Chương 10
“Tiểu thư, tiểu thư . . . “ Thúy Vân từ ngoài chạy vào.
“Thúy Vân, có việc gì gấp gáp vậy?” Cự Giải đang ngồi thêu khăn, ngẩng đầu lên hỏi.
“Đại Vương gia trở về, Hoàng thượng cho mở tiệc thiết đãi, các tú nữ đều được tham gia.” Thúy Vân vui mừng nói, rồi chạy ngay tới tủ đồ của Cự Giải, lựa chọn bộ đẹp nhất cho tiểu thư nàng mặc đêm nay.
Cự Giải nghe vậy, cũng háo hức trong lòng. Trong lúc không để ý kim đâm phải tay. “Ai da.”
“Tiểu thư, người không sao chứ?” Thúy Vân chạy tới, lo lắng hỏi.
“Không sao, chưa chảy máu, ta vô ý quá.” Cự Giải xấu hổ cười.
Tiểu thư nhà nàng rất cẩn thận sao có thể mắc phải một sai lầm nhỏ chứ. Thúy Vân nghĩ vậy bèn cười thầm.
“Muội cười cái gì?” Cự Giải nhíu mày hỏi.
“Không có gì. . . chỉ là có người quá háo hức buổi yến tiệc đêm nay mà đâm kim phải tay . . .” Thúy Vân bụm miệng cười.
“Muội . . .” Cự Giải đỏ mặt nói.
“Ha ha ha . . . thôi để muội chọn xiêm y đẹp nhất cho tiểu thư.” Thúy Vân thôi trêu nàng, tiến tới tủ đồ để tiếp tục công việc tìm kiếm.
---------
“Tiểu Thư!!!!!!!!!!!!!” Tử Liên hốt hoảng xông vào.
“Hử?” Song Ngư đang nằm dài trên giường, tư thế hình chữ Đại trông thật khó coi.
“Tiểu thư, người là khuê nữ, sao có thể nằm tư thế xấu hổ này, Xử Nữ tiểu thư mà biết được, sẽ “ca” cho tiểu thư sáng mắt ra.” Tử Liên ý kiến.
“Mặc kệ ta. Có chuyện gì?” Song Ngư làm lơ hỏi.
“Hoàng thượng tổ chức yến tiệc mừng Đại Vương gia trở về, các tú nữ cũng được tham dự nữa đó tiểu thư, còn có các vị quan lớn trong triều nữa a.” Tử Liên tường thuật lại.
“Quan lớn . . .? Cha ta chỉ là một tiểu quan. Đâu có được tham dự a.” Song Ngư bĩu môi nói. “Không đi.”
“Không được đâu tiểu thư, đây là lời mời của hoàng thượng mà.” Tử Liên nói.
“Hắn có mời đích danh của ta đâu chứ. Huống hồ có quá nhiều tú nữ, làm sao hắn nhớ là thiếu mất ai?” Song Ngư tiếp tục khép mắt lại nghỉ ngơi. Sáng giờ bị các mama “quật” một trận cũng đủ rồi, giờ nàng phải hảo nghỉ dưỡng mới được.
“Muội sợ tiểu thư rồi. Các tú nữ khác ai ai cũng phấn khởi, sao tiểu thư lại . . . “ Tử Liên mặt méo xẹo nói.
“Đơn giản là ta lười. Thiên hạ đệ nhất lười là ta.” Song Ngư đắc chí nói.
“Lười mà cũng lấy làm tự hào sao?” Tử Liên trợn mắt nói. “Không được. Tiểu thư phải đi, nhất định phải đi, cho dù phải “lếch” tới đó.”
“Hừ.” Song Ngư không nói gì, xoay người đi, để cái lưng nàng đối thoại với Tử Liên.
Tử Liên thấy vậy lắc đầu ngán ngẩm. Tiểu thư nhà nàng thật là hết thuốc chữa.
---------
Phủ Tể Tướng.
“Ngưu nhi, Ngưu nhi??”
“Nương, con ở đây.” Kim Ngưu thò đầu ra từ bụi rậm, nói lớn.
“Ngưu nhi, con ở đây là đang làm cái gì?” Ngưu mẫu thấy lạ hỏi.
Khi tới gần mới nhận ra, nữ nhi của nàng đang tổ chức “tiệc ngoài trời”, Ngưu mẫu nhịn không được trợn mắt, ngón trỏ run run chỉ tay về con cá bị một cái cây dài xiên ngang, đang nằm trên đống lửa, trông thật tội nghiệp.
“Ngưu nhiiiiiiiiiiiiiiii, cái nha đầu này, sao con có thể đem nướng con cá chép mà phụ thân con “ói” cả khối tiền ra mua về hả???????????” Ngưu mẫu tức giận nói, bà lấy tay nhéo tai xách Kim Ngưu lên.
“Ái ái . . .Đau con . . .” Kim Ngưu đau tới chảy nước mắt nói.
Sau khi lôi Kim Ngưu vào trong phòng. Ngưu mẫu ban tặng cho nàng một tràng giáo huấn. Kim Ngưu thê thảm, không thể phản kháng, chỉ có thể ngậm ngùi nước mắt ngắn dài mà ngồi nghe.
“Được rồi, về chuyện con cá, tạm bỏ qua một bên, Đại Vương gia đã hồi thành, đêm nay Hoàng thượng sẽ thiết tiệc mời các quan trong triều tham gia, được đặc cách mang theo người nhà. Ngưu nhi, con hãy chuẩn bị thật tốt.” Ngưu mẫu lấy lại nét hiền dịu ngày thường nói.
“Sao, được đi ăn tiệc sao???” Kim Ngưu mắt sáng long lanh nói.
“Nha đầu ngươi, nghe ăn là sáng mắt,” Ngưu mẫu lắc đầu nhìn nữ nhi của nàng.
“Hì hì . . . được ăn tiệc trong cung, ai mà không thích hả Nương?” Kim Ngưu lè lưỡi nói.
“Không phải con nói ăn nhiều đồ bổ quá sẽ chết yểu sao?” Ngưu mẫu nhếch mắt nhìn nàng.
“Cái đó là ăn mỗi ngày, khác với lâu lâu mới được ăn mà.” Kim Ngưu biện hộ.
“Nha đầu ngốc.” Ngưu mẫu chịu thua, đứng dậy rời khỏi phòng nàng.
“Hí hí . . . được ăn tiệc rồi. Tạm thời nhịn ăn để tối nay ăn cho đã mới được.” Kim Ngưu hai mắt lóe sáng nói. Nàng thật mong chờ tối nay nga.
---------
Ngự thư phòng.
“Hoàng thượng, ngày mai sẽ bắt đầu tuyển tú, về phần bài thi . . . “ Ma Kết từ tốn nói.
“Tùy huynh, đệ không có tâm trí lo cho việc đó.” Thiên Yết lại tiếp tục “bầu bạn” cùng đám tấu chương “yêu thích” của mình.
“Được, huynh biết rồi. Vậy huynh đi xử lý những việc khác.” Ma Kết gật đầu nói, xoay người rời đi “Còn nữa, đừng quên yến tiệc tối nay”
“Đệ biết rồi.” Thiên Yết ngẩng mặt lên nói. Hắn chưa già tới mức lú lẫn đâu.
---------
Ma Kết rời Hoàng cung, trở về phủ của mình.
Vừa vào tới sảnh chính, đã nghe tới tiếng cười rầm rộ. Bước vào, một cảnh tượng “không ưa mắt” lọt vào mắt hắn. Ma Kết nhíu mày, “E hèm.”
Dường như lời của hắn không có trọng lượng, đám người ở trong phòng vẫn tiếp tục vui chơi như cũ.
“Nhân Mã, đệ tửu lượng kém quá, mới uống chút đã say sao?” Song Tử gian trá cười.
“Làm gì có, đệ vẫn còn uống được nữa nha.” Nhân Mã không chịu thua, quả quyết nói.
“Bạch Dương, bấy lâu chinh chiến sa trường, cảm giác thắng trận chắc là “sung sướng” lắm nhỉ?” Sư Tử quàng vai Bạch Dương nói.
“Ha ha . . . Còn đệ, làm võ lâm minh chủ, chắc cũng được người ta ca tụng hết lời” Bạch Dương “hùa” theo nói.
“Các người . . . Các người coi phủ tôi là tửu lâu hay sao???????????????????” Ma Kết điên tiết nói.
Cả bốn người giật mình, quay qua phía cửa nhìn, khuôn mặt Ma Kết tức giận, đỏ tận mang tai. Cả đám chột dạ, im thin thít, ngồi ngay ngắn như trẻ lên ba.
Ma Kết bước vòng quanh bốn người, ánh mắt dò xét.
“Hừ! Việc triều chính thì không thèm ngó tới, suốt ngày “ăn nhậu”, Bạch Dương huynh vừa hồi thành, chưa gì đã bị hai người rủ rê như thế này, còn Nhân Mã đệ ấy vẫn còn nhỏ, sao hai người không chịu suy nghỉ đứng đắn hơn hả??” Ma Kết gằn giọng nói.
“Nhân Mã đệ ấy cũng rất nhiệt tình tham gia mà a, huynh nói vậy oan quá.” Song Tử nhăn mặt nói, cũng đâu hẳn là lỗi của hắn.
“Đệ còn cãi bướng?” Ma Kết lớn tiếng. Chợt hắn nghỉ ra được một chuyện gì đó, hai mắt sáng lên.
“Ma Kết, đừng làm khó đệ ấy, đệ ấy chỉ là muốn ta vui vẻ thôi mà.” Bạch Dương lên tiếng.
“Phải, Kết đệ, đừng quá nghiêm khắc như vậy, mau già đấy!!” Sư Tử cười châm chọc.
“Hai huynh đừng nói giúp hắn, đệ có ý này.” Ma Kết giảo hoạt nói.
“Song Tử, sáng mai đệ hãy đi đón Thiên Bình công chúa, của Thiên Quốc, nàng ấy tới đây là để hòa thân. Lần này huynh cho đệ có cơ hội lập công, đừng phí phạm.” Ma Kết hạ giọng nói.
“Cái gì??? Đệ không rãnh như vậy đâu” Song Tử không đồng tình nói.
“Không rãnh cũng phải rãnh, hay đệ muốn việc “nặng” hơn?” Ma Kết cố ý nhận mạnh từ “nặng”.
“Không, đệ rãnh, đệ làm được.” Song Tử cuống quýt nói. Hắn không thích tham gia việc triều chính đâu.
“Tốt. . . bốn người nghỉ ngơi đi.” Tối nay còn tham dự yến tiệc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...