Chân Điềm bị người môi giới làm cho ngại ngùng, cô cười hai tiếng, nhìn khắp căn hộ một lượt rồi nói: “Căn hộ này đúng là không tồi, nhưng mà giá cả chắc cũng không rẻ phải không?”
“Vấn đề này em không phải lo, anh đã chuẩn bị đủ tiền rồi.” Trần Tuý nghe Chân Điềm hỏi như vậy liền cười cười nói với cô để cô yên tâm.
Chân Điềm cũng nhìn anh: “Không phải, căn hộ nhất định có giá không nhỏ…”
“Cô Chân yên tâm, lúc trước tôi ở phòng giới thiệu khách hàng đều đã tìm hiểu tình hình thu nhập của khách hàng rồi, sẽ không giới thiệu cho khách hàng căn hộ mà họ không trả nổi đâu.” Người môi giới vô cùng chuyên nghiệp trấn an Chân Điềm, “Chủ căn hộ này không hề đòi hỏi cao, giá cả lại hợp lý. Hơn nữa anh Trần cũng đã giao cho tôi việc giao bán căn hộ cũ của anh ấy, nếu bán được căn hộ đó đi, số tiền cũng đã đủ đặt cọc căn hộ này rồi, phần còn lại, với thu nhập của anh Trần, trả khoản vay hàng tháng cũng khá dễ dàng.”
“À…” Chân Điềm nhìn Trần Tuý nghĩ nghĩ: “Nhưng anh bán căn hộ đó đi, giờ anh và Trần Nhất Nhiên sẽ ở đâu?”
Theo như cách nói của Trần Tuý, căn hộ mới từ lúc sửa chữa cho đến lúc vào ở được cũng mất khoảng một năm. Một năm nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, nhưng vẫn khá bất tiện.
Trần Tuý đáp: “Anh định thuê một căn hộ ở gần đây sau đó chuyển ra. Căn hộ cho thuê cũng là Tiểu Hà liên hệ cho anh rồi, em không phải lo đâu.”
Người môi giới Tiểu Hà vội đáp: “Đúng đúng, trong tiểu khu mà anh Trần ở có khá nhiều phòng cho thuê, chuyển qua đó cũng rất tiện. Căn hộ hiện tại của anh Trần cũng là khu vực gần trường học, có rất nhiều người hỏi mua, tôi sẽ giúp hai người bán được với giá tốt nhất.”
Chân Điềm chớp chớp mắt nhìn Trần Tuý. Anh cứ tin tưởng Tiểu Hà như vậy sao? Mua nhà, bán nhà, thuê nhà đều giao cho anh ta?
Không biết vì sao, Trần Tuý rất dễ dàng đọc được suy nghĩ trong mắt cô, anh đi tới bên người cô, nhỏ giọng nói: “Yên tâm đi, Tiểu Hà là do Điền Sâm giới thiệu cho anh, căn hộ của anh ấy hiện giờ cũng là do Tiểu Hà mua giúp.”
“Ồ…” Chân Điềm gật đầu, cô cũng đã từng nghe nói về Điền Sâm, là người sản xuất nổi tiếng của đài ABA, người anh ta giới thiệu chắc chắn đáng tin.
Trần Tuý nói: “Anh vốn định chuyển nhà xong mới bán căn hộ cũ, bởi vì tiền trong tay anh hiện giờ cũng đủ đặt cọc rồi, nhưng nghĩ tới khoản tiền phải tu sửa căn hộ mới nên anh quyết định bán căn hộ cũ trước.”
“Tiền sửa chữa em chi cũng được, dù sao cũng là mua nhà kết hôn, em cũng không thể không bỏ ra phần nào chứ.”
Đừng nghĩ Chân Điềm chỉ kinh doang một quán bia nhỏ, hiện giờ cô cũng kiếm được khá nhiều!
Người trung gian Tiểu Hà cười haha nói: “Đúng rồi cô Chân, MC Trần còn là người dẫn chương trình đang nổi tiếng của đài ABA, bạn gái tôi đều rất thích anh ấy! Cô yên tâm đi, thu nhập hàng tháng của anh ấy hiện tại cũng thừa đủ để trả tiền thuê nhà và khoản vay hàng tháng rồi.”
