“Cảm ơn em, Vương Tử. Cảm ơn em đã cho ta hiểu tình yêu là gì.”
Tôi đột nhiên thức giấc, chỉ thấy mặt mình đẫm nước mắt và những lời kia không ngừng quẩn quanh trong đầu…
Chúa Tể Sinh Mệnh…
Sau cái ngày tôi gặp Chúa Tể Sinh Mệnh kia, chúng tôi gặp lại Tình Thiên và nhóm còn lại. Dương Quang và Kenshin đều đã trở lại, chứng tỏ những
chuyện xảy ra ngày đó nhất định không phải là do tôi ngủ quên mơ ra! Mọi việc đều là thực! Chúa Tể Sinh Mệnh thực sự đã tới vĩnh biệt tôi.
Sau khi Tiểu Long Nữ nghe được tin Long Điển mắc phải một căn bệnh không
chữa được và phải hợp nhất với Chúa Tể Sinh Mệnh để sống tiếp, cô liền
lộ ra vẻ mặt thần hồn tứ tán, không biết phải làm sao.
Mọi người
đều bảo tôi là chớ làm gì, cứ kệ họ dung hợp với nhau là tốt nhất… Nhưng tôi vẫn không thể nào, không thể nào quên được Chúa Tể Sinh Mệnh lúc đó chỉ vì vài câu nói của tôi mà mỉm cười mãn nguyện.
Liệu hi sinh
Chúa Tể Sinh Mệnh… có phải là cách tốt nhất không? Nếu Chúa Tể Sinh Mệnh thực sự là một sinh mạng người, có lẽ mọi người đã không quyết định như vậy… Tuy nhiên, với tôi, anh ấy đã là một sinh mạng người thực sự rồi.
Cũng như thể Tình Thiên cảm thấy Dương Quang nhất định không phải là một NPC.
“Bà chị già! Lại ngủ nướng rồi! Còn bữa sáng của em…” Dương Danh đá tung cánh cửa, rồi lại sững sờ nhìn cảnh trước mắt nó. Nó ngây
ra hồi lâu rồi cuối cùng mới nói, “Chị… Cho dù chị ngủ không đủ, cũng
không cần phải khóc lóc thế chứ hả? Em lúc nào cũng sẵn sàng bảo Du là
chị không muốn bò khỏi giường để lên lớp. Dám chắc thầy cũng chẳng dám
đánh trượt chị đâu…”
F*ck! Tôi lập tức dùng hết sức bình sinh mà
quăng cái gối vào người nó. Thấy nó hét thảm một tiếng, tôi bỗng cảm
thấy vừa lòng. Tôi chu chu mỏ nói, “Chị mày buồn. Buồn! Mày có hiểu
không?”
“Buồn cái gì mới được?” Dương Danh vừa đáp vừa lười nhác nằm ườn trên sàn, không thèm ngồi dậy luôn.
Tôi dè dặt hỏi Dương Danh, “Mày có nghĩ… Chúa Tể Sinh Mệnh nên bị hi sinh không?”
“Không ai trên đời đáng bị hi sinh cả!” Dương Danh vô cùng nghiêm túc trả lời.
“Nhưng, nếu chúng ta không hi sinh Chúa Tể Sinh Mệnh thì phải hi sinh Long
Điển.” Tôi nhìn chằm chằm vào Dương Danh, “Mà mày cũng biết Long Điển là người thân quan trọng của Tiểu Long Nữ. Nếu Long Điển chết đi, Tiểu
Long Nữ nhất định sẽ đau lòng tới chết đi sống lại.”
“Em biết!”
Dương Danh thở dài, “Nhưng không ai đáng bị hi sinh cả. Nếu Long Điển
chết, vợ tương lai Tiểu Long Nữ của em sẽ đau lòng lắm. Nhưng nếu Chúa
Tể Sinh Mệnh chết, chị gái em lại sẽ hối hận cả đời.”
Dương Danh khoa trương ôm đầu rầu rĩ, “Tệ quá đi! Thật quá khó chọn giữa tình thân và tình ái.”
Cái gì với cái gì cơ? Cái này thì liên quan quái gì tới tình thân và tình
ái chứ… Trình độ nói đểu mặc kệ tình huống của thằng em tôi đúng là mỗi
ngày một tiến bộ rồi. Tôi không khỏi khoa trương khinh bỉ đảo mắt nhìn
nó.
“Chị, em nghĩ chị vẫn còn một tuần nữa để nghĩ cho kĩ,” Dương Danh đột nhiên ngẩng đầu nói.
“Một tuần?” Tôi không hiểu, Tại sao lại là một tuần?
Dương Danh nhẹ nhàng thuật lại, “Chính phủ đã đồng ý với điều kiện của Long
Điển rồi. Bọn họ đã giao những người hắn muốn và những thứ hắn cần cho
hắn. Theo như dự đoán, việc tạo thành cơ thể nhân tạo chỉ mất hai tuần
thôi. Việc dung hợp nhất định là sẽ tiến hành sau đó.”
“Chị phải cứu anh ta!” Tôi đột nhiên đứng phắt dậy.
Nghe vậy, Dương Danh suýt thì lại ngã vật xuống sàn. Nó xoa xoa mũi nói,
“Mới nãy còn do dự lâu như vậy, giờ đã quyết định nhanh thế.”
“Mới nãy là mới nãy. Bây giờ đâu còn thời gian chần chừ nữa!” Tôi điên cuồng hét lên.
“Dù chị có cố chăng nữa, chị cũng không cứu nổi anh ta đâu. Kể cả chính phủ cũng không đối phó nối với Long Điển, chị thì làm được gì chứ?” Dương
Danh lạnh lùng đập tan nát sự tự tin của tôi.
