Chương 32
Ngự thư phòng.
Thiên Yết ngồi phê duyệt tấu chương, nhưng tâm trạng không thoải mái, cứ bồn chồn khiến hắn cảm thấy thật khó chịu.
Đập bàn đứng dậy, hắn vứt tấu chương sang một bên, phi thân tới Lam Dương viện.
Từ xa, hắn đã thấy Song Ngư ngồi ở ngoài sân, đang nhấm nháp bánh ngọt.
“Song Ngư.”
Song Ngư nghe người gọi tên mình, quay đầu lại “Hửm? Lại là ngươi?”
“Là ta thì sao?” Thiên Yết nói, ngồi xuống bên cạnh Song Ngư.
“Ngươi rãnh rỗi lắm sao mà tới đây, không lo làm việc đi, còn nữa, ai cho ngươi ngồi.”
“Ta thích ngồi đấy, ngươi thật nhiều lời.” Thiên Yết liếc nhìn Song Ngư nói.
“Hừ!!.” Song Ngư không thèm để ý tới hắn, ăn tiếp.
“Ta hỏi ngươi . . nếu có kẻ lừa dối ngươi, ngươi sẽ như thế nào?” Thiên Yết vào chủ đề chính.
“Đương nhiên sẽ không thèm nhìn mặt hắn nữa, căm ghét hắn đời đời kiếp kiếp luôn!” Song Ngư trừng mắt nói. “Ngươi hỏi làm gì, có phải lừa dối ta điều gì không?”
Thiên Yết chột dạ “L . . làm . . .gì có . . .”
Song Ngư hơi nghi ngờ nhìn hắn.
“Nhưng nếu người ta không phải cố ý lừa dối, ngươi sẽ bỏ qua chứ?” Thiên Yết lại hỏi tiếp.
“. . . “ Song Ngư không đáp.
“Ngươi mau nói đi.” Thiên Yết lay lay Song Ngư.
“Bốp!”
“Ta đang nhai, làm sao trả lời ngươi!”
“Nhưng ngươi cũng đâu cần phải đánh ta.” Thiên Yết lạnh giọng.
“Nếu mà là vậy, có thể sẽ bỏ qua.” Song Ngư trả lời câu hỏi của Thiên Yết.
“Thật sao? Không thù oán gì sao?” Thiên Yết khóe môi hơi nhếch lên, có được câu trả lời hắn đứng dậy rời khỏi Lam Dương viện.
“Ta nói có thể thôi.” Song Ngư đính chính lại, nhưng hắn đã đi mất tiêu từ lâu. “Haizz, thái giám ngốc!!” Song Ngư lắc đầu.
--- Ộp pa Gáng nam Sì tài ---
Phủ Vinh Xuân.
“Thật vinh hạnh quá, được hai vị Vương gia ghé thăm như thế này.” Ngư phụ tươi cười nói.
“Không cần khách sáo vậy đâu.” Ma Kết cười.
“Vương gia tới đây là có việc gì sao?” Xử Nữ lên tiếng.
“À . . là “
“Là tới gửi thiếp mời nha.” Nhân Mã chen vào.
“Đệ lịch sự tý được không?”
“Người quen cả mà.” Nhân Mã nói.
“Ai thèm quen với ngươi đâu.” Bảo Bình nói.
“Nói vậy là sao? Uổng công ta cõng cô về.”
Nhắc tới chuyện đó, Bảo Bình tự dưng đỏ mặt, bối rối nói “Ta bắt ngươi cõng sao?”
“Được rồi, hai người đừng so đo với nhau nữa.” Xử Nữ hòa giải.
“Ba hôm sau là Tết trung thu, hoàng cung có tổ chức tiệc, người nhà của các phi tần sẽ được mời tham dự, mong mọi người hãy tới.” Ma Kết nói.
“Thật sao? Chúng ta được gặp Tiểu Ngư rồi a.” Ngư mẫu xúc động nói.
“Phải, phải, chúng tôi nhất định sẽ đến.” Ngư phụ mắt cũng hơi ngấn nước, cười nói.
Ma Kết gật đầu cười, xem ra họ nhất nhớ nữ nhi của họ.
“Vậy chúng ta đi đây. Không cần tiễn đâu.”
“Đa tạ Vương gia.” Ngư mẫu và Ngư phụ nói.
Nhân Mã và Ma Kết đứng dậy, Xử Nữ và Bảo Bình cũng rời đi theo.
