Bảo Bình trở về Nhật sau 3 tuần tại Pháp,mọi thứ đã ổn định,nên anh giao lại cho Tôn Hạo tiếp tục quản lý.
Vừa về đến nhà anh đã vội đến đón Cự Giải từ Khương gia về. Vừa trông thấy anh,cô liền vui vẻ.
-Anh về rồi.
-Em chuẩn bị đi anh đưa em về-Bảo Bình vuốt tóc cô.
-Anh lên phòng với em nha.
Anh gật đầu,cả hai vào nhà. Người trên dưới Khương gia ai cũng kính Bảo Bình 1 phép,kể cả Khương tổng cũng nể anh 3 phần. Bề ngoài ai cũng tỏ ra nét thiện cảm đối với Bảo Bình,nhưng anh thừa biết đó chỉ là giả tạo. Vốn dĩ họ nể anh vì không muốn gây bất lợi trong kinh doanh,bởi họ thực chất không thể lợi dụng con gái Cự Giải được. Còn ghét anh thì cũng do là con cháu Triệu gia,đối thủ thương trường mấy ai mà ưa người hơn mình chứ? Họ sẵn sàng dùng thủ đoạn hạ bệ anh,chà đạp gia tộc anh là điều họ hằng mong ước.
Vào nhà gặp Khương tổng đang ngồi đọc báo,Bảo Bình tuy lòng không thích nhưng vẫn cúi đầu chào lễ phép,sau đó liền thong thả lên phòng Cự Giải.
-Mấy ngày nay họ đối xử với em tốt chứ?-Bảo Bình ngồi xuống giường.
-Cũng bình thường,nhưng có nhiều cái thật khiến em bực mình-Cự Giải không vui,gương mặt hiện rõ vẻ bực bội.
-Có chuyện gì?-Bảo Bình khẽ cười.
-Họ lúc nào cũng gây cảm giác áp lực cho em,tuy bề ngoài vẫn bình thường. Em không hiểu sao em luôn cảm thấy bức bối khi ở nhà. Anh nhớ cái người tên Đông Thần không? Hắn thường xuyên đến nhà,lại luôn kiếm chuyện đến gần em,ngày trước gia đình muốn gả em cho hắn,nhưng em không muốn. Bao nhiêu lần cha kêu em về nhà xong cả nhà đều tỏ thái độ với em kiểu như người không mời ấy. Em không hiểu họ muốn gì ở em nữa.
Cự Giải bực dọc,cô xếp đồ vào cái ba lô nhỏ thật nhanh,cô muốn rời khỏi cái nơi này càng nhanh càng tốt. Thật sự có nhiều điều làm cô không muốn thừa nhận đây là nhà mình,là nơi mình sinh ra.
-Đừng giận nữa. Giờ anh về rồi,không ai có thể giữ em lại mà áp bức em nữa-Bảo Bình ôm Cự Giải vào lòng,vỗ nhẹ vào cánh tay an ủi.
-Em thực sự không muốn ở đây-Cự Giải nhỏ giọng.
-Em có thể không trở về,không ai có quyền mang người ra khỏi Triệu gia cả. Nên nếu em không muốn thì cứ từ chối,không ai dám xông vào đưa em đi.
Bảo Bình hiểu vì sao Cự Giải không muốn trở về Khương gia,họ quá khắc nghiệt đối với cô. Sự ghẻ lạnh,hà khắc và ép buộc của cha mẹ. Soi mói,mỉa mai của họ hàng khiến Cự Giải ngủ cũng không an giấc,trong lòng sinh ra buồn bực là lẽ thường. Nhưng mà dù bực tức đến đâu một khi cha cô muốn cô trở về Khương gia lý do hợp mặt,thì cho dù không muốn cô cũng miễn cưỡng đi,Cự Giải là người khuôn phép,khó mà làm trái với bản tính.