“Mặc kệ, chị vẫn
phải cứu anh ấy! Bằng không, chị sẽ hối hận cả đời mất!” Tôi cực kì kiên quyết nói. Tôi nhất định không thể trơ mắt đợi được. Nếu làm vậy, nhất
định quãng đời còn lại sẽ bị lương tâm cắn rứt tới chết mất.
Dương Danh lại cười ha hả, “Đúng là chị em. Em biết chị nhất định sẽ đi cứu anh ta mà.
“Đi theo em.” Một lần nữa, Dương Danh lại nở nụ cười thần bí, làm đầu óc
tôi cứ rối tung rối mù, không cách nào đoán ra ý định của nó. Nó muốn
mình theo nó đi đâu?
“Tuy nhiên!” Dương Danh vung vẩy chìa khóa mô tô bay quanh ngón tay, “Lần này em lái.”
Mặc dù tôi không biết Dương Danh tính làm gì, tôi vẫn trèo lên ghế sau của
chiếc mô tô. Khi chúng tôi tăng tốc, tôi càng lúc càng rối hơn, “Chúng
ta đi đâu? Không phải lên lớp sao?”
“Du đã giúp chúng ta trốn rồi,” Dương Danh đầu cũng không quay lại đáp.
Cái gì? Trốn học? Tôi cau mày. Hơn nữa, con đường Dương Danh đang lái xe
qua là con đường mà tôi cực kì quen thuộc. Gì thì gì, lần trước tôi đã
phóng hết tốc qua đường này để chạy tới trạm truyền tống còn kịp đến chỗ Tiểu Long Nữ còn gì. Có lẽ nào hiện tại chúng tôi đang trên đường tới
trụ sở chính của Đệ Nhị Sinh Mệnh không?
Không lâu sau, dự đoán
của tôi quả nhiên được khẳng định. Dương Danh lái xe vào trong trạm
truyền tống rồi lái thẳng tới trụ sở chính của Đệ Nhị Sinh Mệnh. Sau khi đỗ xe, Dương Danh lặng lẽ đưa tôi vào trong công ty, không giải thích
tiếng nào.
Sau khi hết rẽ chỗ nọ lại quẹo đường kia, cuối cùng chúng tôi cũng tới một cánh cửa sắt.
Lúc đó, Dương Danh ra dấu ý muốn tôi mở cửa đi vào.
Tôi hoàn toàn ngơ ngác khù khờ trước tình huống hiện tại, nhưng tôi vẫn đặt tay lên tay nắm cửa. Tôi dùng sức đẩy cửa mở ra…
“À, cậu cuối cùng cũng tới rồi. Tôi còn tưởng cậu đổi tính thành gái ngoan
gái hiền chứ.” Tiểu Long Nữ đang vận một bộ giáp nhẹ mỉm cười với tôi.
Không chỉ có mình Tiểu Long Nữ, những người khác…
Tôi gọi lên từng người, ngạc nhiên, “Lang đại ca, Vũ Liên đại tẩu, Doll, Du và Tà Linh, Nam Cung Túy, Phượng Hoàng, Tình Thiên, còn có cả Lãnh Hồ?”
“Tại sao lúc nào em cũng thích ghép tên tôi chung với cậu ta vậy?” Du lầm
bầm bất mãn. Tà Linh cũng lộ một vẻ mặt khinh khi nhìn Du.
“Mọi
người… tới đây làm gì?” Đầu tôi u u mê mê hết cả. Rốt cuộc mọi chuyện là sao? Chẳng lẽ mọi người tới đây làm một buổi tụ tập ngoài Đệ Nhị Sinh
Mệnh?
“Đợi cậu đó,” Mọi người đều đồng thanh.
“Đợi tôi?”
Lời đáp này càng khiến tôi khó hiểu. Tôi đảm bảo mắt tôi nhìn chắc chắn
giống hệ như mắt của Bé Bao Bao mỗi lần nó nói, “Mama, Bé Bao Bao chả
hiểu gì cả.”
“Bọn này không cần dùng óc, dùng đầu gối cũng biết
chắc chắn không đời nào cậu chịu thí mạng Chúa Tể Sinh Mệnh.” Tiểu Long
Nữ lộ một vẻ mặt kiểu “Tôi đã sớm nhìn thấu bà rồi”.
“Nếu bọn em
để chị tự mình làm hết, bọn em chắc không thể tưởng tượng được chị sẽ
rơi vào rắc rối kiểu gì. Thành ra, bọn em liền nghĩ, thà tự bọn này
chuẩn bị kĩ lưỡng có khi cơ hội thành công còn lớn hơn nhiều chăng?”
Dương Danh cũng thoải mái cười.
“Nhưng… chẳng phải mọi người đều
bảo cứ kệ đi là tốt nhất sao,” Tôi hơi tội lỗi nói. Làm thế nào mọi
người hiểu tôi rõ vậy? Mấy ngày vừa qua, chính tôi còn đắn đo qua lại
xem có nên đi hay thôi, nhưng mọi người đã biết là tôi chắc chắn sẽ đi
rồi.
“Đúng là nếu chúng ta không nhúng tay vào, có lẽ mọi chuyện
đã tốt hơn bởi Chúa Tể Sinh Mệnh cũng tự túc hi sinh… Tuy nhiên, tôi
biết mọi chuyện nhất định không đơn giản như vậy.” Mắt Tiểu Long Nữ biểu lộ quyết tâm của cô. “Long Điển… vẫn chưa biết điều đó. Anh ấy vẫn muốn sống cạnh tôi và bố, nhưng anh ấy quên mất nếu hợp thể với Chúa Tể Sinh Mệnh, anh ấy sẽ trở thành bất tử. Trong khi đó hai chúng tôi chỉ có thể sống được nhiều lắm là 200 năm.” Tiểu Long Nữ dừng lại một thoáng.
