Sau khi tôi vật lộn
đứng dậy được, tôi cùng những người còn lại chạy lên sân thượng thì thấy Tiểu Long Nữ đang quỳ sụp trên sàn. Cả người ngây ra nhìn xa xăm. Trên
mặt cô còn có hai dòng lệ đang chảy xuống…
Làm sao tôi an ủi Tiểu Long Nữ được đây? Tôi không khỏi cảm thấy bất lực. Những lần tôi an ủi
người khác hình như ít tới đáng thương… Tôi nghĩ bình thường thì chỉ có
người ta an ủi tôi chứ không có đường ngược lại.
“Uầy, em mà cũng biết khóc cơ à? Tôi cứ tưởng em chỉ biết cười the thé độc ác như phù
thủy thôi chứ.” Dương Danh bước lại gần Tiểu Long Nữ bằng thái độ đáng
đánh, trêu chọc cô.
Tiểu Long Nữ quay đầu đi nói, “Phải rồi! Dù sao tôi cũng chỉ là mụ phù thủy già đáng sợ không ai thèm yêu thôi.”
Dương Danh đột nhiên húng hắng ho, “Thực ra tôi thấy cưỡi cán chổi cũng hay hay!”
Mọi người đều kì quái nhìn Dương Danh, còn Tiểu Long Nữ thì không hiểu mô
tê gì nhìn nó… Tôi, mặt khác, là chị sinh đôi của Dương Danh, hoàn toàn
hiểu được thằng bé đang muốn làm gì. Nó đang cố “an ủi” Tiểu Long Nữ.
“Phù thủy đội mũ nhọn cũng dễ thương mà. Dù sao thì cũng không phải chỉ có
công chúa mới được yêu quý đâu… Tôi, tôi thì thích phù thủy hơn…” Dương
Danh lắp ba lắp bắp, mặt đỏ ửng lên. Giọng nó mỗi lúc một bé lại như
tiếng muỗi kêu.
Tiểu Long Nữ cuối cùng cũng có vẻ hiểu ra thằng
nhãi Dương Danh đang cố an ủi cô. Một đám mây hồng rực hiện lên trên mặt cô, và lần đầu tiên, cô tỏ vẻ thẹn thùng nói, “Anh nói hươu nói vượn
cái gì vậy?!”
Cả hai người cứ đỏ mặt nhìn xuống đất, thi thoảng
lại ngẩng đầu lên len lén nhìn người kia một cái, hoàn toàn chìm trong
thế giới nhỏ của hai người!
“Long Điển chạy mất rồi, nhưng còn
Chúa Tể, Kenshin và Dương Quang thì sao?” Tôi lo lắng nghĩ tới ba người
chưa rõ sống chết ra sao kia. Bởi Tiểu Long Nữ đã đắm chìm trong thế
giới riêng rồi, tôi chỉ đành hỏi những người còn lại tiếp theo phải làm
sao.
Nếu chúng tôi không mau nghĩ ra cách, thì Tình Thiên đang
xanh mắt vì ghen tức và lia ánh mắt chết người về phía Tiểu Long Nữ và
Dương Danh có thể… sẽ lôi súng máy ra nã lung tung cho bõ tức, có khi
bắn mấy lỗ vào người qua đường vô tội như chơi. Là một trong những người qua đường vô tội, tôi đương nhiên phải khẩn trương nghĩ ra cách giải
cứu Dương Quang.
“Nếu bọn họ chỉ biến mất thế này, có lẽ mọi
chuyện đều ổn,” Tà Linh nói, “Nhưng anh không tin là Long Điển có thể dễ dàng lẩn trốn như vậy được.”
“Trăm phần trăm hắn không lẩn trốn
đâu.” Du lập tức giải thích, “Tôi không tin là Long Điển đoạt Chúa Tể
Sinh Mệnh chỉ để chạy trốn thôi. Nhất định phải có âm mưu đằng sau.”
Âm mưu? Tôi ngạc nhiên hỏi, “Có lẽ nào hắn muốn sử dụng Chúa Tể để kiểm
soát thế giới không? Em từng nghe hắn nói là Chúa Tể có thể mang đạn bay của các nước phóng như pháo hoa mà?”
“Điển muốn kiểm soát thế
giới? Anh ấy không phải loại người như thế!” Tiểu Long Nữ, vẫn đang
trong thế giới riêng, đột nhiên kịch liệt phản bác. Vẻ quyết liệt trên
mặt cô cho thấy cô quyết không cho ai xúc phạm Long Điển.
Dương Danh méo mặt vì ghen, chua chát hỏi, “Ồ? Em chắc đấy à?”
