thịt nát rồi. Nếu
không phải vậy, ai mà biết ông đây đã bỏ mạng bao lần chứ!” Tây Môn
Phong bất mãn rống to.

“Là do Tây Môn Phong muốn đi theo An Thụy mà.”

“Câm đi! Nhãi Vương Tử lâu lắm rồi không xuất hiện, ông đây còn biết đi theo ai ngoài mày?” Gã đầu húi cua nhảy xuống khỏi chạc cây, đi tới trước
con trai, lại còn ngả ngớn dựa vào vỏ trai.

Vương Tử?

Long Danh và tôi đưa mắt nhìn nhau, rồi tôi lập tức lao về phía gã đầu húi cua, vội hỏi, “Anh biết Vương Tử sao?”

Tây Môn Phong có vẻ kinh ngạc, rồi ưỡn ngực nói, “Chứ gì nữa bây. Ông đây
đương nhiên là biết Vương Tử. Ông đây biết nhãi đó hơn mười năm rồi chứ
lị.”

Long Danh và tôi cùng có vẻ mặt khó hiểu, và Long Danh còn
kéo tôi qua một bên thì thầm vào tai tôi, “Gã ta nói đã biết Vương Tử
hơn mười năm rồi. Nếu đã vậy, gã tên Tây Môn Phong đó nhất định cũng là
NPC.”

Tôi mở lớn mắt. “Thật sao? Gã ta nhìn đâu giống NPC.”

Long Danh đảo mắt khinh thường. “Có NPC nào ở đây cư xử như NPC đâu chứ?”

Tôi cắn cắn ngón tay cái và nhớ lại cô ả hiệu thuốc ngày nào cũng cãi cọ
với tôi, NPC chuyển chức còn cho phép tôi mặc cả yêu cầu nhiệm vụ chuyển chức, Võ Đại Lang giữ tiệm vũ khí lúc làm việc còn ngủ tới chảy dãi, vũ khí mất cũng chả biết. Tôi lắc lắc đầu. “Chả có ai hết.”

“Anh
nghĩ gã ta nhất định là một nhân vật trong cốt truyện của game.” Long
Danh hưng phấn nói tiếp, “Không phải tất cả các game đều vậy sao? Đầu
tiên, phải tìm ra nhân vật then chốt để mở tình huống truyện. Chỉ sau đó mới có thể đánh nhau với trùm cuối.”

Tôi đột nhiên hiểu ra, tôi cũng phấn khích. Nếu đã vậy, chúng tôi cũng tới gần tới chỗ tìm được Vương Tử rồi.

Long Danh nở một nụ cười tươi thắng lợi, bước về phía Tây Môn Phong, với
khuôn mặt thiên thần, ổng hỏi, “Ngài Tây Môn Phong phải không? Cho hỏi
một chút, các ngài tính đi đâu?”

Thấy gương mặt thiên thần của
Long Danh, Tây Môn Phong cũng không nhịn được nuốt nước miếng mấy cái
mới nói, “Ông đây đi tìm người.”

“Tìm người?” Vẻ hưng phấn lướt qua mắt Long Danh, “Tụi em có thể đi cùng ngài không?”


Tây Môn Phong thờ ơ nhún vai rồi đáp, “Ta thấy chả sao. Nếu em gái nhỏ muốn đi theo thì cứ theo.”

Nghe được lời đáp của Tây Môn Phong, Long Danh quay lại làm dấu chiến thắng với tôi…

Là đứa nào, mới mấy tuần trước, còn thề lấy để là thà chết chứ không dùng sắc dụ trai thế…?

“Nếu hai đứa bây muốn đi thì trèo lên đi. Tiện thể vác hai đống sền sệt kia lên luôn đi,” Tây Môn Phong nói.

Trèo lên? Lên cái gì? Khi tôi nhìn con trai to biến thành con trai
khổngggggg lồ, câu hỏi trong đầu này của tôi liền bay biến sạch. Rồi tôi thấy Tây Môn Phong nằm thoải mái trên lớp thịt trai, cứ như thể lớp
thịt đó là đệm nước trong mơ không bằng, gã ta còn bắt đầu ngáy mới sợ.

“Chúng ta thật sự phải… cưỡi trai à?” Tôi nghi hoặc hỏi Long Danh.

“Con trai này còn biết nói cơ mà. Cưỡi nó thì có gì to tát chứ,” Long Danh đáp, giọng nói như thể cố lắm mới bình tĩnh được.