Đoạn, cô lại chậm rãi nói, “Tới lúc đó, làm sao anh ấy sống được với
cuộc đời bất tận và sự cô đơn vĩnh viễn ấy được?”
“Thực ra, cũng
không lâu đến vậy,” Dương Danh nhàn nhạt nói, “Một cuộc đời đổi bằng sự
hi sinh của bao người nhất định sẽ đau khổ biết mấy. Mà Long Điển đã hi
sinh cả ngàn mạng người. Hắn đã bước lên một con người không lối quay
đầu mà hắn sẽ không thể có được hạnh phúc nữa rồi.”
“Vậy nên tụi
anh đều tới đây,” Lang đại ca cười sảng khoái, phá vỡ bầu không khí âm u buồn bã. “Cũng để cứu rỗi Chúa Tể Sinh Mệnh và Long Điển luôn!”
Tôi cuối cùng cũng hiểu ra một điều. Trước đây, mặc dù mọi người đều nói để mặc Long Điển hợp thể với Chúa Tể Sinh Mệnh là tối ưu nhất, nhưng thực
tế, mọi người đều hồ nghi giống tôi, đều tự hỏi, “Có đúng là tối ưu nhất thật không?”
Lúc này, với sự ủng hộ của đồng đội, cuối cùng tôi
cũng có thể thoải mái gào lên, “Không, không phải! Đó không phải là cách tốt nhất!”
“Mọi người… sẵn sàng ngăn Long Điển lại và cứu Chúa Tể Sinh Mệnh ư?” Tôi mỉm cười hỏi.
“Mọi người đều nhất trí rồi,” Tiểu Long Nữ cười nhẹ, “Dù sao, mọi người cũng đi tới quyết định này còn nhanh hơn cậu.”
Đoạn, nét mặt Tiểu Long Nữ lại chuyển thành nghiêm túc, “Tuy nhiên, hành động lần này nguy hiểm rất cao. Có khả năng lớn chúng ta sẽ phải giáp mặt
với đám người máy còn mạnh hơn con mà chúng ta gặp lần trước. Bởi vậy,
chỉ những người vượt qua kì kiểm tra mới có thể đi cứu Chúa Tể Sinh
Mệnh.”
Tiểu Long Nữ bước về phía một cỗ máy khổng lồ có hình dáng giống như một cái lồng chim. Nó có một cái bệ tròn và một lớp khiên
trong suốt bao bên ngoài. Trông nó giống như một máy trò chơi đánh trận
giả mà tôi từng thấy trong công viên giải trí điện tử, chỉ khác là cái
này lớn hơn rất nhiều.
“Đây là chiến trường ảo được quân đội sử
dụng để huấn luyện khả năng chiến đấu của binh sĩ. Chiến đấu trong đây
sẽ giống hệt chiến đấu ngoài đời thật và đương nhiên tỉ lệ đau đớn sẽ
được điều chỉnh và kiểm soát bằng tay. Nhưng mọi người cần được chuẩn bị nhiều hơn thế. Ở trường hợp của tôi, tôi nhất định sẽ cài đặt tỉ lệ đau đớn lên 100%.” Tiểu Long Nữ không lưu tình nói.
“Mỗi người đều
phải tự làm quen với thiết bị đã sử dụng trong trận chiến trước trong
vòng hai tuần. Thêm nữa, mọi người đều phải sử dụng vũ khí để chiến đấu
trong chiến trường ảo. Chỉ những người đạt mức B trở lên mới có thể tham gia vào hành động lần này,” Tiểu Long Nữ nghiêm khắc nói, “Nếu ai không thể đạt mức B trở lên, kể cả cậu, Vương Tử, thì cũng không được phép
đi.”
Mọi người đều lộ vẻ quyết tâm dù có gì xảy ra. Còn tôi, đương nhiên tôi không thể cho phép bản thân thất bại được rồi!
“Mọi người, cố gắng lên!” Tiểu Long Nữ thở dài, “Mức B không phải mức độ
người thường có thể đạt được đâu. Tuy nhiên, bố tôi cứ nhất nhất đòi trừ phi chúng ta đạt mức B, còn không ông ấy không cho chúng ta rời khỏi
căn phòng này đâu.”
… Tôi đứng sững, miệng há hốc ra nhìn vào chiến trường ảo. Tôi khá chắc
tiếng động đó vang lên từ chiến trường ảo… Ai vậy? Ai mà lại không cần
luyện tập cũng lên được mức A vậy…
“Lãnh Hồ?” Tiểu Long Nữ kinh
ngạc nhìn bóng người trong chiến trường ảo. Đáng sợ hơn là Lãnh Hồ chỉ
sử dụng một con dao nhỏ như dao mở thư, còn lại trang bị gì cũng không
mặc!
“Mức A… Sao có thể chứ? Kể cả mình cũng mới đạt mức B. Mức A chỉ có lính của đặc quân mới đạt được thôi…” Nam Cung Túy vốn là cảnh
sát hiểu rõ loại máy móc này cũng kinh ngạc.
Có vẻ kẻ khủng bố đáng sợ nhất lại là một thằng nhóc mặc đồng phục trung học!
Lãnh Hồ quay người, quét mắt một lượt qua mọi người. Thấy đôi mắt lạnh
lẽo của cậu ta, chúng tôi lập tức nghi ngờ không biết có phải mặt Lãnh
Hồ từng ở trong danh sách 10 tội phạm bị truy nã gắt gao nhất không.
“Trong hai tuần này, hãy để tôi huấn luyện mấy người.” Như thường hệ, Lãnh Hồ
vẫn là kẻ kiệm lời. Tuy nhiên, những lời ít ỏi này cũng đã đủ khiến
chúng tôi có cảm giác tim co rút lại.
