Mùa hè đã thấp thoáng bên ô cửa. Những tán hoa anh đào dần rụng hết, trả lại không gian xanh mát rực rỡ đặc trưng của tiết trời nóng bức. Sư Tử có cảm giác bản thân sắp rụng theo mấy bông hoa đó rồi.
Chuyện là sắp công chiếu "Những thanh âm cuối cùng của mùa hạ" rồi. Chính là bộ phim có Thiên Yết lồng vai nam chính và Nhân Mã hát ca khúc chủ đề ấy. Sư Tử ở bên bộ phận ngoại giao, buộc phải nghe theo sự chỉ dẫn của tổ kế hoạch, túi bụi với công việc thảo luận, thương lượng địa điểm tổ chức họp báo ra mắt bộ phim, đích thân mời nhân sự của bộ phim tham dự họp báo.
Chuyện này tưởng chừng đơn giản nhưng khi làm rồi mới thấy phức tạp.
Thứ nhất, vì bên tổng công ty rất xem trọng dự án này nên buộc lễ họp báo cũng phải tổ chức hoành tráng như fan meeting (?), có bán vé với số lượng có hạn cho người thường (tức không phải trong giới showbiz hay CV) muốn tham dự, tất nhiên là giá cao cắt cổ. Sư Tử thầm than trong lòng: Quả là gian thương! Nhưng hiện tại thì cô vẫn phải sống sót bằng số tiền này nên... thôi nhắm mắt làm ngơ vậy... Hơn nữa, nếu người ta có nhu cầu thì việc bỏ ra một số lệ phí là chuyện thường. Với lại, buổi họp báo này đâu phải dạng vừa. Vì có Scorpi lồng tiếng nên mấy người nổi tiếng sẽ đến chắc chắn đều thuộc hàng "đại thần" của giới CV, ít nhất cũng phải có chút tiếng tăm. Dù mấy người này không lộ mặt nhưng cảm giác được hít thở cùng một bầu không khí với các thần tượng cũng đủ thỏa mãn lắm rồi hu hu. Người ta "hu hu" thì Sư Tử cũng khóc. Lại phải bàn luận với tổ tài chính xem nên in bao nhiêu vé là vừa, một vé giá bao nhiêu là không quá đắt nhưng phải chứng tỏ được đẳng cấp bla bla. Rồi phải liên hệ với bộ phận in vé. Nói chung là nhiều việc, Sư Tử ngoài khóc ra thì chỉ có thể cười như một con điên...
Thứ hai, cũng vì công ty rất xem trọng dự án này nên địa điểm tổ chức cũng phải hoành tráng. Tổng giám đốc là một người cưng con gái hơn vàng bạc đá quý. Nghe bảo bối của mình vốn lậm-ngôn-tình-nặng nói rất muốn trải nghiệm không gian tiệc tối ở khách sạn cao cấp, thế là liền ra lệnh cho Sư Tử phải chuẩn bị một bữa họp báo mang tính chất tiệc tối quý tộc không khác gì trên phim thần tượng. Tức là người tham dự phải mặc lễ phục, trai áo vest lịch lãm, nữ đầm dạ hội, trang điểm cầu kì, tay cầm ly rượu sang chảnh đi vòng vòng tiếp khách, thức ăn phải ngon và tinh tế, phải có dàn nhạc sống chơi những giai điệu du dương, phải có đèn chùm lộng lẫy tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp bla bla. Sư Tử nghe xong rất muốn gặp con gái tổng giám đốc. Cô bé à, xin nhận ở Sư Tử đây một lạy. Bà chưa đủ nhiều việc hay sao cô còn muốn cho tôi thêm túi bụi? Hơn nữa, đây là họp báo, họp báo đó, nhắc lại n lần, chỉ là họp báo phim bình thường thôi, có cần khoa trương vậy không? Cô muốn đi tiệc tối kiểu quý tộc hoàng gia Châu Âu gì đó, không phải cứ bám theo cha cô thì sẽ được đắm chìm trong không gian đó thỏa thích sao?