“Vậy thì Long Điển đoạt Chúa Tể Sinh Mệnh đi làm gì?” Mặc dù tôi nghĩ muốn
nát óc, tôi cũng không nghĩ ra. Lẽ nào Long Điển yêu tha thiết Chúa Tể
Sinh Mệnh nên muốn cùng anh ta cao chạy xa bay để có thể sống bên nhau
trọn đời? Ặc, hai kẻ trông giống hệt nhau, sống bên nhau trọn đời… Đúng
là một cảnh tượng thấy ghê.
Mặc dù mọi người đều nghe thấy câu
hỏi của tôi, nhưng không ai có thể cho tôi đáp án. Mọi người đều cúi đầu và bắt đầu động não ra vài lí do nào đó cho hành động của hắn.
“Vương Tử, tạm thời bỏ qua vấn đề đó đi. Thương tích của em thế nào?” Ánh mắt
lo lắng của Du lướt qua người tôi một lượt rồi dừng lại thật lâu trên
bàn tay bầm tím của tôi, lo lắng viết rõ trên mặt anh.
“Tiểu Lam, anh đã gọi xe cứu thương rồi. Đừng có cử động lộn xộn đấy.” Trác ca ca
dịu dàng nâng bàn tay tôi lên và nhíu mày khi thấy vô số vết bầm tím
trên đó.
“Vâng ạ.” Đối mặt với Trác ca ca, tôi chỉ biết vâng vâng dạ dạ. Tôi mà dám cử động tí ti, nhất định sẽ bị anh lên lớp một tràng
dài mãi không thôi.
“Vương Tử, em…” Nam Cung Túy mặt búp bê đã tiến lại gần tôi. Anh nói bằng giọng có vẻ bất đắc dĩ, “Em đúng là con gái.”
Tim tôi lỡ một nhịp. Ối, đúng rồi; giới tính thật của tôi đã bại lộ rồi.
Nhưng bởi tình huống Long Điển giải quyết chưa xong nên mọi người vẫn
chưa vội hỏi tôi. Làm sao tôi đối mặt với họ bây giờ? Tôi không khỏi cúi gằm đầu và nghịch nghịch ngón tay. Tuy nhiên, đan rồi thả mấy ngón tay
đã sưng to như xúc xích đúng là không dễ chút nào.
“Phù!” Nam
Cung Túy thở dài thật lớn, lắc lắc đầu nói, “Cũng may Phượng Hoàng không đi theo. Nếu con bé biết em cùng giới tính với nó, có khi nó sẽ…”
Nghe vậy, đầu tôi càng cúi gằm xuống. Bình thường tôi ghét bọn trai đểu lừa
gạt tình cảm của con gái nhất trên đời. Thế mà giờ tôi lại trở thành…
gái đểu lừa gạt tình cảm của cô gái khác!
“Em xin lỗi, Túy…” Tôi
cúi đầu xin lỗi. Tôi ngại ngùng quay sang đối mặt với đồng đội mình,
những người tôi đã lừa gạt lâu nhất, “Em xin lỗi mọi người, em không cố ý giấu mọi người đâu. Lúc trước cũng là bởi…”
Tôi quay lại và tóm
lấy Dương Danh đang đứng cạnh không có việc gì làm. Tôi chỉ ngón trỏ
thẳng vào mũi nó và lớn tiếng minh oan cho tội danh của tôi, “Là lỗi của nó hết! Bởi em cãi nhau với nó nên em mới chạy đi làm nhân yêu đó! Đừng trách em nha!” Dù sao, nếu tôi chết thì cũng phải kéo được ai chết
chung chứ. Làm sao tôi có thể để thằng em tôi vốn là kẻ bắt đầu mọi
chuyện lại không bị hề hấn gì chứ?
Vũ Liên đại tẩu bỗng bật cười
khúc khích, và khi tôi còn đang ngây ra khó hiểu, chị đã thâm tình nhìn
Lang đại ca nói, “Chị cũng biết em là con gái từ lâu rồi, Vương Tử. Lang còn biết thân phận của em sớm hơn chị nữa!”
Cái gì! Mắt tôi muốn rớt khỏi hộp sọ. Đời nhân yêu của tôi thất bại thế cơ à? Nếu Vũ Liên
đại tẩu nhìn thấu được tôi cũng không đáng bàn, nhưng kể cả Lang đại ca
chậm hiểu hệt tôi mà cũng biết sao?
“Làm sao hai người biết?” Tôi khờ khạo hỏi.
Vũ Liên đại tẩu mỉm cười dịu dàng, đặt tay lên đầu tôi rồi vỗ vỗ tôi, “Chị ở với em lâu như thế, làm sao lại không biết giới tính thật của em
chứ?”