Và thực tế là, mặc dù cậu
nhóc này không thực sự ở trong danh sách 10 tội phạm bị truy nã gắt gao
nhất, vẻ máu lạnh của cậu ta cũng không thua gì 10 gã tội phạm bị truy
nã nhiều nhất thế giới kia.
“Thức dậy vào bốn giờ sáng mỗi ngày, chạy 50 vòng xung quanh phòng này. Nữ, chạy 30 vòng.”
Cái gì? Chạy 50 vòng quanh phòng? Cái phòng này đâu phải là phòng ngủ nhà
tôi đâu ông tướng, mà chưa nói, cái phòng này còn không thể gọi là phòng được. Đây là đấu trường luyện tập, và với tiền tài của Đệ Nhị Sinh
Mệnh, mấy người thử tưởng tượng coi nó bự tới cỡ nào chứ? Nhất định là
không nhỏ hơn sân thể thao của trường học đâu!
Mặt mọi người đều tái mét. Con người thời nay chả mấy tập thể dục, thành ra việc chạy 50
vòng đúng là ngoài sức tưởng tượng của chúng tôi.
Lãnh Hồ lạnh lùng liếc tôi, “Ngoài Vương Tử. Chị cũng phải chạy 50 vòng.”
Có phải cậu ta ám chỉ tôi không được tính là con gái không thế? Tôi bỗng
nhiên có một loại xúc động muốn bóp chết thằng cha trước mặt.
“Sau đó, mặc trang bị bảo vệ vào và huấn luyện chiến đấu các loại. Rồi đấu
tay đôi.” Sau khi nói tới đây, Lãnh Hồ chả hiểu tại sao lại ném cho tôi
một ánh mắc lạnh băng, “Đối thủ của chị sẽ là tôi.”
Tôi bỗng nhiên cảm thấy khó ở. Có phải tại tôi là chủ nhân của Kenshin nên lỡ chọc giận Lãnh Hồ rồi không?
Hai tuần tiếp theo, tôi cảm thấy như mồ hôi trên lưng không ngừng túa ra
một khắc nào. Nếu đấu trường huấn luyện có một cái giường, tôi nhất định sẽ nằm vật lên đó mà ngủ liền tù tì hẳn một tuần.
50 vòng chạy
mỗi sáng đã đủ kinh dị lắm rồi. Những vòng chạy đoạn sau, chân tôi càng
không theo chỉ đạo của tôi nữa. Mỗi lần tôi muốn quên hết mọi chuyện,
dừng lại mà hét toáng lên, “Tôi không muốn làm chuyện này nữa”, thì nụ
cười của Chúa Tể Sinh Mệnh và câu “cảm ơn em” chết tiệt của anh ta lại
hiện ra trước mắt tôi.
“Nếu chạy bộ có thể cứu được anh ta, vậy
chạy một trăm một nghìn vòng cũng đám.” Cũng bởi những lời này mà tôi có thể sống sót qua 50 vòng trong ngày đầu tiên.
Sau khi chạy xong, mặt tôi đã tái như ma làm tới nỗi Du và Tà Linh đều cau mày nhìn tôi.
Thấy nét mặt của họ, tôi biết họ nhất định rất muốn bảo tôi bỏ cuộc đi,
đừng chạy nữa, nhưng họ cũng biết tôi sẽ không đời nào bỏ cuộc.
Tuy nhiên, tôi cực kì tin tưởng là mặt Du trông còn gớm hơn mặt tôi nhiều.
Tôi vừa thở hổn hển không ra hơi, vừa không nhịn được bảo Du, “Du, nếu
thầy không làm được nữa, thì đừng cố quá làm gì. Nhìn mặt thầy mà xem,
gớm quá đi!”
Du vẫn mỉm cười yếu ớt, “Vương Tử, sắc mặt em cũng không khá khẩm gì đâu, sao không bỏ cuộc đi?”
“Bởi vì em phải cứu Chúa Tể Sinh Mệnh…” Tôi đột nhiên nhận ra bản thân cố
gắng là để cứu Chúa Tể Sinh Mệnh, còn Du cố gắng là vì tôi. Sự kiên trì
này khó ai có thể phá vỡ được.
Cùng lúc đó, Tà Linh lại chẳng nói một lời. Rõ ràng thể lực của anh rất tốt. Có lẽ anh vẫn chạy bộ thể dục mỗi ngày, chỉ là 50 vòng thì có hơi quá bình thường một chút thôi.
Tôi vỗ vỗ vào vai Du, khích lệ anh. Bởi tôi biết anh sẽ không bỏ cuộc, có
lạnh mặt ép anh bỏ cuộc cũng chẳng ích gì. Chiếu theo hồi trước mà nói,
lạnh mặt với anh cũng bằng thừa; kể cả có tẩn anh nhừ tử anh cũng không
chịu thôi mà.
Tôi bước về phía Trác ca ca. Mặc dù mặt Trác ca ca
không biểu lộ điều gì, tôi cũng biết anh không hề vui vẻ gì, mà thực ra
anh rất rất bực bội. Tôi không khỏi mở miệng nói, “Trác ca ca, cố lên
nhé!”
Lúc đầu, Trác ca ca ngây người ra, nhưng rồi anh gật đầu và cười với tôi.
Tôi cuối cùng cũng cảm thấy vui vẻ, vừa ngâm nga một bài hát vừa mặc bộ
trang bị Tiểu Long Nữ đã tâm huyết chuẩn bị cho mình trước đó.
“Bà chị, chị làm vậy là không nên!” Dương Danh nói khi nó lười biếng tựa
vào tường, rõ ràng là đã mặc trang bị xong lâu rồi. “Đừng cho cả hai
người đó hi vọng một lúc. Chị sẽ tạo ra hậu quả không tưởng tượng nổi
đấy.”
“Chị chỉ không muốn làm cả hai tổn thương thôi mà,” Tôi hối hận nói.
