Tôi nghệt ra mấy giây rồi cuối cùng mới phản ứng. Bị quấy nhiễu ở ngoài thế giới thực?
“Tiểu Long Nữ chắc đang tìm chúng ta,” Lãnh Hồ lẩm bẩm sau một thoáng.
Tiểu Long Nữ đang tìm chúng tôi? Có chuyện gì xảy ra ngoài đời thực sao? Tôi vội nói với mọi người, “Mau lên, cùng đăng xuất xem có chuyện gì xảy ra bên ngoài nào.”
Tôi vội vàng cởi mũ chơi game, và vừa cởi ra tôi đã hết hồn khi thấy mặt Tiểu Long Nữ kề ngay trước mặt tôi. Đôi mắt
mọng nước và đôi môi run rẩy của Tiểu Long Nữ làm tôi rớt hàm vì kinh
ngạc. Tiểu Long Nữ mà lại… đang khóc!
“Vương Tử! Chúng ta phải
làm sao đây?” Tiểu Long Nữ không nhịn được lao vào lòng tôi. Thấy cô mỗi lúc một nức nở không dừng lại được, tôi bối rối tới độ luống cuống tay
chân không biết làm gì.
“Sao thế, Tiểu Long Nữ? Đừng buồn quá. Đã xảy ra chuyện gì?” Tôi hỏi khi vội vàng ôm lấy cô.
“Điển, anh ấy, anh ấy… hu hu…” Tiểu Long Nữ khóc dữ tới độ không thể nói trọn một câu.
Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc là có chuyện động trời nào đã
xảy ra khiến Tiểu Long Nữ khóc tới mức này? Tôi thật không thể tin được. Kể cả trước đây Long Điển có nói lời vô tình như thế, Tiểu Long Nữ vẫn
chịu đựng được cơ mà. Vậy mà bây giờ cô lại khóc hết nước mắt thế này?
“Long Điển đã đe dọa cả thế giới!” Một giọng vô cùng uy nghiêm truyền tới khi bóng dáng ông Long xuất hiện trước ngưỡng cửa. Bước chân nặng nề, ông
đi vào trong phòng. Trên mặt ông không còn nụ cười nữa, chỉ có vẻ vừa
đau đớn vừa uy nghiêm.
“Hắn ta đe dọa cả thế giới?” Tôi ngây ngốc nhắc lại, không biết nên phản ứng thế nào.
Dáng vẻ uy nghiêm của ông Long thoáng chốc bay biến, và gương mặt vốn luôn
tràn đầy sức sống cũng như đột nhiên già đi mười tuổi. Ông vô cùng mỏi
mệt nói, “Thằng bé sử dụng Chúa Tể Sinh Mệnh để phóng một tên lửa hạt
nhân. Mặt dù quả tên lửa đó phóng thẳng xuống biển, nhưng cũng tác động
tới những đảo nhỏ gần đó, khiến hàng ngàn người chết.”
“…Cái gì?” Tôi tựa hồ không nói lên lời. Hàng ngàn mạng sống bị phá hủy… như vậy thôi sao?
“Hơn nữa, thằng bé còn yêu cầu cả thế giới đưa cho nó thứ nó cần. Bằng
không, vụ tấn công bằng hạt nhân lần sau sẽ không nương tay như vậy
nữa.” Ông Long nói, giọng gần như đau đớn.
“Vậy chính phủ phản ứng thế nào?” Nam Cung Túy lập tức hỏi, “Chắc chắn chính phủ không thể để mặc hắn muốn làm gì thì làm chứ.”
“Phải, nhưng chính phủ cũng bó tay rồi,” Ông Long lạnh lùng nói, “Thế giới này giờ hoàn toàn phụ thuộc vào máy tính, và bởi toàn bộ máy tính trên thế
giới đều bị kiểm soát, chính phủ cũng không thể làm gì được nữa. Tất cả
thông tin xuất nhập cảnh, ra đa dò tìm và cả vệ tinh đều bị Long Điển
kiểm soát hết rồi. Chính phủ không có cách nào tìm ra được tung tích của nó, đừng nói tới bắt được nó.”
Ông Long lại thở dài, “Sự thật
là, kể cả Điển có nghênh ngang đứng trước mặt cảnh sát giữa ban ngày ban mặt cũng chẳng ai thèm bắt nó, bởi theo như thông tin bên chính phủ,
danh tính và ngoại hình của Long Điển đã bị thay đổi hoàn toàn rồi.”
“Long Điển muốn gì?” Du hỏi. “Nếu chúng ta biết hắn muốn gì, chúng ta có thể đoán ra tại sao hắn lại làm tất cả những việc đó.”
“Nó đòi rất nhiều thứ, gồm rất nhiều dụng cụ và tài nguyên con người, hầu
hết là liên quan tới lĩnh vực công nghệ sinh học, nhưng thằng bé còn đòi cả nhân viên ngành y, chuyên gia phẫu thuật não và chuyên gia năng
lượng,” Ông Long chán nản nói.
“Hừm… Tôi không chuyên về mấy lĩnh vực này.” Du quanh sang Tà Linh, “Tà Linh, cậu nghĩ sao?”
Tà Linh quay mặt sang nhìn Du, nhưng không nói gì; thay vào đó, anh đấm
mạnh vào mặt Du, người không hề phòng bị chuyện này, khiến Du ngã ra
sàn. Mọi người đều lộ ra vẻ mặt khó tin.
“Du!” Tôi nhanh chóng
chạy lại xem Du thế nào. Một vết đỏ lớn xuất hiện trên má anh, và mấy
vệt máu chảy ra từ khóe miệng anh. Tim tôi nhói lên một chút khi thấy bộ dạng khốn khổ của anh.