“Nhưng mới nãy Tinh Linh và Thập Tam Ác Ma bị thảy vào rồi thảy ra thành thạch nhũn mà.” Tôi có chút hãi hồn nhìn Tinh Linh và Thập Tam Ác Ma vẫn còn
nằm bất tỉnh nhân sự.

“Đó là bởi bọn họ chọc giận con trai. Đừng
lo, chúng mình không bị biến thành thạch nhũn đâu.” Nói đoạn, Long Danh
trèo lên con trai, nằm trên lớp thịt và kêu một tiếng thật thoải mái.
“Mềm quá đi. Nằm lên sướng lắm.”

Thấy Long Danh đã làm tới, tôi
cũng chỉ còn nước tay trái cắp Tinh Linh tay phải quặp Thập Tam Ác Ma
(Tôi thề tôi không có lợi dụng sàm sỡ bọn họ; nhưng mà khó tránh chạm
vào eo ngực người khác khi vác họ lắm á!) rồi nhảy lên con trai, khiến
lớp thịt rúng động. Sau khi đặt hai trai đẹp hai bên người tôi, tôi
thoải mái nằm giữa hai bọn họ, trên mặt nở nụ cười cực kì mãn nguyện.

Con trai chậm rãi đóng vỏ lại, và tôi đột nhiên có cảm giác thật phấn khích như kiểu được ngồi lên tàu lượn, cần an toàn đã buông, chuẩn bị phóng
đi, Lúc này, giọng Tây Môn Phong đột nhiên trôi tới. “À đúng rồi, ông
đây quên không bảo bọn bây. Mấy bây lúc đầu cưỡi An Thụy sẽ không quen
lắm, nhưng sẽ mau quen thôi.”

Dứt lời, Tây Môn Phong đặt hai tay sau đầu, không nói gì nữa, tiếp tục ngáy khò khò.

Không quen?

Trước khi tôi kịp nghĩ thêm về từ này, con trai đột nhiên bật thẳng dậy. Đúng rồi đó, nó bật thẳng đứng lên đó. Mọi người chắc cũng tưởng tượng ra,
tất cả những kẻ vốn đang nằm trên lớp thịt trai chúng tôi tất nhiên là
lộn nhào lộn nhào tới khi đập người vào tới đáy, ngực người này ép vào
lưng người kia… Bộ ngực cup D của Long Danh đâm sầm vào lưng tôi, ngực
tôi cũng đồng thời ép vào lưng kẻ khác – cũng không biết là lưng Tinh
Linh hay Ác Ma.

“Long Danh… em đau chết mất,” Tôi gần như thở hết nổi nói.

“Hự…” Long Danh phát ra một tiếng kêu không biết thế nào.

“Sao thế, Long Danh? Nếu anh bị thương thì tự hồi máu cho mình đi,” Tôi có
chút vội vã nhắc ổng. Dù gì ổng cũng là tế ti mà. Ổng chẳng lẽ lại lười
tới độ chưa kịp hồi máu đã tèo rồi sao.

“Anh, anh nghĩ anh nổ ngực rồi…”

“…Đừng lo, cho dù có nổ thật, cũng là game online thôi mà. Anh hồi máu là chúng lại như cũ thôi.”

“Khỏi đi, cho anh ra ngoài.”

Sau khi Tinh Linh và Thập Tam Ác Ma tỉnh dậy (thật ra, chỉ vài giây sau khi ngực Long Danh nổ), bọn họ liên tục điên cuồng cố gắng ra khỏi con
trai, không ngừng bẩy vỏ trai ra, mặc dù hầu hết thời gian bọn họ bị
quăng lồng lộn lên trần vỏ trai bởi động tác mạnh bạo của con trai.

“Em sẽ không dùng máy xay sinh tố nữa,” Tôi nức nở. “Em đã thấu hiểu nỗi đau của táo và cam rồi.”

“Hồi máu, hồi…”

Long Danh liên tục niệm chú trị thương, cái này nối cái kia, bởi ba đồng đội của ổng không ngừng mất máu. Tinh Linh, HP thấp tới thảm thương, nửa
sống nửa chết luôn, cũng may nhờ có chú trị thương của Long Danh nên anh ta mới giữ được chút hơi tàn. Hơn nữa là, giờ thân hình con trai xóc
lên xóc xuống, xóc trái xóc phải nhưng trà sữa trân châu lắc, điểm khác
biệt duy nhất là thứ bị lắc không phải là trà sữa trân châu, mà là một
đám “nước dưa hấu” đỏ tươi. Trong ba người chúng tôi, chỉ có chiến sĩ
loài người, kẻ mạnh nhất – chính là tui đó! và có nhiều HP nhất là còn
có tí sức để nhìn xung quanh.