“Chị không nhớ trước đây em nói gì sao? Nếu chị cứ cố chạy theo kết cục hoàn hảo, có thể chị sẽ mất tất cả đó,” Dương Danh sâu sắc nói.
Gần
đây Dương Danh nói chuyện giống người hơn nhiều rồi nhỉ? Tôi có chút đau khổ đáp, “Chị biết rồi. Dù sao chăng nữa, chuyện này qua đi, chị sẽ cho cả hai người họ câu trả lời.”
Đột nhiên, Dương Danh đặt tay lên vai tôi, “Chị, chọn Du đi!”
Tôi ngây người. “Em thấy Du tốt hơn sao?”
“Đúng vậy.” Dương Danh siết chặt nắm tay, kích động nói, “Em cũng quý Trác
đại ca lắm, nhưng nếu giáo sư Mẫn Cư Văn làm anh rể em, như vậy đảm bảo
chắc ăn em sẽ tốt nghiệp ra trường ngon ơ. Như vậy mới có bằng tốt
nghiệp trong tay, có bằng tốt nghiệp trong tay mới kiếm được việc, kiếm
được việc mới lấy được Tiểu Long Nữ, lấy được Tiểu Long Nữ mới có thể
nối dõi tông đường. Vì dòng giống nhà họ Phong, chị nên chọn anh ấy, bà
chị già ạ!”
Cái thằng này…
Bốp! Một chiếc găng tay cường
lực hung hăng đập trúng vào bảo bối nhỏ của thằng em tôi, còn gọi là
‘thằng nhỏ’ của thằng nhỏ nhà tôi. Đoạn, khi thằng em tôi còn đang thống thiết rống lên, Tiểu Long Nữ chạy tới xách cổ nó đi. Tiểu Long Nữ tiếp
tục tận tình mỉa mai, “Ăn một đòn này thì anh khỏi cần nối dõi tông
đường nhà họ Phong nữa, nên cứ để Vương Tử tự mình chậm rãi chọn lựa
đi!”
“Vẫn còn sức nói chuyện cơ à?” Đột nhiên Lãnh Hồ nở một nụ
cười chúng tôi chưa từng thấy bao giờ. Tuy nhiên từ đó về sau, không ai
muốn thấy nụ cười đó lần nào nữa, đặc biệt bởi sau đó cậu ta đã đối xử
ác ôn vô nhân đạo thế nào với tụi tôi…
“Từng người chọn súng hoặc gươm làm vũ khí,” Lãnh Hồ chỉ đạo, “Những người chọn gươm, đi về máy
kiểm tra lực luyện vung gươm 5000 lần. Chỉ chém được lực trên 150 mới
tính một lần. Những người chọn súng, tới dãy bia luyện bắn. Ít nhất phải bắn trúng tâm 500 lần.”
Cậu ta vừa dứt lời, mọi người đều tự chọn vũ khí khi Lãnh Hồ lại liếc mắt nhìn tôi. “Tới đây!”
Hu hu hu… Sao chuyện này lại diễn ra nữa? Tôi muốn đệ đơn kiện Lãnh Hồ kì thị tôi!
“Đây là vũ khí của chị.” Lãnh Hồ thảy một thanh kiếm quang về phía tôi…
Không, vũ khí này khác những thanh kiếm quang khác. Đường cong tinh tế
trên lưỡi… giống như lưỡi đao? Đây là một thanh đao! Hơn nữa, nó lại
giống hệt như thanh Hắc Đao của tôi! (Nhưng đương nhiên là tỏa ra ánh
sáng trắng chứ đen sao nổi.)
Tôi nâng thanh đao quang. Cảm giác đặc biệt thuận tay, y như chiến hữu tốt Hắc Đao của tôi vậy.
“Tôi biết chị dùng đao hợp nhất,” Lãnh Hồ đơn giản thốt ra lời này.
“Cảm ơn!” Tôi nói từ tận đáy lòng. Kì thật Lãnh Hồ cũng không lạnh lùng như
vẻ ngoài. Ngược lại, cậu ta thực ra còn khá tận tâm, tinh tế.
“Đi tập vung đao!” Lãnh Hồ đơn giản ra lệnh. Tuy nhiên, cậu lại dừng lại
một thoáng rồi mới nói tiếp, “Vương Tử, chị có rất nhiều tiềm năng. Tôi ở trong Đệ Nhị Sinh Mệnh nhìn là biết. Cũng bởi vì độ chân thật của game
đó ngoài sức tưởng tượng, tôi mới tham gia chơi.
“Ma thuật và kĩ
năng ngoài đời có thể không đạt được; tuy nhiên nếu chị có thể sử dụng
được kĩ năng chiến đấu như ở trong game, thì ngoài đời chị cũng làm
được.” Sau khi Lãnh Hồ nói xong câu đặc biệt dài này, cậu ta lại trở về
dáng vẻ im lặng kiệm lời, cậu lặng lẽ quan sát tiến trình luyện tập của
từng người.
“Cảm ơn Lãnh Hồ. Thực sự, rất cảm ơn cậu,” Tôi nhẹ
nhàng lẩm bẩm, hoàn toàn nhận ra dưới lớp vỏ lạnh lùng xa cách là một
Lãnh Hồ rất dịu dàng và tận tâm.
~*~
“Lãnh Hồ khốn nạn,
Lãnh Hồ chết tiệt, cậu là cái đồ không máu không lệ, không tim không
phổi… Hộc, hộc…” Tôi vừa nói vừa âm thầm chửi cậu ta trong lòng và thở
hồng hộc. Lãnh Hồ ngu ngốc, dám đối xử với bọn tôi thế này.
