Song hiện tại đang nằm trong phòng anh,khóa trái cửa và đang nhắm mắt suy nghĩ. Cứ nhớ cảnh tượng hôm qua,mắt anh lại cay cay ...
Bỗng,anh nghe thấy tiếng bước chân từ phía cửa sổ. Cửa sổ là lối vào mà chỉ có anh và cô ấy dùng, vậy nên,người đó chắc chắn là cô ây - Bảo Bảo. Cô tiến tới gần anh,nhẹ hôn lên đôi môi lạnh cóng của anh.Sau,Bảo ngồi dạy, nói:
_ Song Tử ngốc! Sao cậu lại không trả lời điện thoại tớ,có biết là tớ lo lắng lắm không! - Mắt cô rưng rưng .
Song ngồi dậy trong sự ngạc nhiên của Bảo,bởi,thấy cô như vậy,anh đau lắm. Anh nhẹ nhàng liếm những giọt nước mắt vẫn còn đọng trên khóa mắt cô,nói:
_ Thế sao cậu lại lừa dối tớ? Cậu nói là vẫn ở phòng thí nghiệm cơ mà? Sao cậu lại ở với anh ta?
_ Tại... - Bảo bỗng ngập ngừng
_ Cậu lừa dối tớ phải không? - Song cười lạnh,ạnh đứng dậy định bỏ đi,nhưng,Bảo đã ôm anh lại.
_ Đừng đi,để tớ nói... - Bảo lấy ra một tờ giấy,trên tờ giấy có một dòng chữ to đùng: "Cách làm bánh gato "-Cậu có nhớ,bữa sinh nhật của cậu do mình tổ chức,cậu có nói gì không?
_ Gì...? - Song ngồi xuống,ngơ ngác.
_ Cậu nói: "Bánh sinh nhật cậu mua rất ngon,nhưng, nếu có thể, tớ muốn ăn bánh do cậu làm hơn! ".
Song lúc này mới nhớ lại hết mọi chuyện. Đúng là anh có nố vậy.
_ Từ hôm đó,tớ luôn lên mạng tìm cách làm bánh gato. Nhưng cậu biết rồi đấy, tớ là một đứa còn gái nhưng chỉ giỏi chế tạo thôi, còn chẳng biết gì về nữ công gia chánh cả. Vậy nên,tất cả những cái bánh tớ làm ra đều thất bại. Nhưng một hôm, anh Bình đã đem một chiếc bánh ảnh tự làm tới phòng thí nghiệm...
_ Chẳng lẽ...- Song im lẵng nãy chừ mới mở lời.
_ Một người thông mình như cậu có lẽ đã hiểu rồi nhỉ?- Bảo tiếp lời - Đúng,cái bảnh ảnh làm rất ngon,ngon hơn tất cả các cái bánh tớ đã ăn.Vậy nên,tớ đã theo anh mua nguyên liệu học làm bánh.Vậy nên,tớ đã nói dối cậu ,nhưng...- Giọng cô bắt đầu thút thít - ...nếu...nếu làm cậu buồn...thì tớ không cần đâu! - Bảo òa khóc
_ Xin lỗi cậu! - Anh ôm cô vào lòng, dỗ - Là tớ không hiểu chuyện,là tớ nóng nảy,được chưa...
~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•
Bar Devils
Yết đang ngồi trong bar của nhóm, nốc từ từ từng chai rượu. Anh vẫn chưa thông suốt lắm những lời mà Mã nói.Bỗng,một cô gái xông vào phòng anh.Cô ta mặt đồng phục trường anh, và nếu anh nhìn không nhằm,thì đó là Giải:
_ Tên ngốc kia, sao anh thích làm mọi người lo lắng vậy chứ! - Cua tạt nước lọc vào mặt anh, hét.
_ Không cần cô quan tâm! - Yết cười nhạt nhẽo, anh vẫn nốc tiếp rượu.
_ Nhưng tôi thích anh mà! - Giải hét lên, sau cô tiếp lời - Sẵn đây,tôi đến giải quyết hiểu lầm. - Cô lấy ra tấm ảnh bữa trước - Đây là ba tôi,được chưa?
Yết ngơ ra mặt . Hóa ra,anh lâm vào tình trạng như thế này,chỉ vì một hiểu lầm thôi sao?Mà tóm lại cũng tại cô thôi... mà khoan đã,cô ấy vừa nói...
_ Cô thích tôi sao? - Anh đẩy cô sát vào tường,giọng vẫn còn đầy men rượu.
_ Anh...? - Cô không ngờ trong lúc nốc cả đông rượu thế kia, anh ấy vẫn còn tỉnh như thế - Ừ, tôi thích anh đấy ,thì sao...
Chưa kịp nói hết câu,cô đã nhật được một nụ hôn nồng nhiệt của Yết. Sau khi quấn quýt đã với môi cô, anh quay qua liếm nhẹ vào tai cô,thì thầm:
_ Em nghĩ anh ra như thế này là vì ai,anh chịu đựng đủ rồi! Anh yêu Em!
~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•
~Bệnh viện
Cừu đang ngồi bấm điện tử trong phòng,bỗng :
_ Bạch Dương,ra tiếp đón khách quý này! - Giọng nói thánh thót không phát ra miệng ai ngòi cô ca sĩ của của chúng ta,Song Ngư.
Nhưng không phải hình tượng mà cô gái với mái tóc xanh dương, bồng bềnh,đi tung tăng thoải mái. Thay vào đó là một cô nàng mang kính đen, đội mũ dày,mang bịt miệng,cộng với một cái áo khoác kinh dị...
_ Ai... ai đó? - Cừu ngơ ngác.
_ Chào Bạch Dương! Cậu cứ kệ còn cá thối đó đi, nó không muốn gây chú ý nhưng lại mặt bộ đồ như vậy đấy! - Sư bước vào,hất Ngư qua một bên. Ánh mất cô đang rất là muốn ăn tươi,nuốt sống anh...
Từng người khác lần lượt vào. Kết vừa bước vô đã vào cất vô tỉ lạnh những hộp kem mới mua.
_ Kết à,...hôm nay tớ muốn ăn vị khác! - Cừu nhỏ giọng.
_ Rồi rồi,vị sôcôla chứ gì? Tớ mua rồi! - Kết ném hộp kem về phía cô.
_ Tuyệt vời! - Cừu gần như hét lên,và cô đã có một cú chụp cực chuẩn.
_ Tớ thừa biết là cậu sẽ chán chỉ trong hai ngày mà! - Kết mỉm cười nhẹ,Mã nhìn cô với ánh mắt thán phục trong khi, Xử, Sư nhìn cô ánh mắt say đắm .
Bỗng,một nhân vật xuất hiện:
_ Cừu Con, anh tới thăm này! - Và đó chính là Bạch Vũ, người mà lâu nau hông thấy mặt.
_ Chào anh,Bạch Vũ! - Kết lễ phép,cúi đầu, những người khác cũng làm theo,ngoại trừ Mã.
Và cứ như thế, 2 Bạch của chúng ta cứ tám trong sự ngơ nhác của mọi người. Mã nghiên đầu qua hỏi Kết:
_ Hắn là ai vậy?
_ Bạch Vũ sao? Ảnh là... - Chưa kịp mói hết cậu,Bạch Dương đã kịp nói trước:
_ Anh hai à...
Mã ngơ ngác khi nghe lời nói của, Cừu. Sau,anh bắt đầu đi nịnh anh rể....
Cả buổi, Ngư,chỉ ngồi nhìn về phía Sư,cô mong sao,điều mình nghĩ chỉ là ảo tưởng của riêng mình...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...