1/2 Hoàng Tử


“Lần này, đại ca chắc sẽ hối hận nhỉ?” Lục Tinh cười cay đắng.
“Chúng ta đã nói bóng gió với đại ca rồi.” Vân Phi nói với giọng điệu phản bác.
“Đúng vậy, chúng ta đã nói bóng gió rồi, nhưng anh ấy vẫn tin tưởng chúng ta. . . . . .” Lục Tinh đột nhiên hét lớn với vách núi. “Đại ca, tại sao anh lại ngu ngốc như vậy?”
Vân cũng không nhịn được mà cất tiếng quở trách với vực sâu đen ngòm. “Đúng là ngu ngốc, không hề biết gì cả. Từ vụ Khô Lâu truy sát chúng tôi đã sắp xếp rồi. Chúng tôi đã thấy anh đánh quái mấy ngày trước. Nhìn thấy anh rất mạnh, muốn anh kéo chúng tôi đi thăng cấp, mới cố ý để Hỏa Diễm Khô Lâu truy sát, sao anh lại không biết chứ? Sao lại không nghĩ được Tinh chỉ biết dùng tam muội chân hỏa thì không thể nào đi đánh Hỏa Diễm Khô Lâu cùng đặc tính.”
“Rõ ràng tôi có thù với ông chủ của Trung Hoa lâu, sao lại có thể tới chỗ đó ăn cơm chứ? Không dùng não cũng biết, tôi chỉ muốn anh giúp tôi giải quyết tên khốn Hoàng Uy kia.” Sắc mặt Tinh u ám.
“Biết rõ nhiệm vụ dây buộc tóc này chưa có ai hoàn thành, thậm chí không ai có thể sống sót khi làm nhiệm vụ, nhưng nhìn thấy tiền thưởng một vạn pha lê kia, chúng tôi vẫn dẫn anh tới chịu chết, muốn liều xem có cơ hội nào không. Nhưng thậm chí anh còn không nghe ngóng nội dung nhiệm vụ, cứ như vậy mà theo chúng tôi?” Vân Phi tỏ vẻ coi thường.
“Anh thấy thực lực của Quỷ Vương nhưng vẫn không nghi ngờ chúng tôi, lại còn giao dây buộc tóc cho Vân như vậy? Thậm chí còn đến bên vách núi? Lúc Vân tóm mắt cá chân của anh, anh còn tỏ vẻ khó hiểu.” Tinh cười ha ha. “Trên đời này, sao lại có người ngây thơ như thế, ngu xuẩn như thế?”
Hai người hét xong, lồng ngực thiếu oxy phập phồng không ngừng, dường như trút hết tất cả phiền muộn trong lòng. Vẻ mặt của hai người y hệt nhau, đều hoang mang trống rỗng.
Một lúc lâu sau, Tinh hờ hững lên tiếng. “Đi thôi, Đại Lục Trung Tâm còn đang đợi chúng ta. Đừng quên Tiểu Lam cũng ở đó.”
“Ừm.” Vân nhìn thoáng qua vách núi lần cuối, tâm trạng phức tạp ngay cả chính cậu cũng không biết rốt cuộc là cảm xúc gì.
*********
“Mua vé rồi, lúc chờ thuyền, thuận tiện ăn chút gì đi.” Lục Tinh vẫn tỏ vẻ lùng.
“Ừm.” Vân Phi nhíu mày. “Đi nhanh như vậy sao? Tôi còn hơi lưu luyến Đại Lục Phương Đông.”
“Đừng ngốc.” Lục Tinh khẽ quát. “Đừng quên, đại ca nhất định sẽ trở về Bạch Hổ Thành, trong quãng thời gian ngắn ngủi chúng ta đợi thuyền không gặp anh ấy đã phải tạ trời tạ đất rồi, ông còn muốn tiếp tục trì hoãn sao?”
Vân Phi im lặng không nói gì, chỉ theo Tinh bước vào một quán cơm tầm thường.
“Ông chủ, hai đĩa mì xào, một đĩa rau xanh, thêm một canh cá.” Vân nhìn thực đơn, giúp Tinh thờ ơ với thức ăn chọn món như thường lệ.
“Vâng, quý khách, có ngay đây.” NPC mặc đồ tiểu nhị lập tức mỉm cười đi sai bảo nhà bếp.

Vân Phi đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vội vã hô to. “Đúng rồi, quên mất vằn thắn dầu ớt đỏ. Tiểu nhị, thêm một đĩa. . . . . .” Thét lên một nửa, sắc mặt Vân Phi tái mét.