Thứ ba, vấn đề đến từ người được mời tham dự họp báo. Người mời không đến, người không mời lại nhất quyết phải có một suất. Một số nhân sự cốt cán vốn chỉ làm công việc hậu kỳ, đứng sau ánh sáng, không thích lộ mặt cho công chúng, nhất quyết không đồng ý tham gia họp báo, dù cho Sư Tử có không màng hình tượng mà quỳ lạy (đùa đấy), năn nỉ họ. Mấy nhà báo lá cải thì lại tranh nhau đòi đi. Sư Tử đen mặt, dứt khoát cúp máy hết những cuộc gọi làm phiền.
Còn nhiều vấn đề lắm nhưng Sư Tử chẳng còn hơi sức đâu mà liệt kê ra nữa.
Sư Tử nằm dài trên giường sau một ngày làm việc mệt mỏi, chợt nghĩ đến thời bản thân còn khoác trên mình bộ đồng phục học sinh. Ừ nhỉ? Mùa hè đã gần đến rồi, cũng là lúc những tháng ngày rảnh rỗi rong ruổi khắp nơi của lứa học sinh bắt đầu. Sư Tử thở dài. Tại sao làm nhân viên văn phòng lại không có kỳ nghỉ hè nhỉ, đến giáo viên còn được nghỉ hè, cớ sao bọn cô phải còng lưng ra làm việc?
Âm báo tin nhắn vang lên rõ rệt giữa không gian yên tĩnh. Sư Tử vùi mặt vào chăn, lười biếng đến độ quơ tay lấy điện thoại thôi cũng không muốn. Cuối cùng, nghĩ đến khuôn mặt đáng sợ của trưởng dự án đại nhân, lỡ có công việc gì báo gấp, cô đành phải run rẩy lấy điện thoại, đọc tin nhắn.
Yahoooooo!!!!!!!
Tin nhắn này đúng là của trưởng dự án đại nhân, nhưng nội dung không phải nói về công việc, nhưng lại nói đến tiền lương của tháng này phải vất vả tăng ca và kỳ nghỉ định kỳ dành cho nhân viên sắp tới, hình như mọi năm là sẽ tổ chức đi đâu đó thì phải. Sư Tử lật người ngồi dậy, đếm từng con số 0 trong tin nhắn mà trưởng dự án đại nhân gừi đến, nước mắt đã muốn chảy ra. Quả nhiên cấp trên còn có tâm, nếu không dù cho có ai ngăn cản đi chăng nữa, cô nhất định sẽ xin nghỉ việc rồi đốt công ty (đùa thôi).
Haizzzz, được rồi, giờ thì có thể lăn ra giường giả làm xác chết được rồi. Ai bảo cô ngủ sớm á? Mặc kệ, ánh hoàng hôn tắt rồi thì cũng tính là buổi tối. Hoạt động lành mạnh nhất vào buổi tối chính là đi ngủ. Còn đi tắm vệ sinh cá nhân gì đó, cô là gái độc thân mà, phải lo cho tính mạng trước cái đã, mấy ngày thiếu ngủ rồi.
Đúng lúc Sư Tử cảm thấy bàn tay mình đã đặt vào bàn tay của hoàng tử đẹp trai cưỡi bạch mã rồi thì tiếng chuông cửa lại vang lên. Suýt chút nữa thì cô đã gào thét.
Mở cửa, đập vào mắt cô là khuôn mặt khiếp đảm của anh hàng xóm.
"Thầy Bạch?" Sư Tử nghiến răng ken két.
Bạch Dương vẫn chưa ngậm miệng lại được. Lúc này Sư Tử mới ý thức được bộ dạng nhếch nhác, tóc tai bù xù, áo sơ mi nhăn nhó của mình, đành cười lớ ngớ:
"Ahaha! Thầy Bạch thật ngại quá, tôi đang ngủ. Chính vì thế, thầy làm ơn nói nhanh, gọn, lẹ để tôi còn tiếp tục quay lại giấc mơ của tôi."
