Series Lời chưa nói
[11] Lời chưa nói - Thiên Yết
.
Ghi chép của Hoàng Đế.
.
Trẫm . . . .là vua một nước. Đứng đầu thiên hạ, mọi thứ đều nắm trong lòng bàn tay, hậu cung ba ngàn giai lệ . . . muôn hoa đua nở, hoa nào cũng đẹp . . . nhưng trẫm một chút cũng không hứng thú.
Trẫm còn nhớ trước đây . . .khi vẫn còn là một tứ hoàng tử. Trẫm luôn là một kẻ trầm tính, tĩnh lặng, rất khó gần gủi với người khác, người thân thiết nhất với trẫm chính là Ma Kết.
Trẫm thường thích đọc sách cùng hắn . . .hai huynh đệ rất hiểu nhau. Lúc rãnh rỗi trẫmlại luyện tập võ, dùng để phòng thân. Nói đúng ra là . . .trẫm là kẻ văn võ song toàn.
Phụ Hoàng? . . . Ngay cả mặt của người như thế nào trẫm còn không nhớ kĩ . . . hai tiếng Phụ Hoàng ta rất ít khi gặp ta, và Mẫu Hậu cũng thế. Dù sao trẫm cũng không quan tâm cho lắm . . .gặp rồi cũng biết nói gì đâu.
Ấy thế mà . . . .người được lựa chọn làm thái tử lại chính là trẫm!!
Phụ Hoàng!! Người đừng có đùa!!!
Trẫm cứ thế bị bọn họ quay như chong chóng, từ y phục hoàng tử đổi sang thái tử, trẫm được chuyển về Đông Cung ở, nơi dành riêng cho thái tử. Trẫm bắt đầu chịu sự giáo dục của một vị vua tương lai, chịu rất nhiều áp lực đè lên. Nhìn các hoàng huynh, hoàng đệ lúc nào cũng vui vẻ, nói cười trong các bữa tiệc . ..trẫm ganh tị . . .
Thầy dạy trẫm là Tể Tướng đương triều, là một người tận trung với nước, hiếu với dân, ông có một nữ nhi duy nhất, tên Cự Giải, xinh đẹp, dịu dàng, phẩm chất đạo đức không ai sánh bằng, lại biết cách đối nhân xử thế. Trước khi lâm chung .. . ông nhờ trẫm chăm sóc nàng, trẫm biết nàng có cái gọi là tình ý với trẫm . . . thế nhưng trẫm khi ấy không có cảm hứng mà xảy ra tình yêu nam nữ . . .trẫm chỉ tập trung học tập và xem Cự Giải như một muội muội mà đối đãi.
Chẳng bao lâu sau . . Phụ Hoàng băng hà .. . trước khi lâm chung, ông đã nắm chặt tay trẫm, trước mặt các huynh đệ khác .. . dặn dò trẫm hãy bảo vệ giang sơn, dặn dò trẫm hãy cứng rắn kiên cường, dặn trẫm hãy yêu lấy đất nước này, người dân nơi đây, làm một vị vua tốt.
Trẫm khi ấy đã hứa với người. . . sẽ giữ lấy giang sơn của người.
Ngày trẫm lên ngôi, cả hoàng cung rộng lớn ai nấy đều quỳ dưới chân trẫm. Miệng tung hô chúc mừng. Tiếng hô như sấm rền bên tai, bất giác trẫm cảm thấy . . . mình đã có được thiên hạ trong tay.
Vài tháng sau Ma Kết tổ chức tuyễn tú, trẫm không quan tâm lắm, mặc kệ hắn tuyễn ai thì tuyễn.
Trẫm theo như lời đã hứa, lập Cự Giải làm Đức phi, cung cấp đầy đủ mọi thứ cho nàng, để nàng sống sung túc, không phải lo sầu điều chi.
Trẫm cứ tưởng cuộc đời trẫm sẽ ảm đạm trôi qua như vậy . . . nào ngờ sự xuất hiện của nàng đã làm đổi mới tất cả.
Ta gặp nàng một cách rất tình cờ . . . hai lần ở tại cùng một nơi.
Có lẽ chúng ta có duyên.
Ta anh tuấn, soái ca thế này mà nàng lại nghĩ ta là thái giám . . . ta cười khổ trong lòng, nhưng cũng không muốn nói ra thân phận thật của mình.
Ta thích nhìn thấy nàng khi đứng dưới trăng .. . . mơ hồ . . . . khó nắm bắt. Ngũ quan nàng tinh tế, nét đẹp dịu dàng như nước . . .khiến ta nhung nhớ không thôi.
Chợt nhận ra . . .hình ảnh nàng đã ngập tràn trong tâm trí ta . . . Từ cách xưng hô trẫm quen thuộc thế mà khi đứng trước nàng ta lại xưng hô bằng “Ta”. Ta không muốn với tư cách là vua trước mặt nàng, mà với tư cách là một phu quân của nàng.
Cây kim trong bọc cũng có ngày lộ ra, nàng biết thân phận thật sự của ta . .. thế nhưng chỉ giận dỗi chút ít, hôm sau lại tươi cười như trước. . . .
Nơi hậu cung này . . .sóng gió quá nhiều, ta rất sợ nàng bị kẻ xấu hãm hại. Ta tui là vua nhưng cũng có những cái giới hạn của một vị vua.
Ta chỉ vì một chút ham vui, để nàng lại hậu cung một mình, khiến nàng bị kẻ khác hãm hại, xót thương nhìn nàng hao gầy ốm yếu, ta tự hận chính mình đã quá lơ là.
Những ai dám đụng đến nàng, ta sẽ cho bọn họ sống không yên thân!!!!
