Chương 6
“Thật ngại quá, hiện tại không có trà để mời Hoàng thượng!” Cự Giải đỏ mặt nói.
“Không sao! Mọi thứ ở đây có tốt không? Có gì không thích không?” Thiên Yết khuôn mặt trầm tĩnh nói.
“Ừm . . . rất tốt!” Cự Giải đáp lời.
“ . . . “
Không gian đột nhiên im lặng, khiến người khác cảm thấy thật ngột ngạt.
“À . . . Hoàng thượng tới đây có việc gì không?” Cự Giải chợt nhớ ra, hỏi.
“Không có gì! Tiện đường ghé sang đây thôi, sẵn tiện hỏi thăm nàng.”
“Thôi không còn sớm, nàng hảo nghỉ ngơi, trẫm đi trước” Thiên Yết nói xong, đứng dậy rời đi. Để lại Cự Giải mắt vẫn nhìn theo cho tới khi thân ảnh hắn mất dần.
----------
Trong lúc đó.
“Aizzz, thật là chán!!” Song Ngư hai tay chống cằm, thở dài nói.
“Tiểu thư, mới như vậy đã than chán rồi sao?” Ở phía giường, Tử Liên đang sửa soạn lại chăn, gối.
“Ân . . . ở đây không có ai thân thích. Ngoại trừ ngươi. Thật chán chết ta!” Song Ngư bĩu môi nói. Nàng nhớ nương, cha và cả Bảo Bảo nữa. Chạnh lòng, khóe mắt rưng rưng nước, hấp hấp cái mũi, Song Ngư nén lại không khóc.
“Thôi . . . ta ra ngoài dạo một chút.” Song Ngư đứng dậy, nếu cứ ngồi nghĩ ngợi lung tung không khéo sẽ khóc tới mức khô quắt mất.
“Tiểu thư nhớ về dùng bữa” Tử Liên nói lớn.
---------
Trên con đường hồi Long Ngâm điện. Thiên Yết chậm rãi bước đi. Theo sau là đám hạ nhân.
“Các ngươi lui xuống hết đi. Tự trẫm sẽ trở về sau!” Thiên Yết khoác tay.
“Dạ!” Đám hạ nhân đồng thanh rồi kéo nhau lui xuống.
Thiên Yết không vội hồi cung, rẽ bước sang Ngự hoa viên. Đang vừa đi vừa suy nghĩ chuyện triều chính, bỗng bắt gặp một cục gì đó màu hồng phấn, đang loay hoay ở gần một cái bụi rậm.
Tò mò, hắn tới gần, cái cục đó lay động a
~“Tiểu bạch thỏ . . . ngoan ngoan, mau tới đây a~ , ta không hại ngươi đâu!” Một giọng nói trong veo cất lên.
Hơi giật mình, hóa ra là một “cục thịt người”.
“Ngươi ở đây là đang làm cái gì?” Thiên Yết nhíu mày, rốt cuộc cũng mở miệng hỏi.
Biết được có người đang ở sau mình, Song Ngư hơi giật mình, tim đập hoảng loạn, không xong rồi, lúc học quy củ trong cung, các mama có dặn qua là khi chưa kết thúc tuyển tú, không được phép đi lung tung trong cung. Hỏng, hỏng thật rồi, cha a, nương a, Bảo Bảo a, Tiểu Ngư phải bỏ mạng nơi hoàng cung rồi a. Song Ngư khóc thầm trong lòng.
“Nè! Ngươi điếc rồi sao?” Thiên Yết không kiên nhẫn nói.
Biết là không thể trốn được, Song Ngư run run xoay người lại, đứng dậy đối mặt với người vừa hỏi. Sau khi đã thấy người trước mặt, thấy hắn không mặc đồ thái giám nàng mới thở nhẹ ra. May thật, không phải người trong cung. Sau khi bình tâm lại, mới để ý thấy trước mặt là một soái ca. Song Ngư “ực” nuốt nước miếng xuống, thật là đẹp trai a
~!
Chợt nhớ ra gì đó, Song Ngư đạp bay tính “háo sắc” của mình. Hoàn hồn nói. “Di, ngươi là ai a~?”
Nữ nhân này, không nhận ra ta sao???? Thiên Yết tức tối. Chợt nhìn lại bản thân, hiện tại hắn không mặc long bào, thảo nào nàng nhìn không ra. Nhưng mà hắn vẫn để bụng.