“Thêm một đĩa gì?” Tiểu nhị hết mình quay về hỏi.
Lục Tinh nhìn Vân Phi trầm lặng, chỉ hờ hững lên tiếng: “Một đĩa thịt xé xào.”
“Vâng, có ngay.”
Vân Phi vẫn trầm lặng đến khi đồ ăn được bưng lên, cầm đũa gắp thức ăn, nhưng phát hiện bản thân không muốn ăn gì cả, bụng dạ nặng nề như nhét một khối đá, tràn ngập nỗi buồn không sao tả xiết. Cuối cùng cậu thở dài, đặt đũa xuống nhìn Tinh ăn từng miếng mì xào. “Tinh, tôi không thích như vậy.”
“Ông tưởng tôi thích sao?” Lục Tinh cũng buông đũa, vẻ mặt cứng ngắc. “Huống chi không phải kế hoạch này từ đầu đến cuối đều do ông vạch ra sao?”
“Nhưng tôi không ngờ đối tượng của kế hoạch này chỉ có một người. Tôi tưởng rằng không ai sẽ giúp chúng ta đến lần thứ hai.” Vân Phi tuyệt vọng nói. “Tại sao trên đời lại có người ngốc nghếch như đại ca chứ?”
“Anh ta quá ngốc nên mới bị chúng ta lừa. Cũng tốt, lần này cho đại ca một bài học, để anh ta không bị lừa nữa.” Lục Tinh thản nhiên nói, nói xong, lại cầm đũa gắp đồ ăn vào miệng, thể hiện không muốn nói thêm nữa.
Vân cũng chỉ biết thở dài. Cậu nhìn ra ngoài quán cơm, dường như rất chờ mong người nào đột nhiên lao vào.
Ngoài cửa thật sự xuất hiện bóng người, trên khuôn mặt Vân Phi tràn đầy kinh ngạc, lại có chút lo lắng. Đại ca lần này rốt cuộc có thể tha thứ cho bọn hắn hay không? Hy vọng đại ca ngốc đến mức tiếp tục tha thứ cho họ. Cậu thầm hy vọng.
“Cuối cùng cũng tìm thấy hai kẻ gian phu dâm phụ các người. Lần này, chắc không có cái tên mặc áo choàng tới làm loạn nhỉ?!” Bóng người bước vào từ ngoài cửa, giọng nói tàn nhẫn của Hoàng Uy đã đủ để Vân Phi và Lục Tinh biết kẻ nào đang đến.
“Hoàng Uy.” Lục Tinh tái mặt.
“Đúng vậy, chính là anh, ông xã của em đây, Tinh Tinh tiểu bảo bối.” Hoàng Uy cười dâm đãng nhìn Lục Tinh.
Thấy bạn thân bị càn rỡ, Vân Phi làm sao có thể nhịn được. “Hoàng Uy, anh đừng tưởng chúng tôi vẫn là Ngô hạ A Mông (Chỉ người có học thức thấp), bây giờ chúng tôi không dễ ức hiếp như vậy nữa đâu.”
“Một kết giới sư muốn đối kháng với đàn em của tao kiểu gì chứ?” Hoàng Uy lạnh lùng nhìn Vân Phi. “Lại có thể ngu đến mức chọn nghề nghiệp vô dụng như kết giới sư.”
“Máy nói gì ?!” Vân Phi cực kì giận dữ. Cậu hận nhất là kẻ đối xử không công bằng với kết giới sư, những người này đâu biết kết giới sư có ích thế nào trong việc thủ thành, cậu chỉ chưa gặp được người đánh giá đúng cậu mà thôi.
“Tao nói mày là đồ vô dụng, mẹ mày cách xa bà xã của tao ra chút.” Hoàng Uy rút Hoàng Kim Đao phát sáng lấp lánh, không hề lưu tình chém về phía Vân Phi.

“Vân!” Lục Tinh đẩy Vân Phi ra, Hoàng Kim Đao vô tình đâm vào người Tinh. Tinh khó chịu hừ một tiếng, không cam lòng nhìn Hoàng Uy, rồi biến thành ánh sáng trắng bay đi.
“Tinh. . .” Vân Phi nhìn ánh sáng trắng, gào thét điên cuồng.
“Mẹ, chém nhầm người.” Hoàng Uy nhìn Vân Phi với vẻ nham hiểm. “Nhóc con, tao biết chúng mày muốn chạy trốn, cũng biết chúng mày mua vé tàu. Nhưng tao cảnh cáo mày, mày muốn chạy thì cút một mình đi, Lục Tinh không thể rời khỏi Đại Lục Phương Đông, không thể thoát khỏi lòng bàn tay của tao.”
