" Bình thường mình cùng lắm cũng chỉ hít đất được hai mươi cái, bây giờ những.....50... thôi thì cố gắng vậy, thêm có ba chục cái nữa thôi mà..."
" Vì sự nghiệp làm quen với bạn gái xinh đẹp kia, cố lên"
Cậu bé tự nhủ.
Rồi cậu cúi người, hai tay đặt xuống đất và bắt đầu công việc "ngửi mùi đất".
Song Tử ngạc nhiên"Ôi trời ơi, mình chỉ đùa thôi mà hắn coi là thật sao? Coi ra gan cũng lớn phết nhỉ, có kịch hay để xem rồi"
Cậu bé đếm:" 1...2...3...4...5...............20"
Hai mươi cái đầu đối với cậu bé không khó khăn cho lắm nhưng bắt đầu từ cái thứ ba mươi thì có vẻ cậu đã rất mệt, mồ hôi đầy trên trán, trên mặt, mái tóc của cậu lúc trước còn gọn gàng đẹp mắt chứ bây giờ nhìn nó người ta tưởng cái tổ chim. Hai tay cậu có vẻ khuỵu hơn ban đầu một xíu, Song Tử thấy thế thì bảo:
_ Cái tay thẳng lên, cậu mà cứ như thế tôi cho là cậu ăn gian, cho cậu hít lại luôn bây giờ.
Cậu bé nghe thấy thì cũng chỉnh lại tư thế, không nói thêm lời nào, đơn giản là vì cậu đang rất mệt đến mức nói không lên lời. Sắp xong rồi, 45....46....47...48.....49.....50..... Vừa đạt đến cái mức 50, cậu nằm bệt luôn xuống đất, hai tay trườn lên phía trước, hai chân duỗi thẳng ra sau, còn miệng với mũi thì hít lấy hít để không khí. Nếu mí bạn không tưởng tượng ra tư thế hiện tại của cậu thì có thể liên tưởng đến con thằn lăn từ trên trần nhà rơi xuống, vì bộ dạng của cậu bây giờ không khác nó là bao.
_ Tôi....hộc....xong....hộc....rồi.- Cậu bé thở hổn hển nói với Song Tử.
_ Bộ cậu định nói với tôi trong tư thế như vậy à? Mau ngồi lên đây.- Song Tử lạnh giọng giương ánh mắt nhìn" sinh vật lạ dưới đất".
Cậu bé nghe Song Tử nói thì dùng tất cả sức lực bình sinh của mình để ngồi lên cái ghế gần đó, cái ghế đá mà Song Tử đang ngồi. Tay cậu lúc với lấy cái ghế chẳng hiểu sao lại chạm vào tay Song Tử, những tưởng cô sẽ kéo cậu lên, ai dè cô hất tay cậu bé ra không một chút thương tiếc.
_ Đừng có đụng vào người tôi.- Song Tử nói.
Lúc này cậu bé cũng ngồi lên được cái ghế, cậu ngả người ra phía sau, hai tay để sau cổ.
_ Xin lỗi, tôi không cố ý.- Cậu thành thực dùng ánh mắt ăn năn xin lỗi nhưng Tiểu Song lại chẳng thèm đoái hoài, lạnh lùng thật đấy.
_ Cậu muốn nói chuyện với tôi đúng không, vậy thì nói đi.- Song Tử liếc cậu.
_ À đúng rồi, tôi quên mất. Bạn tên gì?- Cậu sực nhớ đến công sức " ngửi đất" của mình, bây giờ chính là lúc hưởng thành quả.
_ Mẹ của cậu không dạy nếu muốn hỏi tên người khác thì trước hết phải nói tên mình à?- Tiểu Song hỏi mà như trách móc.
_ Hì hì, tôi tên Thiên Bình, còn cậu?- Thiên Bình nói rồi hỏi Tiểu Song.
_ Song Tử.- Đáp cụt lủn, hai chữ ngắn gọn, đi thẳng vào chủ đề.
_ Tên bạn hay thật đấy. Mà sao bạn lại ở đây, ba mẹ bạn đâu?- Thiên Bình hỏi tiếp.