“Trác ca ca, sao anh lại đánh Du?” Tôi
giận dữ quay sang nhìn Trác ca ca, nhưng khi thấy đôi mắt hơi đỏ lên của anh, tôi lại thấy không trách anh nổi. Đúng lúc đó tôi bỗng nhận ra tại sao Trác ca ca lại đánh Du…
Hơi ngập ngừng, tôi mở miệng nói, “Trác ca ca…”
Trác ca ca không hề nhìn tôi, ánh mắt phức tạp của anh chỉ chú mục vào Du
đang nằm trên sàn, anh lẩm bẩm, “Tôi sẽ không buông Lam ra đâu.”
“Tôi phải nói vậy mới phải. Tôi sẽ không buông Vương Tử ra đâu. Kể cả nếu
cậu đánh gãy hai tay tôi, tôi sẽ dùng răng mà cắn chặt lấy cô ấy không
bao giờ rời,” Du đáp, nở một nụ cười cực kì tự tin.
Tôi không khỏi dùng tay đánh mạnh vào đầu Du. “Cái gì mà dùng răng cắn chặt chứ? Thầy khùng rồi hả?”
Một tia phức tạp lướt qua đáy mắt Trác ca ca. Thấy vẻ sầu bi như thế của
anh, tôi cảm thấy tim mình run lên rất mạnh. Bởi chần chừ không quyết,
nên tôi càng tổn thương họ thêm sao?
“Trác đại ca, Du, chị… hãy
giải quyết chuyện Long Điển trước đi!” Giọng nghiêm túc của Dương Danh
vang lên, đưa chúng tôi về tình hình hiện tại. Giọng nó gần như là chỉ
trích, trách chúng tôi thật không biết sự trầm trọng của tình hình hiện
tại. Hơn nữa, Tiểu Long Nữ vốn đang khóc trong lòng tôi, giờ lại đổi chỗ thành nức nở nép vào ngực Dương Danh.
Tiểu Long Nữ run bắn lên,
ngước khuôn mặt đẫm nước mắt lên, và với một vẻ mặt gần như là sốc nặng, cô gào lên và nhảy phắt ra khỏi lòng nó khi cô lúng búng nói, “Không
phải tôi đang ngồi với Vương Tử sao? Sao lại biến thành anh?”
Vẻ mặt nghiêm túc của Dương Danh lập tức bay biến và thay bằng khuôn mặt cực kì dâm tà, lại còn bật cười, “He he he…”
Thấy vẻ mặt của nó dâm đãng như vậy, Tiểu Long Nữ không nhịn được đá một cái về phía nó, nhưng Dương Danh dễ dàng né được ngay. Nó càng cười dê thì
Tiểu Long Nữ càng giận, mặt cô đỏ bừng hết lên.
Khi tôi nhìn hai
người kia đùa bỡn nhau, tôi không khỏi mỉa mai Dương Danh, “ Kìa! Nhìn
xem đứa nào mới là người không biết nặng nhẹ chứ hả?”
Nghe thấy lời này, Dương Danh lập tức lộ vẻ xấu hổ, còn mặt Tiểu Long Nữ thì đầy tội lỗi.
“Thôi. Mọi chuyện đã thành thế này, các cháu cũng không cần giúp gì nữa đâu,” Ông Long nặng nề thở dài.
Tiểu Long Nữ lập tức lớn tiếng cự lại, “Không thể được! Bố, con không thể nào bỏ Điển như vậy được.”
Nghe vậy, ông Long lập tức quở trách, “Đã quá rõ ràng Long Điển hôm nay
không phải Điển chúng ta từng biết nữa. Lần này nó suýt thì giết hết các con! Con nghĩ lần tới còn có thể may mắn được như vậy sao?”
“Nhưng…” Tiểu Long Nữ vẫn cương quyết cãi lại.
“Đủ rồi, Thủy Hàm!” Ông Long gầm lên, “Bố cấm con can dự vào chuyện này
nữa. Bố sẽ cho toàn bộ công ty phối hợp với chính phủ để bắt Long Điển
về quy án. Bố sẽ không cho phép nó hại ai nữa.”
Nghe vậy, Tiểu Long Nữ yếu ớt ngồi sụp xuống ghế, tất cả sức lực như rời khỏi đôi chân cô.
Mặt khác, ông Long lại quay sang chúng tôi nói, “Tất cả các cháu cũng vậy.
Đừng tham gia vào việc này nữa. Đặc biệt là cháu, Vương Tử ạ!” Dứt lời,
ông nghiêm khắc nhìn tôi.
Tại sao tôi lại bị chí riêng thế này?
Tôi đâu có thích tự đi tìm rắc rối chứ… Dù sao thì, dưới ánh mắt đáng sợ của ông Long, tôi cũng chẳng biết sao ngoài sờ sờ mũi “dạ” một tiếng.
Nghe được lời đáp của tôi, ông Long lại khẽ thở dài rồi bước ra khỏi căn phòng.
“Chúng ta phải làm sao bây giờ?” Tôi hỏi, quay sang Tiểu Long Nữ. Chúng tôi cứ bỏ mọi chuyện như vậy sao? Dựa theo tính cách của Tiểu Long Nữ, chắc
chắn không đời nào cô nàng chịu bỏ cuộc…
“Cứ làm như bố tôi bảo
đi,” Tiểu Long Nữ lại phá lệ nói ra một lời khiến tất cả chúng tôi không thể tin được thế này. Thấy vẻ mặt kinh ngạc sợ hãi của chúng tôi, cô
“hừ” nhẹ một tiếng, “Đừng có xem thường. Bố tôi trông dễ tính vậy thôi,
nhưng ông mà nghiêm túc thì đáng sợ lắm đấy. Nếu không làm như bố tôi
bảo, thì sẽ có người tới lôi mấy người đi rồi thảy mấy người vào hầm
ngầm cho mấy người khỏi thấy ánh sáng mặt người nguyên năm đấy.”