“Hừ, vé tàu có hiệu lực vĩnh viễn, không đáp được chuyến này, bọn tao còn có thể đáp chuyến sau.” Vân Phi lạnh lùng nhìn Hoàng Uy. “Tao không tin mày có khả năng thay đổi quy tắc của Cuộc Sống Thứ Hai.”
Hoàng Uy cười ha ha. “Tao không thể thay đổi quy tắc, nhưng tao có thể sắp xếp tay chân ở cảng 24 giờ ngăn cản chúng mày, thấy một lần giết một lần, tao xem chúng mày có bao nhiêu cấp để người của tao giết.”
Sắc mặt Vân trắng bệch. “Mày. . .”
“Nhóc, mày đừng hòng mang Lục Tinh đi trốn, cũng đừng nghĩ tới việc tiếp cận Lục Tinh, nếu không tao sẽ chăm sóc mày cẩn thận.” Hoàng Uy xoay người sai bảo đàn em ở phía sau. “Đánh thằng nhóc này thật mạnh cho tao, lúc sắp chết thì buff máu đánh tiếp, đừng để hắn dùng cái chết đào tẩu, đánh tới lúc hắn không dám tới gần Lục Tinh nữa thì thôi.”
“Hoàng Uy, tao ày biết, nhất định tao sẽ đưa Tinh tới Đại Lục Trung Tâm, nhất định!” Vân Phi giận dữ gầm lên, đáng tiếc, đối diện với mấy chiến sĩ, kết giới sư chỉ có thể bó tay chịu trói. . . . . .
*********
“Chết tiệt!” Cổ Vân Phi chật vật trốn offline, ngay lúc đó liền phát hiện tiếng điện thoại reo lên không ngừng.
Vân Phi ấn nút nhận điện, khuôn mặt lo lắng của Lục Tinh lập tức xuất hiện trên màn hình. “Vân, ông không sao chứ? Sao không bay về luôn?”
“Còn nói nữa, tên Hoàng Uy khốn kia đánh tôi bầm dập, còn sắp xếp linh mục buff máu không để tôi chết. Sau này không chịu nổi nữa, mới offline.” Vân Phi không khỏi sờ mặt, vừa nãy ở trong game khuôn mặt đã bị đánh sưng vù méo mó.
Lục Tinh tái mặt. “Ông còn làm gì mà không offline sớm, còn để hắn đánh. Ông, ông, ông bị ngu hả?”
“Không cam lòng thôi!” Vân Phi xấu hổ nói.
“Mặc kệ Hoàng Uy, tôi thấy ngày mai chúng ta online, lập tức tới cảng đáp thuyền rời đi, nếu không thật sự gặp được đại ca, kết cục cũng không tốt hơn là bao.” Lục Tinh lo lắng nói.
“Hoàng Uy nói sẽ phái người canh ở cảng 24 giờ.” Vân Phi thở dài.
“Cái gì?” Sắc mặt Lục Tinh càng trắng bệch.

“Bây giờ phải làm sao đây?” Vân Phi vô cùng lo lắng.
Lục Tinh hít sâu một hơi, bình tĩnh trở lại. “Vài ngày sau tới xem sao, Hoàng Uy không thể phái người chờ ở đó mãi được.”
“Hy vọng như thế.” Nhưng cậu cảm thấy, sự cuồng nhiệt của Hoàng Uy đối với Tinh hình như còn rất sâu đậm.
*********
“Hoàng Uy, rốt cuộc anh muốn thế nào?” Lục Tinh căm phẫn. Người này rốt cuộc muốn làm loạn đến lúc nào, lại có thể canh giữ ở cảng nhiều ngày như thế.
“Anh muốn em làm bà xã của anh.” Hoàng Uy híp mắt cười trả lời.
“Đừng nằm mơ.” Vân Phi gầm lên giận dữ. “Thể loại lưu manh như mày, Tinh vốn dĩ thấy đã chướng mắt, mày tỉnh lại đi.”
Khuôn mặt Hoàng Uy tỏ vẻ ghê tởm, nhìn Vân Phi như nhìn đống phân. “Thằng nhóc này đúng là muốn ăn đòn, còn lẽo đẽo theo Tinh của tao. Chúng bay đánh thật mạnh cho tao.”
“Hoàng Uy, anh dừng tay lại!” Lục Tinh cực kì hoảng sợ.
