Buổi sáng ồn ào đầy vội vã ở kinh thành. Hàng quán hai bên tấp nập người qua kẻ lại, tiếng rao hàng vang vọng cả một khu chợ nhỏ. Tuy là nơi dưới chân thiên tử, nhưng đây lại là nơi tụ tập của hầu hết tầng lớp người nghèo khổ. Vì lẽ đó, nếu chỉ xuất hiện một người ăn mặc sang trọng một chút, liền rất dễ khiến người khác ghi nhớ. Điển hình lúc này, chính là một nữ tử dung mạo xinh đẹp, khí chất thanh nhã; cô mặc một bộ y phục màu lam nhạt đơn giản, thế nhưng từng cử chỉ đều toát ra một vẻ cao quý lại gần gũi. Cô gái này không ai khác chính là Cự Giải.
Chuyện là, khoảng hơn mười ngày nữa là sinh thần của Ma Kết và Thiên Yết, Cự Giải muốn tìm được món quà đặc biệt để tặng cho hai người, hay chính xác hơn là Thiên Yết, đồng thời cũng muốn nhân dịp này để bày tỏ tâm ý của mình. Chính là, tìm suốt hơn nửa tháng cũng không có thứ gì khiến cô hài lòng, tặng thứ này thì quá giống với những người khác, cái kia thì lại không đủ để biểu đạt. Cho nên, hôm nay, cô quyết định xuất cung một chuyến, nhất định phải tìm cho bằng được thứ có thể khiến cho cô hài lòng.
- Tiểu thư, sao nguời lại chọn một nơi như vậy? Lỡ như có người nhận ra chúng ta thì không hay đâu tiểu thư. - Lam Nhi ở bên cạnh lo lắng hỏi, hết quay sang bên trái, rồi lại quay sang phải như đang chạy trốn.
- Dù sao cũng đã mất công xuất cung, vào xem biết đâu lại tìm thấy thứ gì đó hay ho thì sao? - Cự Giải đưa mắt nhìn khắp nơi. Rồi bất chợt, ánh mắt chợt sáng lên khi nhìn vào một sạp hàng của một bà lão. Ngay sau đó liền mặc kệ Lam Nhi đang thao thao bất tuyệt, bước nhanh về phía trước.
Sạp hàng này chẳng qua là một sạp hàng nhỏ lại khá tồi tàn, đại đa số là bán những món đồ trông rất kì quái, không có bất kì một vật nào giống với vật nào cả. Vật mà Cự Giải nhìn trúng là một chiếc hộp gỗ hình chữ nhật khá nhỏ. Trên mặt, đáy và cả hai bên đều được khắc lên những hoa văn vô cùng tinh xảo, kèm theo là một vài kí tự lạ mắt. Cô bước đến, nhẹ nhàng cầm chiếc hộp lên rồi mở ra, mùi hương thoang thoảng khiến cô không khỏi cảm thấy dễ chịu. Bên trong chiếc hộp là một bức tượng uyên ương được làm tỉ mỉ, gắn cố định vào đáy hộp. Ở bên hông còn có một cái chìa khóa nhỏ mạ vàng, Cự Giải vươn tay khẽ vặn một chút. Tượng uyên ương liền chậm rãi chuyển động, đồng thời chiếc hộp liền phát ra âm thanh trầm bổng theo giai điệu, không phải là tiếng sáo, cũng không phải là tiếng đàn.
- Bà bà, đây là thứ gì vậy? - Cự Giải tò mò lên tiếng hỏi.
- Đây là một vật có xuất xứ từ Ba Tư, tùy vào dụng ý của người làm ra chúng mà mỗi cái đều có những hoa văn, tượng đặt khác nhau, nên hầu như một một cái đều là độc nhất vô nhị. Có người đã từng gọi nó là "Hộp âm nhạc". - Người trả lời câu hỏi không phải là bà lão kia, ngược lại là một thanh âm trầm trầm pha thêm chút biếng nhác.
Cự Giải xoay người lại, phát hiện chủ nhân của giọng nói là một nam tử tầm nhược quán, mặc hắc sắc y phục. Dung mạo hơn người, nhưng lại khiến cho người nhìn vào có cảm giác tà mị, ánh mắt sắc bén mang theo chút băng giá khi nhìn vào người trước mắt lại có chút gì đó nhu hòa. Chính là người vô cùng quen thuộc - Hàn Sư Tử.
- Sao huynh biết được? - Cự Giải nghiêng đầu thắc mắc, bộ dạng trẻ con này của cô không khỏi khiến Sư Tử mỉm cười:
- Ta từng nghe một người bằng hữu nói qua.
- Ra vậy. - Cự Giải khẽ gật đầu, xong lại đem cái hộp trong tay đưa đến cho người kia xem. - Vậy, huynh có biết những kí tự này là gì không?
- Ừm... - Sư Tử thoáng trầm tư, những kí tự mà cô đang nhắc đến chính là ngôn ngữ của người Ba Tư, y cũng đã từng xem qua. - Yêu nàng, yêu đến muôn đời muôn kiếp.
- Hả? - Cự giải mở to đôi mắt ngạc nhiên như chưa thể lý giải câu nói của người kia.
- Ý ta, là những kí tự này có nghĩa là " Yêu nàng, yêu đến muôn đời muôn kiếp". - Sư Tử giải thích, - Cô muốn tặng cho ý trung nhân của mình có lẽ là hợp nhất đó!
Một câu nói nhìn đúng tâm tư của Cự Giải khiến cô đỏ bừng mặt, luống cuống đáp lại lời Sư Tử:
- Nào, nào có... Ý ý trung nhân gì chứ. Huynh đừng nói lung tung.
- Ha ha ha... - Sư Tử bật cười, khiến cho mặt Cự Giải sắp đỏ như trái gấc, thẹn đến mức không dám ngẩng đầu lên. Cũng vì vậy, cô không thể nhìn thấy được, người kia tuy cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng thống khổ.
" Tiểu Giải, rốt cuộc, nàng đã quên ta thật rồi sao?"
=================================================================================
Cùng lúc đó, tại hoàng cung:
Thiên Yết mặc thường phục, vẻ mặt buồn rầu đi dạo trong hoa viên. Bên cạnh là Đan công công một bước không rời, còn có, không ít ám vệ ẩn mình xung quanh. Kể từ sau lần ám sát trước, Ma Kết đã bố trí không ít cao thủ trong cung, thêm Bạch Dương vừa mới trở về hạ thêm một thánh chỉ, tuyệt đối không được để Thiên Yết ở một mình, dù là ở đâu cũng vậy.
Bản thân Thiên Yết dĩ nhiên cũng không quá bận tâm về chuyện này, hiện tại, điều mà hắn quan tâm nhất chính là thân phận của Băng Hồ điệp - Xử Nữ, còn có đệ đệ của hắn - Ma Kết.
- Aiii, - Thiên Yết buông tiếng thở dài đầy bất lực, tam đệ, đệ rốt cuộc muốn hận ta đến bao giờ.
"Phượng hề, phượng hề quy cố hương
Ngao du tứ hải cầu kỳ hoàng
Thời vị ngộ hề vô sở tương
Hà ngộ kim tịch đăng tư đường
Hữu diệm thục nữ tại khuê phường
Thất nhĩ nhân hà sầu ngã trường
Hà duyên giao cảnh vi uyên ương
Tương hiệt cương hề cộng cao tường
Chim phượng, chim phượng về cố hương
...
*Phượng cầu hoàng* "
Từ đằng xa, chợt vọng đến giọng hát của nữ nhân, nhẹ nhàng trong trẻo khiến người khác vương vẫn. Đan công công vừa định cất tiếng thông báo liền bị Thiên Yết ra hiệu giữ im lặng. Hắn nhẹ nhàng, bước từng bước đến nơi phát ra tiếng hát. Là một nữ tử ngồi dưới mái hiên, tóc đen theo gió phiêu du, đôi hàng mi hơi khép lại, cánh môi hồng đào hé mở phát ra từng âm thanh dễ nghe. Thiên Yết thừa nhận, ngoại trừ Triệu Xử Anh năm đó, hắn chưa từng nghe thấy giọng hát hay như vậy.
Tiếng hát chợt ngừng, nữ tử liền xoay mặt về phía Thiên Yết đang đứng trong bụi cây. Lúc này, có thể nhìn được toàn bộ dung mạo của nữ tử, tim Thiên Yết không khỏi đập nhanh. Dùng một từ đẹp không thể miêu tả được, phải nói là một tuyệt thế giai nhân. Nếu nói Thiên Bình là một vẻ đẹp lộng lẫy, khuynh quốc khuynh thành, thì, nữ tử này lại có thể khiến cho hoa nhường nguyệt thẹn, so ra không hề thua kém Thiên Bình công chúa.
- Ai vậy? - Nàng cất tiếng nghi hoặc hỏi, đồng thời tiến về phía bụi cây.
Thiên Yết vội vàng ra hiệu cho Đan công công lui đi, bước ra khỏi nơi ẩn nấp, có phần lúng túng nói:
- Là ta. Xin lỗi, quấy rầy cô sao?
- Người là ai, sao lại ở đây? - Nữ tử không trả lời, mà lại hỏi ngược lại Thiên Yết
- Vậy cô là ai? - Vẫn là trò hỏi ngược ấu trĩ của vị hoàng đế nào đó đang vô cùng lúng túng.
- Ta là Mã Song Ngư, tú nữ được tuyển chọn. - Biểu cảm của nữ tử khi nhắc đến hai chữ 'tú nữ' thì có chút không vui.
Ngược lại, Thiên Yết lại vô cùng ngạc nhiên, nếu nói như vậy, nàng ta là thê tử của hắn sao?
- Nè, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, ngươi là nam nhân sao có thể tùy tiện ra vào hậu cung, đừng nói với ta ngươi là nam sủng của hoàng đế đó. - Song Ngư vẫn chưa chịu buông tha, liên tục hỏi dồn khiến cho Thiên Yết gấp gáp vô cùng, đặc biệt là sau khi nghe đến từ 'nam sủng'
- Không phải, cô đừng nói bậy. Ta là... là... thư đồng của tam vương gia, tên là... Thủy Nhược Hà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...