"Vu cô nương, vì sao không để cho tôi chết đi......" Kim Ngọc Nương nửa quỳ trên mặt đất, mặt xám như tro tàn thì thào nói.
"Chết cái gì mà chết?!" Tôi ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng vào nàng "Chết thì dễ, chỉ cần lấy dây thừng hay giá nến thắt cổ đập đầu là xong. Sống mới là khó. Cô cũng đã nói, tướng công của cô hiện đang ở mỏ đá không biết sống chết ra sao, vạn nhất tướng công của cô vẫn còn sống thì sao. Cô có nghĩ đến, nếu hắn không có chết, lại nghe được tin tức cô đã chết, Điền gia thật sự sẽ trở thành nhà tan cửa nát, cô thử nghĩ xem hắn có còn hy vọng để mà sống tiếp hay không?! Hơn nữa, cô ở Nhuyễn Hồng Đường giả ngây giả ngốc, nhẫn nhịn lâu như vậy, rốt cuộc là vì cái gì? Còn không phải là vì muốn sống sót cả nhà được đoàn tụ hay sao, hiện tại sắp đạt được rồi, cô lại muốn vứt bỏ tất cả sao?"
Kim Ngọc Nương sắc mặt đã khó coi đến mức dọa người, giờ lại càng khó coi hơn "Vậy tôi phải làm như thế nào?" Nàng nói, giống như du hồn quay đầu đi, nhìn về hỉ phục ở trên giường "Uyên ương dệt mộng song phi, mỗi một mũi kim, một đường chỉ, đều là do tôi trao gửi trọn nỗi tương tư thêu lên. Hỉ phục này, hỉ phục này......tôi cả đời này chỉ mặc một lần, tôi không muốn mặc bộ hỉ phục này vì bất luận kẻ nào khác ngoài phu quân của tôi!" @[email protected]
"Này......" Nói tới đây, tôi cũng bí từ, tuy rằng tôi có thể khuyên can nàng đừng tìm đến cái chết, nhưng tình cảm chân thành tha thiết như vậy, tôi căn bản không biết nên nói sao cho phải nữa. Bằng không, tôi nói cho nàng biết thân phận thật của mình, sau đó bảo nàng đợi Bao đại nhân ngày mai đến đây sẽ có cách giúp nàng.
Chần chừ một lát, tôi liền hạ quyết tâm "Điền phu nhân, cô hiện tại nên tỉnh táo lại, hãy nghe tôi nói......"
Theo lời tôi kể, Kim Ngọc Đường dần dần mở trừng lớn mắt, sau đó, trong mắt bắt đầu đã có thần "Vu cô nương, những gì cô nói đều là sự thật sao? Bao đại nhân, Bao thanh thiên, thật sự sẽ đích thân tới Trần Châu sao? Ông ấy thật sự sẽ bắt An Lạc Hầu đem ra công lý sao?"
"Đúng vậy." Tôi thận trọng gật đầu, sau đó cầm tay Kim Ngọc Nương nhẹ giọng nói "Điền phu nhân, xin hãy nhẫn nại thêm một chút, đợi Bao đại nhân đến đây, tất cả sẽ được giải quyết."
"Ừ." Kim Ngọc Nương nắm chặt lấy tay tôi, mạnh gật đầu một cálangngoccac.wordpress.com">[email protected]@
Tuy rằng Kim Ngọc Nương đã đáp ứng với tôi, nhưng là, từ lúc trời dần dần sắp sáng, Kim Ngọc Nương vẫn là nhịn không được lo lắng bồn chồn
"Vu cô nương, Bao đại nhân khi nào thì đến? Trời cũng sắp sáng rồi, nếu Bao đại nhân nếu không đến, kiệu hoa sẽ tới trước mất."
Tôi nghiêng đầu suy nghĩ một lát "Bằng không cô hãy giả bộ gả cho Bàng Dục, để cho đến lúc Bao đại nhân tới không phải sẽ tốt hơn hay sao, dù sao cũng chỉ là để kéo dài thời gian."
"Không được, tuyệt đối không được!" Kim Ngọc Nương không chút nghĩ ngợi lên tiếng cự tuyệt.
"Dù sao cũng chỉ là giả......" Tôi ra sức khuyên nhủ.
"Không được, chuyện như vậy tuyệt đối không được." Kim Ngọc Nương nói xong, nước mắt rơi như mưa.
"Đừng khóc a~." Tôi đứng bên cạnh nàng, cũng không biết phải an ủi như thế nào mới tốlangngoccac.wordpress.com">[email protected]@
"Vu cô nương, đối với nữ tử chuyện sống chết là chuyện nhỏ, thất tiết mới là chuyện lớn. Tôi đã được gả cho tướng công nhà tôi, sao có thể tái giá. Nếu…. nếu thật sự muốn tôi bước lên kiệu hoa của An Lạc Hầu, tôi …tôi…tôi nhất quyết sẽ tự vẫn." trong mắt Kim Ngọc Nương lộ ra sự kiên định.
"Này, Điền phu nhân......" Tôi rất muốn nói chẳng qua chỉ là nghi lễ bái đường mà thôi, nhưng nhìn bộ dáng của nàng, chỉ sợ nếu thật sự bắt nàng bái đường, nàng thật sự sẽ tìm đến cái chết. Chính là do cái tin của Triển Chiêu nói Bao đại nhân sẽ lập tức tới Trần Châu. Cho nên, mặc kệ là như thế nào, đều phải kéo dài thời gian đợi đến lúc Bao đại nhân đến đây.
"Điền phu nhân, nếu cô thật không đi, thì để tôi đi thay cô vậy " Tôi gãi gãi đầu, bất đắc dĩ nói.