Tôi ngạc nhiên quá đỗi khi thấy Tây Môn Phong vẫn thản nhiên ngủ khì, lại còn ngáy ngon lành trong cái
‘bình lắc nước dưa hấu’ này. Phòng ngự của gã này rốt cuộc cao tới mức
nào? Hay tại da gã quá dày?

“Tây Môn Phong, tới nơi rồi,” An Thụy nói.

Lạ quá. Tây Môn Phong, mặc kệ trận quay cuồng loạn cào cào kia, vẫn ngủ
không biết trời trăng gì, mà lại vì một câu này của con trai mà tỉnh dậy ngay. Gã ta còn vươn người duỗi chân tay và chậm rãi mở vỏ trai ra,
khiến những tia sáng luồn vào. Tây Môn Phong mở đường ra khỏi con trai
và chúng tôi cũng nhào ra, run rẩy như điên.

Tôi còn đang tính
hỏi Tây Môn Phong Vương Tử đang ở đâu thì tôi thấy một cảnh tượng kì
quái diễn ra. Quả đầu húi cua của Tây Môn Phong đột nhiên mỗi lúc một
dài ra, cuối cùng biến thành một mái tóc đen như lông quạ thả tới ngang
hông. Tôi đưa mắt nhìn theo, và khi ánh nhìn chạm tới vòng eo, tôi đột
nhiên nhận ra vòng eo mảnh dẻ thanh thoát đó nhất định không thể nào là
của một gã đàn ông lực lưỡng được, đừng nói tới đôi cánh tay thon, và
đôi chân dài thon thả tuyệt đẹp nữa chứ…

“Tới nơi rồi.”

Tây Môn Phong quay người lại, một thiếu nữ xinh đẹp khỏe khoắn đứng trước
mặt chúng tôi. Cô ả chống tay lên hông và dùng điệu bộ thô lỗ cực kì
không hợp vẻ ngoài nói, “Mau lên, ông đây vẫn còn phải tìm một kẻ cực kì phiền phức. Mẹ nó chứ, nhãi con xinh xắn đó làm bố chuốc bao phiền
toái.”

“Nhưng anh… anh,” Tôi lắp bắp, nói không thành lời.

Tây Môn Phong nhìn bản thân, rồi thờ ơ phẩy tay, nhạt nhẽo giải thích, “Ông đây sáng làm đàn bà tối làm đàn ông. Đã hiểu chưa? Ông đây phắn đây.
Tụi bây có muốn theo không thì tùy tụi bây.”

Chúng tôi thấy Tây
Môn Phong đã quay người vội đi ngay, chẳng đợi chúng tôi có thời gian
hỏi han gì thêm. Chúng tôi nhanh chóng đuổi theo gã, và Tinh Linh hoài
nghi nỏi tôi, “Chúng ta đi đâu đây?”

“Tôi cũng không biết,” Tôi dang hai tay, thành thật nói, “Tôi còn chả biết chỗ này là chỗ nào.”

Thoáng sau, một thành phố xuất hiện trước mắt chúng tôi. Quy mô vô cùng rộng
lớn, không thể so sánh với làng nhỏ mà số người chơi với NPC có thể đếm
bằng hai bàn tay của chúng tôi được.

Nhưng điều kì dị là, cổng
thành lại treo xiêu vẹo, dây leo mọc đầy. Bụi bám khắp nơi như một tấm
chăn mỏng, hai bên đường có rất nhiều mộc tinh quái lạ. Nếu tôi không
phải hoàn toàn chắc chắn mình đang chơi game nào, tôi nhất định sẽ nghĩ
mình đang chơi game nhập vai Ninh Thái Thần đứng trước miếu Nam Nhược,
chuẩn bị liều mình đánh tới chết để tìm thụ yêu Lão Lão*.

(*Ninh
Thái Thần… Lão Lão: dựa trên một truyện trong Liêu Trai Chí Dị của Bồ
Tùng Linh. Anh thư sinh tên Ninh Thái Thần tới miếu Nam Nhược đánh yêu
Lão Lão để cứu nàng Nhiếp Tiểu Thiến. – nhóm PR)

“Đây là thành phố ma sao?”

Long Danh, mặt khác lại mở to mắt xem xét cảnh tượng chung quanh. Với cái
thằng suốt ngày chơi mấy game kiểu Resident Evil, bắn nhau tới chết với
một đống cương thi nát bét như ổng thì thế này chẳng thấm tháp gì.

“Thành phố ma cái đầu! Trước đây chỗ này chính là thành phố thịnh vượng nhất
của Lục Địa Phía Nam đó,” Tây Môn Phong cự lại. Rồi, gã nhún nhẹ vai,
nói tiếp, “Hơn nữa, đây là bản doanh của nhãi kia, nếu ông đây mà gặp
phải cặp mắt phát tởm đó… Ông đây thà móc mẹ mắt ra chứ quyết không nhìn vào hai con ngươi phát gớm kia.”

Mắt mà cũng có thể đáng sợ thế
cơ à? Đừng nói cặp mắt đó giống như mắt của Medusa, nhìn vào một cái là
đóng băng ngay chứ? Tôi không khỏi lo lắng nuốt nước bọt. Tôi thà chết
chứ không muốn biến thành tượng đá làm cảnh cho cái thành phố ma này

đâu.

“Được rồi, vào trong thôi. Tụi bay phải tự thân bảo vệ mình; ông đây không có thời gian trông tụi bây đâu.” Nói xong, Tây Môn Phong
liều lĩnh theo con trai đi vào.

Bốn người chúng tôi đều đưa mắt dò xét rồi nhìn đám NPC yêu thụ Lão Lão ác ý vây quanh kia.

Chúng tôi lập tức chạy bán xới tới cạnh Tây Môn Phong, cẩn trọng đi theo gã,
lo sợ sẽ bị đám thụ yêu kia tóm lấy hút hết máu trên người.

“Đừng lo. An Thụy là NPC cấp rất cao. Không có mấy NPC dám động tới An Thụy
đâu.” Tây Môn Phong nói, vừa cười rất đắc ý vừa thô lỗ đi cạnh và vỗ vỗ
vào vỏ con trai.

“Tây Môn Phong, rốt cuộc anh tới đây tìm ai?”
Tôi không khỏi liếc trộm đám NPC xung quanh. Có rất nhiều chủng loại
NPC, và bọn chúng chỉ giống nhau đúng một chỗ là cùng có vẻ mặt điên dại như chỉ muốn chạy tới xé xác chúng tôi làm ngàn mảnh.

“Không phải đã nói rồi sao? Thằng có cặp mắt phát tởm đó,” Tây Môn Phong thiếu kiên nhẫn đáp.

Tôi mở to mắt la oai oái, “Hắn ta đã đáng sợ như vậy, sao anh còn đi tìm hắn?”

“Bây nghĩ ông đây muốn tìm thằng đó à?” Tây Môn Phong cáu kỉnh nói, “Nếu
không phải nhãi con xinh xắn bảo ông đây đi tìm, lại còn thêm bà đại tẩu đứng cạnh nó cười tươi tắn như thế, ông đây chả thèm tới đây đâu.”

Tôi nghe mà chẳng hiểu chi ráo. Nhãi con xinh xắn? Đại tẩu?

“Nếu không phải vậy, ai mắc gì kêu ông đây đi tới cái chỗ gớm chết này chứ.” Tây Môn Phong đột nhiên dừng bước chân là ngẩn đầu nhìn cảnh tượng kì
dị trước mặt chúng tôi. Có một ‘người’ đang đánh nhau với thụ yêu Lão
Lão, hơn nữa, càng đánh nhau, tiếng thút thít càng nghe rõ.

Có lẽ nào là Nhiếp Tiểu Thiến khóc lóc khi nàng vật lộn với con yêu thụ Lão
Lão không? Nếu vậy, làm sao Ninh Thái Thần tôi đây lại bỏ mặc nàng được
đây? Tôi lập tức giơ gươm hai lưỡi, vừa xông lên vừa quát lớn, “Tiểu
Thiến, ta tới đây!”

“Xin lỗi, xin lỗi quá. Tiểu Tiểu Lam nhà tôi
chơi nhiều game nhập vai quá, thế nên…” Long Danh vội xin lỗi. Rồi, cùng với Tinh Linh và Thập Tam Ác Ma, ổng nhanh chóng hỗ trợ đằng sau.

Tôi lao lên đằng trước, bấy giờ mới phát hiện ra kia không phải Tiểu Thiến, mà là một gã đàn ông cực kì lực lưỡng. Mặc dù gã ta quay lưng lại phía
tôi, không nghi ngờ gì những tiếng nức nở kia là từ hắn mà ra. Chỉ là…
hình ảnh Arnold Schwarzenegger* khóc lóc như gái bị bồ đá này đúng là
quái dị quá.