Chân Điềm cười cười lắc đầu, đánh giá anh ta: “Tiểu Hà à, sao tôi lại cảm thấy cậu còn hiểu rõ về thu nhập của anh Trần đây hơn cả tôi thế nhỉ?”
Tiểu Hà:…
Bởi vì anh ta đã tìm hiểu rồi mà! Nếu như ngay cả thu nhập hàng tháng của khách hàng mà cũng không hiểu rõ, tới lúc trả tiền nhà thì cũng không trả nổi!
Trần Tuý cười nói với Chân Điềm: “Tóm lại chuyện tiền nong em không cần phải lo, chủ yếu là em xem có thích nơi này không, nếu như em thích, chúng ta sẽ đặt tiền trước.”
Chân Điềm gật đầu: “Em rất thích căn hộ này, nhưng mà phu nhân Vương Thục Trân đã giao phó, trước khi quyết định thì cho mẹ em xem, bà sẽ tư vấn thêm cho chúng ta.”
“Được, lúc nào thì dì có thể tới xem?”
Chân Điềm nói: “Không cần để mẹ trực tiếp tới đây, em gọi video cho bà là được rồi. Anh đợi em một chút.”
Cô vừa nói vừa gọi video cho bà Vương Thục Trân. Bà Vương Thục Trần đang ở bên ngoài dắt chó đi dạo với dì Liễu, nhận cuộc gọi của Chân Điềm còn có chút không nhẫn nại: “Chuyện gì vậy, mẹ còn đang dắt chó ra ngoài đây?”
Chân Điềm cười nói: “Mẹ, không phải con cùng với Trần Tuý đi xem nhà sao! Con đang ở đó đây, mẹ giúp chúng con nhìn xem!”
“A, Điềm Điềm đã đi xem nhà rồi sao? Chuẩn bị kết hôn với Trần Tuý rồi à?” Bà Vương Thục Trân còn chưa kịp trả lời, dì Liễu đã kích động nhìn vào màn hình, “Nào nào, cũng để dì Liễu xem hộ hai đứa cho.”
“Được!”
“Gâu gâu!~”
Hai chú chó cũng chạy tới góp náo nhiệt, bà Vương Thục Trân ngăn chúng ở một bên, tìm một chiếc ghế cùng dì Liễu ngồi xuống: “Con đi một vòng cho mẹ xem xem, từ từ một chút nhé.”
“Vâng.” Lúc Chân Điềm gọi video Tiểu Hà cũng luôn ở bên cạnh, giải thích giúp bọn họ. Căn hộ mặc dù chưa sửa chữa gì, nhìn thế nào cũng không được đẹp, nhưng chỉ cần nhìn vào bố cục cũng khiến người ta yêu thích.
“Điềm Điềm, căn hộ này không tồi đâu, ban công đó rất rộng. Về sau lắp cửa kính sát đất thì tầm nhìn sẽ vừa rộng vừa đẹp.” Bà Vương Thục Trân xem cách bố trí của căn hộ cũng rất hài lòng, lại bảo họ đi lên tầng xem.”
Dì Liễu nói: “Môi trường xung quanh căn hộ này cũng tốt, cũng không hề kém khu này của chúng ta, được đó được đó.”
Nghe thấy hai người đều nói căn hộ này không tồi, Chân Điềm nhất thời có chút kiêu ngạo: “Phải không? Thẩm mỹ của Trần Tuý rất tốt.”
Và Vương Thục Trân cười cười với cô, sau đó nói: “Trần Tuý còn ở đó không?”
“Có ạ, dì có chuyện gì ạ?” Trần Tuý cầm lấy điện thoại của Chân Điềm, cười với bà qua màn hình.
Dì Liễu liền có chút kích động, vẫn là bà Vương Thục Trân kịp thời giữ lại được: “Tuý à, căn hộ này chúng ta thấy rất đẹp, có phải giá cao lắm không?”
Trần Tuý nói: “Dì yên tâm, chuyện tiền nong vừa rồi cháu cũng đã nói rõ với Điềm Điềm rồi, hai người không phải lo lắng đâu, cháu đã chuẩn bị đâu đấy rồi ạ.”
Bà Vương Thục Trân cười đáp: “Vậy à, cháu xem chú dì cũng có chút tiền, nếu đã là nhà để kết hôn của hai đứa, cũng thể để cho mình cháu trả hết chứ, phải không?”
“Dì ơi, thực sự không cần đâu, tiền của Điềm Điềm cháu còn không cầm, chứ đừng nói là tiền của chú dì nữa.”
Chân Điềm cũng nói: “Đúng đó mẹ, muốn chi cũng là do con chi, tiền của mẹ mẹ cứ để mà mua váy làm móng đi.”
Bà Vương Thục Trần hừ một tiếng: “Con nghĩ mẹ là Quan Âm nghìn mắt nghìn tay à, có bao nhiêu cái móng mà làm?” Nói xong bà lại cười híp mắt nhìn Trần Tuý: “Tuý à, dì không có ý gì khác, dì biết cháu là đứa trẻ tốt, đây chỉ là một chút tấm lòng của dì thôi.”
“Thực sự không cần đâu dì, dì đưa tiền cho Điềm Điềm cũng được, chứ cháu không cần đâu.”
“Aiza, cháu đứa trẻ này sao mà cứng đầu thế.”
Bà Vương Thục Trân nói nhỏ, dì Liễu bên cạnh lại ho một tiếng, ngập ngừng nói: “Cái đó, cho dì một câu này, nếu tiền mua nhà kết hôn đều đã do một mình Trần Tuý trả, vậy trên sổ nhà đất sẽ viết tên thế nào?”
Bà biết Chân Điềm và mẹ nó đều rất ngại mà hỏi câu này, nhưng chuyện này lại không thể không hỏi! Vì vậy đành để bà ra tay vậy.
Trần Tuý đáp: “Đương nhiên là viết tên cháu và Điềm Điềm rồi.”
Dì Liễu muốn ôm ngực, chàng trai tốt như vậy…tại sao lại không phải con rể của bà chứ!
Bà với bà Vương Thục Trân trao đổi ánh mắt, ý là người con rể này không tệ, Chân Điềm nghe bọn họ nói tới chuyện đứng tên nhà ở liền có chút mất tự nhiên: “Chuyện đó, nếu hai người đều cảm thấy căn hộ này tốt vậy liền quyết định căn này đi nha. Con tắt máy đây.”
Chân Điềm nói xong liền tắt cuộc gọi video đi. Đút điện thoại vào trong túi xách, cô liền xấu hổ nói với Trần Tuý: “Cái đó, mẹ em với dì Liễu không có ý gì đâu…”
Trần Tuý xoa đầu cô, “Em không cần phải giải thích đâu, cho dù dì không hỏi thì giấy tờ nhà cũng sẽ viết tên cả hai chúng ta.”
Chân Điềm nhìn anh, sự ngọt ngào trong lòng cuối cùng cũng tràn ra ngoài, khoé miệng cong cong lên cười thành tiếng: “Anh như vậy em sẽ thấy rất ngại, hay là anh để em góp tiền trả với anh đi.”
Trần Tuý cười nói: “Tiền của em giữ lại đi, về sau nuôi con cũng phải dùng đến tiền mà.”
“Ấy, thực ra cửa hàng bia của em cũng kiếm được kha khá đó, anh đừng có xem thường em.”
“Anh không có xem thường em.”
“Vậy anh để em cùng trả đi, trả tiền nhà em vẫn còn tiền để nuôi con mà!”
Tiểu Hà nhìn hai người họ ngọt ngào bàn luận, anh ta lặng lẽ biến mình thành một gốc cây chanh.
Chuyện nhà ở liền quyết định như vậy, Trần Tuý rất nhanh đã hẹn với chủ nhà, kí tên lên hợp đồng mua nhà sau đó liền giao tiền. Phần còn lại đợi Tiểu Hà bán được căn hộ kia thì có thể trả nốt.
Ngày giao tiền xong, Trần Tuý mới đưa Trần Nhất Nhiên đi xem nhà mới. Trần Nhất Nhiên còn chưa từng được ở căn nhà nào to như vậy, vừa bước vào liền hưng phấn nói: “Woa, cậu ơi, căn nhà này to quá! Chúng ta thật sự đã đổi sang ở căn nhà to rồi!”
Khoé miệng Trần Tuý cứng ngắc: “Nhìn cái bộ dáng không có tiền đồ này của cháu, người khác còn cho rằng bình thường cậu thiếu sót cháu lắm không bằng.”
“Đó là vì cháu chưa từng được ở căn nhà nào to như vậy! Kích động một chút thì có gì không đúng!”
Trần Tuý nói: “Lúc trước cháu còn muốn đi Mỹ cùng bố cháu, có khi còn được ở căn nhà to hơn thế này. Có phải đã hối hận rồi không?”
“Hứ!” Trần Nhất Nhiên chạy vòng vòng trong nhà, thích thú hỏi Trần Tuý: “Phòng nào là của cháu ạ?”
Trần Tuý đáp: “Phòng của cậu và Điềm Điềm ở tầng trên, các phòng ngủ tầng dưới tuỳ cháu chọn.”
Căn hộ này có tất cả năm phòng, hai phòng ngủ chính và ba phòng ngủ nhỏ, Trần Nhất Nhiên nhìn xung quanh, cuối cùng chọn một phòng ngủ nhỏ: “Vậy cháu muốn phòng này.”
Trần Tuý sửng sốt hỏi nó: “Tại sao lại chọn phòng này?”
Trần Nhất Nhiên nói: “Cháu thích vị trí của căn phòng này!”
Trần Tuý nói: “Trùng hợp thật, cậu cũng thích, cậu định dùng phòng này thành phòng làm việc.”
“…” Trần Nhất Nhiên đành phải rút lại, chọn một phòng ngủ phụ to hơn một chút, “Vậy phòng này đi.”
“Phòng này hướng Bắc, không có ánh sáng, vừa hay để Điềm Điềm làm phòng ủ bia.”
“…Vậy phòng này!”
“Phòng này cách phòng cậu gần nhất, về sau em bé sinh ra rồi liền ở phòng này, tiện cho cậu mợ sang chăm nom.”
Trần Nhất Nhiên:…
Vậy có khác gì không được chọn đâu! Người trưởng thành thật dối trá!
Trần Tuý nhìn nó cúi đầu với bộ dáng tức giận, cười hỏi nó: “Sao không chọn phòng ngủ chính còn lại?”
Trần Nhất Nhiên nói: “Phòng lớn quá.”
Trần Tuý hỏi: “Phòng lớn không tốt sao?”
Trần Nhất Nhiên mím môi, vẫn cúi đầu nói: “Phòng lớn để dành cho em trai em gái ở.”
Trần Tuý nhìn nó một lúc, duỗi tay ra vò vò mái tóc của nó: “Chia cho cháu phòng nhỏ, bố cháu mà biết được sẽ tìm cậu đòi người đấy.”
Trần Nhất Nhiên hừ một tiếng nói: “Ông ấy không quản được…”
Trần Tuý cười nâng mặt nó lên: “Được rồi, cháu không muốn ở phòng to sao? Em trai em gai còn nhỏ, không cần ở phòng to như vậy, phòng này cứ để cho cháu đấy. Đợi đến lúc sửa chữa xem muốn sửa như thế nào thì tự mình nói với kiến trúc sư nhé.”
Trần Nhất Nhiên ngẩng đầu nhìn anh: “Thật sự cho cháu ở sao? Em trai em gái sẽ không vui đâu?”
Trần Tuý đáp: “Có một anh trai tốt như cháu, chúng nó còn mừng không kịp ấy chứ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...