“Ngươi trước trả lời ta, ngươi ở đây làm cái gì?” Thiên Yết liếc mắt sắc nhìn nàng, tra hỏi.
“Ân, a . . có một cái tiểu bạch thỏ, ta chỉ là muốn sờ nó một chút a~” Song Ngư hơi rụt rè, lo sợ trước ánh mắt đó.
Sợ hắn không tin, Song Ngư liền chỉ tay về phía bụi rậm “Ở trong đó nha!”
Thiên Yết nghi hoặc nhìn nàng, nhưng vẫn là tiến về phía bụi rậm, dò xét một hồi. Túm ra được một con thỏ thật.
“Oa . . .dễ thương quá, đưa ta, đưa ta!” Song Ngư hai mắt sáng lên.
Thiên Yết không nói gì, quăng tiểu bạch thỏ cho nàng. Song Ngư đỡ lấy, vuốt ve nó, miệng cười không ngớt.
Chỉ là một con thỏ, có cần hào hứng như vậy không. Bất quá nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, còn có hai cái lúm đồng tiền trên má. Bất giác khóe miệng hắn hơi cong lên.
Cả hai ra cái đình trong Ngự hoa viên ngồi.
“Ngươi tên gì?”
“Hửm, Song Ngư”
“Tên gì mà nghe “tanh” vậy?” Thiên Yết nhíu mày nói.
“Cái gì? Ngươi chê tên của ta???” Song Ngư tức giận, từ trước tới nay chưa có ai dám xúc phạm tới tên của nàng, khuôn mặt chốc lát đỏ bừng vì giận.
Trông thấy khuôn mặt của Song Ngư, Thiên Yết nhịn không được bật cười lớn.
“Ha ha ha . . .ngươi xem, khuôn mặt ngươi hiện giờ thật giống “bàn tọa” của khỉ a~”
“Ngươi . . . ngươi. . . “ Song Ngư tức không nói nên lời . . . khuôn mặt mếu máo, nàng sắp tung tuyệt chiêu nha.
“OAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA” Cái miệng nhỏ nhắn của nàng mở tới cực đại.
Thiên Yết giật mình, nín cười. Nhìn người trước mặt, “Nè . . . ta chỉ đùa một chút . . . có cần khóc rống lên vậy không?”
“Ta không biết, ngươi xúc phạm ta!” Song Ngư không nghe, oán giận nói.
Thiên Yết luống cuống tay chân “Thật là, mau nín đi!” Không hiểu sao hắn cảm thấy đau lòng khi nàng khóc.
“Xin lỗi đi” Song Ngư hai tay che mặt, nói.
Xin lỗi? Hắn đường đường là vua một nước, chỉ có người ta hướng hắn tạ lỗi, có bao giờ hắn phải xin lỗi ai đâu. Thấy hắn chần chừ, Song Ngư che mặt khóc bạo hơn nữa.
“Được rồi được rồi, ta thua ngươi rồi, xin lỗi ngươi, được chưa?” Thiên Yết đầu hàng nói.
“Ha ha ha ha . . . ngươi bị ta lừa rồi!! Plè” Song Ngư lè lưỡi trêu chọc hắn.
“Ngươi . . .” Thiên Yết vốn muốn tức giận, thấy khuôn mặt nhí nhố của nàng, buồn cười bỏ qua.
“Phải rồi, ngươi tên gì?” Song Ngư tay vuốt ve con thỏ, hỏi.
“ . . . Gọi ta Yết” Hắn phun ra ba chữ.
“Ân . . . Tiểu Yết” Song Ngư gật gật.
“Là Yết” Hắn sửa lại.
“Tiểu Yết”
“Y . . . ế . . . t” Hắn gằn từng tiếng.
“T I ể u Y ế t” Nàng bắt chước lại.
“Tùy ngươi” Thiên Yết mặc kệ nàng.
Song Ngư lém lỉnh cười. . . “Ta đi lâu rồi, phải quay trở về thôi, cảm ơn ngươi vì tiểu bạch thỏ này” Nói đoạn, nàng ôm tiểu bạch thỏ trong lòng rời đi.
Nhìn theo hình dáng tinh nghịch của nàng, khóe môi hắn cong lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...