“Kinh thế cơ à?” Tôi ngây ra hỏi. Không thể nào vậy đâu nhỉ? Ông Long trông hiền từ thế cơ mà…
Tiểu Long Nữ đảo mắt khinh bỉ, “ Tin tôi đi, tôi làm con gái bố hơn hai mươi năm rồi mà.”
“Thế là cứ vậy hả? Chúng ta bỏ cuộc vậy thôi à?” Tình Thiên dùng giọng lạnh lẽo đến vô cùng hỏi.
Chúng tôi đều đông cứng. Rồi mọi cái đầu đều quay qua nhìn Tình Thiên, người
lúc trước còn vang vẻ sầu khổ nay mặt đã lạnh tanh như đá tảng. Kể cả
Lãnh Hồ vốn yên lặng đứng đó suốt buổi cũng chưa từng lộ ra vẻ mặt đáng
sợ như vậy bao giờ.
Cả tôi và Tiểu Long Nữ đều nuốt nước bọt đánh ực. Đương nhiên mọi người đều đã biết chuyện không rõ Dương Quang tung
tích ở đâu, sống chết thế nào đã khiến Tình Thiên đã tuyệt vọng khôn
cùng.
Tôi trầm mặc nghĩ một lúc rồi nói, “Vừa nãy chúng ta vẫn
chưa đủ thời gian tìm kiếm cẩn thận. Sao không quay lại Đệ Nhị Sinh Mệnh xem lại lần nữa? Có lẽ bọn họ đợi chúng ta lâu quá, mà lại có quá đông
người chơi, nên họ đã rời Tháp Trung Tâm, nên chúng ta mới không tìm ra
họ.”
“Thật sao?” Vẻ mặt lạnh băng của Tình Thiên cuối cùng lộ ra nét buồn khổ ban đầu.
Cả tôi và Tiểu Long Nữ cùng vội gật đầu. Không ai muốn nhìn lại vẻ ngoài
như vừa bước ra khỏi tủ lạnh của Tình Thiên lần nào nữa.
“Vậy mau đăng nhập vào game thôi.” Tình Thiên còn chưa nói xong, cô đã đội mũ
chơi game xong xuôi, nằm xuống và có vẻ là đã đăng nhập vào game thật
rồi.
“Trời đất ạ, nếu có gì xảy ra với Dương Quang thật, tôi
không thể tưởng tượng nổi Tình Thiên sẽ phản ứng thế nào,” Tiểu Long Nữ
lo lắng nói.
“Trời trong* sẽ biến thành trời sét…” Không, trời sét còn chưa đủ khiếp… Chỉ e là kỉ Băng Hà sắp quay lại rồi…
(*Trời trong: chơi chữ, tên của Tình Thiên có nghĩa là bầu trời trong, trời đẹp. – meomeo)
“Đừng bỡn nữa, Vương Tử. Mau tới xem thử đi.” Tiểu Long Nữ vỗ mạnh vào
đầu tôi, nhưng đến cô cũng nhịn cười. “Mặc dù chuyện Long Điển hiện tại
chúng ta không làm được gì, nhưng ít nhất cũng phải cố cứu được Dương
Quang và Kenshin rồi đưa họ trở lại. Dù sao thì cũng hoàn toàn là do tôi đã không tải họ về kịp.”
“Tiểu Long Nữ…” Tôi không biết Tiểu
Long Nữ lại cảm thấy như vậy. Tôi không khỏi muốn mở miệng khuyên cô
đừng tự trách mình, muốn nói với cô làm sao ai biết được cơ sự lại thành ra thế này.
Tuy nhiên, tôi còn chưa kịp nói gì, Tiểu Long Nữ đã
đội xong mũ chơi game, trông tướng vội vàng như vậy, tôi nghi ngờ là cô
cố tình… Ôi thôi cũng được, tôi hiểu rõ tính Tiểu Long Nữ như vậy, tự
biết mình không khuyên được cổ rồi. Có khi Dương Danh lại khuyên được
chăng? Dù sao thì mỗi lần Tiểu Long Nữ rơi vào cảnh đau buồn hiếm hoi,
Dương Danh đặc biệt thích chạy tới chọc cô nàng, chọc tới khi cô nàng
ném hết đau buồn ra ngoài cửa sổ rồi đuổi giết nó…
Tôi quay lại
nhìn, không ngoài dự đoán, Dương Danh cũng đã đội mũ chơi game rồi. Có
vẻ thằng em trai đần nhà tôi lần này rất nghiêm túc đây.
“Mau đi
tìm Dương Quang và Kenshin thôi!” Tôi quay lại nhìn mọi người, cùng lúc
đội mũ chơi game lên đầu, đăng nhập vào Đệ Nhị Sinh Mệnh một lần nữa.
~*~
Tôi vào trong game, giây phút tôi mở mắt ra thì… Tôi nhận ra có sự lạ đang
diễn ra. Tại sao lại có nhiều người nhìn tôi say đắm thế này? Chỉ lúc đó tôi mới nhận ra bản thân đã bị bao vây bởi một đám người tầng tầng lớp
lớp xô tới.
“Vương Tử thật đây rồi”, “Huyết Yêu vào game rồi”,
“Cuối cùng cũng lên mạng, không uổng bao công tôi chờ đợi.” Một mớ lời
nói nhảm phát ra từ phía đám người, bao gồm cả những người có ngoại hình giống tôi.
Ể? Cái loại sự tình gì thế này? Tôi lắp bắp hỏi, “Các, các người làm sao biết tôi là Vương Tử?”
“Đương nhiên là biết rồi! Thi Nhân Lãng Du Ma Tộc và Kiếm Sĩ Lạnh Lùng cũng
xuất hiện rồi, đương nhiên mọi người biết ngài là Vương Tử thật.”
Thi Nhân Lãng Du Ma Tộc? Kiếm Sĩ Lạnh Lùng? Mấy người họ nói cái khỉ gì
vậy… Tôi chỉ đoán được câu trước là ám chỉ Du, bởi không có nhiều Ma tộc chọn chức nghiệp Thi Nhân Lãng Du… nhưng Kiếm Sĩ Lạnh Lùng là cái khỉ
gì? Rõ ràng chỉ có mỗi tôi, Du và… Tà Linh?