“Lần này phiền Vương gia đích thân tới đây, thật ngại quá.” Xử Nữ khách sáo nói.
“Không có gì, là ta cố ý tới.”
Xử Nữ hơi ngẩn người . . .
“Là để Nhân Mã gặp Bảo Bảo đó mà.” Ma Kết bù vào.
“Vương gia ca ca, lần sau đừng dắt theo hắn nữa.” Bảo Bảo bĩu môi.
“Ngươi nói vậy là có ý gì.” Nhân Mã liếc.
“Hứ!!! Khó ưa.” Bảo Bình hất hàm nói.
“Vậy chúng ta đi đây, gặp lại sau.” Ma Kết cười nói.
“Vâng.” Xử Nữ cúi người chào.
Ma Kết và Nhân Mã lên xe ngựa, xe bắt đầu lăn bánh.
“Mã Mã, đệ lớn rồi, đừng so đo với nữ nhi nữa.” Ma Kết nhắc nhở.
“Là Bảo Bảo gây chuyện trước mà.”
“Dù là vậy, đệ cũng không nên có cách xử sự như vậy a.”
“Đệ đã biết.” Nhân Mã bất đắc dĩ gật đầu.
--- WTF?? ---
Mai Thu viện.
“Khởi bẩm công chúa, sắp tới hoàng thượng tổ chức tiệc mừng tết trung thu, mời công chúa tới dự.” Tiếng nói the thé của một công công vang lên.
“Vậy sao? Bổn công chúa đã biết, nhất định sẽ tới.” Thiên Bình gật gật đầu.
Công công sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cúi người hành lễ “Vậy nô tài cáo lui.”
Thiên Bình gật đầu, phất phất tay.
“Thật lạ . . .công chúa ở Mai Thu viện đã lâu, sao Hoàng thượng không đá động gì tới việc hòa thân nhỉ?” Lục Nhi tay rót tách trà cho Thiên Bình, nói.
“Ta cũng không biết nữa.” Thiên Bình nói.
“Haizzz, tết trung thu sao? Không biết có được gặp Song Tử không nhỉ?”
--- Im Lazy ---
Kinh thành.
Kim Ngưu đang dạo phố cùng Ngưu mẫu, nàng muốn mua sắm chút đồ để hôm trung thu đi chơi với Bạch Dương a.
“Ngưu nhi, con xem, cái trâm này thật đẹp a.” Ngưu mẫu cầm một cái trâm trong tay xem.
“Ân. Ông chủ cái này bao nhiêu a.”
“Dạ, năm lượng bạc a.”
“Mắc quá, bớt xuống đi.” Kim Ngưu mặc cả.
“Giá gốc rồi a.” Ông chủ hơi nhăn mặt nói.
“Bây giờ có bớt hay không?” Kim Ngưu trừng mắt nhìn lão chủ.
“Không thể mà.”
“Hừ!! Ta sẽ nói với cha ngày mai cho người tới san bằng cửa tiệm này.” Kim Ngưu nhếch mi nói.
“Ngươi là ai mà dám san bằng bổn tiệm.” Ông chủ tức giận quát.
“Vô lễ, nữ nhi của Tể Tướng mà ngươi dám làm loạn?” Viên Viên cao giọng.
“Hả?? Nữ nhi . . . của . . .” Ông chủ giật mình, lắp bắp nói.
“Vậy bây giờ có giảm hay không?” Kim Ngưu đắc chí cười gian.
“Ơ ơ . . . .cái trâm này xin tặng tiểu thư, hạ nhân không dám lấy tiền đâu.” Ông chủ nói, mặt cười nịnh bợ.
“Càng tốt. Nương, chúng ta đi tiếp a” Kim Ngưu khoác tay Ngưu mẫu bước ra khỏi tiệm.
“Ngưu nhi, con làm vậy là không hay chút nào.” Ngưu mẫu nói.
“Có gì không hay? Quả thực là hắn bán giá cắt cổ quá mà, con chỉ lấy có một cây trâm chứ nhiêu.” Kim Ngưu thản nhiên nói.
“Dù vậy cũng không nên, con cũng bỏ tính đó đi, sắp lấy Vương gia, con sẽ làm Vương phi nga, không được để người ta có cớ mà nói con này nọ.”
“Ân. Con biết.” Kim Ngưu gật đầu, nương nàng nói phải a.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...