Ta sắc phong cho nàng làm Quý phi, ban cho chữ Duyên . . . vì ta thấy chữ này tặng nàng rất hợp, ta và nàng tình cờ gặp nhau, hoàn toàn là do duyên số.
Ngày đại hôn của hoàng huynh và hoàng đệ, khi đang ngồi trên ngự giá trở về cung sau buổi tiệc, nàng chỉ đơn giản nói muốn mặc hỉ phục, mà ta đã hiểu sai lệch.
Ta là Vua, ngoại trừ Hoàng Hậu ra, không ai được phép mặc hỉ phục. Nàng nói thế khiến ta nghĩ . . .nàng muốn làm Hoàng Hậu. Ta không tin tưởng vào nữ nhân ở chốn hậu cung này nên đã nhẫn tâm nói rằng nàng mặc hỉ phục sẽ không hợp.
Vào ngày mừng thọ cho ta, từ trong đám người, tên Xà Phu ấy xuất hiện cùng một nữ nhân. Lúc đầu ta rất kích động, cứ ngỡ An Du . .. nhưng lý trí đã đánh thức ta . . . nữ nhân đó nhất định không phải An Du, ta còn lạ gì tính Xà Phu? Thế là ta liền tương kế tựu kế.
Sớm biết ả Nhạc Vân đó sẽ gây tổn hại cho nàng, ta đành đày nàng vào lãnh cung, có như vậy . . . ả mới không để ý nhiều tới nàng nữa, tiện bề để ta ra tay lật mặt ả.
Ta đối xử lạnh nhạt với Song Ngư nhưng trong lòng cũng đau đớn lắm.
Đêm khuya . . .ta chờ khi nàng ngủ rồi mới đến bên cạnh nàng, ở cái nơi lãnh cung tồi tàn này . . . thật ủy khuất cho nàng. Chỉ mong nàng hãy kiên trì . . . nhẫn nại chờ ta.
Ý đồ của ta rốt cuộc cũng thành công, đưa ả vào tròng. Ta trở về ngự thư phòng . .. lấy ra bức tranh vẽ An Du. . . nữ nhân trong tranh mang dáng vẻ cô đơn đượm buồn, ánh mắt nàng luôn nhìn về phía xa xôi . . . dường như nàng là kẻ không thuộc về nơi này. Ta rất yêu nàng . . . khi nàng chết đi . . .ta đã hứa không yêu ai nữa .. .chính vì thế mà ta đã không thừa nhận yêu với Song Ngư.
Tin dữ truyền đến tai . . .ta hối hả tới lãnh cung . .. chỉ thấy nàng mê man nằm đó . . .trước khi ngất đi nàng vẫn thủy chung hỏi ta câu hỏi ấy. Câu hỏi mà ta không dám trả lời thật lòng mình.
“Trên đời này, chàng yêu gì nhất?”
Khi ấy ta đã định buộc miệng đáp lại . .. . nhưng lời chưa nói đã bị kiềm lại . . . .
Thái y tới bắt mạch cho nàng, khẳng định nàng đã hoài thai hài tử của ta.
Lòng ta rạo rực không thôi, muốn lay nàng dậy để cùng chia sẻ niềm vui này.
Thế nhưng nàng sau khi tỉnh lại vẫn mặt lạnh với ta, không thèm để tâm tới ta . . . ngay cả nhìn một cái cũng không.
Ta biết ta có lỗi với nàng, ta cũng không muốn biện minh gì nhiều, chỉ âm thầm ở đằng sau quan sát nàng, không để nàng bị bất kỳ thương tổn gì nữa.
Cho tới lúc nàng lâm bồn . . . ta ở bên ngoài bồn chồn không yên . . bất chấp nơi sinh nở của nữ nhân, ta lao luôn vào trong. Cố gắng trấn an nàng, không để nàng suy nghĩ lung tung. Cuối cùng nàng cũng an toàn sinh hài nhi . . . .
Ta hạnh phúc ôm đứa trẻ trong lòng, ngắm nhìn nó . . . cảm giác lần đầu được làm cha . . . thật rất mới lạ, ta cứ thích ôm nó mãi không thôi.
Nhưng . . . tên Xà Phu ấy lại quá to gan, cho người hành thích ta, đáng lẽ ra ta là người hứng mũi tên ấy, thế nhưng mà . . . .nàng lại xuất hiện.
Ôm nàng đẫm máu trong lòng, ta lo sợ mất nàng, khi ấy ta rất hối hận vì sao trước đây không chịu nói yêu nàng sớm hơn?
Nàng trở thành một hoạt tử nhân . .. vĩnh viễn ngủ vùi.
Ta đau đớn vô cùng, đau tận xương tủy, lần đầu tiên trong cuộc đời . . . .ta đã khóc .. . . ai bảo nam nhân không được khóc?
Dù lúc An Du chết đi . . . ta cũng không khóc.
Thế mà với nàng . .. lệ không kiềm được mà rơi . . .
Ngư nhi . . . nàng biết không . . .lời yêu thật sự không nhất thiết phải nói ra . . .chỉ cần trong tim ta có nàng . . .chỉ bằng hành động của ta . . .đủ để chứng minh . . . .
Ta yêu nàng!
*Những lời này do chính tay Hoàng Đế thứ mười hai của Hoàng Đạo viết ra, sử sách không có lưu lại, cũng không ai đề cập đến. Thế nhưng khi vị Hoàng Đế này băng hà . . . những ghi chép của hắn được chôn cất theo cùng. Tấm chân tình của hắn . . . không cần phải cho thiên hạ biết . . .. chỉ cần nàng biết!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...