-Cô ấy chỉ là mất máu thôi nhưng bây giờ thì không sao rồi,có thể vào thăm-Vị bác sĩ nói rồi bước đi
-Vào thôi-Cự Giải mở cửa phòng cô gái mà cả bọn lo sốt vó đang nằm đó yên bình khiến ai cũng thấy nhẹ nhõm lòng
-Để cậu ấy nghỉ ngơi-Nhân Mã mỉn cười
Điện thoại Nhân Mã bỗng reo lên
-Alo?
-...
-Vâng,em đến liền
-Tớ có việc phải đến trụ sở rồi,tối tớ sẽ vào-Nhân Mã ỉu xìu
-Cậu cứ đi đi,bọn mình ở đây cũng được,Xử Nữ đưa cậu ấy đi đi-Kim Ngưu gật đầu
-Vậy nha,tối gặp-Nhân Mã nói rồi ra ngoài trước
-Đi đây,tối gặp nhá-Xử Nữ vỗ vai Kim Ngưu rồi đi ra theo Nhân Mã
-Cậu ăn gì không tớ đi mua-Cự Giải hỏi thăm vì từ khi Thiên Bình xảy ra chuyện Kim Ngưu không ăn uống gì cả
-Gì cũng được-Kim Ngưu cười tươi
-Ăn tán nhá-Cự Giải giở trò trêu chọc
-Tán 1 cái trả 2 chơi không?-Kim Ngưu bẻ tay
-Bỏ đi,tớ đi mua đây-Cự Giải cười khẩy rồi ra ngoài
-Đã lâu rồi không giỡn như vậy,ước gì thời cấp 3 quay lại thêm lần nữa-Kim Ngưu nhìn Thiên Bình cười mỉm,đôi mắt anh mang nặng nỗi buồn man mác thoáng qua
-Có lẽ em vì anh mà khổ quá nhiều rồi,suốt ngày cứ bị thương như vậy,anh xin lỗi-Kim Ngưu nắm lấy bàn tay của Thiên Bình,anh ngắm nhìn gương mặt yên bình lúc ngủ của cô nó đẹp thật nhưng đã có lúc anh sợ rằng cô sẽ như vậy mãi mãi
"Anh sẽ không để em chịu tổn thương nữa,như vậy là quá đủ rồi"
"Em là cuộc sống của anh và anh sẽ không để ai tổn thương cuộc sống của chính mình,không ai cả"
Cái nắng hạ êm dịu như tình cảm của anh và em nhẹ nhàng đến nhưng chẳng bao qua giờ qua như mùa hạ
(❛◡❛✿)(❛◡❛✿)(❛◡❛✿)(❛◡❛✿)
Cự Giải sau một ngày ở bệnh viện cùng Kim Ngưu và Thiên Bình thì cô cũng về nhà. Vừa vào nhà thì nhận được 1 tin nhắn từ 1 số lạ có nội dung
"Tôi cần gặp cô. Ngày mai tới quán cafe Henrus lúc 9:20"
Cự Giải sau khi đọc tin nhắn có đôi chút lưỡng lự nhưng không biết vì sao cô lại quyết định sẽ đi. Tối hôm đó lòng cô cứ bối rối,lo lắng nhưng cô vẫn muốn gặp người đó,mãi suy nghĩ lý do Cự Giải ngủ quên từ lúc nào không hay.
Sáng hôm sau...
Chuẩn bị cho mình một bộ váy đen đơn giản nhưng sang trọng,mái tóc vàng xoã dài đến tận hông,trang điểm nhẹ rồi ra ngoài
Cự Giải đến sớm hơn giờ hẹn 15' có lẽ vì trong lòng cô có gì đó nôn nao
Ngồi một hồi có 1 cô gái bước đến chỗ Cự Giải
-Còn nhớ tôi không?-Cô gái đó mở lời
-Nhớ,cô hẹn tôi ra đây có gì không Thiên Nghi?-Cự Giải gật đầu
-Tôi nhận ra tôi không thể thay thế cô trong tim Ma Kết nên tôi muốn trả anh ấy về với cô,thật ra trước khi bị tai nạn anh ấy đã huỷ hôn ước với tôi nhưng sau khi biết anh ấy mất trí nhớ tôi muốn anh ấy thành một con người mới sẽ quên cô nhưng tôi đã không làm được,Cự Giải cô thật hạnh phúc. Tôi chỉ muốn nói như vậy thôi,chào cô-Thiên Nghi nói rồi đứng dậy bước đi
"Ma Kết vậy là em đã hoàn thành nhiệm vụ của một người vợ tuy không chính thức. Chúc anh hạnh phúc"
Cự Giải nhìn theo bóng Thiên Nghi khuất xa,cô hiểu Thiên Nghi đã đấu tranh rất nhiều mới quyết định như vậy vì tình cảm cô ấy dành cho Ma Kết có lẽ cũng không thua gì cô đâu.