Tôi
rốt cục cũng hiểu ra “vung đao 5000 lần, mỗi lần lực phải đủ 150” thực
sự là thế nào. Nghe lệnh cần làm thì cũng không có vẻ khó khăn gì, nhưng tới lúc thực hành mới biết đúng là cái trò giết người được. Đặc biệt là khi bản thân chính là kẻ phải làm cái trò giết người đó, đúng thật là…
người nhũn hết ra như thạch, xương sống vặn vẹo đau nhức tới độ không đủ sức nhấc đôi đũa lên được nữa… Tình trạng hiện tại của tôi là vậy đấy.
“Mắt nhìn phía trước, lưng thẳng lên. Thân trên thì lừ đừ, vung đao thì nhẹ
hều. Mấy người tưởng Long Điển sẽ xua vài con chó lên cản mấy người ư?”
Lãnh Hồ vừa nói vừa không nương tay đập cây kiếm tre của cậu ta vào cái
lưng hơn oằn xuống của tôi, làm tôi lập tức nghiến răng nghiến lợi vì
đau.
Tôi mau chóng thẳng lưng, mắt tôi lập tức chú ý về phía
trước, không nhìn quanh quất nữa, và hét lên liên tục mỗi lần tôi vung
thanh gươm trong tay. Thấy vậy Lãnh Hồ mới gật nhẹ đầu đồng ý, sờ cằm
bước về phía những người khác để kiểm tra.
Sau khi khốn khổ khốn
nạn biết mấy để hoàn thành 5000 lần vung đao, tôi mệt tới quỳ sụp xuống
đất như chó. Cảm thấy thời gian mới trôi một tí, tôi cũng chưa nghỉ đủ
thì giọng băng giá của Lãnh Hồ lại vang lên, “Nghỉ đủ rồi đó! Đứng dậy!
Đấu với tôi.”
Cuối cùng cũng được đấu rồi! Câu này vừa nhập vào
trung tâm ngôn ngữ trong não bộ, tôi lập tức nhảy phắt dậy. Mắt tôi
không khỏi tỏa sáng lấp lánh khi tôi nhìn về phía Lãnh Hồ. Không cần
biết là đánh nhau với Đệ Tam Cao Thủ trong bảng xếp hạng trong game hay
là đánh nhau ngoài đời thật với người đạt mức A trong chiến trường ảo
huấn luyện quân sĩ trong quân đội; cả hai ý nghĩ đều hết tôi khoái vô
cùng.
Một nụ cười hiếm hoi lướt qua mặt Lãnh Hồ, “Quả nhiên là kẻ thích đánh nhau.”
Tôi nhìn Lãnh Hồ đứng đối diện. Cậu ta vẫn thân không mảnh giáp, tay chỉ
cầm một con dao nhỏ như dao mở thư. Tuy nhiên, từng sợi lông dựng đứng
trên người tôi đều có thể chắc chắn với tôi cậu trai trước mặt cực kì
nghiêm túc!
Tôi nâng thanh đao trong tay; dáng đứng của tôi y hệt như lúc trong game. Tôi dùng một tay cầm đao, đao tạo với thân người
một góc 30 độ. Đây là tư thế tốt nhất để ứng biến.
Mắt Lãnh Hồ lộ một tia kính nể. Tuy nhiên, không phải vì vậy mà cậu ta chịu nương tay. Tốc độ cậu ta lao tới tôi làm tôi chết khiếp. Gần như lập tức, cậu ta
đã xuất hiện trước mặt tôi. Tôi chỉ biết vụng về né người, thoát được
đòn tấn công của cậu ta trong gang tấc. Tuy nhiên, Lãnh Hồ đã đổi hướng
con dao, khiến nó hướng thẳng tới cổ họng tôi. Tôi vội né đầu, khiến con dao sượt sát qua tôi. Lãnh Hồ, tuy nhiên, lại nhẹ nhàng đẩy con dao tới trước khi nó kề chính xác vào cổ tôi.
Tôi thua rồi. Thua thảm tới độ tôi còn chưa đánh gì đã bại!
Lãnh Hồ chậm rãi thu vũ khí lại, lạnh nhạt nói, “Về vị trí cũ; chúng ta đấu lại.”
Tôi không bằng lòng, lập tức thủ thế ban đầu. Lại một lần nữa, tôi đấu với
Lãnh Hồ… Tuy nhiên, kết quả vẫn thế. Tôi không thể phản kháng chút nào.
Tôi còn không tránh được.
“Đấu lại. Lần này, hãy tận dụng trang bị của chị,” Lãnh Hồ thờ ơ nói.
“Tôi đã vận dụng tốt trang bị của tôi mà!” Tôi ấm ức vặn lại. Nếu tôi không
dùng được trang bị này, làm sao một cô gái không được huấn luyện gì như
tôi có thể đấu với Lãnh Hồ, kẻ có thể là sát thủ hoặc khủng bố được chứ?
Lãnh Hồ hừ lạnh, “Chị không hiểu được khả năng của trang bị trên người chị chút nào.
“Hôm nay dừng ở đây thôi, Vương Tử. Chị làm rôi rất thất vọng!” Lãnh Hồ vừa dứt lời liền quay đầu bỏ đi không thèm liếc mắt lại.
Lời của Lãnh Hồ đâm thật mạnh vào lòng tôi. Tôi đã làm gì sai? Tôi đã cố
hết sức để theo được chương trình huấn luyện của Lãnh Hồ mà. Nghĩ tới
lại ấm ức, lệ bắt đầu dâng đầy mắt tôi.
“Vương Tử, đừng khóc.” Du lập tức chạy về phía tôi và quay đầu phàn nàn Lãnh Hồ vốn đã đi một
quãng xa, “Lãnh Hồ, sao cậu nghiêm khắc quá vậy? Vương Tử chỉ là một cô
gái thôi, hôm nay cũng mới là ngày đầu tiên huấn luyện.”
