Mặt trăng tròn vành vạnh nhô lên sau lũy tre, rót những ánh sáng vàng óng lên mọi vật. Bầu trời điểm xuyến một vài ngôi sao lấp lánh như những con đom đóm nhỏ, tung tăng múa ca giữa màn đêm bao la rộng lớn. Cả vòm trời trong veo, bát ngát ánh vàng, trăng tròn yên tĩnh ngắm nhìn thế gian, rồi lặng nghe tiếng người nói chuyện trong đêm.
“Cậu có chắc người cậu đang tìm là Cự Giải?” Ma Kết buông quyển sách trong tay xuống giường, nhìn cái người đang thoải mái nằm dài trên giường của cậu, cắn từng miếng táo đỏ, nhai nhồm nhoàm trong miệng.
“Tớ không biết. Cảm giác không giống lắm. Thế nhưng Cự Giải biết bài hát Bài ca thủy thủ và con tàu”. Thiên Yết nuốt miếng táo cuối cùng, rồi cậu chậm rãi nói ra những suy nghĩ trong lòng.
Ma Kết có thể nhìn thấu tâm tư của Thiên Yết lúc này. Hai người bọn họ là anh em, cũng là bạn bè thân thiết của nhau, sao cậu lại không hiểu hắn chứ. Hắn đang lo sợ, Cự Giải không phải cô gái năm ấy. Tính cách của Cự Giải hoàn toàn trái ngược với cô bé Hải tặc tí hon mà hắn thường hay kể cho cậu nghe. Hắn đã chờ đợi mười năm. Mười năm dài đằng đẵng, rồi ai cũng thay đổi. Hắn suy nghĩ vậy. Cự Giải là một cô gái tốt bụng, hiền lành. Mỗi lần bắt gặp ánh mắt Cự Giải nhìn Thiên Yết, cậu có thể dám chắc Cự Giải có cảm tình với Thiên Yết. Cho dù, Cự Giải có phải hay không phải là cô bé hải tặc tí hon đi chăng nữa. Cậu vẫn hi vọng Thiên Yết có thể tìm được người mình yêu thật sự. Con người không thể sống mãi trong quá khứ. Quá khứ đã qua, không thể níu kéo. Tốt hơn hết là nên quý trọng những thứ ở hiện tại, để khi quay đầu nhìn về quá khứ, mới có thể ngắm nhìn những gì đẹp đẽ nhất.
Gạt bỏ những suy nghĩ rối bời, Ma Kết dùng chân đá vào người Thiên Yết nói:
“Bài ca Thủy thủ và con tàu gì gì đó. Tốt nhất là cậu nên đổi thành bài ca Ta là cung bò cạp đi”
Nói xong Ma Kết đứng hẳn lên giường, rồi bày ra tư thế của một chàng trai hát nhạc rap chuyên nghiệp. Mấy đầu ngón tay của cậu không ngừng chỉ vào người Thiên Yết:
“Ta sẽ kể cho các người nghe chuyện
về cung bọ cạp,
Một câu chuyện xưa như sự thật ở vùng xứ L.N
Ta là cung bọ cạp
Một khi ngươi đã động đến lòng tự ái.
Ta là cung bọ cạp
Ngươi đừng nghĩ ta không dám làm gì.
Ta là cung bọ cạp
Rất là vô học
Hiệu trưởng cần phải biết.
Ta là cung bọ cạp cạp cạp cạp
Bọ cạp bọ cạp”.
Câu hát bọ cạp vừa dứt, cổ họng của Ma Kết đã bị Thiên Yết bóp chặt. Cả hai ngã nhào xuống giường, đấm đá lẫn nhau, rồi cười khặc khặc y hệt hai đứa trẻ con đang nghịch ngợm. Cánh cửa phòng mở ra, giọng nói sau cánh cửa vang lên, rồi bỗng dưng im bặt:
“Thiên Yết, cái quần tứ giác bảy màu này là…”
Song Tử kinh ngạc, mắt mở to nhìn hai tên to xác đang đè lên nhau. Song Tử ho khan một tiếng, rồi ung dung nói:
“ Ồ. Làm phiền hai chú rồi. Hai chú cứ tiếp tục đi nhé!” Nói xong, Song Tử cười nham hiểm, đi ra khỏi phòng. Cậu còn không quên đóng cửa cẩn thận, giúp hai người ở phía trong.