“Á… Doll cũng không biết Vương Tử ca ca thực ra là Vương Tử tỉ tỉ mà.” Doll gặm ngón tay, chu mỏ không phục. (Em không biết cũng là bình thường mà…)
“Vương Tử, không, Phong Lam, em không bị đau bụng kinh nữa à?” Lang đại ca vui vẻ cười lớn.
Đau bụng kinh? À! Tôi đột nhiên nhớ ra tôi đã lén đi nhìn trộm Lang đại ca, nên đã dùng lí do dạng dạng đó để viện cớ…
“Mặc dù anh đã nói không muốn đoán xem ngoại hình thực sự của em thế nào,
nhưng anh đã gặp được người thật của em rồi. Kể cả có không muốn nhận ra em thì cũng quá khó!” Lang đại ca gãi gãi mặt và lắc lắc đầu, “Vương
Tử, nét mặt và cử chỉ của em giống hệt trong game. Cho dù ngoại hình
khác biệt, chỉ cần chú ý kĩ một chút là có thể dễ dàng nhận ra em.”
Nếu thật như vậy thì Du ngày nào cũng gặp tôi trên giảng đường cũng… nhận
ra tôi từ lâu rồi? Tôi nhanh chóng quay đầu sang nhìn Du. Tôi bực bội
hỏi, “Thầy cố tình giả vờ là không biết em phải không?”
Du nghệt mặt ra và lẩm bẩm, “Chuyện này… nhận ra em dễ thế cơ à?”
Tôi sửng sốt. Du không thể nhận ra tôi sao? Làm sao có thể? Chẳng phải anh ta là thiên tài IQ 200 sao?
“Thầy không thể nhận ra Tiểu Lam được sao? Chẳng lẽ trong mắt thầy chí có
‘diện mạo’ của Vương Tử thôi à?” Trác ca ca không nể nang gì khích bác.
Mặt Du cau lại, anh hét lên, “Không phải, tôi không quan tâm Vương Tử trông thế nào!”
“Vậy tại sao thầy không nhận ra em?” Tôi lạnh lùng hỏi. Du là người dành
nhiều thời gian ở bên tôi nhất, vậy mà anh ta không nhận ra tôi. Có lẽ
Du chỉ luôn thích ngoại hình của Vương Tử thôi! Tôi đột nhiên cảm thấy
rất không vui.
“Tôi…” Du không biết nói sao. Miệng anh cứ hé mở,
nhưng hồi lâu cũng không thể thốt ra một từ nào hết. Cuối cùng, anh buồn bã cúi đầu.
Tôi tức khí không để ý tới Du nữa mà quay đầu sang
nhìn mọi người, tính tiếp tục vấn đề Long Điển. Tuy nhiên, Tiểu Long Nữ
lại ra dấu đừng nói với tôi.
“Lệnh phong tỏa trên Đệ Nhị Sinh
Mệnh đã giải trừ rồi? Anh chắc chứ?” Tiểu Long Nữ hỏi, tay cầm máy điện
thoại di động. “Đã có người đăng nhập rồi?”
“Trong game có thay
đổi lớn sao?” Tiểu Long Nữ vừa hỏi vừa cau mày. Nghe lời đáp, quai hàm
cô trễ xuống, mắt cô muốn lồi ra và cô nhanh chóng ra lệnh, “Nhắc lại
xem!”
Tiểu Long Nữ bấm vào nút loa ngoài và gọi mọi người tới
gần. Trong di động truyền ra thông báo về những thay đổi không ngờ tới
trong Đệ Nhị Sinh Mệnh.
“Hình ảnh thế giới trong đó hầu như không thay đổi gì. Thay đổi chính chính là ở chỗ NPC. Tất cả những NPC đều
được cải tiến lên tới có IQ rất cao, và đám NPC dạng người trong thành
phố đã không còn đứng yên một chỗ. Bọn họ chạy loạn như con người. Kể cả NPC giúp người chơi chuyển chức cũng không chịu làm việc nữa, lại còn
nghĩ ra mấy yêu sách rất vớ vẩn.
“Vài NPC boss cũng đi lại lung
tung. Tôi vừa thấy một con boss đi bộ trong Tinh Thành và mấy thành phố
khác cũng bắt đầu bị NPC cướp thành.”
“Rốt cuộc Long Điển muốn làm cái khỉ gì đây?” Tôi không khỏi thắc mắc.
“Một Đệ Nhị Sinh Mệnh thực sự.” Lãnh Hồ bỗng nhiên đáp. Cậu ta im lặng lâu
quá làm tôi quên béng mất là cậu ta cũng ở đó. Lời nói bất chợt của cậu
ta giống như sét đánh ngang tai, làm những người có mặt đều sốc nặng.
