Chương 29
“Một người chỉ chăm lo giúp đỡ việc quốc sự cho Thiên Yết như hắn, không biết bao giờ mới để mắt tới nữ nhân đây.” Bạch Dương trầm ngâm.
“Trong các huynh đệ, chỉ có hắn là hứng thú với việc triều chính, nhưng Tiên hoàng lại không chọn hắn.” Sư Tử nói.
“Bởi vì hắn quá đam mê làm việc, nên Tiên hoàng mới không chọn hắn.”
“Bạch huynh, huynh biết lý do sao?” Nhân Mã thắc mắc.
Bạch Dương gật gật “Tiên hoàng từng triệu ta vào tẩm cung, hỏi về ý định lên ngôi . . . “
. . .
Một khoảng thời gian dài trước đây . . . khi Tiên hoàng có ý định chọn người kế vị. Ông đã cho triệu tập từng vị Hoàng tử có khả năng tới gặp ông ở tẩm cung . . .
“Phụ Hoàng . . .người cho gọi thần nhi?” Bạch Dương khi ấy vẫn còn là một thiếu niên, nhưng vẻ uy nghi, lẫm liệt, tài năng của hắn lại không đợi tuổi, là một kẻ có chí lớn.
“Dương nhi, mau lại đây.”
Bạch Dương ngồi xuống bên cạnh.
“Trẫm hỏi con, con có muốn làm Hoàng đế.” Phụ hoàng hắn cười hiền, nhìn hắn nói.
“Khởi bẩm Phụ hoàng . . . thần nhi không thích hợp.”
“Vì sao lại không thích hợp?” Phụ hoàng hắn nhíu mày.
“Thần nhi nuôi chí lớn, quyết tâm trở thành một đại tướng quân, bảo vệ đất nước Hoàng Đạo, muốn được xông pha sa trường giết giặc.” Bạch Dương rời khỏi ghế, quỳ xuống chắp tay nói, ngữ khí của hắn thẳng thắn, dứt khoát thể hiện sự quyết tâm cao độ.
Phụ hoàng ngạc nhiên nhìn hắn, sau đó nâng hắn dậy, gật đầu cười “Vậy con hãy chứng minh trẫm xem.”
Ngay lúc đó, Hoàng đế liền ban cho hắn năm vạn binh, trực tiếp ra sa trường giết giặc để thể hiện bản lĩnh.
“Dương nhi, con nghĩ ai thích hợp làm Hoàng đế?”
“Thần nhi thiết nghĩ, không thể nhìn bằng mắt mà chọn ra, phải nhìn thành quả họ làm nên.”
“Con nói rất đúng, nhưng tạm thời hãy nhìn xem, ai là thích hợp? Sư Tử thì sao?”
“Sư Tử . . chính là không hợp, đệ ấy không thích đọc sách, lại thích thú với võ nghệ, ước mơ của đệ ấy là trở thành kẻ mạnh vô song trong thiên hạ, không ai địch lại.”
*vô song = vô đối.
Phụ hoàng hắn gật đầu “Vậy Ma Kết?”
“Ma Kết tất nhiên làm được, nhưng đệ ấy quá ham mê vào công việc nhưng vậy sẽ làm hại hắn hơn thôi, có lần thần nhi thấy hắn chuyên tâm đọc sách tới mức ba ngày trời không ăn uống, không ngủ nghỉ.”
Phụ hoàng hắn vuốt cằm, “Quả thật là như vậy, vậy con nói xem, con ưng ý nhất là ai?”
“Song Tử thì không được rồi, hắn ham mê du ngoạn tứ phương, hiện tại hắn ở đâu còn không xác định được, còn Nhân Mã quá nhỏ, không thể gánh trọng trách lớn lao như vậy được . . . Người thích hợp nhất chính là Thiên Yết.” Bạch Dương kiên định nói.
Phụ hoàng hắn rốt cuộc cũng có câu trả lời, hài lòng cười “Ha ha ha . . . Dương nhi, con rất biết nghĩ cho toàn cục. Hảo, vậy theo ý con.”
Ba ngày sau đó, Hoàng đế hạ chỉ sắc phong Hoàng tử Thiên Yết làm thái tử. . . Tới nay .. hắn đã tại vị tại ngôi vị Hoàng đế.
. . .
“Ra là vậy.” Sư Tử và Nhân Mã gật đầu.
“Các đệ không ganh tị vì huynh chỉ định Thiên Yết chứ?”
“Thật ra người chịu nhiều ủy khuất chính là Thiên Yết, hắn bỗng nhiên trở thành Thái tử, dọn về Đông cung ở, ngày nào cũng phải học tập để trở thành Hoàng đế, chịu rất nhiều áp lực . . . trong khi chúng ta . . “ Sư Tử nói.
“Đệ biết nghĩ vậy cũng tốt rồi, thôi ta về phủ trước, trễ rồi.” Bạch Dương vỗ vai Sư Tử, sau đó về phủ của mình.
Còn lại Nhân Mã và Sư Tử vẫn ngồi đó. Nhân Mã cất tiếng. . .
“Nếu huynh là Hoàng đế, sẽ có được Cự Giải trong tay.”