"Giờ này mà ngủ?"
"Anh thấy cái gì ngoài kia không?" Sư Tử không thèm chấp ánh nhìn khinh bỉ của anh, chỉ ra ngoài cửa sổ "Cái gì lấp lánh lấp lánh đó!"
Bạch Dương trả lời:
"Sao? Tinh tú?"
"Chính xác! Đó là dấu hiệu của buổi tối đó. Ngủ vào buổi tối chẳng có gì là sai cả. Vậy nhé! Chúc anh ngủ ngon!"
Sư Tử ngáp dài một cái, toan quay lưng đóng cửa thì đã bị Bạch Dương chặn lại.
"Hạ tiểu thư đừng ngủ nữa. Tôi có việc cần giúp."
"Không phải giúp anh nghe xem bản sonata dành cho violin anh tập luyện có hiệu quả không đấy chứ?"
Sư Tử hạ giọng cảnh giác, chuyện này cô đâu lạ gì.
"Không!" Bạch Dương phì cười, kéo tay Sư Tử sang nhà anh ở đối diện "Đi theo tôi!"
"Á!" Sư Tử dùng sức ghì lại "Tôi đẹp chứ đâu có dễ dãi. Anh bỏ ra!"
"Đi đi! Tuyệt đối không ăn thịt cô."
Sư Tử lè nhè:
"Tôi còn thịt để anh ăn? Thấy da bọc xương không? Mấy ngày nay tôi vất vả thế đấy, cho tôi ngủ."
Qua giọng nói của cô, anh phát hiện ra hình như cô vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn. Người gì đâu mà mê ngủ thấy sợ!
"Đi! Qua giúp tôi cái này với!"
Nói rồi, Bạch Dương lại kéo mạnh cánh tay của Sư Tử. Cô bị ép quá, đành phải bất đắc dĩ bước theo anh. Cánh cửa gắn từ không còn lực đẩy của Sư Tử, nhanh chóng đánh sập lại.
Không gian nhỏ của Bạch Dương ngập mùi thứa ăn... bị cháy khét. Sư Tử vừa bước vào đã ho sặc sụa, thần trí liền phục hồi. Anh cười giả lả, đưa cô đến bên bếp:
"Tôi định nấu món thịt hầm, chẳng may bị cháy mất."
"Đồ khùng!" Sư Tử thấy lửa dưới nồi còn đang cháy, lập tức phóng đến tắt bếp đi.
Dưới mệnh lệnh của cô, anh đi bật quạt thông gió, lùa khí độc ra ngoài. Sau khi mọi chuyện đã êm xuôi, cô mới có thời gian lườm liếc người kia.
"Anh có bị gì không? Đồ ăn đã cháy rồi còn để lửa làm gì?"
"Tôi để lửa nhỏ, tại thịt trong nồi vẫn chưa chín."
Sư Tử đưa tay đánh vài cái vào trán, vẻ bất lực:
"Hầm thịt phải để nước nhiều một chút, ninh lửa vừa hoặc lửa nhỏ cho nhiệt độ từ nước truyền vào thịt, để thịt chín từ trong ra ngoài. Còn anh, nước ít thì chớ, còn cho lửa maximum, nước cạn hết, thịt bên trong còn chưa kịp chín thì bên ngoài đã cháy hết rồi."
Lần này, Bạch Dương có vẻ rất biết hối hận. Anh chàng không nói gì, chỉ cụp mắt xuống buồn bã. Sư Tử tuy rất thích đấu khẩu với anh nhưng khi thấy đối phương chẳng buồn phản công, hứng thú của cô cũng tự nhiên bay đi đâu mất.
"Thôi, tôi về."
"Í, khoan đã!" Bạch Dương níu tay cô lại "Dù gì đã qua rồi, cô giúp tôi nấu nồi thịt khác luôn đi."