“Đừng luyện nữa, Tiểu Lam!” Vẻ mặt mệt mỏi của Trác ca ca có thể thấy rõ, “Chúng anh sẽ thay em cứu Chúa Tể Sinh Mệnh.”
Tôi lập tức nhảy dựng lên mà hét, “Không! Em nhất định không bỏ cuộc!”
Mọi người đều bị tiếng hét the thé của tôi làm cho giật mình ngơ ngác. Lãnh Hồ cuối cùng mới nhàn nhạt nói, “Cuối cùng chị cũng giống Vương Tử hơn
một chút rồi đấy.”
Tôi đông cứng người. Ý Lãnh Hồ là sao? Cậu ta thấy tôi không giống Vương Tử sao? Nhưng tôi là Vương Tử mà…
Tôi lập tức lao tới trước mặt Lãnh Hồ, dang tay dạng chân ra đứng chắn
trước mặt cậu. Tuy nhiên, Lãnh Hồ chỉ hơi nhướn mày rồi quay người đi
vòng qua tôi.
“Đợi đã, Lãnh Hồ, “ Tôi vội mở miệng, “Cậu vừa nói vậy là sao? Cậu nghi ngờ thân phận Vương Tử của tôi sao?”
Lãnh Hồ lại lạnh lùng liếc tôi. “Chị giống Vương Tử ở điểm nào? Ít nhất, tôi cũng chưa từng thấy Vương Tử nhỏ lệ, cũng chưa thấy Vương Tử đánh đấm
thảm hại như vậy.”
“Đây là đời thật! Đâu phải là game!” Tôi không khỏi cự lại. Sao có thể so sánh kĩ năng chiến đấu trong game với ngoài
đời được chứ?!
“Hừ, hóa ra Vương Tử chỉ vì những lời đó mà chùn lại à?” Lãnh Hồ mỉa mai nói.
Tôi… vì những lời đó mà chùn lại? Có lẽ nào bởi tôi cứ vô thức cho rằng
ngoài đời không thể làm được như game, nên tôi không thể thực hiện được?
Tôi chạm vào trang bị trên người và dùng hết sức bình sinh nhớ lại những trận chiến tôi đã tham gia trong Đệ Nhị Sinh Mệnh.
Trận chiến đầu tiên. Làm sao tôi quên được? Tôi từ sợ sói muốn chết đã có
thể vui vẻ chém bọn chúng như chặt cá. Lúc đó, tôi còn học được là việc
quan trọng nhất là phải tìm được nhược điểm của chúng và dùng phương
pháp đơn giản mà hữu hiệu nhất để tấn công.
Tôi cũng nhớ lần đầu
tiên tôi chiến đấu với một người chơi. Lúc đó tôi đấu với Hắc Ám Tà
Hoàng Đội còn đối thủ của tôi là Tà Linh. Tiếng đao kiếm tương khắc vang rền ngày ấy làm chúng tôi hứng chiến biết bao.
Tôi nhắm mắt lại. Những hình ảnh của chiến trận tôi từng kinh qua lướt qua trong tâm trí. Vô tri vô giác, tôi bắt đầu thực hiện bài tập yêu thích của tôi: múa
đao!
Các thế chém ngang chặt dọc đều được tôi lần lượt biểu diễn. Động tác của tôi uyển chuyển, trong nhu có cương mà vẫn rất có lực. Hơn nữa, cơ thể tôi dần dần trở nên mỗi lúc một nhẹ nhàng hơn. Tôi là chiến sĩ trọng linh hoạt; tốc độ của tôi cực kì nhanh nhạy, né đòn chỉ là
chuyện đơn giản với tôi!
Tôi sải mấy bước dài tới bức tường cạnh
tôi. Sử dụng tốc độ, tôi chạy thật nhanh trên đó. Cuối cùng, tôi lộn
người và an toàn hạ xuống đối mặt với Lãnh Hồ, cách cậu ta không tới nửa bước.
“Vương Tử!” Lãnh Hồ lại lộ ra một nụ cười hiền thấy (Mặc dù tôi về sau nhận ra đây là ‘cười hiểm’ chứ không phải ‘cười hiền’*!)
(*Cười hiểm/ cười hiền: chơi chữ. Trong bản gốc, từ trước là ‘nguy tiếu’,
nghĩa là cười nguy hiểm, từ sau là ‘vi tiếu’ nghĩa là mỉm cười, cười
nhẹ. Hai từ này đồng âm nên Vương Tử sử dụng phép chơi chữ. Đây là hai
cụm từ khó dịch, tôi tạm sử dụng từ như trên, mong bạn đọc thông cảm và
hiểu cho tôi. Bạn đọc có cách dịch hay hơn, mời liên hệ để sửa chữa. –
nhóm PR và meomeo.)
“Từ mai trở đi, ngoài chạy bộ, chị chỉ cần đấu với tôi thôi.”
“Cần gì đợi tới mai. Tiếp chiêu đi, Lãnh Hồ!” Tôi nói, cười đầy tự tin, trong lồng ngực cũng tràn đầy hào khí.
“Không thành vấn đề,” Lãnh Hồ nói với một tia phấn khích trong đáy mắt.
Trong khoảnh khắc, tôi lùi một bước, đồng thời người đẩy về sau, đao quang
trong tay rạch một đường ngang về phía Lãnh Hồ. Lãnh Hồ lập tức dùng kế
vây Ngụy cứu Triệu*. Cậu ta không chặn đao quang của tôi mà lại nâng dao nhỏ trong tay vung về phía tôi. Trong khoảnh khác phân định sống chết
này, chúng tôi đều lùi một bước, tránh đòn của kẻ thù.
“Được!”
Lãnh Hồ quát khẽ một tiếng. Cậu ta chủ động biến thủ thành công, và,
dùng tốc độ của mình, tức khắc đã tới trước mặt tôi.