~*~
Sau một cuộc đua xe nữa, Tiểu Long Nữ đưa chúng tôi trở về trụ sở của Đệ
Nhị Sinh Mệnh. Tôi ngạc nhiên nhận ra tấm kính bị tôi đâm vỡ đã trở lại
nguyên dạng như ban đầu. Hiệu suất làm việc của công ty Đệ Nhị Sinh Mệnh đúng là cao thật.
“Tiểu thư, Chủ tịch muốn gặp cô khi cô trở
về.” Vừa thấy Tiểu Long Nữ, một nhân viên tiếp tân nữ lập tức cúi chào
và gửi lời của Chủ tịch cho cô.
“Biết rồi.” Tiểu Long Nữ gật đầu, quay sang chúng tôi nói, “Tất cả mọi người, cố gắng lên mạng xem game
đã thay đổi thế nào và kiểm tra tình hình bên Kenshin và Dương Quang.
Tôi sẽ đi gặp bố trước để thông báo Điển đã trốn thoát.”
Sau khi
chúng tôi gật đầu đồng ý, Tiểu Long Nữ nói với cô nhân viên tiếp tân,
“Đưa họ tới văn phòng của tôi, đưa mũ bảo hiểm chơi game cho họ để họ
vào Đệ Nhị Sinh Mệnh.”
“Vâng thưa tiểu thư,” Cô tiếp tân đáp và nhã nhặn nói với chúng tôi, “Mời theo tôi.”
Tiểu Long Nữ nhanh chóng chạy ào về phía thang máy. Không nói một câu tạm
biệt, cô rời đi, cửa thang máy đóng lại đằng sau. Cô chắc là đang rất lo lắng.
Cô tiếp tân đưa chúng tôi tới thang máy và thanh nhã bấm
vào tầng 44* (Tiểu Long Nữ, cô phải chọn tầng tốt hơn chứ…). Thang máy
vừa mở, một cái văn phòng rõ ràng còn lớn hơn nhà tôi rất nhiều xuất
hiện. Trên bàn trang trí đơn sơ giản dị và đằng sau bàn làm việc là một
tấm kính lớn có thể nhìn bao quát cả thành phố. Điều duy nhất không bình thường ở đây là giá sách không chứa đầy sách mà lại toàn là túi xách
của những nhãn hiệu như Chanel…
(*tầng 44: trong văn hóa Trung Quốc, số 4 là số xui xẻo, vì 4 (tứ) đồng âm với chết (tử) – nhóm PR)
Cô tiếp tân thong thả giúp chúng tôi bật mười cái mũ chơi game hình dáng
kì quái lên. Cô còn lịch sự cúi người một góc 90 độ và nói, “Nếu mọi
người cần thêm gì, xin cứ gọi tôi. Tôi sẽ giúp mọi người chuẩn bị.”
Tôi có chút được kính mà sợ* gật đầu với cô gái rồi nói với mọi người, “Cùng lên xem Đệ Nhị Sinh Mệnh đã biến thành thế nào đi.”
(*được kính mà sợ: dịch nghĩa cụm từ ‘thụ sủng nhược kinh’ – meomeo)
“Được, cùng tập trung ở Tháp Trung Tâm Hoa Đô đi.” Trác ca ca gật đầu.
Mọi người đội mũ chơi game lên và trở về Đệ Nhị Sinh Mệnh vốn chúng tôi những tưởng là đóng lại mãi mãi với chúng tôi.
Tôi đội mũ và vào game. Khi tôi chậm rãi mở mắt lần nữa, cảnh chào đón tôi
vừa quen lại vừa lạ… Đó là cảnh đầu tiên khi tạo nhân vật, nhưng GM đứng trước mặt tôi lại không phải là Tiểu Long Nữ. đó là một mĩ nhân NPC. Cô ta tò mò nhìn tôi và còn ướm hỏi tôi, “Chào?”
Chuyện gì thế này? Sao tôi lại ở đây? Sao lại không phải ở Hoa Đô… À! Phải rồi, nhân vật
Vương Tử của tôi đã biến mất hoàn toàn rồi. Một khi nhớ ra điều này, tôi không khỏi cảm thấy buồn bã.
“Bạn có muốn tạo nhân vật không?” Cô mĩ nữ NPC chớp chớp mắt.
“Tôi đã tạo một nhân vật rồi, nhưng nhân vật của tôi biến mất rồi. Cô có thể giúp tôi lấy lại nhân vật được không?” Tôi vô cùng hi vọng hỏi. Sao tôi có thể không thử chứ? Vương Tử là nhân vật tôi đã lao tâm khổ tứ luyện
cấp. Làm sao tôi có thể cứ vậy bỏ đi được chứ?