Song Tử im lặng không nói gì, cô không muốn người khác biết quá nhiều về mình, mà nhỡ nói ra cậu ta lại cười chê mình thì sao? Thiên Bình thấy hồi lâu mà Song Tử không trả lời thì chuyển chủ đề:
_ Cậu không muốn nói cũng không sao. Nhưng bây giờ cậu có thể cho tôi ít đồ ăn không, tôi đói lắm rồi.- Ngay sau khi Thiên Bình khẩn khoản thì bụng của cậu cũng bắt đầu biểu tình.
Tiểu Song không nói gì chỉ đi đến một căn phòng khác. Lát sau, cô đi ra với hai chiếc bánh trên tay: tay trái là chiếc bánh kem dâu màu hồng bắt mắt có cả socola nữa, còn bên phải là chiếc bánh kem sữa trắng đơn giản.
Thiên Bình đang ngồi trên ghế trông thấy hai chiếc bánh mà Song Tử đang cầm thì mắt sáng như bắt được vàng, vội chạy đến chỗ cô:
_ Oa, cậu kiếm được ở đâu vậy?- Nói rồi cậu toan đến cầm chiếc bánh kem dâu thì cô lại chìa chiếc bánh kem sữa lên trước mặt.
_ Cái này là của cậu, còn cái kia CỦA TÔI.- Tiểu Song nhấn mạnh hai chữ cuối.
Thiên Bình mặt ỉu xìu, tuy nhiên vẫn cầm lấy chiếc bánh, mặc kệ có còn hơn không. Rồi cả hai cùng ngồi xuống ghế, nhâm nhi bánh. Song Tử lúc này mới gọi là có chút chút chú tâm đến gương mặt cậu bạn bên cạnh. Trông cậu cũng khá được đấy chứ, da trắng, mắt đen, hàng lông mày rậm, tóc tuy hơi lộn xộn xíu nhưng nhìn lại thấy đẹp. Nhận thấy Song Tử đang hướng mắt về mình, Thiên Bình trêu:
_ Thấy tôi đẹp trai rồi đúng không?
_ Xấu hoắc.- Song Tử thốt lời mà không biết đã làm tan nát con tim người nào đó.
Thiên Bình tức không nói được gì, ở lớp ai cũng nói cậu đẹp trai, vậy mà cô bé này lại kêu xấu, không biết cô có mắt thẩm mỹ không nữa. Tay cậu cầm cái nĩa cắm liên tục vào chiếc bánh vô tội, chẳng may không cẩn thận thế là nó đáp ngay xuống đất một cách êm ả. Bánh ơi là bánh vị mày đã nhạt rồi mà sao đời mày lại càng nhạt hơn thế?
Song Tử trông chiếc bánh đáp đất nhưng mắt vẫn vô cảm dán mồm vào chiếc bánh dâu thơm ngon của mk( vô tâm chưa kìa). Vậy là em bánh kem sữa nhạt nhẽo đã hy sinh, Thiên Bình phải ôm bụng mà đi năn nỉ Song Tử:
_ Cậu cho tôi ăn chung với. Bánh tôi rơi rồi, không lẽ cậu để tôi ôm bụng rỗng như này mãi sao?
_ KHÔNG CHO CHUNG.- Đáp gọn.
_ Đi mà, đi mà, tôi đói sắp xỉu rồi nè.- Thiên Bình vẫn tiếp tục nài nỉ.
_Cậu làm rơi rồi thì thôi đi- Song Tử bực mk nói- Với lại cậu với tôi có quen biết với nhau đâu. Tôi cho cậu ăn là tốt lắm rồi.
_ Tôi muốn trở thành bạn của cậu- Thiên Bình nói
_ Nhưng tôi khó ưa lắm, nóng tính, tai quái lắm đó. Cậu vẫn muốn làm bạn với tôi sao?-Song Tử hỏi
_Đương nhiên. Tôi sẽ làm cậu phải thay đổi.- Thiên Bình
_ Vậy thì ăn đi. Tôi cho cậu-Song Tử đưa chiếc bánh trên tay cho Thiên Bình. Cậu cầm lấy ăn nhồm nhoàm( mất hết handsome rồi anh ơi). Cậu bé vừa nhai vừa nhuốt vừa nói
_ Nhoàm... nhoàm... Bánh này ngon quá... nhoàm nhoàm
_ Không ngon bằng bánh mẹ tôi làm- Song Tử lẩm bẩm nhưng Thiên Bình vẫn nghe thấy
_ Cậu nói cái bánh này không ngon ư?