Sư Tử nhìn đệ đệ của mình “Đệ nói đúng nhưng thích một người không chỉ đơn giản là có được người đó đâu . . . liệu người ta có hạnh phúc khi ở cạnh một người mà họ không yêu?”
Nhân Mã nhìn vẻ mặt bi thương của Sư Tử, thôi không dám nói gì thêm . . .Sư huynh, huynh thật vĩ đại.
--- Rốt cuộc ta là ai? ---
Phủ Vinh Xuân.
Chân của Bảo Bình cũng đã đỡ hơn nhiều, có thể đi lại . . . nàng hôm nay khá mệt mỏi, không đùa nghịch với những thứ thảo dược như mọi ngày . . .Đi ngang qua phòng của Xử Nữ nhưng tìm không thấy người đâu, đoán biết được Xử Nữ đang ở đâu, Bảo Bình liền đi tiếp.
Thư phòng.
“Cạch!” Tiếng mở cửa vang lên, Bảo Bình từ bên ngoài bước vào.
Xử Nữ đang ngồi ở bàn, tay cầm quyển sách, chăm chú tới nỗi không để ý là có người vào.
“Xử tỷ, dùng cơm thôi, đừng đọc sách nữa.” Bảo Bình lên tiếng.
Xử Nữ rời mắt khỏi quyển sách, ngẩng mặt nhìn Bảo Bình “Bảo Bảo, muội cứ ăn trước, không cần lo cho ta.”
Bảo Bình nhíu mày, đi đến cạnh bàn, giựt lấy quyển sách của Xử Nữ.
“Đừng đọc nữa, tỷ là nữ nhân, dù đọc thế nào cũng đâu giúp ích được gì? Tỷ cũng hãy bỏ mộng tham gia việc triều chính đi.”
Xử Nữ tức giận, giựt lại quyển sách “Muội không cần phải giáo huấn tỷ, tỷ muốn làm gì muội không có quyền ngăn cản.”
“Tỷ . . tỷ làm ơn tỉnh ngộ ra đi. Xưa nay việc triều chính cho phép nữ nhân tham dự vào sao???? Tỷ đừng cố chấp như vậy”
“Đúng vậy, ta cố chấp, thì đã sao? Ai cũng có ước muốn, lẽ nào ta không được phép có? Ta hận vì sinh ra không phải là nam nhân, nhưng ta sẽ không chối bỏ sự thật này, ta nhất định sẽ làm thay đổi tất cả, ai nói nữ nhân không thể tham gia triều chính?? Tỷ sẽ là người ĐẦU TIÊN!!!!” Xử Nữ tức giận nói.
Nhìn tỷ tỷ cứng đầu của mình, Bảo Bình chỉ biết lắc đầu “Tùy tỷ.” Nàng giận dỗi rời đi, thật không hiểu nổi, còn nhiều nơi để tỷ ấy thể hiện tài năng, sao cứ phải là làm quan chứ???
Xử Nữ ổn định lại tinh thần, buông quyển sách trong tay, “Bảo Bảo, rồi muội sẽ thấy, thề với trời đất. Ta – Xử Nữ sẽ làm nên nghiệp lớn!!!!” Xử Nữ lộ rõ ánh mắt quyết tâm, tay nắm thành đấm.
--- Holy Pisces ---
Hoàng cung.
Long Ngâm điện.
Sau khi Thiên Yết dùng bữa xong, Hỉ công công cho người thu dọn mọi thứ. Tự tay châm tách trà cho Thiên Yết, hắn nhẹ giọng nói
“Bẩm Hoàng thượng, đêm nay người muốn tới tẩm cung của vị nương nương nào?”
“ . . . Lam . . Mà thôi, đi Giải Thu cung đi.” Thiên Yết mở miệng nói.
Hỉ công công vâng một tiếng, sau đó lui ra, phân phó cho tiểu thái giám khác tới Giải Thu cung thông báo.
Giải Thu cung.
Cự Giải nhận được thông báo, lòng khấp khởi vui mừng không thôi, Thúy Vân cũng vui vẻ, chúc mừng nàng.
“Nương nương, rốt cuộc Hoàng thượng cũng tới đây a.”
“Ân. Mấy hôm nay Hoàng thượng chắc bận chuyện quốc sự” Cự Giải gật gật đầu, tươi cười nói, nàng đã nghĩ đúng a.
Nàng vui vẻ chuẩn bị mọi thứ để tiếp đãi Thiên Yết, hồi hộp chờ mong.
Lam Dương viện.
“Tiểu thư . . .chúng ta sẽ ở đây cho tới cuối đời sao?” Tử Liên buồn bã nói.
“Sao em lại hỏi vậy?” Song Ngư đang ngồi lột vỏ quýt, hỏi Tử Liên.
“Phi tử mà không được Hoàng thượng sủng ái, đều có kết cục không tốt a.”
“Thế thì đã sao? Cứ nhàn nhã sống qua ngày, có người nuôi ta ăn một ngày đủ ba bữa, không cần phải làm gì nhiều, chán thì bày trò chơi, đi dạo thong dong, hưởng thụ cuộc đời. . . .” Song Ngư đưa miếng quýt lên miệng, ưm . . . thật ngọt.
Tử Liên chán nản nhìn tiểu thư . .. . Haizzz trách làm sao được, tiểu thư nhà nàng vốn không thích nuôi chí lớn đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...