“Đương nhiên không được rồi.” Mĩ nữ NPC nhún vai, “Nếu bạn từng bị chương trình ND hoặc HD phá hủy thì đến cả Thần Sinh Mệnh cũng không lấy lại được nhân vật
đâu!”
“À…” Tôi có chút thất vọng nhưng vẫn không sờn chí, tiếp
tục hỏi, “Vậy bạn có thể giúp tôi chơi nhân vật nam không? Tôi muốn nhân vật có tóc trắng mắt đỏ, mĩ hóa lên 40%?”
“Sao cũng được, bạn
muốn chọn nhân vật thế nào thì chọn. Nguyên tắc ban đầu của trò chơi là
người chơi có thể tạo ra nhân vật theo cách nào họ muốn mà!” Mĩ nữ NPC
trả lời như chuyện dĩ nhiên.
Cái gì? Tạo thế nào cũng được? Trước đây rõ ràng là phải dựa theo hình dáng thực của con người, cũng không
được đổi giới tính mà. Tôi nghi ngờ nhìn mĩ nữ NPC. Cô ta chắc không
giỡn tôi, phải không?
“He he… mặt bạn ngốc quá đi.” Mĩ nữ NPC bật cười rồi giục tôi, “Mau tạo nhân vật đi. Tôi vẫn còn phải giúp rất
nhiều người tạo nhân vật đó.”
Vẫn rất nghi ngờ, tôi chỉ đành tạo
nhân vật của mình. Khi ngoại hình của Vuwong Tử xuất hiện trước mặt tôi
lần nữa, tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Giờ tôi chỉ cần luyện lại cấp bậc thôi nhỉ?
“Bạn muốn sinh ra ở đâu?” Mĩ nữ NPC vừa cười vừa hỏi.
“Chỗ nào cũng được… không, Lục địa phía Bắc! Tôi muốn tới Lục địa phía Bắc.” Tôi vội chữa lại lời, suýt thì phạm phải lỗi trước đây. Nếu tôi không
may rơi trúng vào lục địa phía Nam, chắc tôi khóc tới chết mất.
“Lại Lục địa phía Bắc nữa? Mọi người bây giờ chả có tí sáng tạo gì cả. Một
đám người tạo ngoại hình thế này, lại một đám người không đòi tới Lục
địa Trung Tâm thì chạy lên Lục địa phía Bắc,” Mĩ nữ NPC lẩm bẩm.
Ngoại hình thế này… Nghĩa là sao? Chuông báo động ngân rền trong lòng tôi,
nhưng trước khi tôi kịp hỏi mĩ nữ NPC, tôi đã bắt đầu thấy mình rơi tự
do…
Khi tôi đáp xuống đất như thiên thạch, cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao…
“Tại sao…” Mắt tôi muốn lòi ra khi tôi nhìn một đám người tóc trắng mắt đỏ. Tôi hét lớn lên, “Sao lại nhiều Vương Tử thế này?!”
Những Vương Tử xung quanh bật cười, “Cậu cũng dùng ngoại hình của Vương Tử còn gì, còn dám nói ai?”
Tôi không khỏi bực mình hét trả, “Tôi là Vương Tử thật!”
“Ha ha, lại có người tự nhận là Vương Tử thật rồi.” Một tên chết toi nào đó mang ngoại hình Vương Tử mà nét mặt lại cực kì hợm hĩnh nói. Trời ơi,
đừng có dùng kiểu vẻ mặt đó nữa, hủy hoại hết thanh danh hình tượng của
tôi rồi!
Trời đất ơi, nhiều người sử dụng ngoại hình của tôi như
vậy, thảo nào mĩ nữ NPC nói thế… Á! Không xong rồi, nhỡ Lang đại ca và
đám còn lại nhận lầm tôi thì sao? Tôi không khỏi cảm thấy lo lắng.
“Bình tĩnh, bình tĩnh.” Tôi hít hai hơi thật sâu, cảm xúc trong lòng cuối
cùng cũng bình ổn lại một chút. Đúng rồi! Đầu tiên phải PM bọn họ kể về
chuyện này đã… Nhưng tôi không mở kênh PM ra nổi. Có chuyện quái quỷ gì
thế này?
“Trời ơi! Tại sao không PM được?” Tôi hét lên trời.
“Ê thím, trước khi nhập trò chơi đã đặt tên chưa?” Một trong đám Vương Tử
xung quanh lạnh lùng hỏi. Gã Vương Tử này ngầu ghê. Có lẽ không phải là
gã Vương Tử ghê tởm hồi nãy.