Sư Tử đứng hình. Kế hoạch hôm nay của cô là về nhà ngủ, ngủ và ngủ cơ mà. Cô không thích nấu đồ ăn, lại càng không có ý định ăn. Còn anh chàng Bạch Dương, nghĩ sao lại nhờ một người vốn không-hề-thân-thiết việc này?
Thế nhưng... ánh mắt cún long lanh của người đối diện... cô không nhìn lầm đấy chứ?
Đằng nào cũng đã trót làm anh hùng cứu mỹ nam rồi, cô phải hoàn thành trách nhiệm.
Bạch Dương không biết mua từ lúc nào, lôi ra từ trong tủ lạnh một đống thịt, bỏ vào một chiếc nồi hầm khác, chắt nước, ninh lửa vừa đúng như lời Sư Tử nói. Những điều vừa rồi, tất nhiên không phải cô làm, nhưng là ngồi trên sofa lười biếng gặm khoai tây chiên, nói cho anh những điều anh phải thực hiện.
Sau khi nghe Bạch Dương báo cáo, Sư Tử rất không yên tâm chạy vào bếp kiểm tra lại. Vừa cúi đầu nhìn vào chiếc nồi hầm, cô đã la hoảng:
"Cái gì vậy? Anh là người hay là heo? À không, anh là cừu chứ. Nhưng con cừu cũng không thể ăn nhiều như vậy được."
Ngập trong làn nước trong vắt, những miếng thịt sống dần săn lại, trông vô cùng đẹp mắt. Nhìn sơ qua, Sư Tử nghĩ chỗ này chắc phải gần 1kg thịt. Cô rùng mình.
Trong lúc này thì Bạch Dương lăng xăng bày nồi cơm điện ra:
"Ăn thịt hầm không thì ngán lắm, để tôi nấu cơm thêm. Í, cơm phải nấu như thế nào ấy nhỉ? Để tôi lên mạng tra."
Sư Tử há hốc. Đến nấu cơm cũng không biết? Rốt cuộc trong thời gian qua anh đã sống bằng cách nào vậy? Không phải là ghé bừa quán nào đó ăn cho xong bữa rồi về giống cô đấy chứ? Không thể nào, cô nhìn qua căn bếp nhỏ, dụng cụ nấu ăn rất đầy đủ không thiếu món gì cơ mà.
Đột nhiên, Sư Tử phát hiện ra, xoong nồi chảo, chén bát, đũa muỗng nĩa nhà Bạch Dương... đa số đều chưa bóc tem. Này chẳng phải là dấu hiệu của đồ mới sao?
Cô giằng lấy nồi cơm tội nghiệp trong tay anh, dè bỉu:
"Anh để tôi, anh mà làm chắc cái nồi cơm điện chưa kịp xài lần nào đã hỏng mất."
Bạch Dương có vẻ không chú ý đến sự khinh bỉ trong đôi mắt cô, chỉ đỏ mặt hỏi:
"Sao cô biết là đồ mới mua?"
"Cái thùng kia không phải là đựng nồi cơm điện anh mới mua à?"
Bạch Dương theo ánh nhìn của Sư Tử, mới biết mình vội quá còn chưa kịp cất cái thùng đi.
"Còn nữa, dụng cụ nhà bếp hôm nay toàn bộ đều do anh mua mới hết đúng không?"
"Làm gì có!" Anh ngại ngùng đáp.
"Còn chối?" Cô cười khẩy, chỉ vào mấy tờ tem trắng tinh còn đang dán trên các dụng cụ.
Bạch Dương quay mặt đi:
"Ấy là do tôi không có thói quen bóc tem ra, cũng không xài nhiêu nên vẫn còn mới."
Trong khi Bạch Dương còn đang mải thanh minh cho sự trong sạch của bản thân thì Sư Tử đã nhẹ nhàng lách qua người anh, lấy được một tờ giấy dài trên bàn khách, phe phẩy, vẻ mặt vô cùng đắc ý:
"Thế cái này là cái gì đây?" Không đợi Bạch Dương trả lời, cô đọc luôn "Hóa đơn mua hàng của ngày hôm nay. Ái chà, anh giàu thật. Mua cả bộ dụng cụ tốn không ít tiền đâu."
Khuôn mặt anh đỏ lựng, á khẩu, không nói được câu nào.
"Chẳng lẽ anh quyết tâm trở thành mẫu người đàn ông đảm đang điển hình của xã hội? Phải rồi, kiểu người như anh ai mà thèm lấy, đành phải luyện tập, lấy ưu điểm bù vào khuyết điểm. Nhưng khuyết điểm của anh nhiều quá! Tài nấu ăn của anh phải tầm cỡ đầu bếp nhà hàng năm sao thì còn may ra... Á đúng rồi, nếu anh nuôi chí học nấu ăn ngon sớm hơn thì tôi đỡ cực rồi. Tên đầu bếp nấu ăn cho buổi họp báo mang phong cách tiệc tối quý tộc kia đúng là chảnh không còn chỗ nào để nói nữa. Đúng là hắn ta cố tình nâng giá mà..."
Sư Tử vừa nấu cơm vừa nói luyến thoắng, Bạch Dương nghe mà ù hết cả tai, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn không nói ra. Dù sao bữa ăn của anh cũng là do người ta chuẩn bị.
Nấu cơm xong, cô còn cố ý làm thêm rau bina xào và canh bí tôm khô. Cùng thịt hầm là có thể hoàn thành một bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng rồi. Mùi hương thơm phức lan tỏa khắp căn phòng nhỏ. Sư Tử bưng từng món ăn ra, trong khi đó Bạch Dương nhận nhiệm vụ lấy bát đũa. Người ngoài nhìn vào hoàn toàn có thể liên tưởng đến một gia đình hạnh phúc.
Sư Tử nhìn hai bát cơm đã được xới đầy trên bàn mà không khỏi tròn mắt.
"Cô nấu rồi, cũng nên thưởng thức thành quả của mình chứ." Bạch Dương hiểu ý của cô, nhanh chóng giải thích "Tôi không lấy không công của ai bao giờ đâu."
Sư Tử phì cười, không khách sáo, rất tự nhiên ngồi vào bàn ăn. Dù cô cố giữ hình tượng thục nữ của mình nhưng vẫn không ngăn được bản thân ăn uống rất ngon miệng. Đồ ăn trên bàn nhanh chóng vơi đi một cách đáng kể. Lâu lắm rồi cô mới thưởng thức lại hương vị này. Nghĩ thì đồ ăn ở ngoài không bằng được một góc.
Bạch Dương ngồi đối diện, thấy Sư Tử vui vẻ, tâm trạng anh cũng tốt lên nhiều phần. Thật ra, bữa cơm này là dành cho cô. Biết cô dạo này không màng đến ăn uống, dù có ăn cũng chỉ là qua quýt, anh quyết định mua dụng cụ về, nấu một bữa sống chết bắt cô ăn.
Anh cũng chẳng hiểu sao bản thân lại muốn làm thế. Tuy thường mở miệng ra là bảo cô phiền phức, nhưng dạo gần đây khi cô bận rộn với kế hoạch tổ chức họp báo, không còn gặp anh thường xuyên như trước nữa, anh lại thấy trong lòng trống vắng lạ kỳ. Mặc dù mỗi lần đấu khẩu anh đều thua thê thảm nhưng trong lòng lại mong được nghe lại giọng nói của cô biết bao.
Anh hiểu điều này là vô cùng kỳ lạ, nhưng biết làm sao được. Anh thừa nhận thức được trình độ nấu ăn của mình tệ cỡ nào mà vẫn muốn nấu cho cô một bữa, nhưng biết làm sao được. Anh nghĩ cô sẽ ngại lắm, nhưng biết làm sao được.
Anh muốn gặp cô lắm rồi, để nghe cô mắng mình thôi cũng được.
Rốt cuộc, thứ cảm xúc này là gì?
4/7/2018