"Cái gì?!" Kim Ngọc Nương kinh hãi thốt lêlangngoccac.wordpress.com">[email protected]@
*********
"Tân nương tử, kiệu hoa đã đến." hỉ nương (*) cao giọng kêu to, xuyên qua khăn voan truyền vào trong tai tôi.
(*Hỉ nương: người chăm sóc dâu)
Tôi khẽ gật đầu, duỗi tay ra để cho hỉ nương đỡ lấy mìlangngoccac.wordpress.com">[email protected]@
"Tân nương tử, cẩn thận cánh cửa." hỉ nương dìu tôi, không ngừng nhắc nhở, cho đến khi đỡ tôi ngồi vào trong kiệu, sau đó mới nhét một quả táo vào trong tay tôi. Tôi theo bản năng tiếp nhận, sau đó, tôi không khỏi dở khóc dở cười, trái táo này tượng trưng cho bình an, vui mừng, hạnh phúc sao? Thật đúng là...... Châm chọc thật.
Bất quá, tôi vẫn luôn cho rằng tại cái thế giới này, tôi sẽ không có khả năng có một ngày sẽ được ngồi kiệu hoa, nhưng thật sự không nghĩ tới, thế nhưng lại vẫn có một ngày như vậy.
Chính là......
Bị khăn voan đỏ che khuất tầm mắt, tôi có chút mờ mịt nhìn không rõ cảnh vật xung quanh. Người bên kia, cũng không phải là người mà tôi chờ langngoccac.wordpress.com">[email protected]@
Nghĩ vậy, tôi không khỏi cả kinh, không phải người tôi chờ mong? Như vậy, ai mới là người mà tôi chờ mong? Từ khi nào tôi lại đối với người nào đó mong chờ thế này?
Tâm tư đột nhiên hỗn loạn, bất tri bất giác, kiệu hoa đã dừng lại.
Tôi hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng tới trước cửa Nhuyễn Hồng Đường rồi.
Dựa theo tập tục, Bàng Dục phải đi uống rượu mừng, hẳn là phải muộn mới tới nhấc khăn voan, cho nên tôi hẳn là sẽ không bị vạch trần sớm.
"Tân nương tử, tới rồi, mời xuống kiệu." giọng nói của hỉ nương từ bên ngoài kiệu hoa truyền vào tai tôi, tôi nghe lời thò một bàn tay ra ngoài, để cho hỉ nương đỡ lấy tôi, tay còn lại cầm quả táo, sau đó có một dải lụa đỏ được nhét vào trong tay tôi "Tân nương tử, giữ chặt lấy cái này."
Tôi cầm lấy dải lụa đỏ, đột nhiên khóe mắt có chút cay cay, tâm trạng của Kim Ngọc Nương chính là thế này sao? Đã từng có người dắt qua dải lụa đỏ, cho nên, mới không muốn để cho người khác cũng nắm như vậy dắt mình đi. Vậy còn tôi? Có người nào nguyện ý dắt tôi qua dải lụa đỏ, cam tâm tình nguyện cùng tôi thiên trường địa cửu hay khôlangngoccac.wordpress.com">[email protected]@
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên lực đạo nắm dải lụa đỏ ở đầu bên kia buông lỏng.
"Ngươi là người nào? Dám xông vào Nhuyễn Hồng Đường của ta?!" giọng nói tràn đầy kinh sợ của Bàng Dục truyền vào trong tai tôi.
"Hầu gia, ngươi cướp thê tử của người khác có còn thiên lý hay không." Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang theo hỗn loạn tức giận cùng lo lắng, mà ngày thường chưa bao giờ nghe thấy của Triển Chiêu truyền vào trong tai tôi.
"Triển đại ca." Tôi theo bản năng quay đầu về hướng phát ra âm thanh, kinh ngạc lẫn vui mừng kêu lên. Một chút u sầu vừa dâng lên ở trong lòng, lập tức liền bị tiêu tán không còn tăm hơi, lúc này đây, chỉ có tràn ngập vui sướng.
Nghe thấy giọng nói của tôi, Triển Chiêu lập tức cất giọng nói "An Chi đừng sợ, ta tới cứu muội."
"Ừ." Chưa từng có cao hứng mà can tâm tình nguyện trả lời từ này như thế này bao giờ, lòng tôi không khỏi lâng lâng, cười khẽ hai tiếng, đưa tay lên muốn gỡ khăn voan xuốlangngoccac.wordpress.com">[email protected]@
"Tân… tân nương tử, không được kéo khăn voan xuống!" Vừa mới nâng tay lên, hỉ nương đã đè tay tôi lại "Khăn voan này phải chính do tay tướng công tương lai của ngươi vén lên a~."
Tay tôi bị đè lại, nhất thời sửng sốt một chút, chuyện này là sao?
Mà ngay lúc này, Bàng Dục quát lớn "Người đâu, mau bắt hắn lại cho ta, mau! Hỉ nương, mau đưa tân nương tử đưa vào động phòng!"
"Dạ, Hầu gia." hỉ nương đáp ứng, giúp đỡ tôi muốn đi.
"Chờ một chút." Ai muốn dộng phòng a~, Bàng Dục chết tiệt kia, chẳng lẽ không nhận ra giọng nói của tôi sao?!
Một trận đao kiếm giao nhau vang lên, ngay sau đó, tôi bị hỉ nương kéo mạnh đi, trong nháy mắt, trước mắt tôi sáng ngời, khăn voan đỏ trên đầu đã bị người nhấc lên…langngoccac.wordpress.com">[email protected]@
**********
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...