“Chưa…” Đúng rồi; tôi còn chưa đặt tên! Tôi đột nhiên nhớ ra chuyện này.
“Hệ thống mật ngữ đã biến mất hoàn toàn rồi,” Một Vương Tử vẻ mặt hí hửng mỉm cười nói với tôi.
“Cái gì?” Cả người tôi nhũn ra như thạch. Làm sao tôi liên lạc với những người khác được bây giờ?
“Mặc kệ gã khùng đó đi, chúng ta nên mau tới Tháp Trung Tâm xem tình hình
thế nào.” Khi một Vương Tử hào hứng nói xong câu này, cả đám người cùng
nhau di chuyển theo cùng một hướng.
Tôi ngẩng đầu nhìn Tháp Trung Tâm. Không phải Tà Linh đã nói sẽ tập trung ở Tháp Trung Tâm sao? Mọi
chuyện chắc đều ổn. Nếu tôi nói mình là Phong Lam, chẳng phải mọi người
sẽ biết tôi là Vương Tử thật sao? Nhận ra điều này, tôi thở phào nhẹ
nhõm.
Được rồi, tới Tháp Trung Tâm! Tôi thoải mái đi theo đám người.
“Nhiều người quá…” Tôi há hốc mồm nhìn quảng trường chật ních người.
“Mọi người nhìn xem! Đây chính là quảng trường nơi nhóm Sát Sinh đã lấy một
chọi nghìn, giết chết lũ NPC đó! Sau đó, Vương Tử vượt qua tất cả đám
lính canh và một mình xông tới quảng trường Hoa Đô. Thấy mười ngàn NPC,
mày chàng cũng không nhíu! Chàng vung đao một cái, biến hết đám NPC
thành thịt nát, rồi còn cuồng ngạo cười nói muốn Chúa Tể Sinh Mệnh đừng
tạo ra đám rác rưởi như chúng nữa…”
“Vương Tử vạn tuế! Lãnh chúa Vô Ngân Thành, Huyết yêu vạn tuế~” Đám đông bắt đầu reo hò.
Đây… đây đúng là nói tới tôi sao? Khóe môi tôi giật giật. Vung đao một cái,
tôi biến hết đám NPC thành thịt nát? Sao trong trí nhớ tôi lại thấy đám
NPC đó suýt thì biến tôi thành thịt nát nhỉ?
“Mọi người nhìn xem! Nhóm Sát Sinh tới rồi!” Một tên tinh mắt gào to.
“Nhóm Sát Sinh! Nhóm Sát Sinh…” Đến cả vạn người đang chen chúc trong quảng trường bỗng nhiên phát rồ, gào lên nhóm Sát Sinh.
“Doll!” Tôi bấy giờ đã thấy được mọi người, nên nhanh chóng gào lên, “Lãnh Hồ! Túy! Tình Thiên!”
“Doll! Lãnh Hồ~~~” Những người xung quanh thấy tôi hét tên bọn họ thì cũng lập tức hét tên bọn họ luôn. Không khí xung quanh càng nóng hơn, giống như
đám người sắp phát điên…
Tôi lại ngây ra nhìn. Sao lại thành thế này?
Tôi thấy bọn họ đứng trước Tháp Trung Tâm, nét mặt đều cứng ngắc. Tôi muốn
chạy ào lên trên đó, len lỏi qua đám đông, nhưng tôi cứ bị đám đông đang phát rồ kia đẩy xa hơn, xa mãi từ phía mọi người… Tôi lo tới độ nước
mắt suýt thì rơi xuống.
“Vương Tử! Đi tới đây.” Tôi đang mỗi lúc
một nản lòng thì tay phải đột nhiên bị một người tóm lấy, và một giọng
quen thuộc cũng gấp gáp gọi tôi.
Tôi sửng sốt mất nửa nhịp tim.
Thực sự còn có người có thể nhận ra tôi giữa một đám “Vương Tử” này sao? Tôi quay đầu lại, và khuôn mặt quyến rũ thuộc Ma tộc của Du hiện ra
trước mắt tôi.
“Du?” Tôi có chút ngây ngốc chưa biết phản ứng thế nào.
“Vương Tử, mau đi tới đây, mọi người đều đang tìm em.” Du kéo tay tôi và đưa tôi ra khỏi đám người.
Khi tôi dùng hết sức luồn lách qua biển người, tôi nghi ngờ hỏi, “Du, làm
sao thầy chắc là em? Có nhiều người cùng vẻ ngoài như thế này mà.”
