Chương 74
Từ ngày Kim Ngưu bị mất trí nhớ, hầu như ngày nào Bạch Dương cũng ở cạnh nàng, bám sát không rời. Hắn sợ ngộ nhỡ nàng xảy ra chuyện gì, tới lúc đó e ân hận thì đã quá muộn.
“Ngưu nhi, sớm như vậy đã dậy rồi sao?” Bạch Dương bước vào phòng, bộ dạng hắn lúc này phải nói là một trượng phu vô cùng đảm đang nha, hai tay áo xắn cao, bộ đồ lụa cao cấp dính nhem nhuốc dầu mỡ, hai tay và mặt còn dính đầy bột.
Kim Ngưu ngồi trên giường, hai tay chắp nơi đầu gối, ngẩng mặt nhìn hắn. Mấy ngày nay hắn đều ở bên nàng, chăm lo cho nàng đủ thứ, dù nàng không thể nhớ ra hắn là ai, nhưng nàng cảm nhận được hắn thật sự rất quan tâm nàng.
“Mau ra ăn sáng, ta có làm nhiều món nàng thích a!” Bạch Dương lau lau tay vào y phục, dìu nàng bước ra “Còn nữa, cha và nương nàng lát nữa sẽ đến thăm”
Kim Ngưu một tiếng cũng không nói gì, chỉ để cho hắn dìu mình ra ngoài.
. . .
“Nào! A!” Bạch Dương đút cho Kim Ngưu.
Kim Ngưu nghĩ nghĩ một lúc, rốt cuộc cũng há miệng ra.
“Nhai cho kỹ, không sẽ nghẹn. Có biết hay không?” Bạch Dương như một người mẹ thực thụ, hành động của hắn làm cho đám hạ nhân đứng một bên phải nhịn cười.
“Vương gia, tể tướng đã tới” A Tử vào thông báo.
Bạch Dương đặt chén muỗng xuống, bảo Viên Viên trông chừng Kim Ngưu, sau đó cùng A Tử bước ra đón tiếp.
Qua vài câu chào hỏi, phu thê tể tướng liền cùng nhau bước vào phủ. Nghe tin Kim Ngưu gặp chuyện, bọn họ lo lắng không nguôi, đặc biệt là Ngưu mẫu. Vừa bước vào trong đã thấy nữ nhi của mình, bà không kiềm được mà ửng đỏ hốc mắt.
“Ngưu nhi, nha đầu này làm ta lo quá a” Ngưu mẫu sờ soạng khắp người Kim Ngưu, làm Kim Ngưu hơi khó chịu một chút.
“Nha đầu này xuất giá rồi mà vẫn làm bọn ta không yên tâm nha” Ngưu phụ lên tiếng.
Trông thấy biểu hiện khác thường của Kim Ngưu, Ngưu mẫu không khỏi thắc mắc “Ngưu nhi, con làm sao vậy?”
Kim Ngưu vội đứng dậy, tránh xa Ngưu mẫu, chạy núp ở sau lưng Bạch Dương. Hơi ló mặt, lo sợ nhìn Ngưu phụ Ngưu mẫu. Ngưu phụ Ngưu mẫu sững sờ nhìn hành động của nữ nhi, nàng tránh xa bọn họ như tránh bệnh dịch vậy a.
“Thật ra . . . .Ngưu nhi . . . đã bị mất trí nhớ, hiện tại không nhớ ai cả” Bạch Dương khó khăn nói.
“Sao??? Hừ!!! Ta yên tâm gả nữ nhi cho Vương gia, tại sao Vương gia lại để Ngưu nhi trở nên như vậy???” Ngưu phụ tức giận đập bàn.
Bạch Dương không biện minh gì, chỉ im lặng chịu trận, việc này hoàn toàn là lỗi nơi hắn. Kim Ngưu thấy Bạch Dương bị mắng, liền dũng cảm chắn trước mặt hắn, giang hai tay, vẻ mặt kiên cường. Bạch Dương thấy hành động trẻ con của nàng, bất giác bật cười, nữ nhân này thật ngốc a.
“Bổn Vương biết đây hoàn toàn là lỗi của Bổn Vương, bổn Vương sẽ chăm sóc Ngưu nhi”
Ngưu phụ, Ngưu mẫu đành phải thở dài. Việc đã tới nước này . . . Ngưu phụ lắc lắc đầu “Phu nhân, chúng ta về thôi”
“Ông nói gì vậy . .. Ngưu nhi . . . “
“Đi về!! Tôi sẽ tìm đại phu giỏi nhất tới khám cho Kim Ngưu”
. . .
Kim Ngưu nắm chặt lấy vạt áo của Bạch Dương, rúc trong người hắn.