“Muốn anh dừng tay cũng được, làm bà xã của anh, Lục Tinh.” Hoàng Uy nói với giọng âm u lạnh lẽo. “Tuyệt đối đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Tinh, anh đã mềm mỏng lâu lắm rồi.”
“Tinh, đừng nghe lời hắn.” Vân Phi bị mấy người vây lại, thấy sắp lại bị đánh một trận, nhưng cậu vẫn ngăn cản Tinh.
Thấy Vân Phi bị vây lại, Lục Tinh hơi do dự, hốc mắt ngấn nước, yếu ớt đáng thương. “Tại sao anh phải bức tôi như vậy, chuyện tình yêu sao có thể ép buộc được?”
Sắc mặt Hoàng Uy cứng đờ. “Anh nói có thể là có thể. Theo anh có gì không tốt chứ? Anh cho em ăn, cho em mặc, cho rất nhiều tiền tiêu. Em còn có gì bất mãn nữa?”
Lục Tinh đau thương khổ sở, nước mắt cuối cùng cũng tuôn trào. “Cho tôi nhiều tiền tiêu, lẽ nào đây chính là yêu sao? Đây không phải thứ tôi muốn.”
Lúc này, đám đông ở cảng dần dần đông lên, người hóng chuyện cũng nhiều, thấy một cô gái như hoa như ngọc bị bức hôn đến mức ứa nước mắt, rất nhiều giọng nói quở trách vang lên, cũng có người không thể nhìn nổi nữa bắt đầu xoa bóp tay, không khí bắt đầu không khống chế được.
Sắc mặt Hoàng Uy trầm xuống, xoay người la hét với đám người. “Mẹ, chúng mày phàn nàn cái con khỉ, còn phàn nàn tao chém cha chúng mày luôn.”
Nghe vậy, đám người lập tức om sòm, rất nhiều người càng giận dữ gầm lên: “Mẹ, cướp hôn còn khốn như vậy.”, “Chém tao? Xem ông chém các mày trước.” , “Thật quá đáng, sao lại có thể bức con gái như vậy!” , “Thật đáng thương, cô bé kia khóc rồi.”
Đối diện với sự giận dữ của đám đông, Hoàng Uy không hề cúi đầu, còn hung hăng hơn. “Mẹ, ỷ vào nhiều người đúng không! Đừng tưởng Hoàng Uy tao chỉ có vài người thế này, chờ tao kêu mấy chục người tới dọn sạch chúng mày, xem chúng mày còn kêu cái gì.”
“Tên ác bá Hoàng Uy?” Trong đám người có tiếng hô kinh ngạc, chỉ cần là người đã từng ở Bạch Hổ Thành, đều đã nghe qua tên ác bá Hoàng Uy của Bạch Hổ Thành, dẫn theo tám tên đàn em ỷ thế hiếp người, thích dùng tiền ép người, thấy khó chịu liền chém bay gamer, thấy mỹ nữ liền trêu ghẹo. Hoàng Uy làm vô số việc ác, nhưng vì tiền, người chịu làm việc cho Hoàng Uy vẫn quá nhiều. Ỷ vào đống chiến sĩ kia, đến nay không có ai dám chống đối Hoàng Uy.
Biết rõ ác bá trước mắt là Hoàng Uy, mọi người đã chuẩn bị ra tay liền trở nên do dự. Dù sao uy quyền của Hoàng Uy ở Bạch Hổ Thành đã cắm rễ sâu trong lòng họ, không ai muốn làm chuyện khiến bản thân không sống nổi ở Bạch Hổ Thành. . . . . .

Vân Phi và Lục Tinh vốn dĩ chờ mong mọi người trên đường thấy bất bình, rút đao tương trợ, không ngờ một câu tên ác bá Hoàng Uy làm họ sợ hãi. Sắc mặt hai người lại trầm xuống.
“Quả nhiên, chỉ có kẻ ngốc như đại ca mới làm chuyện ngu ngốc trên đường thấy chuyện bất bình chẳng tha.” Vân Phi cười châm biếm, sau đó lại u sầu. Xem ra lúc cậu và Tinh rời Đại Lục Trung Tâm đi gặp Tiểu Lam còn rất xa, rất xa.
“. . . . . .” Nước mắt của Lục Tinh đã ngừng rơi, không dám ngẩng đầu nhìn mọi người. Cô chỉ thở dài bất đắc dĩ, xem ra cô và Vân phải biến mất khỏi Cuộc Sống Thứ Hai một thời gian rồi.