Một ngày mới lại bắt đầu. Trên sân trường tràn ngập những tia nắng sớm tinh nghịch, chạy đuổi nhau trên bãi cỏ còn đẫm sương đêm. Từng khóm hoa cánh bướm mảnh mai, đua nhau khoe sắc quanh trụ cờ cao chót vót. Lá cờ đỏ sao vàng năm cánh tổ quốc hiên ngang bay phất phơ trong làn gió mùa thu se se lạnh. Bầu trời trong xanh, những đám mây trắng hồng trôi lững lờ. Cả một không gian trong trẻo, sáng sủa mở ra. Loa phát thanh của trường liên tục phát ra những giai điệu tuổi học trò thân quen, rộn ràng, vui tươi, hòa lẫn vào tiếng cười nói vui vẻ của học sinh trong trường.
Lớp học 11 a2
Một nhóm học sinh tụm năm, tụm bảy ở giữa lớp học, chẳng biết là đang kể chuyện tiếu lâm hay là bác ba phi gì đấy, mà cả bọn ôm bụng cười sặc sụa. Chợt giọng nói oang oang từ phía dưới lớp học vang lên, phá tan nát tâm trạng vui vẻ của Bảo Bình.
“Bảo Bình. Tôi muốn uống Birdy”
“Cậu muốn uống. Tự đi mua lấy”
Bảo Bình nóng giận nói. Đây đã là lần thứ năm cái tên Kim Ngưu đáng ghét kia, sai cô đi mua đồ ăn thức uống. Lớp học của bọn họ ở dãy A, còn cái căng tin trường ở tuốt luốt dãy D. “Căng tin trường xa lắm đấy. Cậu có biết không hả?” Bảo Bình muốn hét lớn lên, để cái tên đáng ghét đang ngồi phè phởn ở cuối lớp biết rõ.
Bộ dạng bốc hỏa của Bảo Bình, khiến tâm tình của Kim Ngưu thích thú. Cậu nhún vai nói: “Tùy cậu thôi”. Nói xong Kim Ngưu chồm người tới phía trước, ghé vào tai Sư Tử như muốn nói như gì đấy. Bảo Bình hốt hoảng, kéo Kim Ngưu trở lại. Cô giơ hai tay lên, ra hiệu đầu hàng nói: “Được rồi tôi mua, tôi đi mua được chưa?”.
“Vậy có phải tốt hơn không?”. Kim Ngưu cười đắc ý.
Bảo Bình nhăn nhó, bước ra khỏi lớp trước sự ngỡ ngàng của bạn học. Bảo Bình nhìn lên bầu trời trong xanh, lòng thầm than trách. Miệng mồm lanh lẹ quá làm chi, giờ hại cái thân thành ra thế này. Trời ơi, chừng nào con mới thoát khỏi số kiếp osin đây. Mỗi lần nhớ tới viễn cảnh tối qua, Bảo Bình chỉ muốn đập đầu vào gối chết quách cho rồi.
“Cự Giải thích màu gì nhất?”
“Màu trắng”
“Môn học nào Bạch Dương yêu thích nhất?”
“Thể Dục”
“Xử Nữ ghét điều gì nhất?”
“Nhiều chuyện”
“Song Ngư thích làm gì trong lớp?”
“Vẽ nguệch ngoạc”
“Thiên Bình sợ con gì nhất?”
“Con gián”
“Số đo ba vòng của Bảo Bình là bao nhiêu?”
“Cậu là đồ biến thái sao, cậu muốn biết số đo ba vòng của tôi làm cái gì?”
Lời nói vừa dứt, Bảo Bình mới nhận ra mình đã lỡ lời. Mấy ngày qua, từng người một trong cái nhà này chẳng ai thèm quan tâm muốn biết cái người quản gia thông tin của bọn họ là ai nữa. Bảo Bình mừng thầm như trút bỏ được gánh nặng. Quản gia thông tin chỉ là chức danh mà cô tự nghĩ ra, để trốn tránh việc mỗi ngày phải còng lưng lau nhà, quét dọn, giặt giũ, nấu ăn cho mấy vị thiếu gia nhà giàu có này thôi. Ừ thì, mỗi buổi tối cô vẫn làm đúng bổn phận của mình, chờ ai đó đặt câu hỏi, rồi cô trả lời. Mấy lần trước, câu hỏi có càng quái đến đâu, cô cũng thông minh đáp trả một cách khôn ngoan. Hai ngày trước, chẳng có tên nào hỏi cô điều gì, thành ra cô nhàn rỗi ngồi không uống nước, ăn bánh. Cứ ngỡ rằng, ngày tháng sau này của mình sẽ trôi qua êm đềm như thế này. Thật không ngờ, cái tên Kim Ngưu đột nhiên kết nối tai nghe đòi nói chuyện riêng với cô. Cậu ấy nói trong lớp cậu chẳng thân thiết với ai cả, cậu muốn tìm hiểu sở thích của một vài bạn học, để dễ làm quen, kết bạn. Cô cứ nghĩ lời cậu ấy nói là sự thật, cô không mảy may nghi ngờ đến sự bất thường của Kim Ngưu.
“Chào quản gia thông tin Bảo Bảo. Không, tôi nghĩ nên đổi thành quản gia thông tin Bảo Bình thì đúng hơn”.
Kim Ngưu nhếch môi cười. Thật ra, cậu cũng không dám chắc cái người tự xưng là quản gia thông tin là Bảo Bình. Mỗi lần nghe giọng nói của cô nàng quản gia thông tin, cậu cảm thấy rất quen tai, dường như ngày nào bên tai cũng quanh quẩn giọng nói lanh lảnh ấy. Mặc dù, cô nàng lúc nào cũng cố gắng che giấu giọng nói thật của mình, nhưng nếu nghe kỹ có thể nhận ra được độ tuổi của cô nàng so với mấy cậu không chênh lệch là mấy. Mọi hành tung của các cậu ở trong lớp học, cô nàng đều tích cực trình báo rõ ràng với ông nội, không sót một chi tiết. Thế nên, cậu suy đoán cô nàng ắt hẳn là học sinh ở lớp cậu. Cô ấy chắc hẳn có bí mật gì đó muốn che giấu, nên không muốn anh em các cậu nhìn thấy mặt. Giờ mọi chuyện đã sáng tỏ, quản gia thông tin chính là Bảo Bình. Cái người luôn phá vỡ giấc ngủ của cậu vào mỗi buổi sáng, còn hại cậu mất mặt trước mặt nhiều người. Muốn đùa giỡn với cậu ư. Đừng có mà nằm mơ.
“Cậu muốn gì?” Bảo Bình bình tĩnh hỏi.
“Từ giờ trở đi, cậu sẽ là osin của tôi”
“Cái gì?”
Lời đề nghị của Kim Ngưu, khiến Bảo Bình kinh hãi. Trở thành osin cho hắn, chẳng khác nào tự đày đọa bản thân ư. Bảo Bình muốn tìm cách thỏa hiệp cùng Kim Ngưu, nhưng lại nghe thấy Kim Ngưu nói: “Sư Tử cứ thích văng vớ tất bẩn lung tung. Gầm giường Song Tử toàn là quần áo bốc mùi. Ma Kết ghét cay ghét đắng nhà cửa bụi bặm. Dạ dày Thiên Yết rất là khó nuông chiều. Nhân Mã đại tiện xong là cứ quên xả nước.”
Từng lời nói của Kim Ngưu như một thước phim kinh dị, lướt qua đầu Bảo Bình. Bảo Bình lắc đầu nguầy nguậy như từ chối giấc mộng khủng khiếp ấy. Nếu một ngày nào đó mọi chuyện bại lộ, cô trở thành người hầu của bọn họ thì thật là đáng sợ. Thà rằng làm osin cho một mình hắn, còn hơn là suốt ngày bị sáu người bọn họ quay như chong chóng. Bảo Bình hít thở thật sâu, rồi mở miệng nói:
“Được. Tôi đồng ý trở thành osin của cậu”.
____________________________________
*Đồng hành cùng Khoai Tây và Xú Tiểu Tử
-Khoai Tây: Tớ là Khoai Tây tinh nghịch.
-Xú Tiểu Tử: Còn tớ là Tiểu Tử siêu quậy.
“Chào mừng các bạn đã đến với chương trình - Mỗi chương truyện là một câu đố của chương 19. Truyện 12 chòm sao và lớp học vui nhộn.”
Xú Tiểu Tử: Bạn có biết Trận Oa-téc-lô (Waterloo năm 1815) đã chấm dứt thống trị của Napoleon không?
Khoai Tây: Không biết.
Xú Tiểu Tử: Bạn có biết Trận Austerlitz (trận Tam Hoàng) là trận thắng lớn của Napoleon Đệ nhất vào ngày 2-12-1805 không?
Khoai Tây: Không biết.
Xú Tiểu Tử: Dẹp mẹ luôn đi. Hỏi cái gì cũng không biết. Thi cái gì mà thi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...