_ TÔI NÓI LÀ NÓ KHÔNG NGON BẰNG BÁNH CỦA MẸ TÔI LÀM. NGHE RÕ CHƯA?- Song Tử hét. Cô không ngờ thằng này tai lại thính đến thế.
_ Vậy khi nào mẹ cậu đến đây chơi thì bảo cô ấy làm cho tôi mấy cái ăn thử nha- Thiên bình vẫn dán mồm vào bánh nói
_ Chắc mẹ tôi không đến đây đâu- Song Tử buồn rầu nói
_ Sao vậy???- Thiên Bình thắc mắc
Song Tử bây giờ rất cần một người để tâm sự. Câu nói của Thiên Bình làm cho cô nhớ đến Song Ngư, mỗi khi có việc gì không vui thì Song Ngư đều biết hết và nó cx là người để Tiểu Song giãi bày tâm sự. Song Tử tủi thân khóc. Song Tử rất ghét cái cảm giác này
_ Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi. Cậu đừng khóc nữa nha. Đừng khóc mà- Thiên Bình dỗ dành.
_ Tôi đâu có khóc- Song Tử gạt nước mắt sang một bên.
_ Ừ, cậu không khóc- Thiên Bình cx giả bộ theo Song Tử
_ Cậu có thể kể mọi chuyện cho tôi nghe mà- Thiên Bình đề nghị
Chẳng biết tại sao lúc này Song Tử lại kể hết chuyện cho Thiên Bình nghe. Cậu chăm chú nghe cô kể, không ngờ rằng Tiểu Song mới nhỏ như vậy đã phải chịu nhiều chuyện cay đắng như thế. Hai đứa trẻ cứ ngồi đó nói chuyện với nhau, rất lâu. Thỉnh thoảng từng làn gió lại lướt qua, vờn nghịch mái tóc của chúng. Thiên Bình nói với Song Tử:
_ Đừng buồn, ba mẹ cậu sẽ không bỏ rơi bạn đâu. Nghe cậu kể chắc chắn em gái cậu rất thương cậu, nó sẽ không quên cậu đâu. Tin tôi đi.
_ Tại sao tôi phải tin cậu chứ?- Song Tử nghi hoặc nhìn vào đôi mắt của Thiên Bình.
_ Bởi vì chúng ta là bạn.- Thiên Bình nhìn thẳng vào mắt Song Tử- Cậu quên rồi sao?
_ Tôi đã nói chúng ta là bạn chưa? Tôi biết lúc nãy cậu nói vậy chỉ vì muốn ăn bánh thôi. Tôi không để ý đâu.- Song Tử nói.
_ Tôi muốn làm bạn với cậu, đó là thật. Tôi hứa sẽ luôn bên cạnh cậu như lúc này đây.- Thiên Bình đưa tay ra trước mặt Song Tử.- Chúng ta ngoắc tay đi như vậy mới chứng tỏ lời tôi nói là thật.
Song Tử hơi chần chừ rồi cũng đưa tay ra phía trước, ngoắc ngón út của mình với ngón út của Thiên Bình. Thời khắc đó, cả hai đứa trẻ đều cảm thấy vô cùng vui vẻ. Song Tử mỉm cười, nụ cười hạnh phúc. Thiên Bình sững người, nụ cười của cô ấy thật đẹp. Sư thầy đứng từ xa trông thấy hai đứa trẻ vui vẻ cũng mỉm cười nhìn theo. Cuối cùng Song Tử cũng có một người bạn, một người bạn không phải là Song Ngư.
Ánh mặt trời đang tắt, hoàng hôn dần buông xuống. Thiên Bình đành phải tạm biệt Song Tử rồi ra về....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...