Du dừng bước. Anh chậm rãi quay đầu nhìn tôi. Ánh mắt anh vẫn dịu dàng như mọi khi, “Tôi không đời nào nhầm em với ai khác được. Bước chân nhẹ
nhàng của em, nét mặt ngây ngốc của em. Khi em tức giận, biểu hiện đầu
tiên của em sẽ là siết chặt nắm tay và lộ ra vẻ mặt cứng đầu.
“Hơn nữa, em thường xuyên vô thức nghiêng đầu sang một bên.” Du không khỏi
bật cười, “Giây phút tôi thấy em, tôi liền biết ngay em là Vương Tử.”
Trong lòng tôi trào lên cảm giác ấm áp, nhưng miệng nhịn không được vẫn hỏi, “Nhưng thầy không nhận ra Phong Lam là em mà.”
Mặt Du đột nhiên lộ ra vẻ xa xăm. Như thể anh không trả lời tôi, mà tự nói
chuyện với chính mình. Anh lẩm bẩm, “Sao lại không thể nhận ra em chứ?
Nhưng đúng là tôi đã không nhận ra… Có lẽ là bởi từ trước đó đã biết
rồi, nhưng đã hứa với em… hứa với em sẽ không bao giờ đoán xem danh tính ngoài đời thật của em là ai. Lời hứa của tôi với em rất quan trọng,
quan trọng tới độ… tôi để mặc bản thân mù quáng, không cách nào nhìn
thấy được danh tính thật của em.”
Tôi gặng hỏi, “Du… thầy nói gì vậy, sao em không hiểu gì hết?”
Nghe lời tôi nói, Du cay đắng mỉm cười. Vai anh chùng xuống, chán nản nói, “Tôi cũng không biết mình đang nói gì nữa.”
Thấy vẻ mặt uể oải của Du, tôi gãi gãi đầu, không nhịn được nói, “Không sao. Thầy, thầy đã nhận ra em rồi, em vui lắm, ừm…” Thấy ánh mắt Du đột
nhiên bừng sáng lên, tôi không khỏi đỏ mặt. Tôi hoàn toàn quên mất những lời định nói.
Không khí trở nên vô cùng ngượng ngập. Chúng tôi
sóng bước một hồi im lặng, Du đột nhiên nói, “Vương Tử, dù có ra sao…
Tôi vẫn thích em.”
Nghe vậy, tôi không khỏi cảm thấy vô cùng, vô
cùng ngạc nhiên. Tính tình Du tốt đến thế sao? “Thầy không giận? Em, em
đã nói dối thầy, còn khiến mọi người nghĩ thầy là gay…” Tôi càng nói
giọng càng nhỏ tí lại. Kể cả tôi cũng nghĩ là Du sẽ nổi điên với tôi.
Du im lặng một lúc lâu, rồi cuối cùng mới nói, “Tôi có hơi giận, nhưng lại không dám giận.”
Tôi chớp chớp mắt. Du hôm nay có vẻ thích nói những lời khó hiểu quá nhỉ.
“Tôi giận em nói dối tôi, giận những chuyện tôi không biết nhưng Tà Linh thì biết rõ…” Nói xong câu này, Du thở dài nhẹ, “Nhưng tôi không dám tức
giận. Tôi sợ em sẽ không vui, sợ em không quan tâm tới tôi nữa, sợ… tôi
sẽ không còn cơ hội khiến em thích tôi nữa.”
“Du!” Tôi kéo mạnh
người anh, thu hết dũng khí lại, tôi lí nhí nhận sai, “Lần này là em
không đúng. Thầy không cần bao biện cho em. Như thế em chỉ càng thấy tội lỗi hơn thôi.”
Du quay đầu lại nhìn tôi. Anh mở miệng, nhưng lại có vẻ không biết nói gì. Vẻ mặt anh trở nên mâu thuẫn… Cuối cùng, vai
anh chùng xuống, anh uể oải nói, “Tôi không trách em vì dối gạt tôi nữa
đâu. Chúng ta nên mau trở lại gặp những người kia đi.”
Có phải Du muốn nói gì không? Sâu thẳm trong lòng, tôi tin là anh muốn nói gì đó.
Tôi lại giật mạnh Du lại. Bị tôi kéo lại, mặt anh lộ vẻ kinh ngạc.
“Sao thế, Vương Tử?” Du ngập ngừng hỏi.
“Thầy muốn nói gì? Nói cho em nghe.” Tôi cứng đầu cứng cổ không buông anh ra.
Du làm như thể đã quyết định điều gì và nói, “Tôi vốn không nghĩ tới muốn nói gì. Tôi chỉ muốn làm một chuyện.”