“Làm sao vậy? Ta có làm sao đâu” Bạch Dương ôm Kim Ngưu, ôn nhu nói.
“ . . .”
“Họ là đồ xấu”
Bạch Dương trợn mắt, cứng người một tí, hắn xúc động buông nàng ra, nhìn chằm chằm vào mắt nàng. “Ngưu nhi . . . nàng vừa nói??”
Kim Ngưu nhìn hắn, giãy người rời khỏi hắn, trở về bàn ăn, ngồi xuống ăn tiếp.
Bạch Dương như có chút hi vọng, mỉm cười nhìn nàng . ..
“Ngưu nhi . . . nàng nhất định sẽ nhớ lại”
---s2Holys2---
Thái Hòa cung.
“Huynh ăn từ từ thôi” Cự Giải cùng với Sư Tử ngồi ở trong đình trước sân, nhàn nhã uống trà ăn điểm tâm.
“Ăn nhiều mới mau khỏe. Khỏe rồi mới ra trận chinh phạt Xà Quốc được” Sư Tử nhai nhồm nhoàm nói.
Cự Giải thở dài, nghĩ tới việc đất nước sắp có chiến tranh, sợ rằng không tránh khỏi việc máu đổ, người chết . . . . Sư Tử hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng, nhẹ giọng khuyên bảo nàng đừng để tâm nhiều, dựa vào năng lực của hắn, còn có Bạch Dương và Nhân Mã đều là những kẻ võ công cao cường, một Xà Quốc bé nhỏ làm sao có thể địch lại đây? Ban đầu hắn cũng thích ở đây được Cự Giải chăm sóc mỗi ngày nhưng mà không thể lo hưởng thụ mà quên mất việc đại sự quan trọng a.
“Muội nghe nói, Thiên Bình xảy ra chuyện, Song Tử hiện giờ tâm trạng xuống dốc vô cùng, về việc chế tạo thứ . .. su gì gì đó . . sợ sẽ phải hoãn lại rồi, còn nữa, Ngưu muội cũng có chuyện rồi a, Bạch Dương hiện giờ chỉ ở mãi trong phủ chăm cho muội ấy”
“Cái gì??? Sao lắm chuyện xảy ra vậy???” Sư Tử đảo mắt suy nghĩ, không được rồi, hắn không thể ở trong này an nhàn được, hiện tại thân thế đã khỏe rồi, liếc mắt nhìn Cự Giải, hắn thật không muốn rời xa nàng đâu . . . Nhưng dù sao . . .Aizzzz Đành vậy.
“Giải nhi, chờ khi đất nước quy về một mối, Thiên Yết nắm chắc binh quyền trong tay, tới lúc đó ta sẽ cấu xin hắn thành toàn cho chúng ta” Sư Tử ánh mắt kiên định, nắm lấy tay Cự Giải, giọng nói chắc chắn từng chữ một.
Cự Giải hai má ửng đỏ, vô cùng tin tưởng lời hắn.
“Muội sẽ chờ . . . .”
Sư Tử lưu lại Thái Hòa cung chừng vài ngày, sau đó xuất cung trở về sơn trang, huy động lực lượng, đồng thời cũng cho người sang Xà Quốc điều tra kĩ lưỡng. Về phần Song Tử và Bạch Dương, phải nói là . . .phó mặc ý trời thôi.
---s2Holys2---
Kinh Thành đông đúc người qua lại, phải nói nơi đây là nơi phồn thịnh nhất nước, nhìn người người tấp nập, nói cười, nhìn trẻ em nô đùa vui vẻ, Bạch Dương không khỏi thở dài. Họ nào có biết . . . đất nước đang bị kẻ thù và nội phản dòm ngó.
Hôm nay tuyết không rơi, trời lại trong xanh nên Bạch Dương mới dắt Kim Ngưu đi dạo ngoài phố. Kim Ngưu như một tiểu hài nhi, thích thú dòm ngó xung quanh, gần đây biểu hiện của nàng với Bạch Dương đã có chút gần gũi hơn. Kim Ngưu ánh mắt long lanh nhìn một lão nhân đang hô hoán “Kẹo hồ lô đây!! Kẹo hồ lô đây!!”
Bạch Dương liền dắt nàng tới đó, “Ngưu nhi, nàng thích ăn thứ này nhất! Mua cho nàng, chịu không?”
Kim Ngưu hưng phấn cười cười, gật đầu liên tục. Nếm thử một quả hồ lô, vị ngọt lan trong miệng, thật thơm nha. Vừa định đi tiếp thì Kim Ngưu bắt gặp ánh mắt thèm thuồng của một đám trẻ ăn mày, quần áo rách nát, vấy bẩn, đầu tóc bù xù.