Lúc trước,đối với Khương gia Cự Giải đã phải sống trong sự huấn luyện khắc nghiệt với vai trò "tiểu thư",vốn gia đình cô có quan niệm trọng nam khinh nữ,nên mọi nữ nhân trong nhà đều không có tiếng nói. Là tiểu thư thế thôi nhưng Cự Giải rất cô đơn trong căn nhà mình,cảm thấy áp bức của gia tộc quá lớn,cô phải phấn đấu để không ai xem thường mình,trong tâm hồn chẳng biết đã đeo bao nhiêu gông xiêng vô hình nữa. Cứ thế mà cắn răng chịu qua từng năm tháng.
Cuộc sống của cô trở nên vui vẻ khi gặp anh. Cự Giải yêu anh,coi anh như niềm vui của con tim,là động lực để cố gắng. Là người chia sẻ với cô hết mọi ưu phiền mà không lấy một lời than trách. Nhưng người của Khương gia lại xem như đây là 1 bước trong kinh doanh. Họ muốn dùng tình cảm này mà hạ Triệu gia.
Lúc đầu Khương gia cứ nghĩ có thể dùng tình cảm chân thật của Cự Giải mà lợi dụng Bảo Bình,nên họ liền giả vờ quan tâm cô hòng dùng lời ngon ngọt dụ dỗ. Nhưng họ sai rồi,Cự Giải là người sống ngay thẳng,không có chuyện tình cảm song lại lợi dụng tư lợi về mình. Từ đó Khương gia càng không bằng lòng với Cự Giải hơn,nhưng vì họ vẫn nuôi ý nghĩ lỡ lúc nào gặp khó khăn có thể nhờ vả Triệu gia phi lợi nhuận nên vẫn còn nhìn mặt Cự Giải.
Đối với Bảo Bình thì từ lâu cả hai gia tộc đã không vừa ý nhau,Khương gia luôn tìm cách tranh giành hợp đồng với họ Triệu,đặc biệt gai mắt với Kim Ngưu. Xưa nay cả hai chưa bao giờ đứng chung 1 chỗ,nếu ở đó có Kim Ngưu thì tuyệt nhiên không có Khương gia,nếu có Khương gia thì Kim Ngưu chẳng để tâm mà bước chân lui đến.
Khương tổng căm tức Kim Ngưu bởi lẽ cảm giác bị vượt mặt bởi 1 hậu bối nhỏ hơn chục tuổi,kinh nghiệm thương trường của 6 anh em hợp lại cũng chẳng bằng ông ta,nhưng lại bị Kim Ngưu hạ bệ trên thương trường,lần lượt dẫn đầu thị trường kinh tế đẩy họ Khương xuống 1 bậc. Lão cũng ghét cái thái độ kiêu ngạo,cao cao tại thượng của Kim Ngưu,sắc mặt lúc nào cũng lãnh đạm không kiêng nể ai. Nhưng ông ta có lẽ không nhận ra 1 điều,Kim Ngưu chỉ kính những người xứng đáng được coi là tiền bối,phần còn lại thì không đáng cúi đầu.
Bảo Bình nghĩ mà cảm thấy nực cười,đúng là con người hơn không được thì ghét bỏ,thậm chí mang con gái mình định làm bàn đạp đi lên nữa chứ. Đúng là đời gì cũng có thể xảy ra chỉ trách là mưu sự tại nhân mà hành sự tại thiên,ông trời chẳng cho lão đạp đổ được Triệu gia anh,lại mất luôn quyền quản đứa con gái trong gông xiềng của mình. Thật buồn cười.
Bảo Bình đưa Cự Giải ra xe,trước khi rời đi,anh kịp thấy ánh mắt chán ghét của họ Khương dành cho mình,nhưng thật anh chẳng quan tâm,anh là Bảo Bình vốn dĩ từ lâu đã đạp lên dư luận mà sống quen rồi,nên có vài ánh mắt ghét bỏ cũng không làm anh bận tâm đâu.
Bảo Bình rời đi rồi,Khương đại phu nhân mới lên tiếng,giọng bà có vẻ chanh chua và khá mất thiện cảm.
-Đúng là tốn cơm nuôi lớn rồi xách đồ theo trai,chả mang về được danh lợi.
