Bảo Bình lê chân vòng quanh con đường quen thuộc. Ánh nắng dịu nhẹ nhưng sao lòng cô cứ nặng một nỗi buồn vô thức,cuộc sống bộn bề vẫn không thể làm cô quên anh,đã 2 tháng kể từ ngày anh biến mất như bốc hơi khỏi cuộc sống này,cô đã tự động viên mình rằng quên anh đi nhưng sao nỗi nhớ cứ càng kéo về mỗi đêm muộn? Hay là vì càng cố quên thì lại càng nhớ?
Bảo Bình dừng chân tại một cái ghê dưới gốc anh cây cổ thụ già,thực ra trên cái cây đó có một mảnh giấy ngày xưa cô và anh đã treo lên
"Nếu là của nhau thì sẽ tìm nhau"
Vậy là cô và anh không thuộc về nhau nên bây giờ mới thế này.
-Bảo Bình-Giọng nói nam trầm vang lên
-Sư Tử?-Bảo Bình ngạc nhiên vì đã lâu cô chẳng gặp Sư Tử
-Được rồi đừng nhìn tớ như vậy-Sư Tử cười khẩy
-Có chuyện gì không? Lâu rồi không gặp cậu-Bảo Bình cười
-Rồi rồi,bây giờ thì cậu có nhớ Song Tử không?-Sư Tử
-Sao cậu lại hỏi vậy?-Bảo Bình nhíu mày
-Cứ trả lời đi-Sư Tử hối thúc
-Có bao giờ quên đây mà không nhớ-Bảo Bình nhìn xuống đất giọng buồn
-Vậy thì đi-Sư Tử kéo Bảo Bình đi
-Nhưng...Nhưng đi đâu?-Bảo Bình vừa đi theo vừa hỏi
-Đi đi rồi biết-Sư Tử kéo Bảo Bình lên xe
Xe chạy tới bệnh viện Brow
-Cậu đưa tới tới đây làm gì?-Bảo Bình nhìn Sư Tử khó hiểu
-Vì tụi tớ không thể giấu cậu thêm được nữa-Xử Nữ tiến đến gần Bảo Bình
-Có chuyện gì vậy?-Bảo Bình nhìn Xử Nữ lo lắng
-Thật ra Song Tử không phải hết yêu cậu,mà vì cậu ấy bị tim sắp phải phẫu thuật nó sợ không thành công thì sẽ khổ cho cậu nên mới làm vậy-Xử Nữ giải thích cho Bảo Bình,từng câu từng chữ như dao đâm vào tim Bảo Bình
-Cậu ấy ghép tim của mẹ nhưng kết quả không ai dám đảm bảo rằng sẽ thành công 50% thôi-Sư Tử nhìn vào căn phòng bệnh
-Cậu vào đi-Xử Nữ vỗ vai Bảo Bình
Bảo Bình nhìn Xử Nữ và Sư Tử rồi mở cánh cử phòng ra. Bên trong tối chỉ có vài ánh nắng le lói chiếu vào trong căn phòng bệnh,một chàng trai đang nằm trên giường với vào cọng dây truyền nước,xem nhịp tim gắn vào người anh.
Bảo Bình bước tới gần anh hơn,cô nhìn thật kỹ gương mặt anh nay đã xanh xao,đôi mắt thâm quần có lẽ anh đã thức nhiều đêm liền. Cô nhìn qua bên bàn kế giường bệnh có 1 quyển sổ màu đen,cô cầm quyển sổ và đọc
Ngày 26/12/2009
-Hôm nay là ngày đầu tiên anh và em hẹn hò. Em đúng là trẻ con mà,đi toàn chơi với chơi thôi nhưng mà anh yêu đứa con nít của anh.
Ngày 4/1/2010
-Hôm nay em giận anh vì có 1 cô gái tỏ tình với anh -_- em ơi là em anh có thương người ta đâu,anh thương em đủ mệt rồi... Ngu chi gánh thêm của nợ hả? :)
Ngày 14/2/2010
-Black Valentine ngày tình nhân nhưng mà anh lại bận nên không đưa em đi chơi được. Anh xin lỗi,anh yêu em!
Ngày 14/3/2010
-Bù cho 14/2 anh không đưa em đi chơi được,hôm nay anh dẫn em đi chơi,sẽ cho em quậy đã luôn. Quậy tới khi em ngủ thì thôi... (7h30 am)
-Hôm nay em chơi ghê thật đến nỗi gục trên vai anh ngủ ngon lành. Nhìn con nhóc của anh ngủ dễ thương phết =). Này Valentine năm nào cũng vậy nhá.(12:45 pm)
Ngày 25/5/2011
-Hôm nay em sốt cao và anh rất bực đây,em chẳng bao giờ nghe anh cả cứ dầm mưa như vậy đấy,cứ nằm nghỉ đi khỏi bệnh tôi xử cô 1 trận
Ngày 31/5/2012
-Hôm nay ngày anh phải đi du học,anh sẽ nhớ em lắm cô nhóc. Dặn dò em đủ thứ nhưng vẫn thấy lo vì em lỳ lắm nhưng mà anh sẽ ráng về với em để lo cho em. Yêu em!
Bảo Bình bật khóc nhìn từng chữ trong cuốn nhật ký,cô lật tới những ngày gần đây
Ngày 3/4/2016
-Anh xin lỗi Bảo Bình,anh biết anh làm như vậy em sẽ buồn lắm nhưng mà anh không thế nào làm khác hơn nữa vì anh không biết mình sống hay chết với căn bệnh tim này nhưng dù có anh hay không thì em cũng phải sống tốt. Yêu em!
Ngày 15/3/2016
-Em vẫn không bỏ tật dầm mưa sao Bảo Bảo? Em biết anh sót lắm không? Nhưng mà đây có lẽ là lần cuối anh hôn em... Cười đi vì em là nắng đừng khóc vì mưa là anh.
"Song Tử anh ích kỷ lắm anh biết không?"
Bảo Bình nước mắt rơi nhìn Song Tử đang ngủ say,cô lại càng sợ,sợ một ngày cô sẽ không còn nhìn thấy anh nữa. Sợ anh sẽ vĩnh viễn là quá khứ cô sợ...
(๑¯ω¯๑)(๑¯ω¯๑)(๑¯ω¯๑)(๑¯ω¯๑)
Xử Nữ và Sư Tử đứng bên ngoài
-Nhân Mã sao rồi?-Sư Tử
-Ổn-Xử Nữ thở dài
-Trả lời tin nhắn chứ?-Sư Tử nhìn Xử Nữ
-Không...hình như không đọc-Xử Nữ chán chường
-Sao không gặp người ta đi-Sư Tử
-Thôi đi cậu còn lạ gì tính nó,nhưng mà hôm nay tớ sẽ đi gặp cô ấy-Xử Nữ cười khẩy
-Tên đó gan thật nhưng còn bèo lắm-Sư Tử vỗ vai Xử Nữ
-Bèo thật á-Xử Nữ hếch mày
(๑ŏ ω ŏ๑)(๑ŏ ω ŏ๑)(๑ŏ ω ŏ๑)
Bạch Dương vào bệnh viện thì chạm mặt Sư Tử đang ngồi cùng Xử Nữ,cô tính quay lại nhưng Sư Tử đã thấy cô
-Tớ đi đây,cậu nói chuyện với Bạch Dương đi-Xử Nữ vỗ vai Sư Tử rồi quay đi
-Tính tránh sao?-Sư Tử chóng tay vào tường
-Kh...Không-Bạch Dương cố tránh ánh mắt của anh
-Đồ ngốc-Sư Tử thì thầm rồi quay đi
Bạch Dương đứng nhìn theo bóng dáng anh khuất sau cánh cửa khoa tim
"Sư Tử,em muốn biết giữa chúng ta còn gì không? Đừng cho em hy vọng rồi đạp đổ nó"
Minh Hàn thấy Bạch Dương cứ đứng đó nhìn theo 1 người con trai,anh nhíu mày bước đến
-Sao em lại nhìn chằm vào hắn?
-Không phải chuyện của anh-Bạch Dương hằn giọng
-Tại sao? Anh có gì thua tên đó? Tại sao em không dành cho anh chút tình cảm chứ?-Mình Hàn bất xúc
-Anh không thua nhưng vì tôi không yêu anh-Bạch Dương nói rồi bước đi
Tình cảm là vậy đừng bao giờ nói nên chọn người yêu mình sẽ tốt,nếu không yêu họ thì cũng không hạnh phúc ngược lại còn mang lấy nợ... Nợ họ tình cảm,thời gian mà chỉ xem họ là thay thế.
(๑'ڡ'๑)(๑'ڡ'๑)(๑'ڡ'๑)(๑'ڡ'๑)
Ma Kết ngồi trong căn phòng của mình ngắm nhìn cơn mưa London đổ xuống.
Anh mưa rồi kìa
Mưa là khi có ai đang khóc đó,mỗi khi anh thấy mưa thì có nghĩ là em đang khóc vì nhớ anh,nhớ đó!
-Giọng nói này là của ai?-Ma Kết ôm đầu anh đang cố nhớ ra người con gái mờ nhạt trong tâm trí của mình
Ma Kết,em nhớ anh
Em yêu anh
Nếu anh về thì em sẽ đợi anh
-Mưa? Yêu? Nhớ? Đợi?-Ma Kết nhíu hàng chân mày
Này tôi có tên đấy Hạ Cự Giải không phải là cua nướng đâu,hứ đồ dê già,dê biển,người dê...
-Cự Giải...?-Ma Kết mở to đôi đồng tử,đôi môi mấp máy
(๑ŏ ω ŏ๑)(๑ŏ ω ŏ๑)(๑ŏ ω ŏ๑)
Hôm nay là ngày Kim Ngưu xuất viện,Thiên Bình đi ngoài làm giấy giúp anh,đang đi thì gặp 1 cô gái
-Cô là Thiên Bình?
-Là tôi,cô là ai?-Thiên Bình nhìn cô gái trước mặt
-Thì ra là cô,cũng vì cô mà Kim Ngưu không yêu tôi,tôi là Thiên Nhi
-Vậy người đâm tôi tháng trước là cô-Thiên Bình đanh giọng
-Đúng là tôi,ăn không được thì đạp,cũng may cho cô là Kim Ngưu đỡ cho cô,nhưng hôm nay thì không đâu-Thiên Nhi rút trong túi một con dao
Thiên Bình lùi lại,vì nơi đây khá vắng người nên có kêu thì cũng chẳng ai nghe thấy
-Thiên Bình,cô chết đi-Hoàng Nhi lao vào Thiên Bình
Thiên Bình thành thục võ nên dễ dàng tránh né Thiên Nhi nhưng mà không may trong lúc xoay người Thiên Nhi cuối xuống đâm mạnh vào bụng Thiên Bình
-Aaaaaaa
Thiên Bình quỵ xuống,cô nhìn Thiên Nhi đang thoả mãn với chiến tích của mình
-Thiên...Nhi...cho...dù....tôi.....có...chết...thì...Kim...Ngưu...sẽ...m...mãi..k...không...yêu..cô-Rồi Thiên Bình ngất đi
"Kim Ngưu..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...