“Vậy thì thầy muốn làm gì…” Câu nói của tôi lọt thỏm trong miệng Du…
Tôi mở trừng mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của Du. Môi anh ấn lấy môi tôi… Đây không phải lần đầu tiên tôi bị hôn, nhưng, nhưng vẻ mặt nghiêm túc của
Du khiến tôi bỗng nhiên cảm thấy rất ngượng ngùng, tôi đẩy nhẹ anh ra,
“Du, anh…”
Nhưng Du lại hôn tôi, lần này anh ta còn, còn dám đưa
lưỡi vào miệng tôi! Tôi hoảng hồn cố đẩy anh ra, nhưng tay anh đã giữ
gáy tôi lại… Tệ hơn là nhân vật tôi vừa tạo ra lại không có bất kì lợi
thế sức mạnh nào hơn anh. Tôi không thể đẩy Du ra.
Tuy không phải lần đầu tiên bị hôn, nhưng lần này tôi mới thực sự lần đầu tiên hiểu
được, thực sự hiểu được cảm giác hôn người khác là thế nào…
Bàn
tay Du tuy dùng sức giữ lấy tôi, không cho tôi nửa đường chạy trốn,
nhưng nụ hôn của anh rất dịu dàng, lưỡi anh đi nhẹ trong miệng tôi… Tôi
thực không có lời nào để miêu tả, nhưng cảm giác rất dịu dàng, rất rất
dịu dàng. Tôi gần như say bí tỉ, say đắm trong sự dịu dàng kia. Dần dần, Du thôi không giữ tôi chặt nữa, mà thay vào đó nhẹ nhàng luồn tay vào
tóc tôi.
Nhìn Du đang nhắm mắt, nét mặt đê mê dịu dàng, tôi cũng
vô thức nhắm mắt mình lại và cảm nhận sự dịu dàng của Du lan khắp cơ
thể: trong miệng tôi, những đụng chạm nhẹ nhàng trên mái tóc, bàn tay ôm lấy tôi thật chặt, hơi ấm khi hai thân hình quyện lấy nhau.
“Ối giời đất ơi! Hai gã đàn ông hôn nhau!” Đám người xung quanh đột nhiên ré lên.
Du và tôi đều sững người. Trời ơi! Tôi suýt thì quên mất chúng tôi đang ở
đám đông người. Tôi còn hôn Du ở nơi công cộng nữa chứ, tệ hơn là cả hai chúng tôi hiện tại đều là đàn ông…
Mặt tôi nóng rực lên tới độ
nếu đặt miếng thịt lên là nướng chín được ngay. Tôi vội đẩy Du ra, nhưng tôi đang định đánh anh xả giận, tôi thấy một người – Trác ca ca!
Tôi không bao giờ nghĩ tới một Trác ca ca luôn mạnh mẽ kiên cường lại lộ ra một vẻ yếu ớt như vậy. Như thể tất cả niềm tin của anh đều đã bị hủy
diệt. Vẻ mặt anh trắng bệnh và… mắt anh thì đỏ lên.
Tôi suýt thì nghĩ là Trác ca ca… đang khóc? “Trác ca ca…”
Trác ca ca không nói gì hết, chỉ quay đi… Có lẽ tôi nhìn nhầm rồi, nhưng hình như vai Trác ca ca có vẻ run run?
Du thở dài, buồn bã bảo tôi, “Vương Tử… em càng chần chừ không quyết định, em càng làm tổn thương hai chúng tôi nhiều thêm.”
Lòng tôi run lên. Là tôi… làm tổn thương Trác ca ca sao?
“Ể? Cả Du ca ca và Tà Linh ca ca đều ở đây à? Vậy thì đây là Vương Tử ca ca thật phải không?” Doll lao tới, mở to mắt nhìn ba người chúng tôi, vẻ
mặt hơi nghi ngờ.
“Vương Tử, là em à?” Nam Cung Túy nhíu mày, như để đang phải quyết định một chuyện lớn.
“Đồ cảnh sát mặt búng ra sữa!” Tôi lập tức nói.
Nam Cung Túy lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, “Được rồi, em đúng là Vương Tử thật.”
“Vương Tử! Dương Quang biến mất rồi!” Tình Thiên tức giận gào lên, rồi không nhịn được lại cúi đầu thút thít.
Tôi sửng sốt. Phải rồi! Chúng tôi tới đây để xác nhận sự an nguy của Dương
Quang và Kenshin mà! Tôi vội hỏi rõ ràng tình hình, “Dương Quang và
Kenshin không ở Tháp Trung Tâm sao?”
“Không có ai ở trong Tháp Trung Tâm hết; Chúa Tể Sinh Mệnh cũng không ở trong đó.” Doll lo lắng nói.
Cái gì? Dương Quang và Kenshin không phải là đã… Tôi không khỏi hít một ngụm khí. Đây chính là điều tôi lo sợ nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...