Vậy ra Tà Linh là Kiếm Sĩ Lạnh Lùng? Thôi được rồi, cũng phải công nhận là biệt hiệu cũng hợp ra phết.
“Vương Tử, sao có nhiều người thế?” Lúc này, “Thi Nhân Lãng Du Ma Tộc” cũng xuất hiện, kinh ngạc nhìn đám đông người.
Tà Linh cũng không phụ cái tên “Kiếm Sĩ Lạnh Lùng”, chỉ cau mày không nói gì.
“Úi, cả ba đều đẹp trai quá,” Một cô nàng nào đó ré lên một tiếng, sau đó nuốt nước miếng, “Muốn hôn họ quá.”
Vừa nghe thấy mấy chữ “muốn hôn quá”, tôi đã dấy lên một dự cảm chẳng lành… như thể nếu không chuồn ngay bây giờ, mấy chữ đó sẽ biết thành thực…
“Thôi toi! Tà Linh, Du, chuồn thôi!” Tôi vừa gào vừa sẵn sàng sử dụng tuyệt
chiêu chạy trốn vô song – Khinh Công. Nhưng vừa dứt lời, chân phải tôi
vấp phải chân tay, hai tay hươ loạn lên, cả người thân mật hôn đất.
Thấy tình cảnh của tôi, cả Tà Linh và Du đều lao tới cứu tôi, nhưng không
may tốc độ của họ đều không nhanh như hồi trước, nên bọn họ chỉ biết
chống mắt bất đắc dĩ nhìn tôi biểu diễn một màn đại lễ phủ phục hoành
tráng cho bàn dân thiên hạ xem.
Cảnh tượng chung quanh rơi vào im lặng, tôi có thể nghe rõ tiếng dãi chảy đâu đây từ cái miệng của một kẻ đang há hốc mồm. Tôi chậm rãi bò dậy, nén nước mắt, rên lên, “Đau quá!”
“Sao mình lại ngã nhỉ?” Tôi có chút ảo não. Hiện tại, uy nghiêm và danh vọng của tôi coi như tan thanh sương khói hết rồi.
“Vương Tử, em mới cấp 1. Em không dùng Khinh Công được nữa đâu.” Tà Linh nhẹ nhàng nhắc nhở tôi.
Đúng rồi! Thảo nào mình lại ngã khó coi như vậy. Tất cả kĩ năng và cấp bậc
đều biến mất không còn tung tích ngay lúc tôi tạo lại nhân vật rồi. Hầy, giờ mình không có cả kĩ năng lẫn cấp bậc… Thôi kệ, luyện lại là lại có
thôi.
“Mặc kệ chuyện đó đi. Mau đi tình Dương Quang và Kenshin,” Tôi vội nói với hai người họ.
“Vương Tử, có lẽ em…” Du ngập ngừng nói, rồi im lặng.
“Làm sao?” Tôi nhíu mày.
Du có vẻ lòng đã quyết, anh nói hết trong một hơi, “Chúng ta không nên tìm cả Bánh Bao Nhân Thịt và Hỏa Hoàng luôn sao?”
Bánh Bao Nhân Thịt… Bé Bao của tôi! Ôi trời đất ơi, tôi đã hoàn toàn quên
mất chuyện đó ngay khi nhân vật của tôi biến mất. Bé Bao sẽ thành bánh
bao nhân thịt hoang mất. Tôi phải làm sao đây? Tôi hoảng hồn hét lên,
“Thảm rồi! Không biết Bé Bao chạy đi đường nào rồi. Lỡ nó bị người chơi
và NPC bắt nạt thì sao? Có lẽ nó bị tưởng lầm là bánh bao nhân thịt
thường rồi bị ăn mất rồi cũng nên! Hu hu hu! Bé Bao, Mama rất xin lỗi.”
“Bánh Bao Nhân Thịt! Là cái bánh bao có mắt phải không? Hóa ra là bánh bao
của ngài!” Đám người xung quanh đột nhiên nghiến răng nghiến lợi nói.
Bánh bao có mắt… ngoài bánh bao nhân thịt nhà tôi ra, chắc không bánh bao
nào có đặc điểm đó đâu. Tôi vội hỏi, “Đúng rồi, đúng rồi, mấy người có
gặp Bé Bao của tôi không?”
“Đương nhiên chúng tôi gặp rồi! Cái
bánh bao nhân thịt tham ăn chết tiệt đó với một con phượng hoàng ngang
ngược càn quét Hoa Đô nhiều ngày rồi. Bọn chúng lúc thì cướp đồ ăn của
người chơi, lúc thì làm lũ nhấn chìm thành phố. Lần trước lông tóc toàn
thân tôi suýt thì bị con chim phượng hoàng đó đốt trụi.”
Chuyện này… nghe ra thì Bé Bao và Hỏa Hoàng tự sống rất ổn đấy chứ! *Đổ mồ hôi hột*
“Không biết Bé Bao có tình nguyện tiếp tục làm thú cưng của mình không nhỉ?”
Tôi không khỏi có chút lo lắng. Nó vẫn sẽ vậy chứ nhỉ?
“Mama~” Giọng vui vẻ của Bé Bao đột nhiên vang lên.
Tôi hơi ngây người. Hình như tôi nghe tiếng Bé bao gọi mẹ nó là tôi. Hay là tại tôi lo quá nên tưởng tượng ra? Tôi nhìn trái phải, những mong lại
thấy hình dáng trắng tròn mũm mĩm đó, nhưng tôi chẳng thấy gì cả.
