-”Tôi cần cậu bảo vệ Kim Ngưu 24/24! Cậu phải chắc chắn với tôi là có thể đảm bảo được an toàn cho con bé!”
Chất giọng trầm trầm của người đàn ông cất lên.
-”Vâng, thưa ngài! Tôi chắc chắn!”
Chàng trai hơi cúi người trước người đàn ông đã ngoài tứ tuần, gương mặt hiền từ, điềm đạm rất được lòng người!
Mái tóc đã nhiễm bạc hơn phân nữa, trên gương mặt hiện rõ lên vài nếp nhăn nơi khóe mắt, vầng trán cao và cả khóe môi.
Ông mỉm cười nhân hậu, gật đầu một cái tỏ ý rất hài lòng!
————————oOo————————
-”Thưa cô, tôi là người được ông chủ thêu đến để bảo vệ cô!”
Triệu Song Tử cúi người trước một cô gái tóc vàng, dáng người nhỏ nhắn nhưng lại toát lên một vẻ cao quý, kiêu sa đang xoay lưng về phía mình.
Mái tóc vàng xoăn nhẹ dưới ánh nắng mà mập mờ lấp lánh khiến cô trở nên càng huyền bí mà mê người.
Triệu Song Tử thôi không cúi người nữa, ngước lên nhìn một đầu tóc vàng óng ánh.
Đã một lúc lâu trôi qua...
Mọi thứ đều rơi vào trạng thái im lặng, cả hai đã đứng ở đó rất lâu.
Triệu Song Tử vẫn bình thản, quan sát nơi đây một chút.
Một khuôn viên rộng lớn, thảm cỏ xanh ngát tươi tốt, từng bụi hoa cẩm tú cầu đủ những màu sắc vừa mới tưới dưới ánh nắng, những giọt nước còn đọng lại trên chiếc là và những bông hoa tựa như một viên pha lê được ánh nắng nâng niu khiến chúng trở nên lấp lánh xinh đẹp, nhưng lại rất mỏng manh, dễ vỡ..!
Một bộ bàn ghế sứ màu trắng pha lẫn từng đường nét hoa vân tinh xảo, đẹp đẽ.
Khuôn viên này thật đẹp, cây cỏ ở đây đều được chăm sóc rất tốt và cẩn thận.
Bầu không khí trong lành, mát mẻ khiến tâm người trở nên thật dễ chịu và thanh tĩnh.
Từ đâu, một cô người hầu đi đến, trên tay bưng một cái khay trong đó có trà và bánh ngọt.
Cô hầu cúi đầu, nói:
-”Cô chủ, tôi mang trà và bánh mà cô cần đến rồi!”
Không nghe thấy trả lời, nàng ta cũng chỉ 'dạ' một tiếng rồi đặt những thứ mà cô gái đó cần lên bàn, rồi xoay người cúi đầu lui đi.
Triệu Song Tử thầm cảm thán, tất cả những hạ nhân nhà này đều được dạy bảo rất tốt, ngay cả người hầu còn có phong thái, không cần nói họ cũng biết phải làm gì!
Còn cô gái...
Là bọn họ có phong thái hay là tại cô ta bị câm đây!?
-”Cậu là Triệu Song Tử!?”
Một chất giọng trầm lạnh nhưng lại có phần ngọt ngào, dễ nghe bất giác vang lên.
Triệu Song Tử hơi nhướng lên đôi mày kiếm, có phần ngạc nhiên.
Từ nãy đến giờ, hóa ra là cô gái này không bị câm, mà là cô ta xem lời nói là vàng, là kim cương!?
Cô sẽ không còn cao ngạo được bao lâu nữa đâu! Cô chủ nhỏ à!
Đi đến gần bộ bàn ghế, kéo ghế ngồi xuống, bàn tay trắng ngần, từng ngón tay thon dài khẽ vươn ra cầm lên tách trà đưa lên miệng từ từ nhấm nháp.
Thần thái, dáng đi cho đến cách nói chuyện đều toát nên vè cao quý, đoan trang khiến người khác phải cúi đầu e dè.
Triệu Song Tử khẽ nhếch môi mỏng, đáp:
-”Đúng vậy!”
Nâng mắt đánh giá cô gái trước mặt, cũng không tồi! Dáng điệu lạnh lùng, khó gần, đôi mắt cơ hồ lãnh như băng tuyết, sắc lạnh đến nổi khiến lòng người tê tái. Thật đáng sợ!
Một màu xanh biếc tựa như biển cả thu hút tầm nhìn của cậu! Đôi mắt của cô gái này xinh đẹp đến mê người!
Trấn tĩnh, cậu như bị đôi mắt đó cuốn lấy, như bị mê muội không rời được.
Nàng ta chính là con gái cưng của Phan Lãnh Khiêm - Pham Kim Ngưu!
Một thân quần áo xa hoa nhưng không quá cầu kì, từng cái nâng tay nhấc chân đều rất có phong thái của một vị tiểu thư quyền quý, thần thái bình thản, cương nghị và có gì đó...Cố chấp!
Thật đúng như mọi người đồn đại! Phan Kim Ngưu xinh đẹp tựa thiên tiên giáng trần! Và nhất là đôi mắt xinh đẹp đầy ma mị câu hồn người khác đó! Thật là mị hoặc nha!
Phan Kim Ngưu nhìn hắn một lát không nói, chỉ âm thầm đánh giá con người này.
Hắn ta cũng không tầm thường chút nào! Một chàng vệ sĩ mà lại có được thần thái như hắn ta sao!?
Ánh mắt hắn sắc lạnh, cuồng dã như một con sói nguy hiểm, nhất là khi về đêm! Bóng đêm ẩn chứa vô vàng sự đẹp đẽ những cũng có rất nhiều thứ đáng sợ đang rình rập, luôn ẩn nấp trong bóng tối chờ đợi thời cơ thích hợp nhất định sẽ lộ diện!
Phan Kim Ngưu tay cầm tách trà hơi khựng lại, thôi không nhìn Triệu Song Tử. Lặng lẽ đứng lên rời đi.
Triệu Song Tử ở phía sau chỉ mỉm cười nhẹ nhưng nụ cười thật giảo hoạt, không cảm nhận được hơi ấm nào! Thật lãnh a.
————————oOo————————
Màn đêm bao trùm lên căn biệt thự nhà họ Phan xa hoa, lộng lẫy nhưng lại rất cô tịch.
Phan Kim Ngưu lẳng lặng đưa mắt nhìn lên bầu trời giăng đầy ánh sao, bất giác cảm thấy hơi lạnh ở phía sau, hơi xoay người.
Tầm mắt cô dán lên người con trai phong lưu, tuấn tú đừng cách mình một khoảng không xa, trên gương mặt yêu nghiệt của hắn nở một nụ cười âm trầm, chỉ là, có hơi thiếu một chút độ ấm!
Không nghĩ, hắn ta vẫn luôn ở sau bảo hộ cho cô nhưng cô không hề cảm nhận được sự hiện diện của hắn, hắn, có khi nào chỉ đơn thuần làm vệ sĩ bên cạnh cô là có mục đích khác..?
Phan Kim Ngưu vẫn im lặng nhìn Triệu Song Tử, bầu không khí trở nên ảm đạm lạ thường, thật khiến cho người ta bất giác nổi da gà!
Triệu Song Tử âm lãnh cười, trong khi Phan Kim Ngưu xoay người đi, hắn đã nhanh như chớp ở phía đằng sau đánh ngất cô.
Bế thân thể nhỏ bé kia lên, Triệu Song Tử từ cửa sổ nhảy ra, bế trên tay Phan Kim Ngưu, tựa như ảo ảnh đã nhanh chóng chạy vọt vào bóng đêm yên tĩnh..!
Biến mất như chưa từng tồn tại..!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...