Kim Ngưu dựa theo ánh mắt bọn chúng nhìn đến kẹo hồ lô trên tay nàng. A . . . . muốn thứ này sao? Nàng khẽ nhìn một lượt đám trẻ, có tới hơn năm, sáu đứa, nàng chỉ còn lại một viên kẹo a.
“Sao vậy?” Bạch Dương trả tiền xong, liền thấy được cảnh này “Mấy đứa muốn ăn sao?” Hắn cười thân thiện nhìn đám trẻ.
Đám trẻ không hẹn mà cùng nhau gật đầu lia lịa.
Bạch Dương liền mua hết số kẹo hồ lô của lão nhân, bảo ông ấy đem tới phát cho đám trẻ. Những đứa trẻ ăn mày khác từ xa thấy thế, vội chạy tới mong cũng được cho một cây kẹo. Kim Ngưu thích thú không kém, tự mình cầm lấy từng cây kẹo đưa cho chúng, nhìn vẻ mặt rạng rỡ của chúng, Kim Ngưu bật cười khanh khách.
Bạch Dương nhìn dáng vẻ nàng lúc này, lại âm thầm nghĩ . . . Nếu hắn và nàng có hài tử, chắc chắn nàng sẽ rất thích. Đột nhiên .. .
“Lộc cộc!! Lộc cộc!!”
“Tiểu thư . . !!! Cẩn thận!!!!” Một tiếng hét thất thanh truyền đến tai Bạch Dương.
Bạch Dương nhìn về phía đó, vừa lúc thấy một kẻ cưỡi ngựa hung hãn chạy rất nhanh, còn có một vị tiểu thư đang đứng giữa đường. Không nghĩ ngợi nhiều, hắn liền dùng khinh công bay tới, ôm lấy vị tiểu thư ấy nhảy sang một bên.
Vị tiểu thư ấy hãy còn run sợ, nắm chặt lấy áo Bạch Dương không chịu buông ra, hai người tư thế ôm nhau ái muội.
“Vị tiểu thư này, không sao chứ?”
Vị tiểu thư ấy cất tiếng, lại mỉm cười nhìn Bạch Dương “Thật đa tạ vị công tử đây ra tay giúp đỡ. Ta là Thiên Trúc, chẳng hay quý danh công tử đây là gì?”
“À .. . trước hãy buông ta ra . . .Ơ . . .Ngưu nhi . . . “ Bạch Dương nói bất chợt hắn thấy Kim Ngưu đang đứng trước mặt cách đó không xa, vẻ mặt thẫn thờ.
Nàng không hiểu sao, khi nhìn thấy Bạch Dương ôm một nữ nhân khác, lại cảm thấy khó chịu trong lòng như vậy, có cái gì đó cồn cào không hiểu được dâng lên. Nàng không muốn nhìn thấy cảnh tượng này chút nào, Kim Ngưu xoay gót, bỏ chạy. . .
Bạch Dương vội đẩy Thiên Trúc ra, chạy theo Kim Ngưu.
Thiên Trúc đứng nhìn hai người chơi trò rượt bắt, mỉm cười ẩn ý.
“Tiểu thư, người không sao chứ?” Một nha hoàn chạy lại.
“Đi thôi … “
Chuyện ngoài lề.
Thiên Trúc cùng nha hoàn mình đi tới khu rừng rậm cách xa Kinh Thành, nàng xoay người một cái liền thay đổi sang y phục khác, mà nha hoàn bên cạnh biến thành một con mèo trắng. Thiên Trúc ôm lấy con mèo vào lòng, dưới chân đột xuất hiện một đám mây bồng bềnh, đưa nàng bay lên.
“Thiên Trúc, ngươi không chịu tu luyện, xuống hạ giới làm gì?” Một nữ nhân vận bạch y bay tới bên cạnh, vẻ mặt thanh đạm.
Thiên Trúc vuốt ve con mèo, cười nói “Aizzz suốt ngày tu luyện, ta chính là không thích! Thấy phu thê bọn họ như vậy, khá thú vị, ta xuống phá một tý, không được sao??”
“Ngươi hiện tại chỉ là một tiểu tiên . . . nên chăm chỉ một chút” Nữ bạch y lắc đầu.
“Xì!! Ngươi là đại tiên, hiện tại sướng rồi . . .đâu cần làm gì nhiều” Thiên Trúc chu môi nói.
Nữ bạch y không nói gì thêm, bay nhanh về phía trước.
“A!! Thư Quân . .. ngươi sao lại bay nhanh như vậy!! Chờ ta a!!”
. . .
“Ngưu nhi, đừng chạy nữa” Bạch Dương đuổi theo Kim Ngưu.