Bốp! Đầu tôi đột nhiên bị một vật nặng văng trúng, và khi đầu váng vất mắt mờ đi, tôi nghe thấy…
Má ơi! tôi mới cấp 1, máu cùng lắm chỉ có mấy chục giọt thôi. Bảo sao tôi có cảm giác đầu đau tới sắp vỡ tung.
“Ối trời ơi, Bánh Bao Nhân Thịt tới kìa! Mọi người chạy mau!” Đám đông xung quanh bỗng vang lên tiếng rầm rập, kể cả cô gái lúc trước còn đòi hôn
tôi giờ cũng túm váy, trong nháy mắt ’ze’ xa mấy chục mét.
Tôi
vẫn đứng khá vững, mở miệng, phun ra một búng máu rồi mới nói chuyện.
Khi tôi nói, giọng tôi yếu ớt tới độ tôi có cảm tưởng mình sẽ biến thành cột sáng trắng tới nơi rồi quay về điểm hồi sinh. “Bé Bao… đừng làm vậy nữa nhé, con sẽ phạm tội giết mẹ đó…”
“Tội giết mẹ? Bé Bao Bao không hiểu Mama nói gì hết,” Bé Bao nói, vô cùng vui vẻ nhảy nhót trên vai tôi.
Tôi phun mạnh ra một ngụm máu nữa khi tôi cuối cùng cũng nhận ra là một
người chơi level 1 đối diện với linh thú level 50, cho dù nó nhẹ nhàng
vuốt ve thì cũng như mưu sát!
“Bé Bao, đừng cử động, làm ơn, làm
ơn đừng cử động nữa.” Tôi cầu xin, mặt đã tái nhách đi. Lúc này, tôi
thực sự có cảm giác muốn đá xô đổ thùng.
“Mama đi đâu vậy? Bé Bao Bao nhớ Mama lắm!” Khi Bé Bao nói, nó bắt đầu gào khóc không kiểm soát
được, và cái đầu vừa đáng yêu vừa đáng giận của Bé Bao cứ liên tục dụi
dụi vào trong ngực tôi…
“…” Tôi nhìn lỗ hổng lớn mà Bé Bao đục trên ngực tôi, hoàn toàn á khẩu.
Cùng lúc đó, Bé Bao nhảy khỏi cái lỗ máu me nhoe nhoét đó, khuôn mặt dễ
thương lộ vẻ khó hiểu.
“Du, thầy cẩn thận đừng để về điểm hồi
sinh như em nhé,” Tôi bất đắc dĩ cảnh tỉnh chủ linh thú kia, mặc dù tôi
có cảm giác Du chắc cũng sớm theo vết xe đổ của tôi thôi.
Tôi lập tức biến thành cột sáng. Tôi không biết điểm hồi sinh của Hoa Đô ở đâu, thành ra tôi băn khoăn không biết nên ở đó đợi Tà Linh và Du, hay tự
mình tìm đường về… thôi quên đi. Căn cứ vào trình độ mù hướng của tôi,
có khi tới khi Tình Thiên tìm thấy Dương Quang rồi cưới nhau xong xuôi
tôi vẫn tìm ra được hai kẻ kia ấy chứ.
Tôi vừa đáp xuống đất, tôi cảm thấy một cơn buồn nôn trào lên, tôi gập người nôn khan. Khi cơn
buồn nôn hậu chết qua đi, tôi ngẩng đầu thì nhìn thấy một người, một
người vốn không nên ở đây, mà lại đang ngay trước mặt tôi… Đúng hơn tôi
không nên gọi anh ta là người.
Chúa Tể Sinh Mệnh! Tôi chắc trăm
phần trăm đó là Chúa Tể Sinh Mệnh cứ không phải Long Điển, mặc dù anh ta cũng mang vẻ ngoài y hệt hắn. Tôi không thể nào nhận làm đôi mắt ngập
tràn nỗi đau số phận kia được.
“Anh, anh…” Tôi sốc tới độ không nói năng được đàng hoàng. Sao Chúa Tể Sinh Mệnh lại ở đây?
Hở? Mà đây là đâu vậy? Tôi liếc trái liếc phải. Đây không phải là điểm hồi
sinh, mà là một tòa lâu đài, một tòa lâu đài màu xám mĩ lệ. Dưới chân
tôi là một ma pháp trận cực lớn, còn đằng sau Chúa Tể Sinh Mệnh là một
cái ngai thật bự. Xung quanh chúng tôi có rất nhiều những cây cột khổng
lồ, mỗi cây to tới độ hai người mới ôm xuể được.
“Bé Bao Bao vẫn ngốc như vậy,” Chúa Tể Sinh Mệnh cười nhẹ, “Đúng như ta nghĩ, nó đúng là giết em thật.”
Tim tôi run lên khi tôi hỏi, “Anh phái Bé Bao tới giết tôi sao?”
“Em tin là Bé Bao Bao sẽ làm những chuyện như vậy sao? Chủ ý giết em?” Một thoáng buồn lướt qua mặt Chúa Tể Sinh Mệnh.
Tôi nghiêng đầu qua một bên, nghĩ thầm, “Không, tôi không tin như vậy.”
Chẳng đời nào Bé Bao lại chủ ý giết tôi, bởi vì… chỉ cần giải thích cho
Bé Bao biết từ “giết” nghĩa là sao đã khiến người ta đau đầu muốn banh
não rồi. Thà cho một con NPC tới xé xác tôi còn nhanh hơn nhiều.
Chúa Tể Sinh Mệnh mỉm cười, một nụ cười sáng lạn vô cùng. Đó là nụ cười tự nhiên nhất mà tôi thấy kể từ ngày gặp anh ta.
Tôi suýt thì nhỏ dãi ra nhìn. Chúa Tể Sinh Mệnh đúng là một anh trai đẹp
siêu cấp mà. Tôi không nhịn được nói với anh ta, “Anh nên cười nhiều
hơn. Mặt đẹp như vậy không cười phí lắm.”