-Bà sinh ra nghiệt chướng còn ở đó mà nói sao?-Khương tổng liếc nhìn Khương đại phu nhân.
-Không có phần ông sao? Đừng có mà đổ hết cho tôi. Sao ông không giỏi mà đi hạ bệ cái nhà đó đi? Ông chẳng qua cũng chỉ là hết thời,hạ cấp xuống tầng,có gì hay ho đâu-Khương đại phu nhân mỉa mai chưa đủ,còn liếc xéo chọc tức ông. Với bà người trong Khương gia đều chướng mắt,chẳng qua lúc trước cha mẹ ép gả vào đây thôi. Bà sống chẳng có tí tình yêu nào với chồng,đâm ra cũng không ưa cả đứa con gái ruột của mình,với bà cái gì của họ Khương đều đáng ghét.
Khương tổng tức điên với người đàn bà này,nhưng ông cũng chẳng muốn đôi co với mụ ấy,ông coi bà ta chẳng khác gì vật phế. Ngày xưa đồng ý lấy bà ta cũng vì lợi ích công việc thôi,lấy được coi như là xong,dù gì thời ấy con nhà danh gia vọng tộc lấy chồng gả vợ rất khó mà li dị,vì sợ tai tiếng,nên mấy chục năm nay ông chẳng cần giả tạo tỏ ra yêu thương bà cả,đối với ông thì Khương đại phu nhân chỉ là trên giấy,thực tế thì là vật hết hạn thôi,không cần thiết để quan tâm những gì bà ta nói,vì trong Khương gia bà ta cũng chẳng có quyền hạn gì nhiều,chỉ có thể sai bảo mấy đứa nô gia thôi,không có ông thì bà ta cũng há mỏ mà chết đói. Mọi thứ là do ông nắm trong tay,cả công ty của cha mẹ bà ta,sau khi mất thì cũng bị ông ta thu tóm. Khương đại phu nhân là thế thôi,ông còn vợ hai,vợ ba,... nên không cần bà ta về mọi thứ.
Thật ra nói ghét Cự Giải là con gái thì đối với ông ta cũng không hẳn là 1 lý do,cái chính đó là do con bà ta sinh,tuy có huyết thống của ông,nhưng ông mặc nhiên đã ghét những thứ thuộc Khương đại phu nhân như những gì bà ghét ông vậy,nên Cự Giải chịu bức ép từ cha lẫn mẹ đó cũng là chuyện thường.
Cuộc sống là vậy,không phải cứ là 1 tiểu thư tiền đồ sáng lạng,gia tộc hùng hổ thì có nghĩa là sung sướng,có khi đó chỉ là ánh hào nhoáng hư ảo,dối trá che mắt người ngoài mà thôi. Cha mẹ Cự Giải đến với nhau vì ép buộc,vì danh lợi riêng,thì bản thân cô cũng chỉ là một trong những nước cờ của gia đình mà thôi,số phận Cự Giải là vậy,sinh ra đã cô đơn và đeo gông xiềng trong tim,tự bám víu lấy chính mình mà gượng đứng dậy từng ngày trong sự ghẻ lạnh của gia đình,cô bị ức hiếp như thế nào thì có ai quan tâm,những đứa con của các bà vợ nhỏ,kể cả những người đàn bà chỉ với chức danh Khương nhị phu nhân,hay Khương tam phu nhân,... đều có thể hùa nhau bức chế Cự Giải vì họ biết Khương đại phu nhân hay Khương tổng thực tế đều vứt bỏ Cự Giải,nên họ tuỳ ý sai khiến,la mắng chẳng nể nang là đại thiên kim Khương tiểu thư,cái chức danh đó chỉ để doạ người ngoài,hư ảo vô danh thôi.