Điện thoại Cự Giải rung lên,một số lạ gọi cho cô
-Alo
-...
-Vâng
Cô tắt máy rồi bước ra khỏi quán,chạy xe đến trường. Khi đến nơi cô cho xe ở ngoài cổng một mình đi vào,bước lên lớp cũ,mở cánh cửa quen thuộc mọi thứ đều vắng vẻ không có ai.Cự Giải chầm chậm bước vào trong đi đến cửa sổ,mở nó ra làn gió đầu hạ ùa vào,cảm giác thân thuộc ùa về trong tâm trí cô
Này mở cưa chi vậy con điên bay giấy tao hết rồi này
Mở ra cho mát,hạ nóng muốn chảy mỡ đây
Ăn kem nhiều bệnh bây giờ
Nhưng đang hạ mà
Hạ thì hạ ăn nhiều cũng bệnh,ăn ít thì anh cho ăn không miễn bàn
Vâng... Đồ khó tính,khó ưa,khó ăn,khó ở,khó lum la
Ê cho ăn còn chửi à,miễn nhá?
Thôi,coi như em chưa nói gì vậy :)
Từng hồi cảm xúc lại vẽ lại trong tâm trí,Cự Giải đứng thẫn thờ nhìn xa xăm đâu hay biết có một người đang tiến lại gần cô,vòng tay ôm lấy cô thật chặt
-Anh nhớ em-Giọng nói trầm ấm
-Em cũng nhớ anh-Cự Giải ôm chặt lấy người đó như sợ vụt mất lần nữa và sẽ không có cơ hội lấy lại
-Ma Kết đừng xa em nữa-Cự Giải
-Ừ anh không đi nữa,sẽ không để em phải tìm anh nữa-Ma Kết cười hôn Cự Giải.
Nụ hôn bấy lâu đã khô lạnh nhưng bây giờ đã ấm áp trở lại vì có anh và em
(❛◡❛✿)(❛◡❛✿)(❛◡❛✿)(❛◡❛✿)
Song Ngư hôm nay không muốn ra ngoài. Cô cứ ngồi một gốc trong nhà,đôi mắt sưng húp lên vì khóc,trong phòng sách giấy tơi khắp nơi,có lẽ hôm qua cô đã hất đổ tức cả để trút nổi buồn
Điện thoại Song Ngư vang lên nhưng cô chả buồn bắt máy,bây giờ không muốn nghe bất cứ thứ gì
Đứng dậy tiến về bang công mở cánh cửa bước ra ngoài,đợt gió nóng thổi qua,mái tóc vàng bay theo gió hạ,đôi mắt xanh lục mang nặng đau thương nhìn xuống dòng người qua lại như mong muốn thấy được bóng hình thân quen
"Gió hạ về,cái nắng trưa hè nóng bức thiêu đốt trái tim đau khổ của em,đốt cháy từng yêu thương,nổi nhớ anh nhưng nó chẳng bao giờ lụi tàn"
"Em nhận ra có lẽ mình đã quá cố chấp với chính bản thân"
"Đau buồn này kéo đau buồn khác chẳng bao giờ được một hạnh phúc kéo dài,không lẽ cuộc sống là đau khổ dài lâu và hạnh phúc ngắn hạn?"
"Mong chờ và yêu một người để rồi lãnh đủ thương đau cho trái tim héo mòn, nỗi đau này sẽ đeo bám cả cuộc đời còn lại chẳng bao giờ nguôi ngoai"
Gió hạ mang anh đi cùng bao yêu thương lâu nay chẳng để lại gì cho em ngoài đau khổ,dằn vặt bản
( ❛◡❛✿)(❛◡❛✿)(❛◡❛✿)(❛◡❛✿)
Song Tử ngồi trên giường bệnh hướng mắt ra cửa sổ nhìn những cảnh vật được bao phủ bởi màu vàng của mùa hạ.
-Song Tử-Bảo Bình bước vào,cô đến cạnh anh
-Hửm?-Song Tử quay lại
-Anh đang nghĩ gì?-Bảo Bình vừa mở hộp cơm cô tự làm ra
-Anh đang xem cái nắng mùa hạ thôi-Song Tử cười nhưng nó mang 1 nỗi lo âu gì đó
-Anh ăn đi,mai là phẫu thuật rồi,anh phải ăn nhiều vào-Bảo Bình cười đưa cơm cho Song Tử
-Cảm ơn em,lâu quá rồi anh không được osin nấu cho ăn-Song Tử ăn ngon lành
-Osin đầu anh đấy nhưng nếu...-Bảo Bình bỏ lững câu nói
-Nếu sao?-Song Tử nhìn cô
-Không có gì,anh ăn đi không cơm nguội-Bảo Bình cười hối thúc Song Tử
"Nếu ngày mai anh qua khỏi em sẽ là osin suốt đời của anh nhưng nếu lỡ ngày mai anh không qua khỏi thì em vẫn mãi là của anh,vì tình yêu không thể lấy lại được"
-Bảo Bình này-Song Tử bất chợt kêu
-Dạ?
-Nếu ngày mai anh không qua khỏi thì em biết anh muốn em làm gì không?-Song Tử nhìn ra ngoài cửa sổ
-Sao anh lại hỏi vậy?-Bảo Bình gắt
-Bình tĩnh đi nào,anh chỉ muốn biết thôi mà-Song Tử cười trừ
-Em vẫn như bây giờ-Bảo Bình
-Sai rồi,anh muốn em sẽ tìm một người mới,sống 1 cuộc sống mới vui vẻ không buồn phiền và...hãy quên anh đi-Song Tử cười nhìn Bảo Bình
Nụ cười của anh khiến cô bật khóc. Bảo Bình ôm lấy anh
-Đừng nói như vậy,đồ ích kỷ,đừng bắt em làm điều em không thể như vậy-Bảo Bình khóc nấc lên
-Ngoan nào anh chỉ nói là nếu thôi mà-Song Tử dỗ dành
-Anh đừng làm em sợ Song Tử,anh hứa đi anh sẽ ổn mà-Bảo Bình nghẹn giọng nhìn anh
-Ừ anh hứa em nín đi,mít ướt quá-Song Tử cười xoa đầu Bảo Bình
-Em ngủ đi hôm qua em thức một đêm rồi-Song Tử để hộp cơm lên bàn rồi ôm Bảo Bình nằm vào lòng
-Nhưng...
-Nghe lời không cãi-Song Tử
Bảo Bình gật đầu nằm trong vòng tay anh ngủ thiếp đi
Còn Song Tử nhìn Bảo Bình như cố khắc sâu hình ảnh người con gái ấy vào tâm trí vì anh cũng sợ ngày mai gió hạ sẽ mang anh đi và anh sẽ không còn có thể chạm vào cô hay nhìn thấy cô nữa
-Bảo Bình,dù chỉ có 50% nhưng anh cũng sẽ cố gắng nhưng nếu anh không qua được thì em phải sống tốt,không được khóc-Song Tử thì thầm nhỏ rồi hôn lên trán Bảo Bình
"Gió hạ mỏng manh như cuộc sống anh vậy,đến rồi không biết khi nào bay mất nhưng mà tình yêu anh sẽ không bao giờ bay mất. Dù kiếp này hay kiếp sau anh vẫn yêu mãi mình em"
(❛◡❛✿)(❛◡❛✿)(❛◡❛✿)(❛◡❛✿)
Bạch Dương tỉnh dậy thấy mình nhức tê cả đầu,cô xoa hai thái dương,lắc lắc đầu cho tỉnh
-Hôm qua mình nằm đây cả đêm sao? Ơ cái áo này...-Bạch Dương nhìn cái khoác màu đen. Cô nhớ lờ mờ đên qua hình như có ai bên cạnh cô nhưng mà...
-Cái áo này quen quá không lẽ là anh?-Bạch Dương nhìn chằm vào cái áo nó rất giống của Sư Tử lẫn cả mùi hương
Nhìn quanh đống lon bia hôm qua đã được ai dẹp hết rồi,nhưng người đâu?
Bất chợt điện thoại Bạch Dương reo lên
-Alo?
-...
-Ừm tôi biết rồi
-Mệt thật-Bạch Dương ểu oải đứng dậy bước xuống phòng vệ sinh bệnh viện rửa mặt
-Cũng may có mang đồ vs đầy đủ,mình thật là bá đạo-Bạch Dương tự khen mình khi nhìn đống đồ cá nhân trong túi xách
Sau khi quần quật trong phòng vệ sinh cô bước ra với vẻ ngoài tươm tất
Bước vào phòng làm việc thì cô gặp anh và...cô gái đó
Câu nói ấy lại hiện về trong tâm trí cô
"-À là cô ấy sao,tất nhiên tôi rất yêu cô ấy,ngày từ nhỏ kìa"
Câu nói vô tình ấy anh đã nói mãi cô không bao giờ quên.
Bạch Dương đứng bên ngoài cắn môi đến bật máu đến không phải khóc nhưng bất chợt...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...