Phố quá đông đúc khiến hắn thật khó di chuyển mà Kim Ngưu thì không ngừng đâm đầu chạy về phía trước. Thoáng chốc cuộc rượt đuổi cũng kết thúc, Bạch Dương bắt được tay Kim Ngưu, hắn thở hồng hộc, mồ hôi túa ra, ai đời giữa trời đông như vậy lại đổ mồ hôi chứ.
Kim Ngưu bặm môi, cố thoát khỏi tay hắn, vùng vẫy.
“Ngưu nhi, đừng có như vậy, chúng ta đang đứng giữa cầu, đừng giãy a” Bạch Dương hoảng hốt nói, quan sát tứ phía, chẳng biết chạy thế nào mà lại chạy tới tận đây a, đây là sông Lam Tuyền nổi tiếng của Kinh thành, hiện tại sông đã đóng băng.
Kim Ngưu bướng bỉnh, nhất quyết không nghe, giãy bạo hơn.
“A!” Bạch Dương kêu lên một tiếng, cả thân hình to lớn chao đảo.
“Rắc!!” Tiếng vỡ của băng vang lên.
“Ùm!!!”
Kim Ngưu nhìn Bạch Dương rơi xuống hồ băng, có cái gì đó khó hiểu đang diễn ra trong nàng, những đoạn ký ức thi nhau trở về.
. . .
“Chàng đừng ra chiến trường nữa”
“Thiếp không muốn mất chàng . . “
Kim Ngưu từng rất lo sợ . . . lo sợ Bạch Dương sẽ để nàng lại một mình. Nàng vẫn thường hay nằm mộng, nàng thấy Bạch Dương cả người bê bết máu, hơi thở vô cùng yếu ớt.
Thật không ngờ, dù rất sợ mất Bạch Dương thế nhưng mà chính lúc này đây Kim Ngưu đã tự tay mình đẩy Bạch Dương vào chỗ chết. Kim Ngưu hoàn hồn, lắc mạnh đầu. Không, chàng không thể chết được.
Kim Ngưu vội nhảy xuống hồ băng, cả người nàng chìm trong nước, lạnh cóng xương, chợt nàng thầm kêu than trong lòng. Nàng nào có biết bơi a
~~ Sao lại xung phong làm mỹ nhân cứu anh hùng cơ chứ??
.
.
Lúc này ở phía trên . . . .
“Á há há há há . . . . Quân Quân, ngươi xem, nữ nhân đó thật quá ngốc đi a” Thiên Trúc ôm bụng cười ngặt nghẽo.
“Thiên Trúc, ngươi cười man rợ quá” Thư Quân khoanh tay, lắc đầu nhìn Thiên Trúc nằm lăn lóc trên mây.
“Khụ khụ . . . . lần đầu ta thấy một kẻ ngốc như nữ nhân đó” Thiên Trúc ngồi ngay lại, cố nén cười.
“Ngươi như vậy . .. . hèn gì vĩnh viễn là một tiểu tiên . . .”
.
.
Bạch Dương nhìn thấy Kim Ngưu đang ra sức quẫy đạp trong nước, đoán chắc là nàng không biết bơi, thế mà vẫn nhảy xuống, một cảm giác ngọt ngào lan tỏa trong tâm hắn, từ trong nước hắn bơi nhanh về phía Kim Ngưu.
Một cánh tay mạnh mẽ, vững chắc ôm lấy eo Kim Ngưu, kéo nàng lên mặt nước.
“Khụ Khụ . .. Chàng có sao không??” Kim Ngưu vừa hít thở vừa hỏi han Bạch Dương ngay.
Bạch Dương lắc đầu cười yếu ớt “Chúng ta vào bờ đã”
Đám người xúm xít quanh đấy xì xào bàn tán, đó chẳng phải là Đại Vương gia sao?? Kia là Vương phi nha, phu thê bọn họ đúng là hoạn nạn có nhau. Dần dà câu chuyện Bạch Vương phi nhảy xuống hồ băng cứu Vương gia đã loan truyền khắp cả nước, người người ngưỡng mộ.
“Thiếp sai rồi, là thiếp sai rồi a” Kim Ngưu xụ mặt, hối lỗi nói.
Bạch Dương véo má nàng, nàng đúng là ngốc nghếch mà, khoan đã . . . Kim Ngưu xưng thiếp??? Không lẽ, Bạch Dương há hốc mồm nhìn Kim Ngưu. Kim Ngưu vì lạnh mà hàm răng va chạm nhau, cả người run lập cập những vẫn cố nói.
“Thiếp đã nhớ lại . . . nhớ lại . . .”
Hình ảnh trước mắt bỗng nhòe đi, nàng không thể phân biệt được gì, bỗng chốc tất cả tối đen như mực, trước khi ngất đi, nàng nghe rõ mồn một tiếng Bạch Dương gào lên, lo lắng vô cùng.
“NGƯU NHI . . ..!!!!!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...