Ngoài những việc đó,đối với Khương tổng Cự Giải là một nhân vật cũng khá quan trọng,đơn giản vì cô giỏi giao tiếp,nhanh nhẹn trong kinh doanh chỉ thế thôi,ông dùng cô làm con rối để đưa công ty lên,lúc trước do vì tình nghĩa cha con nên cô chấp nhận nội ngoại bất đồng,bỏ qua mọi thứ hàng ngày bị đối xử tệ bạc,giúp cha mình đưa công ty lên,cô ngây thơ cứ nghĩ như vậy sẽ được cha mẹ yêu thương vì con gái làm nên cơm cháo nhưng không,tất cả đều là lừa bịp,tới khi họ muốn gả cô cho Đông Thần thì cũng là lúc cô gặp được Bảo Bình,anh đã giải thoát cho cô khỏi hang quỷ của chính gia đình mình. Anh dành cho cô những yêu thương mà cô chưa từng biết tới,anh quan tâm,yêu chiều,chỉ cần là cô anh chấp nhận làm việc cực lực hoàn thành sớm dù mệt mỏi đến đâu chỉ vì một câu:"em nhớ anh,về sớm với em". Thực ra đối với Cự Giải,được bên cạnh Bảo Bình,được sống trong tình yêu của anh là điều hạnh phúc nhất rồi,cô không cần địa vị,tiền tài từ anh,cô chỉ cần tình yêu của anh thôi.
Ngày cô quyết định huỷ hôn với Đông Thần,cũng là ngày rời Khương gia,cô đến ở tại Triệu gia trong sự ngạc nhiên lẫn tức giận của gia đình,những câu nói chê bai,trách móc,mỉa mai thậm chí là sỉ nhục,Cự Giải cũng không quan tâm,bao lâu nay cô đã quen đạp lên dư luận mà sống,cho nên những câu nói đó cứ coi như chó sủa bên tai,cô chọn tình yêu vì gia đình không tình yêu,chỉ lợi dụng mình thì đành bỏ vậy.
-Em suy nghĩ gì mà đăm chiêu thế?-Bảo Bình lái xe khẽ quay sang bên cô,thấy cô cứ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ,thường thì cô sẽ nói chuyện rất nhiều trên xe với anh,nhưng hôm nay lại im lặng từ khi rời Khương gia.
-Em không biết, em rời bỏ gia đình như vậy là sai đúng không?
Bảo Bình tắp xe vào lề,vì đây là con đường vắng ít xe qua lại,nên anh sẽ dừng để nói chuyện với cô.
-Em không sai,em chưa hề từ bỏ gia đình em,em vẫn quay về với họ,vẫn kính họ là cha mẹ,bao năm em đã chịu áp bức,tình yêu là do em có quyền lựa chọn,em không sai-Bảo Bình quàng tay ôm Cự Giải vào lòng.
-Thật là em không có lỗi đúng không anh? Em không có rời bỏ họ đúng không?-Cự Giải vẫn còn lo sợ,thật ra cô là con người có tình nghĩa thì chẳng thể rời bỏ gia đình mặc dù họ có lạnh nhạt với cô.
-Không sai,em vẫn quay về khi họ cần,vẫn kính trọng họ mà,em không hề bỏ họ,đừng suy nghĩ nữa,không ai trong cuộc nên không hiểu,đôi khi người ngoài cuộc lắm điều ganh ghét,họ nói hênh hoang vậy thôi,nhưng em đừng để tâm đến những lời độc miệng. Miễn tâm em không sai thì em đừng sợ.
-Vâng,em sẽ không nghĩ nữa. Cảm ơn anh đã luôn bên em những lúc em khó khăn nhất.
-Chúng ta về thôi,ở nhà còn nhiều việc lắm,phấn chấn lên,anh cũng chỉ cần em thôi-Bảo Bình hôn lên trán Cự Giải.
Anh lái xe đưa cô về,trên đường đi cô đã vui vẻ trở lại,không còn mang theo nét ưu sầu nữa. Bảo Bình cũng yên tâm,thật ra Cự Giải chính là người khiến cho anh bận tâm và lo lắng nhất.
Mệt mỏi cứ về với anh.
Để anh chở che cho em trước bão tâm tình.
Để anh thay em gánh cả phiền muộn.
Chỉ cần em mỉm cười trở lại
Đau thương đến đâu anh cũng xin chấp nhận chỉ đổi lấy nụ cười của em.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...