Chúa Tể Sinh Mệnh chớp mắt, rồi hỏi như một đứa trẻ, “Ta cười lên nhìn đẹp lắm sao?”
“Phải! Tôi thấy thần tượng nổi tiếng bây giờ cũng không bì được đâu!” Tôi
thẳng thắn khen anh ta. Đối với trai đẹp, tôi lúc nào cũng rộng lượng
khen họ đẹp trai… à, chỉ trừ mỗi thằng em ngu si nhà tôi thôi. Nếu tôi
phun vào mặt nó là mày đẹp trai quá, tôi thấy không chỉ tôi tự kinh
chết, mà thằng Dương Danh cũng tự khắc đưa tôi tới bác sĩ ngay xem não
tôi có bị sao không mà khen nó đẹp trai.
“Vậy, em có thích ngoại hình của ta không?” Chúa Tể Sinh Mệnh hơi ngập ngừng hỏi.
Tôi gật đầu điên cuồng, nhưng tôi đột nhiên nhớ ra Chúa Tể Sinh Mệnh cũng
là một trong những kẻ đang thích tôi. Nghĩ tới đây, đầu tôi lại bắt đầu
phát đau. Du và Trác ca ca đã tạo đủ rắc rối cho tôi rồi, giờ Chúa Tể
Sinh Mệnh lại nhảy vào đống hỗn loạn này! Ông trời ơi, từ khi nào sức
quyến rũ của mình lại trở nên khó cưỡng như vậy?
“Em không thích sao?” Chúa Tể Sinh Mệnh hỏi, bỗng nhiên trở nên vô cùng ủ rũ.
“Không, không phải thế. Ngoại hình làm gì quan trọng lắm đâu,” Tôi hàm hồ nói. (Đứa nào đấy? Đứa nào bảo đây nói dối đấy?)
“Chờ một chút…” Tôi đột nhiên băn khoăn rốt cuộc mình đang làm cái khỉ gì.
Tôi đang đứng đây, bàn luận chuyện hình với chả thức với Chúa Tể Sinh
Mệnh trong khi rõ ràng là có vấn đề quan trọng hơn nhiều cần giải quyết. Vẫn còn vấn đề tung tích của Dương Quang và Kenshin, chưa nói tới cả
chuyện Long Điển.
Tôi vội hỏi, “Có chuyện gì xảy ra với Kenshin và Dương Quang rồi? Còn đây rốt cuộc là đâu?”
“Ta đã phái Kenshin và Dương Quang đi tìm bạn đồng hành của em rồi, còn đây là nơi ở thực sự của ta, cung điện của ta,” Chúa Tể Sinh Mệnh thản
nhiên đáp.
Nghe được Kenshin và Dương Quang đều ổn, tôi cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm; ít nhất như vậy cũng có nghĩa là tôi
không phải lo cho bọn họ nữa. Tuy nhiên, tôi thật không nghĩ tới lần này chết đi tôi không lên thiên đàng không xuống địa ngục mà lại đâm thẳng
vào chỗ ở Chúa Tể Sinh Mệnh. Nhưng thế cũng tốt, tôi có thể chớp thời cơ này mà hỏi chuyện Long Điển. Nếu tôi có thể thuyết phục Chúa Tể Sinh
Mệnh đừng giúp đỡ Long Điển nữa, thì mọi chuyện coi như giải quyết xong.
Tuy nhiên, làm sao tôi có thể thuyết phục Chúa Tể Sinh Mệnh thôi giúp Long
Điển, kẻ gần như là cha của anh ta chứ? Liệu nếu tôi dùng mĩ nhân kế dụ
thì anh ta có nghe không? Tôi khốn khổ suy nghĩ một hồi, nhưng rồi kết
cục tôi quyết định không muốn dùng biện pháp này. Bởi vậy, tôi chỉ biết
cẩn thận hỏi, “Chúa Tể Sinh Mệnh, anh có thể đừng giúp đỡ Long Điển được không? Những việc hắn đang làm là sai trái.”
“Ta không thể chống lại lệnh Cha,” Chúa Tể Sinh Mệnh bình thản sau khi nghe được yêu cầu của tôi.
Tôi lập tức phản bác, “Nhưng anh đã kháng lại hắn khi anh từ chối về cùng phe với hắn mà?”
“Tình hình đã khác rồi,” Chúa Tể Sinh Mệnh bình tĩnh nói. “Lúc đó Cha hoàn
toàn chưa chuẩn bị tâm lí cho sự phản kháng của ta, bởi người không thể
tưởng tượng ra ta sẽ chống lại. Nhưng giờ mọi chuyện khác rồi. Người đã
hoàn toàn kiểm soát được ta, nếu người ra lệnh cho ta, kể cả nếu có là
lệnh giết em, ta cũng phải làm không một chút đắn đo.”
Tôi cảm
thấy mình không nói được lời nào. Lúc này, hi vọng cuối cùng của tôi đã
tiêu tan hoàn toàn. Tôi miễn cưỡng hỏi, “Vậy làm sao anh có thể rời Long Điển mà tới đây?”
“Ta không thực sự rời Long Điển,” Chúa Tể Sinh Mệnh giải thích. “Ta không phải loài người chỉ có thể tồn tại ở một
chỗ. Với một trí tuệ nhân tạo, việc xuất hiện đồng thời ở nhiều địa điểm khác nhau là chuyện đơn giản.”
“Đương nhiên là tôi biết cái đó
rồi! Anh nghĩ tôi ngu cỡ nào chứ?” Tôi hơi bất mãn vặn lại, “Tôi chỉ sợ
Long Điển sẽ không cho phép anh tới đây.”
Nghe được câu hỏi của
tôi, người Chúa Tể Sinh Mệnh run mạnh, và im lặng một hồi lâu, rất lâu…
tới khi tôi đột nhiên nhận ra là anh đã lén tới đây. Những chuyện nhỏ
nhặt thế này, anh vẫn bằng cách nào đó chống lại được Long Điển.