Thời khắc
Lãnh Hồ mắt đầu chuyển động, tôi cũng đã giương đao quang thủ trước
ngực, sử dụng lưỡi đao dài giữ khoảng cách giữa tôi và cậu ta. Dù sao
phạm vi tấn công của đao tôi cũng hơn hẳn dao của cậu ta. Chỉ cần giữ
được khoảng cách giữa cả hai thì tôi nhất định không thua.
Ngay
khi Lãnh Hồ sắp tiến vào phạm vi công kích của tôi, cậu ta đột nhiên đổi một thế đứng kì lạ. Bàn tay cầm dao của cậu tạo dáng… ném dao. Tôi đột
ngột nhận ra, chẳng có lẽ…
“Chị đã chết, Vương Tử,” Lãnh Hồ trầm tĩnh nói, “nếu đây là đánh nhau thật.”
Nghe vậy, quả nhiên… Tôi buồn bực buông tư thế chiến đấu. Thua là thua thôi. Tôi hào phóng thừa nhận, “Phải, tôi thua rồi. Nhưng cũng không sao, vẫn còn nhiều ngày để tôi đánh bại cậu.”
Ánh mắt Lãnh Hồ lộ ra vẻ
tán thưởng, nhưng miệng chỉ lạnh nhạt nói, “Đã qua giờ ăn tối lâu rồi.
Đi ăn thôi. Rồi chị có thể tự làm quen xem dùng trang bị thế nào.”
Dứt lời, mắt Lãnh Hồ rời khỏi tôi. Cậu ta dùng mắt nhìn mọi người một lượt
rồi nói, “Những người khác, sau bữa tối, tôi sẽ chỉnh kĩ năng chiến đấu
cho từng người.” Nói xong, Lãnh Hồ bước về phía cửa và thản nhiên lấy
một hộp cơm vừa được đưa tới và dùng bữa mà không thèm quan tâm ai khác
nữa.
Tiểu Long Nữ không nhịn được, hỏi tôi, “Vương Tử, lúc đó hai người còn chưa chạm đao, sao cậu đã tự nhận thua rồi?”
Tôi thản nhiên đáp, “Cậu không thấy động tác của Lãnh Hồ sao? Trong tay cậu ta có phi đao, cậu ta mà nhắm vào tôi mà ném, dám chắc với khả năng của Lãnh Hồ, tôi sẽ tèo ngay trong một chưởng.”
“Mẹ kiếp, phi đao?”
Mặc dù Dương Danh không có quạt lông vũ, nó vẫn làm dáng như thể đại
hiệp đẹp trai nho nhã. Nó vừa tạo dáng vừa chắp tay về phía Lãnh Hồ,
“Chẳng hay huynh đệ đây chính là truyền nhân của Tiểu Lí Phi Đao**? Thất lễ, thất lễ.”
“Sở Lưu Hương***, chàng nên mau nghĩ xem chiến đấu sai chỗ nào đi, kẻo không sau này tụi này sẽ được xem kịch hay Sở Lưu
Hương được Tiểu Lí Phi Đao dạy dỗ thảm đó nhé,” Tiểu Long Nữ lạnh lùng
mỉa mai.
Thật không may, sau bữa tối, Sở Lưu Hương đúng là bị
Tiểu Lí Phi Đao dạy dỗ thật, hơn nữa lại còn dạy dỗ bi khốc không bút
nào tả xiết.
(*Vây Ngụy cứu Triệu: Trong bản convert là
vây Yến cứu Triệu, nhưng khi wiki tôi lại nhận được kết quả là “Vây Ngụy cứu Triệu”. Đây là một trong 36 kế ở thời Tam Quốc. Năm 354 TCN, Ngụy
Huệ Vương phát động một cuộc tấn công quy mô lớn vào nước Triệu, một số
nhà sử học cho rằng để trả thù việc họ đã tàn phá nước Ngụy trước đó.
Tới năm 353 TCN, Triệu thua nhiều trận lớn và một trong những thành lớn
của họ – Hàm Đan – bị bao vây. Vì thế nước Tề lân cận quyết định giúp đỡ nước Triệu. Chiến thuật mà Tề sử dụng do Tôn Tẫn, lúc ấy là quân sư
nước Tề, đề ra. Tề tấn công vào nước Ngụy đang bao vây Triệu, buộc Ngụy
phải rút lui. Chiến thuật này đã thành công; quân Ngụy vội vàng rút về,
và gặp quân Tề ở Quế Lăng, nơi Ngụy đã bị đánh bại một trận mang ý nghĩa quyết định. Từ sự kiện này xuất hiện câu nói: “Vây Ngụy cứu Triệu”.
Chiến lược này có nghĩa là tránh đánh thẳng vào trận chiến mà đánh vào
yếu điểm ở chỗ khác. – nhóm PR và meomeo tham khảo wiki.
**Tiểu
Lí Phi Đao: Nhân vật chính trong tiểu thuyết kiếm hiệp Đa Tình Kiếm
Khách, Vô Tình Kiếm và nằm trong bộ truyện Tiểu Lý Phi Đao của nhà văn
Cổ Long. Tiểu Lý Phi Đao vốn tên là Lý Tầm Hoan, vũ khí sử dụng là phi
đao (dao bay), do phóng ra chưa trật bao giờ, nên mới có biệt hiệu “Tiểu Lý phi đao, lệ bất hư phát”. Nghĩa là ‘Phi đao của Tiểu Lý, phóng ra
không sai trật’. – nhóm PR và meomeo tham khảo wiki.
***Sở Lưu
Hương: Sở Lưu Hương là đại hiệp trong tiểu thuyết võ hiệp cùng tên của
Cổ Long. Chàng cướp của người giàu chia cho người nghèo. Phong Vô Tình
được miêu tả là rất hay bắt chước điệu bộ của người này. – nhóm PR)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...