Hoàng Uy hài lòng nhìn mọi người đã yên ắng trở lại, rồi quay về phía Vân Phi và Lục Tinh. “Lục Tinh, rốt cuộc em có làm bà xã của anh không? Anh cho em biết, anh đã bố trí tay chân ở mọi điểm hồi sinh rồi. Nếu em nói không, anh sẽ chém thằng nhóc này về cấp 1.”
Sắc mặt Vân Phi và Lục Tinh đều trắng bệch. Lục Tinh hơi hé miệng, nhưng không nói nên lời. . . . . .
“Nếu cô ấy lấy anh, tôi sẽ nuốt đao của mình.” Một giọng nói quen thuộc truyền tới, tim Vân và Tinh đập thình thịch, đại ca?
Vân mừng như điên nhìn về phía phát ra giọng nói. Lúc này, người đó cũng đi ra từ trong đám đông, đó là một tinh linh tróc trắng đeo mặt nạ. Vân kích động kinh ngạc hô lên. “Tinh linh? Đại ca là tinh linh. Đại ca, là anh sao?”
Tinh linh mỉm cười: “Không phải là anh, còn có tinh linh nào rong chơi ở Đại Lục Phương Đông sao?” Chỉ có anh ấy, tinh linh với “Kỹ năng lạc đường” có thể đạt cấp 100 mới có thể lang thang ở đây. . . . . .
“Đại ca. . . . . .” Sắc mặt Tinh vô cùng phức tạp.
Tinh linh nhìn về phía Hoàng Uy, nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói hờ hững lại mang sức uy hiếp gió mưa sắp sửa ập tới. “Hoàng Uy ư? Xem ra ngươi vẫn chưa rút được gì từ bài học lần trước.”
“Mày. . .” Hoàng Uy tức giận, nhưng không thể quên nổi lần trước người này cho hắn một cú shock. Hắn biết Vân Phi và Lục Tinh đã không đi cùng người này nữa, mới tới ngăn hai người, không thể ngờ vẫn gặp hung thần dữ tợn mà hắn không muốn chọc vào này.
“Mẹ mày, mày đừng tưởng tao sợ mày. Lần trước mày đánh lén ông, lần này không đơn giản như vậy đâu. Chúng bay xông lên cho tao, chém chết nó sẽ có thưởng lớn.” Đối mặt với mọi người, Hoàng Uy sao lại chịu để mất mặt, huống chi lần trước tinh linh này đột nhiên đánh lén, làm hắn chết trước mới thắng được. Lần này hắn đã có chuẩn bị, đương nhiên thù này không báo không được.
“Kenshin, bắt đầu đánh đi.” Tinh linh nở nụ cười hờ hững, nói với chiến sĩ tóc đỏ giống tân thủ đứng bên, chiến sĩ tóc đỏ chỉ lạnh mặt, gật đầu.
Hai bóng người bay nhanh về phía Hoàng Uy. . . . . .
“Đại ca. . . . . .” Vân Phi giật thót, không thể ngờ đại ca lại không nói gì đã giúp họ. Tại sao đại ca đối xử với họ tốt như vậy? Thậm chí sau khi cậu và Tinh tận tay đẩy đại ca xuống vực, cướp mất dây buộc tóc, dự định bỏ trốn, đại ca vẫn không hề chùn bước giúp họ. Đại ca này thực sự rất ngu ngốc, mặc dù nghĩ vậy nhưng Vân vẫn cảm cảm động.
“Tinh, chúng ta tới Đại Lục Trung Tâm với đại ca được không?” Vân bình tĩnh đích hỏi Tinh, nhưng lại nói với giọng trần thuật. “Sau khi tới Đại Lục Trung Tâm gặp Tiểu Lam, tôi muốn theo đại ca, không muốn đi tìm thầy và Hoàng Tử nữa.”
“Ừm.” Nhìn hai bóng người giao đấu với Hoàng Uy, Tinh trả lời không hề do dự. Cô cũng biết, không theo người như đại ca mới là đứa ngốc thật sự.
Tinh linh và chiến sĩ tóc đỏ chém sạch sành sanh tám gã đại hán và Hoàng Uy. Tinh linh ngửa mặt lên trời cười dài. Dáng vẻ ngạo mạn kia khiến đám người xung quanh hoảng hốt.
“Đại ca, bọn em quyết định đi cùng anh.” Vân Phi và Lục Tinh lóe lên ánh mắt kiên định, bên miệng là ý cười vô tận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận