[12 Chòm Sao] Thích Thì Yêu Thôi
-Cậu ấy...-Bạch Dương ngập ngừng,anh mắt cuối xuống
-Sao hả?-Bảo Bình báu chặt vào cánh tay Bạch Dương
Bất giác Bạch Dương nở một nụ cười ngước lên
-An toàn
Câu nói của Bạch Dương khiến cả đám vui mừng không nói nên lời,cảm thấy lòng nhẹ hẳn đi như vừa trút được tảng đá trên lưng vậy
-Cậu ấy đang hồi sức nên hiện tại chưa gặp được,khi nào xong tớ sẽ nói với các cậu-Bạch Dương cười vui nhìn mọi người. Cô cũng thấy nhẹ lòng nhưng tim vẫn còn đập mạnh khi nhớ đến giây phút tim Song Tử bỗng yếu đi,lúc đó cô tưởng như không còn gì nữa.
-Các cậu đói chưa?-Kim Ngưu như đánh vào tâm lý của mọi người
-Rất đói và cậu đi mua đồ ăn đi-Xử Nữ như được dây sẵn chỉ cần bắt vào đài thôi
-C...cái gì?-Kim Ngưu mặt dài ra,bỉu môi
-Ai khơi trước thì đi-Xử Nữ vỗ vai
-Cậu lười thì nói đại đi,đi thì đi-Kim Ngưu hất tay Xử Nữ ra,rồi quay lưng đi xuống canteen
-Tớ phải đi xem cậu ấy sao rồi,các cậu vào phòng tớ ăn và đợi trong đó đi-Bạch Dương cười rồi đưa họ đến phòng của mình xong rồi mới đi lên chỗ hồi sức
Bạch Dương sau khi kiểm tra mọi thứ cho Song Tử thì bước ra ngoài,không quên dặn dò mấy cô y tá chăm sóc cẩn thận cho Song Tử. Vừa quay ra cô đã thấy anh ngồi đó từ lúc nào,có hơi giật mình vì chẳng biết anh đi theo mình từ lúc nào
-Anh không ăn sao?
Bạch Dương bước đến chỗ Sư Tử đang ngồi
-Anh đợi em ăn cùng-Sư Tử vẫn giọng nói lạnh nhưng có sự ấm áp
-Mà anh xuống đây chi vậy?
-Đơn giản là xem trong bệnh viện này em nổi bao nhiêu thôi
-Ý là sao đây?
-Sao là sao? Em có thể nhìn mà,có cần full HD luôn không?
Bạch Dương sau khi nghe giọng điệu có hơi hướng khó chịu của Sư Tử thì đảo mắt một vòng,đúng là có rất nhiều bác sĩ nam nhìn cô
-Thì người ta gặp thì nhìn chào thôi mà
-Cười chi cười miết thế?
-Ờ thì tại người ta thích,anh khó quá à
-Khó nào giờ rồi
-Bớt khó đi,khó mau già lắm
-Kệ tôi
Bạch Dương nhìn thái độ trẻ con của Sư Tử mà bật cười. Anh luôn như một người đàn ông trưởng thành và phúc hắc nhưng bên trong vẫn ẩn chứ tính trẻ con của ngày nào
-Thôi mà,đi ăn em đói lắm rồi-Bạch Dương kéo tay Sư Tử ra khỏi khu hồi sức
Hình ảnh cô mỉm cười với anh đã lọt vào mặt một người và người đó dừng như đã hiểu ra một điều
"Có cố gắng thì mãi cũng là số 0"
(=^・ω・^=)(=^・ω・^=)(=^・ω・^=)
Kim Ngưu người có trách nhiệm đi mua đồ ăn cho mọi người đang ngồi dài cổ chờ người ta làm xong
-Anh mệt không?-Giọng nói cùng vòng tay ôm lấy anh ấm áp
-Không-Kim Ngưu xoa đầu cô
-Em mua nước anh uống nhá-Cô cười vui vẻ
-Anh mua rồi,đang chờ người ta làm thôi,em xuống đây làm gì đây?
-Thì sợ anh chết chỗ nào rồi
-Hay quá ha,tôi chết thì cô đừng có khóc bù lu bù loa lên
-Này nhá ứ thèm khóc nhá
-Ờ rồi
-Này mới nói chút giận rồi hả?
-Không phải con nít hở cái giận đâu
-Mà anh ơi,theo anh thì hạnh phúc là gì?
-Là những gì mình được làm và có những gì minh yêu quý nhất
-Vậy anh yêu quý nhất là cái gì?
-Là em
-Thật không? Em dễ tin lắm á nha
-Thật mà,lừa em anh đâu được gì còn tốn tiền làm đám cưới rồi thêm chật nhà vì có em nữa chứ có được gì đâu
-Ai thèm cưới anh chứ?
-Thế em ngon kiếm xem có ai yêu em như anh không chứ?
-Tất nhiên là không rồi,kiếm đâu ra người đủ trình chọc phá em như anh
-Bởi vậy phải biết trân trọng những gì mình đang có
-Nói gì cũng nói được,em bí lý với anh rồi
-Không phải là bí lý vì em còn nhẹ trình qua thôi
-Bỏ đi,cãi với anh tới sáng mai chưa xong
-Em có cửa cãi được tới sáng mai à? Đánh giá mình cao quá rồi cô gái
-Anh...không thèm nói nữa
-Không nói nữa thì thôi,anh đi lấy đồ ăn đây
-Em phụ với
-Chứ em ngồi yên được à?
-Anh người ta phụ còn nói giọng đó nữa
-Nói sự thật mà
Cả hai cứ cãi qua cãi lại như con nít khiến người khác phải bật cười và thấy vui. Có những cái nhỏ nhặt nơi mình,của riêng mình nhưng lại mang đến niềm vui cho người khác một cách âm thầm
(=^・ω・^=)(=^・ω・^=)(=^・ω・^=)
Cự Giải đi vòng vòng trong bệnh viện. Cô đi đến khoa nhi nơi dành cho trẻ em.
Cự Giải nhìn những đứa con nít chơi đùa còn nhau bằng những trò chơi trong bệnh viện,hoăc tụ thành nhóm chơi với nhau
Cự Giải thấy chúng thật hồn nhiên,chẳng cần lo nghĩ gì,có khi trong đó có đứa mắc bệnh nặng nhưng vẫn vô tư cười giỡn không cần lo ngày mai mình sẽ ra sao
-Có lẽ em thích trẻ con quá
-Ma Kết...anh đến khi nào vậy?-Cự Giải giật mình
-Lâu rồi
-Anh nhìn tụi nó dễ thương quá ha
-Ừ,trẻ con mà nhóc nào chả dễ thương nhưng mà chỉ cần lớn lên thì sự hồn nhiên sẽ biến mất
-Vì cuộc sống có quá nhiều thứ phải lo nghĩ,có lúc muốn quay lại tuổi lên 5 chỉ biết chơi và cười thôi,quậy hết mình chẳng lo ai trách cứ
-Đó là những ước mơ của người lớn còn tụi nhỏ lại ước sẽ lớn nhanh để làm những gì mình thích nhưng tới đó nó lại thấy hối tiếc
-Tự nhiên em muốn có một đứa con để chăm sóc,dạy dỗ nó tới khi nó đủ tuổi đi vững trên cuộc sống
-Em muốn khi nào có?
-Năm sau
-Vậy cuối năm nay anh cho
-Thật không?
-Ừ thì em thích thì anh chiều thôi,anh dễ mà
-Cơ mà dễ với ai nữa là em thiến anh đó,bất chấp không có hàng xài luôn
-Biết rồi,anh có mình em đủ mệt lắm rồi
-Ý anh là em trẻ con ấy hả?
-Thông minh
-Em đánh anh bây giờ
-Nếu em có khả năng thì đánh đi,tới đâu thì tới
-Anh...
-Anh làm sao?
-Sao trăng gì chứ
-Bao nhiêu lâu em vẫn không cãi lại anh nỗi một lần
-Em không thích cãi thôi
-Ờ mà cho dù có thích cũng không có cơ hội đâu
-Không cãi với anh nữa
-Ai mướn em cãi đâu tự em khơi trước ấy chứ
-Đi về
Cự Giải nói rồi kéo Ma Kết đi về phòng Bạch Dương chứ không đứng đây một hồi con nít nó không dám có bồ sau này thì hỏng một thế hệ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...