(*Arnold Schwarzenegger: người này nổi tiếng là diễn viên và huấn luyện viên thể hình, vai diễn trong phim The Teminator (Kẻ hủy diệt) là một trong những vai nổi tiếng nhất của anh. – nhóm PR)

Dù sao, tôi đã tới đây rồi, tôi phải giúp gã ta thôi. Tôi vừa nghĩ tới
đây, Arnold Schwarzenegger đã mạnh tay chặt đứt cành của con yêu thụ Lão Lão, lại còn trèo lên trên dùng miệng cắn đứt lá. Tới lúc này, không
chỉ Arnold Schwarzenegger khóc lóc, mà tới cây yêu thụ cũng gào khóc
thảm thiết, mà trước tình cảnh hiện tại tôi cũng không rõ ai là kẻ đáng
thương hơn. Tôi phải cứu ai bây giờ? Ba người tới hỗ trợ và tôi đứng trơ ra, lóng ngóng không biết làm sao.

“Bất Tử Nam, ông đây tới tìm mày này!” Tây Môn Phong vừa chạy tới, quát lên. Chuyện lạ là bấy giờ gã lại đeo một cặp kính mát.

Arnold Schwarzenegger đang khóc như chết cha chết mẹ đột nhiên ngừng lại, còn
thụ yêu đang bị gã đánh cho te tua cũng thừa cơ bỏ chạy, vừa chạy vừa
khóc rống lên. Arnold Schwarzenegger từ tốn quay lại, và trước khi chúng tôi kịp nhìn rõ mặt gã ta, gã đã quay sang Tây Môn Phong rồi. Dùng một
giọng vô cùng cảm kích, gã nức nở, “Tây Môn Phong, anh tới giúp tôi chấn hưng Nam Đô của tôi sao? Tôi cảm kích anh quá.”

Như trong một
cảnh phim quay chậm, Arnold lăn xả vào Tây Môn Phong. Tây Môn Phong mặt
khác, nét mặt lại biến sắc kinh dị, quay đi, vừa chạy vừa gào lên,
“Tránh xa ông raaaaa!”

Xui xẻo sao, Tây Môn Phong chạy không
nhanh bằng Arnold, và động nhanh một cái, Arnold đã tóm được Tây Môn
Phong, còn ép Tây Môn Phong quay mặt về phía gã. Mặc dù Arnold quay lưng về phía chúng tôi, chúng tôi vẫn rõ ràng thấy Arnold chả làm gì phương
hại tới Tây Môn Phong, mà người kia lại ré lên một tiếng, sùi bọt mép
rồi ngất lịm đi luôn.

“Ái chà, Tây Môn Phong vui tới ngất luôn cơ à,” Arnold vui vẻ nói rồi dùng một tay đặt Tây Môn Phong gầy yếu lên trần con trai.

“Rốt cuộc các cậu là ai? Sao các cậu không phải những người hay đi cùng Vương Tử?” Arnold chậm rãi quay đầu lại.

Bốn chúng tôi đều mừng ra mặt khi nghe từ “Vương Tử” mà quên tiệt mất một
chuyện quan trọng: Điều gì đã khiến Tây Môn Phong trời không sợ đất
không sợ ngất đi như thế?

Đột nhiên, một đôi mắt lấp lánh xuất
hiện trước mắt chúng tôi. Ngay khắc tôi thấy cặp mắt to tổ bố và long
lanh kiểu truyện tranh thiếu nữ kia, tôi chỉ nghĩ tới đúng truyện Candy
Candy*. Nhạc chủ đề phim Candy Candy tấu rộn trong đầu tôi, rồi rất đột
nhiên, tôi thấy đôi mắt của Candy Candy bị lột ra rồi dán lên mặt Arnold Schwarzenegger – hơn nữa là, cặp mắt đó tiếp tục tỏa sáng lấp lánh,
không ngừng tấn công chúng tôi bằng những tia sáng kinh khủng khiếp đó.

Arnold-Candy tiếp tục tới gần chúng tôi, dùng cặp mắt Candy Candy lo lắng nhìn chúng tôi, rồi, một giọng đàn ông trầm thấp đặc sệt vang lên, “Mấy người ổn
chứ?”

(*Candy Candy: một manga thiếu nữ từ thập niên 70 của thế kỉ trước. – nhóm PR)

“Ái chà, sao mọi người đều ngất hết vậy? Thôi không sao, tới nhà tôi đi – An Thụy, phiền ngươi mang họ đi được chứ?”

“Bất Tử Nam, chủ nhân của Bánh Bao Nhân Thịt muốn Tây Môn Phong và ta tới
tìm anh và đưa anh về gặp tại Vô Ngân Thành càng nhanh càng tốt.” An
Thụy mở vỏ trai của nó và giương hai con mắt vĩ đại nhìn Bất Tử Nam.

“Vương Tử muốn tìm ta sao? Không biết nhóc đó tính giở trò gì đây?” Bất Tử Nam gãi gãi mặt và nhanh chóng bảo An Thụy, “Được, vậy đi ngay thôi.”

Dứt lời, Bất Tử Nam dùng cánh tay rắn như thép của gã bốc chúng tôi dậy và
quăng từng đứa chúng tôi vào trong con trai, sau khi mọi người đều đã ở
trong An Thụy, gã cũng nhảy vào. Rồi vỏ trai lại thình lình đóng lại, và con trai dựng thẳng người lên. Lập tức, một loạt những tiếng
”Binh-bốp-rầm-rầm-á-hự-cái-đầu-đáng-thương-của-tôi” vang lên từ vô vàn
những vật thể bị quăng quật vào nhau phía trong.

“Khônggggggg! Thả tôi ra! Tôi không muốn cưỡi trai!”

Trong con trai vang lên mấy giọng nói, giọng nào cũng gào lên một câu y chang vậy.

Khi vỏ trai lại mở ra, bầu trời đã đầy sao sáng – mà không, có lẽ đó là bởi tôi váng đầu quá và lộn óc nên nhìn ra sao chăng? Khó khăn lắm mới ra
khỏi được con trai, khi tôi ngẩng đầu lên, tôi thấy một bức tường thành
cao và cổng thành hùng vĩ sừng sững trước mặt. Cổng thành này không phải của thành phố ma kia – đây rõ ràng là một thành phố khác.

Hơn
nữa, tôi còn thấy Bất Tử Nam đang nói chuyện với một người tôi biết: yêu tinh hắc ám tóc trắng mắt lục, Tà Linh. Nhưng tôi hầu như không nghe ra bọn họ nói gì.

“Sao cậu còn không đi vào? Ở ngoài bao lâu rồi?” Bất Tử Nam lo lắng hỏi.

“Gần một tháng…” Tà Linh cười gượng đáp.

“Một tháng?” Bất Tử Nam lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, “Chẳng lẽ cậu vất vưởng như vậy ngoài này những một tháng sao?”

Tà Linh vẫn lặng thinh.

Như thể hiểu ra, Bất Tử Nam hỏi, “Có phải là vì Vương Tử không?”

Tà Linh vẫn im lặng, nhưng mặt mũi có vẻ sắt lại.

“Tôi nghe nói cậu đã biết mất khỏi nhà Vương Tử gần mười năm phải không?” Bất Tử Nam lo lắng hỏi.

“Bảy năm. Năm đó Tiểu Tiểu Lam lên tám tuổi,” Tà Linh nói, trông như đang hoài niệm quá khứ.

“Tại sao lại bỏ đi?”

“Tiểu Tiểu Lam… quá giống em ấy hồi nhỏ,” Một vẻ đau đớn lướt qua trên mặt Tà Linh, “Tôi không thể chịu đựng việc nhìn vào đôi mắt ấy nữa.”

Cả Bất Tử Nam và Tà Linh đều lặng im, nhưng đầu tôi lại đầy những thắc mắc lộn tùng phèo. Tà Linh đã biến mất khỏi nhà Vương Tử? Quan hệ của ảnh
với Vương Tử là gì? Mà sao lại nhắc tên tôi? Tôi giống ai hồi nhỏ cơ?

Tôi hầu như chẳng hiểu lời Tà Linh nói chút nào, nhưng tôi lại có cảm giác
mình đã quên mất một chuyện rất quan trọng. Đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Tà Linh, tâm trạng tôi cũng trở nên nặng nề và tôi cảm
thấy có một chuyện dù thế nào tôi cũng phải nhớ ra.

“Tà Linh!” Một giọng nam rõ ràng sắc sảo chen ngang dòng suy tưởng của tôi, một dáng người cũng xuất hiện nơi cổng thành.

Tà Linh suýt thì ngã ngửa ra, nhưng tôi rất chắc chắn anh biết kẻ đã gọi
tên anh, bởi một vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng hiện lên trên nét mặt
anh. Anh dịu dàng gọi, “Tiểu Lam?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui