12 Độ Ngọt

“Điện thoại?” Chân Điềm bị câu hỏi của Trần Tuý khiến cho sững sờ, “À, điện thoại của em hết pin rồi, phích cắm bên quầy bar đều đã cắm đầy nên em sạc trong phòng nghỉ.”

Chân Điềm giải thích xong, cơn tức giận khi nãy của Trần Tuý đã biến mất một nửa. Anh liếc mắt nhìn Chu Kha Dã rồi đi tới chỗ trống bên cạnh anh ta ngồi xuống: “Anh Chu lại đến thành phố A?”

Chu Kha Dã cầm ly bia đang uống dở bên cạnh, nhìn anh với ánh mắt không có chút thành ý nào cười nói: “Ừ, tôi mới đến lúc chiều.”

“Vừa đến thành phố A thì tìm Chân Điềm luôn sao?” Nụ cười trên mặt Trần Tuý thậm chí còn không có thành ý gì hơn anh ta, “Anh tìm cô ấy có chuyện gì?”

“Chuyện này đâu có liên quan gì đến anh Trần đúng không?”

Hai người họ giằng co, giống như có những tia lửa vô hình phát nổ trong không khí. A Trung vừa lau ly bia vừa thích thú xem chuyện hay, suýt nữa anh đã hô to ‘đánh nhau đi, đánh nhau đi’ rồi.

Chân Điềm cũng nhận ra mùi thuốc súng giữa hai người, cô vội vàng đứng ra hoà giải: “Năm nay xưởng bia của Chu Kha Dã chuẩn bị tham gia cuộc thi ủ bia trong nước, muốn mời em làm thợ ủ bia cho bọn họ.”

“Thi ủ bia?” Trần Tuý đã không ít lần uống bia và đưa tin tức về bia nên vẫn biết điều này, nhưng anh chưa bao giờ nghe nói về cuộc thi ủ bia ở trong nước. “Năm nay trong nước cũng có tổ chức thi sao?”

“Ừm, lần đầu tổ chức, mà cũng là thi đấu quốc tế luôn nha!” Nói đến đây, Chân Điềm hơi kích động. Nhiều nước khác đều tổ chức các cuộc thi bia quốc tế chuyên nghiệp, trước đây các đội trong nước muốn tham gia thì phải ra nước ngoài, cuối cùng bây giờ chúng ta cũng có thể thi đấu trên sân nhà rồi.

“Ồ.” Trần Tuý trầm ngâm gật đầu, “Hai người nói đến đâu?”

“Vừa bắt đầu nói thì anh đã đến rồi.” Chân Điềm xoa chóp mũi, cầm một cái ly sạch trên bàn lên, “Anh muốn uống chút gì không?”

“Không cần đâu.” Trần Tuý lắc đầu, “Cho anh một phần cơm chiên đi.”

“Được, mà anh vẫn chưa ăn hả?” Chân Điềm vừa ghi món vừa hỏi Trần Tuý.

“Ừ, gọi em không thấy nghe máy, anh sợ em có chuyện gì nên vội chạy tới.”

“Á… Xin lỗi anh, lần sau em sẽ luôn sạc điện thoại ở ngay bên cạnh.” Chân Điềm xin lỗi, “Anh tìm em có chuyện gì vậy?”

“Chuyện của anh tương đối phức tạp, em với anh Chu cứ nói chuyện cho xong đi, anh từ từ nói cũng được.” Trần Tuý mỉm cười, còn ánh mắt lại nằm trên người Chu Kha Dã bên cạnh. Chu Kha Dã cong môi cười, đứng lên nói với Chân Điềm: “Nếu anh Trần tìm em có việc thì anh xin phép về trước, hôm khác chúng ta lại nói.”

Hôm khác? Trần Tuý thầm cười lạnh, đúng là tâm địa xấu xa bất tử đây mà.

“Vậy anh đi thong thả, nhớ đừng lái xe nha.” Chân Điềm nhắc nhở Chu Kha Dã.


“Ừ, anh biết rồi, anh sẽ gọi tài xế.” Chu Kha Dã thu dọn đồ đạc rồi nghiêng đầu nhìn Trần Tuý, “Hẹn gặp lại, anh Trần.”

“Hẹn gặp lại.” Trần Tuý không cảm xúc trả lời, nhìn anh ta đi ra khỏi quán, “Hai người thường xuyên liên lạc lắm hả?”

“Không phải, hôm nay bỗng nhiên anh ấy đến đây, em còn giật cả mình đó.” Chân Điềm chống hai tay lên quầy bar rồi nhìn Trần Tuý, “Anh có chuyện gì mà vội vã tìm em vậy?”

“Ừm…” Nhắc đến chuyện tìm Chân Điềm, Trần Tuý không biết nên nói thế nào, “Em xem hot search hôm nay chưa?”

Chân Điềm hơi nhướng mày: “Anh với Thư Toàn lên hot search sao?”

Thật ra cô cũng đoán được Trần Tuý tìm cô là vì chuyện này, nhưng cô không nhịn được phải làm anh khó xử.

“Ừ.” Trần Tuý gật nhẹ đầu, hơi không tự nhiên ho một cái, “Lúc trưa anh có hẹn cô ta ăn cơm thật, vì cô ta nói muốn hiểu rõ thông tin liên quan đến việc dẫn chương trình tin tức nên tìm anh lấy tài liệu. Cô ta nói chuyện này lâu rồi, anh từ chối thì không hay lắm nên đã đồng ý. Không ngờ lại bị mấy tay săn ảnh theo dõi chụp rồi tung lên mạng.”

“Ồ…” Sau khi nghe đầu đuôi câu chuyện, Chân Điềm tỏ vẻ nặng nề, gật đầu, “Em không tin mấy tin tức linh tinh kia nhưng bà Vương Thục Trân đã biết chuyện này rồi, dường như là tin đó.”

“…” Trần Tuý ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại bắt đầu luống cuống, “Em có tiện đưa số của dì cho anh không? Anh giải thích với dì một chút, hay là giải thích trực tiếp sẽ tốt hơn?”

Thấy anh như vậy, cuối cùng Chân Điềm cũng không nhịn được cười: “Gạt anh thôi, bà Vương Thục Trân là fan cuồng của anh nên nhất định sẽ tin anh.”

Trần Tuý nhìn cô một cách bất lực, mặc dù đã thở phào nhẹ nhõm nhưng anh vẫn hơi nhíu mày: “Anh vẫn nên gọi điện cho dì giải thích đi.”

“Không sao, em sẽ nói với mẹ, anh dỗ em là được rồi.”

Trần Tuý hơi sửng sốt, sau đó anh nhìn cô cười nói: “Em muốn anh dỗ em thế nào?”

“Cái này anh phải tự nghĩ.” Chân Điềm nói đến đây, cơm chiên của Trần Tuý đã được mang ra. Anh không uống bia, vì thế Chân Điềm rót giúp anh một ly nước chanh, đưa cho anh: “Lúc trưa anh nói với em có hẹn đi ăn, sao anh không nói là đi với Thư Toàn?”

Trần Tuý khẽ ngừng động tác cầm thìa rồi ngẩng đầu nhìn cô: “Không phải em cũng không hỏi anh sao?”

“Vậy là trách em hả?”

“… Trách anh.”


Chân Điềm cong môi: “Em nghĩ không quan trọng nên không hỏi.”

Trần Tuý cũng cong môi, nhìn cô nói: “Anh cũng nghĩ cô ta không quan trọng nên mới không nói.”

Trần Tuý biết không ít thông tin ngoài lề của Thư Toàn nên anh nghĩ chắc chắn Chân Điềm cũng sẽ biết. Anh không nói với Chân Điềm, một phần là sợ cô nghĩ nhiều. Anh cũng chỉ xem là phỏng vấn nên cũng không nói cụ thể cho cô. Nhưng không ngờ cánh săn ảnh lại dùng nó đăng bài.

Nghe anh nói Thư Toàn không quan trọng thì Chân Điềm đương nhiên rất vui, nhưng cô vẫn giữ vẻ mặt kiên định, không để anh nghĩ cô rất dễ dỗ dành: “Nếu lúc ấy em hỏi anh thì anh có thành thật nói ra không?”

“Đương nhiên là có rồi.”

Vẻ mặt Trần Tuý rất chân thành, Chân Điềm tin những gì anh nói là thật. Cô suy nghĩ rồi nói: “Vậy sau này em vẫn nên hỏi một chút.”

Mặc dù lúc sáng cô thề son sắt với bà Vương Thục Trân rằng sẽ để cho đối phương chút không gian riêng, nhưng hiện anh đã là người nổi tiếng rồi. Cô sẽ hy sinh một ít không gian tự do để sau này không xảy ra nhiều hiểu lầm.

Nào biết Trần Tuý nghe vậy thì cười: “Không cần đâu.”

“Sao vậy?” Không phải anh vừa nói sẽ thành thật với cô sao?! Quả nhiên như bà Vương Thục Trân nói, lời của đàn ông đều là gạt người!

Trần Tuý nắm tay cô trên quầy bar, nhìn cô rồi nói: “Bởi vì sau này anh sẽ không đi ăn một mình với người phụ nữ nào khác ngoài em.”

Phạm sai lầm như thế này một lần là đủ rồi, lần này là do anh thiếu suy xét để cho người khác có cơ hội lợi dụng sơ hở, sau này sẽ không bao giờ lặp lại nữa.

Chân Điềm không ngờ anh sẽ nói vậy, cô rất vui khi nghe điều này, nhưng như thế cũng không ổn lắm đâu? “Em không có ý đó, em chỉ…”

“Anh biết, nhưng anh không muốn chuyện này sẽ tái diễn, tốt hơn hết anh nên giữ mình trong sạch một chút.” Trần Tuý ngắt lời cô rồi nhìn cô cười.

“…” Aaaa, sao anh có thể dịu dàng đến vậy, cô nhịn không được nữa rồi!

Vì vậy cô quyết định không kiềm chế nữa.

Cô nhanh chóng chồm tới, hôn lên môi Trần Tuý một cái.


Trần Tuý khẽ cử động con ngươi, sau khi cô tách khỏi môi anh thì anh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa nơi Chân Điềm vừa hôn: “Em quá giảo hoạt.”

“Hả?” Cô giảo hoạt gì chứ? Cùng lắm là hơi lưu manh thôi.

“Hôn anh ở đây thì anh không về được đâu.” Trần Tuý nhìn cô, ánh mắt dần dần tối sầm lại, “Nụ hôn của anh sẽ không hời hợt như vậy.”

Chân Điềm: “…”

Ồ… có chút mong đợi.

Chân Điềm cảm thấy khi ở cùng Trần Tuý dường như cô đã bị lây nhiễm bệnh háo sắc rồi.

“Đúng rồi em định đồng ý lời mời của Chu Kha Dã không?” Trần Tuý hỏi.

“Em vẫn chưa nghĩ xong.” Chân Điềm thực sự vẫn chưa nghĩ xong, “Xưởng bia của anh ấy nổi tiếng thật, cũng đã từng giành huy chương vàng trong các cuộc thi quốc tế khác. Nếu em tham gia mà khiến anh ấy mất mặt thì cũng không tốt lắm.”

“Sẽ không đâu, anh uống bia của em rồi, em rất có thực lực.” Cho dù Trần Tuý không hài lòng Chu Kha Dã nhưng anh vẫn khẳng định thực lực ủ bia của Chân Điềm, ”Chắc chắn anh ta xem trọng khả năng của em nên mới mời em tham gia đấy.”

Chân Điềm nhìn anh cười nói: “Thật ra em cũng nghĩ bia em ủ rất ngon! Nhưng chuyện tranh tài em sẽ suy nghĩ kĩ một chút.”

“Ừm, nhưng nếu sau này Chu Kha Dã có hẹn em thì em hãy nói cho anh.” Trần Tuý nghiêm túc tuyên bố.

“Ồ.” Chân Điềm ngây thơ gật đầu, “Anh đang ghen hả?”

Cảm giác trước đây của cô không sai, anh rất có ác cảm với Chu Kha Dã, trước khi bọn họ ở bên nhau đã như vậy rồi!

“Đúng thế.” Trần Tuý thẳng thắn thừa nhận, “Anh không thích em ở cùng anh ta.”

Anh thẳng thắn như vậy khiến Chân Điềm không còn hứng thú trêu chọc anh, nhìn dáng vẻ của Trần Tuý như là đang làm nũng nói đạo lý với cô vậy. Cô đưa tay véo má anh: “Anh ấy biết chúng ta ở bên nhau, em nói cho anh ấy biết rồi.”

Trần Tuý liền thay đổi ánh mắt, cuối cùng chỉ cười nhìn cô: “Bây giờ em cũng dám véo má anh rồi?”

“Á…?” Lúc này Chân Điềm mới nhận ra mình đã làm gì, thế mà cô lại đi véo má anh? Mặc dù hơi chột dạ nhưng biểu cảm của cô vẫn như vừa rồi, cô hắng giọng một cái rồi nói: “Má anh rất dễ véo.”

“E hèm, bà chủ ơi, đừng chỉ lo yêu đương thôi chứ! Chào hỏi khách một cái đi!” Một vị khách ngồi ở quầy bar chờ rót bia xem đủ phim rồi nên gõ vào chiếc ly rỗng trước mặt để nhắc nhở Chân Điềm.

Chân Điềm lập tức xấu hổ, vị khách kia nói không nhỏ nên mấy khách xung quanh cũng nghe thấy, sau đó nhìn về phía cô và Trần Tuý ồn ào.


Chân Điềm rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Nhưng cô không thể, không những không thể mà còn phải đi rót bia cho vị khách đó.

Cuộc sống thật gian nan. 🙂

Trần Tuý nhìn bóng lưng nặng nề của cô thì cười khẽ rồi ăn cơm chiên trước mặt.

Một số khách đã nhận ra anh chính là Trần Tuý, người dẫn chương trình của ABA. Mà Trần Tuý cũng không phủ nhận điều đó nên mọi người đều rất ngạc nhiên, thì ra MC Trần Tuý của ABA đang hẹn hò với bà chủ Chân?

Thông tin bọn họ nắm còn nóng hơn cả đám săn ảnh kia!

Trần Tuý ăn xong, nói một tiếng với Chân Điềm rồi lái xe về, anh còn mua một phần cho Trần Nhất Nhiên.

Trần Nhất Nhiên mua hai món đồ ăn sẵn ở dưới lầu rồi chuẩn bị giải quyết bữa tối với cơm trắng của Trần Tuý. Lúc Trần Tuý về đến nhà, nó đang ngồi làm bài tập. Trần Tuý gõ cửa phòng, đưa đồ ăn xem như là đồ ăn khuya cho nó.

Trần Nhất Nhiên hào hứng mở đồ ăn ra, cũng không quên hỏi Trần Tuý: “Mọi chuyện giải quyết thế nào rồi ạ? Cậu dỗ chị Điềm Điềm xong chưa?”

Trần Tuý chỉ mất một giây là đã đoán được thằng bé có lên Weibo xem chuyện hay rồi, “Nói bao nhiêu lần, chuyện của người lớn con nít không cần quan tâm.”

“Chuyện của chị Điềm Điềm cũng là chuyện của cháu!”

“Ồ?”

“Người nào là mợ của cháu thì sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến chất lượng cuộc sống của cháu sau này.” Trần Nhất Nhiên nói thẳng, “Dù sao cháu cũng không quan tâm, cháu chỉ nhận mỗi chị Điềm Điềm thôi!”

Trần Tuý cười, đi tới vuốt tóc của nhóc, “Yên tâm, mợ của cháu chạy không thoát đâu.”

Trần Tuý là một người có tính cách lạnh nhạt, ngay cả khi sống với Trần Nhất Nhiên, anh cũng hiếm khi có hành động thân mật quá mức. Trần Nhất Nhiên bị anh xoa đầu thì hơi kinh ngạc nhìn anh: “Xem ra đã dỗ được chị Điềm Điềm rồi.”

Bằng không sao cậu lại có tâm trạng tốt đến vậy, vừa nãy nghe điện thoại còn lạnh như băng.

“Tối rồi đừng ăn quá nhiều, để dành một ít để ngày mai lại ăn. Bài nào không hiểu thì cứ để đó, cậu đi tắm rồi vào xem cho.” Trần Tuý không tiếp tục bàn chuyện của Chân Điềm nữa, anh dặn dò hai câu rồi rời khỏi phòng Trần Nhất Nhiên.

Trên Weibo vẫn còn hot search của anh và Thư Toàn. Lần trước chuyện Trần Nhất Nhiên, đài truyền hình đã rất phối hợp giúp anh tuyên bố thanh minh, nhưng lần này tài khoản chính thức của ABA không có động thái gì.

Trần Tuý biết lãnh đạo có ý định cho qua chuyện này, dù sao chương trình mới cũng sắp phát sóng. Chuyện giữa anh và Thư Toàn đang nóng, nhân tiện còn có thể tạo đà cho chương trình.

Mặc dù hiểu rõ việc đài truyền hình cân nhắc nhưng Trần Tuý vẫn đăng một bài Weibo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui