[12 Chòm Sao] Thích Thì Yêu Thôi
Bạch Dương dừng xe trước 1 khu nhà lớn,đó là 1 công ty thời trang nổi tiếng.
-Xin lỗi cho tôi gặp giám đốc ở đây-Bạch Dương bước đến bàn tiếp tân
-Cô có hẹn trước không ạ?-Người tiếp tận lịch sự hỏi
-À không nhưng cô ấy gọi đến cho tôi,đây là số của cô ấy-Bạch Dương đưa điện thoại ra trong hộp thư gọi
-À,vậy mời cô theo tôi đi lối này-Cô tiếp tân gật đầu rồi dẫn Bạch Dương đến 1 căn phòng lớn rất sang trọng
-Thưa cô có người cần gặp cô
-Cho vào đi
"Giọng nói này..."
-Thiên Bình-Bạch Dương mỏ to đôi đồng tử nhìn vào người con gái đang mỉm cười vui vẻ kia
-Này đừng làm cái vẻ mặt đơ ấy chứ Dương nhi-Thiên Bình vẫn cái kiểu tự nhiên ngày nào
-Cậu đẹp quá khiến tớ đơ-Bạch Dương bông đùa
-Thôi đi,lời nói cậu ngọt hơn cả đường-Thiên Bình cười
-Làm sao cậu biết số điện thoại tớ?-Bạch Dương cùng Thiên Bình ngồi xuống ghế sofa
-Vô tình thôi,tớ mới chuyển công tác về lại Tokyo được 1 tháng,tớ nghe nói 1 cô gái vừa là Bác sĩ vừa là luật sư rất giỏi và nổi tiếng tìm hiểu thì biết là cậu nên tớ hỏi số điện thoại thường liên lạc của luật sư-Thiên Bình có vẻ tự hài với cái tài thám tử của mình
-Mà dạo này khá đấy chứ-Bạch Dương cười mừng
-Nói mới nhớ,kể nhỏ cho nghe,lúc tớ mới xin vào đây làm thì được nhận vào ngay và lên chức rất nhanh,nghe nói ông chủ ở đây sống bên nước ngoài người ta thường gọi ổng là Taurus-Thiên Bình thì thầm
-Bộ ổng già lắm sao mà kêu bằng ổng?-Bạch Dương giở giọng trêu chọc
-Không,nghe giang hồ đồn đại chỉ mới 22 tuổi thôi,bằng tụi mình-Thiên Bình hớp ngụm trà đường
-Thế mà kểu ổng,chắc cái ông trẻ đó để ý cậu đấy-Bạch Dương nhếch môi hàm ẩn
-Nè nè,ổng bên nước ngoài có về lần nào đâu,mà cho dù có tớ vẫn từ chối-Thiên Bình bỉu môi
-Thời đại này muốn biết thì có gì là khó với lại ổng bên nước ngoài tân tiến hơn nữa,câu xem thường người ta ghê,mà nè còn nhớ Kim Ngưu đúng không?-Bạch Dương liếc mắt làm Thiên Bình bối rối
-Sao...sao lại nhắc cậu ấy-Thiên Bình lúng túng
-Thì cũng cậu khơi dậy làn sóng thôi-Bạch Dương cười khẩy
-Hồi nào chứ?-Thiên Bình càng lúng túng
-Thì cậu bảo "Nếu có tớ cũng từ chối" không phải còn nhớ Ngưu sao-Bạch Dương được nước lấn tới
-Ờ...Thì...-Thiên Bình xoa hai ngón tay vào nhau tỏ ý cô rất bối rối
-Ờ thì...-Bạch Dưỡng vẫn lấn lác
-Ờ thì vẫn chờ con trâu ấy-Thiên Bình biết Bạch Dương không phải người dễ qua mặt tốt nhất khai nhanh cho lành
-Cậu thì sao vẫn nhớ Sư Tử chứ?-Thiên Bình trả đũa
-Chắc là vậy-Khác với những người bạn của mình Bạch Dương rất thẳng thắng không vòng vo ngại ngùng
-Cậu biết không có nhiều lúc tớ nhớ các cậu nhớ về kỷ niệm của chúng ta đến nỗi phát khóc,4 năm ĐH,1 năm ra đời không ai tốt với tớ như các cậu-Đôi mắt Thiên Bình đượm buồn nhìn xa xăm
-Thì bây giờ bọn mình đã comeback đây,chỉ thiếu Bảo Bình-Bạch Dương mỉm cười trấn an
-Không đâu,Bảo Bảo cũng ở đây,cậu ấy sắp tới rồi-Thiên Bình vẻ mặt hớn hở trở lại
-welcome back-Bạch Dương cười nụ cười 4 năm qua như ngủ sâu bây giờ lại thức dậy
"Cạch"
Cánh cửa phòng mở ra 1 cô gái bước vào mái tóc đen uốn cong phần đuôi,dáng người nhỏ nhắn,đôi mắt xanh lục tinh nghịch
-Chào cậu Bảo Bảo-Bạch Dương cười nhìn cô nàng có chút chững chạc nhưng vẫn mang hình dáng trẻ con
-Dương Nhi,Bình Nhi!-Bảo Bình mở to đôi mắt xanh lục ra hết cỡ để nhìn thật kỹ hai con người đang hướng mắt về phía mình
-Đây-Thiên Bình nháy mắt
-Lâu quá không gặp,nhớ hai cậu quá-Bảo Bình cảm động ngồi xuống
-Tớ nghĩ không còn gặp lại các cậu nữa kể từ ngày mình tốt nghiệp bây giờ thì lại gặp trên đất Tokyo quen thuộc này-Bạch Dương rót cho bảo Bình ly trà nóng,đôi môi vẫn cười,chưa bao giờ cô cười nhiều như hôm nay
-Vậy còn 3 người kia họ cũng ở đây đúng không?-Ánh mắt Bảo Bình hiện lên sự vui vê mừng rỡ
-Ừ tất cả đang ở nhà của Cự Giải-Bạch Dương gật đầu
-Vẫn tốt hết đúng không?-Thiên Bình
-Ừ,Song Ngư mơ mộng giờ là CIA,Nhân Mã nhoi thì là FBI còn Cự Giải quậy trùm lại là 1 nhà văn ngôn tình với bút danh Cự Nhi-Bạch Dương cười
-Thế sao ai cũng thay đổi về ước mơ,tính cách nhưng hy vọng tình bạn của mình vẫn như trước-Bảo Bình cười hy vọng
-Từ lúc tốt nghiệp tớ chẳng có bạn nào tốt như các cậu-Bảo Bình chu môi chán nản
-Thì giờ về lại với bọn tớ rồi,chúng ta vẫn là một mà-Thiên Bình đánh vào vai Bảo Bình
Những tiếng cười vui vẻ của sự hội ngộ của 1 tình bạn đã khá lâu ngủ sâu trong tim mỗi người,cứ tưởng rằng cuộc đời này đã tách rời họ,trộn họ lẫn đám đông tấp nập của cuộc đời nhưng bây giờ họ gặp lại nơi mà họ tạm biệt nhau...
-Chúng ta về nhà Cự Giải đi-Bảo Bình đề nghị
-Tất nhiên rồi,hôm nay chúng ta phải quẩy cho ra trò mới được-Thiên Bình cười lớn ủng hộ
Tình bạn đã được gắn hàn lại nhưng liệu tình yêu có thể không? Tình bạn có thể không nguội lạnh nhưng tình yêu thì sao? Nó rất thất thường có khi chính mình đã vụt mất trong âm thầm lặng lẽ.
Ai đó có chờ không?
Sẽ về chứ?
Còn nhớ người ở đây?
Còn nhớ cái ngéo tay? Lời hứa năm ấy chứ?
Những kỷ niệm người còn nhớ hay đã quên? Còn nhớ cũng lời ngọt ngào hay những nụ hôn ngượng ngùng của tuổi mới lớn không? Cái nắm tay rụt rè?
Tôi vẫn đợi người từng ngày với hàng suy nghĩ in trong đầu và hàng lời hứa chờ đợi trong tim.
Từng ngày trôi tôi đợi người nơi này,người có hay? Có biết? Trái tim tôi sắp héo tàn vì người? Những cũng sẽ cháy lên vì người....
Chỉ cần người nói "Anh sẽ về và anh vẫn nhớ" thì tôi sẽ đợi mặc thời gian tàn xác tâm hồn và trái tim tôi...
Bởi vì...Tôi vẫn yêu người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...