“Cha rất đáng thương,” Chúa Tể Sinh Mệnh cuối cùng mới nói.
Khi nghe vậy, tôi đầy phẫn nộ. Làm sao một tên chết tiệt phóng vũ khí hạt
nhân giết hàng ngàn mạng người lại đáng thương chứ? Tôi băng giá nói,
“Tên khốn đó nên chết đi. Chữ ‘đáng thương’ chẳng hợp với hắn chút nào.”
“Cha chỉ là quý trọng hạnh phúc khó lắm người mới có được mà thôi,” Chúa Tể Sinh Mệnh nhàn nhạt nói.
Mặc dù biết mình không nên thương hại tên khốn Long Điển kia, tôi cũng
không ngăn được mình hỏi, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với Long Điển?
Tại sao hắn ta lại uy hiếp thế giới? Hắn muốn gì từ những thứ lạ lùng và những người đó?”
“A…” Sinh Mệnh Chúa Tể thở dài thật sâu. “Cha
chỉ muốn sống lâu hơn, được mãi mãi ở bên những người Cha yêu thương
thôi. Nếu là ta, ta cũng làm những điều như vậy, nếu việc đó có nghĩa là ta có thể ở bên em mãi mãi.”
Mặc dù đã sẵn biết tình cảm Chúa Tể Sinh Mệnh dành cho tôi, tôi cũng không khỏi ngăn mặt mình đừng đỏ lên
khi nghe một lời tỏ tình trực tiếp như vậy. Tôi cố thay đổi chủ đề, nói, ”Không phải Long Điển vẫn khỏe sao? Tôi đâu thấy mạng hắn ta bị gì nguy hiểm đâu.”
“Bệnh hiểm nghèo.” Chúa Tể Sinh Mệnh nói thẳng.
Bệnh hiểm nghèo… Tôi yên lặng một lúc rất lâu rồi mới nhớ lại vẻ ngoài Long
Điển lần tôi gặp hắn trước kia… Quả vậy, trông dáng vẻ hắn tiều tụy lắm
rồi, như thể hắn đang ốm rất nặng… Sao tôi chưa từng nghĩ tới chuyện
này?
“Cha, người… vốn muốn sống mãi trong Đệ Nhị Sinh Mệnh, nhưng kế hoạch đó đã hoàn toàn thất bại,” Chúa Tể Sinh Mệnh hối tiếc nói.
“Hiện tại, chỉ còn một cách thôi.” Một nụ cười rầu rĩ xuất hiện trên mặt Chúa Tể Sinh Mệnh, “Cha sẽ dung hợp với ta. Như vậy, không chỉ người có thể
sống tiếp và kiểm soát toàn bộ thế giới mạng, mà người cũng có được một
cơ thể nhân tạo có thể tồn tại ngoài đời thật.
“Vương Tử…” Chúa Tể Sinh Mệnh dịu dàng gọi tên tôi.
“Hử?” Tôi chỉ cảm thấy đầu váng vất, lộn thành một mớ. Vấn đề này phức tạp
quá; Long Điển còn muốn hợp nhất thành một thể với Chúa Tể Sinh Mệnh?
“Khi ta hợp nhất với Cha rồi, để tránh xảy ra xung đột giữa tiềm thức của
hai người, ta sẽ buông bỏ ý thức của chính mình. Nên, ta tới đây để tạm
biệt em, Vương Tử,” Chúa Tể Sinh Mệnh nở một nụ cười dịu dàng nói.
“Và, ta cũng muốn cảm ơn em,” Chúa Tể Sinh Mệnh tiếp tục nhẹ giọng, “Cảm ơn em đã cho ta hiểu tình yêu là thế nào.”
Tại sao luôn luôn phải có kẻ tự hi sinh mình? Tôi chỉ là không hiểu nối. Tại sao?
Chúa Tể Sinh Mệnh đưa tay ra trước, lau đi dòng lệ trên má tôi, “Đừng khóc,
Vương Tử. Đừng lo, Cha đã hứa với ta rằng một khi việc hợp nhất và tạo
thực thể hoàn tất, người sẽ không hại ai khác nữa.”
“Hắn đã hại quá nhiều người rồi!” Tôi khàn giọng nói.
“Sẽ không còn thương vong nữa đâu. Yên tâm đi, ta sẽ làm hết khả năng để
không hại ai nữa.” Khi nói với tôi những lời này, Chúa Tể Sinh Mệnh yêu
thương nhìn tôi, như thể sợ tôi vẫn còn lo lắng.
“Nói dối!” Tôi tức giận hét lên, “Tới cuối cùng, anh vẫn sẽ tổn thương. Anh sẽ chết.”
Nghe vậy, Chúa Tể Sinh Mệnh còn hạnh phúc cười, “Em lo cho ta sao?”
Tôi dùng sức lao hết nước mắt, gào lên, “Còn không phải sao!”
Chúa Tể Sinh Mệnh thỏa mãn thở dài, “Vậy là ta mãn nguyện rồi.”
Nghe vậy, tôi suýt thì phát khùng. Mặc dù Chúa Tể Sinh Mệnh có trí thông
minh và độ lí giải rất cao, cuối cùng thì anh chàng này cũng chẳng khác
gì Bé Bao hết!
“Vậy, em… em sẽ mãi mãi nhớ tới ta chứ, Vương Tử?” Một vẻ gần như là khẩn cầu hiện lên trong mắt Chúa Tể Sinh Mệnh.
“Không đâu!” Tôi lạnh lùng đáp. Nghe được câu trả lời của tôi, Chúa Tể Sinh
Mệnh đông cứng người lại một thoáng, như thể bị sét đánh trúng.
“Nếu anh dám đi tìm chỗ chết, tôi thề sẽ quên tiệt anh đi! Anh nghe tôi chứ?” Tôi đe dọa Chúa Tể Sinh Mệnh, lườm anh.
Sau khi ngây người một lúc, Chúa Tể Sinh Mệnh bỗng nhiên nhẹ nhàng hôn lên trán tôi. “Cảm ơn em.”
“Đừng cảm ơn tôi, anh phải sống…” Tôi còn chưa nói xong, mọi thứ trước mắt
tôi đã bắt đầu quay mòng mòng. Ngai vàng, cung điện, và cả bóng dáng
Chúa Tể Sinh Mệnh đều mờ đi, thứ duy nhất còn sống động trước mắt tôi là nụ cười trên mặt Chúa Tể Sinh Mệnh.
~*~
“Vương Tử? Vương Tử? Tỉnh dậy đi…”
Tôi dụi dụi mắt. Có chuyện gì vừa xảy ra vậy? Có phải Chúa Tể Sinh Mệnh gọi tôi không? Nhưng khi tôi mở mắt ra, tôi lại thấy khuôn mặt đẹp trai của Du phóng lớn trước mắt mình.
“Hử? Du à, sao thầy lại ở đây? Thầy cũng bị Chúa Tể Sinh Mệnh đưa tới đây sao?” Tôi khù khờ hỏi, mặc dù
cũng không hiểu tại sao Chúa Tể Sinh Mệnh lại đưa anh tới đây. Nghiêm
khắc mà nói, Du dù gì vẫn là tình địch của anh ta mà.
Du ngây ra, “Chúa Tể Sinh Mệnh? Vương Tử, em nói gì vậy? Tôi không hiểu em nói gì hết.”
Thấy Du phản ứng như vậy, tôi cũng ngây người ra. Vừa lúc đó, tôi đột nhiên
nhận ra cảnh xung quanh rất lạ lẫm. Tôi không còn ở trong cung điện màu
xám nữa, mà trong một điểm hồi sinh cực kì bình thường, nơi không thể
nào có bóng dáng của Chúa Tể Sinh Mệnh được.
“Em vừa mới ở cung điện của Chúa Tể Sinh Mệnh mà,” Tôi vẫn quả quyết, không thể hiểu được tình hình hiện tại.
“Vương Tử, em vừa ngủ mơ hả? Sau khi em bị Bánh Bao Nhân Thịt vô tình giết,
tôi cũng bị Hỏa Hoàng thiêu chết luôn. Khi tôi tới đây thì đã thấy em
nằm đây rồi.” Du lo lắng nhìn tôi.
Tôi ngủ mơ? Làm sao tất cả
những chuyện đó chỉ là một giấc mơ được chứ? Tôi không khỏi bắt đầu thắc mắc có phải khả năng mơ ngủ của tôi thần thánh tới độ tôi có thể ngủ
ngon lành tới nỗi mơ được ngay cả khi ở trong game không, nhưng giấc mơ
đó… quá chân thực.
“Chỉ là một giấc mơ thôi sao?” Tôi cau mày,
nghĩ thật nghiêm túc. Nhưng nụ cười của Chúa Tể Sinh Mệnh quá chân thực, không giống một giấc mơ chút nào.
“Vương Tử… em khóc à?” Du hỏi, đột nhiên nhìn tôi chăm chăm. Anh nâng cằm tôi lên, rồi cẩn thận quan
sát mặt tôi. “Và có người đã lau nước mắt cho em.”
Du… Kĩ năng
quan sát của anh kinh dị quá, anh không thấy vậy sao? Còn biết có người
lau nước mắt cho tôi nữa? Có vẻ nếu tôi mà lấy phải Du, tôi nhất định sẽ không thể nào lén lút đằng sau lưng anh được… Phì phì phì! Tôi nghĩ gì
thế này? Tôi còn chưa cưới ai đã mơ tưởng tới chuyện vụng trộm sau lưng…
“Vậy nhất định là không phải em nằm mơ rồi. Người lau nước mắt cho em chính
là Chúa Tể Sinh Mệnh,” Tôi cực kì chắc chắn đáp, “À phải rồi, Du, Chúa
Tể Sinh Mệnh kể cho em rất nhiều chuyện. Thầy giúp em nghĩ giải pháp
đi.”
“Được rồi.” Du không có vẻ gì là tin hẳn, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo.
Tôi lập tức tường thuật chi tiết từng chuyện đã xảy ra, rồi nhanh chóng hỏi Du, “Có cách nào mà Chúa Tể Sinh Mệnh khỏi phải chết không?”
Sau khi nghe tất cả những điều tôi nói, Du đứng im lặng một hồi, cau mày
suy nghĩ rất lung. “Bệnh hiểm nghèo… nên Long Điển chỉ còn cách dung hợp cùng Chúa Tể Sinh Mệnh sao?
“Với tình thế hiện tại, quyết định
hiển nhiên nhất là phải hi sinh Long Điển hoặc Chúa Tể Sinh Mệnh,” Du
không lưu tình phân tích, “Hơn nữa, từ quan điểm của tôi, việc hi sinh
Chúa Tể Sinh Mệnh là tối ưu nhất. Như vậy, mọi chuyện sẽ được giải quyết kể cả chúng ta có không động tay. Hơn nữa… dù gì Chúa Tể Sinh Mệnh cũng không phải con người.”
“Hi sinh Chúa Tể Sinh Mệnh… là tối ưu
nhất sao?” Mặc dù tôi biết Du không thể nào phán đoán sai, nhưng cũng
không ngăn được mình hỏi lại, “Nhất định phải có kẻ thí mạng sao?”
Du nhìn sâu vào mắt tôi rồi nói đầy ẩn ý, “Vương Tử, rất nhiều chuyện trên đời không thể có kết cục hoàn hảo được. Nếu em cứ cố đấm ăn xôi chạy
theo kết cục hoàn hảo, em có thể sẽ mất tất cả.”
“Là phải như vậy sao?” Nhưng Chúa Tể Sinh Mệnh…nhất định phải hi sinh như thế sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...